Người rời nhà đầu tiên chính là La Nhị Hà.

Thi được vào một trường đại học tốt, La phụ và La Nhất Hải dẫn theo La Tiểu Hồ cùng tiễn cô đến tỉnh khác xa gần ngàn dặm.

Hai năm sau, là La Tam Giang.

Sau đó, là Nhạc Nguy Nhiên.

Cậu ta và La Tam Giang thi đại học đồng thời, thi được vào trường đại học duy nhất ở bản địa có học viện kinh tế, cũng ở lại bản địa như La Nhất Hải, mỗi cuối tuần đều có thể về nhà. Không như La Nhất Hải, là cậu thi đậu vào không phải một trường tuyến hai, mà là một trường 985. [1]

Nguyên nhân cậu rời nhà, là bởi vì Nhạc Tuyển Hoa và La phụ ly hôn.

Theo lương tâm mà nói, tính cách của La phụ quả thực rất không hợp để làm ăn kinh doanh. Ông có thể kiếm tiền chủ yếu là nhờ vào vận may. Hơn nữa cái niên đại đó, người nào mà dám đánh bạo, chỉ cần mắt nhìn không quá kém, thì sẽ không đến mức quá thua lỗ.

Vậy người giỏi làm ăn nhất trong La gia là ai nhỉ?

Chính là Nhạc Tuyển Hoa.

Người bên ngoài gọi luôn bà là Lady Nhạc, chỉ là từ “Lady” này trong miệng đủ kiểu ông chủ, thật chẳng có ý gì tốt lành. Một người phụ nữ đơn thân nuôi con vào Nam ra Bắc, cùng đám đàn ông lên bàn rượu giành mối làm ăn, khiến các ông cũng chẳng tôn trọng gì.

Thế nhưng Lady Nhạc đầu óc thông minh, tầm nhìn độc đáo, cổ tay linh hoạt, tác phong quả đoán – Tài năng kinh thương có thể bỏ xa La phụ và đại đa số người mấy con phố. Có sự giúp đỡ của bà, theo lý mà nói, việc kinh doanh của La phụ hẳn là phát triển không ngừng mới đúng.

Ban đầu là vậy.

Thế nhưng thời đại thay đổi quá nhanh, La phụ theo không kịp. Ông lại khăng khăng cho mình là đúng không nghe khuyên giải, vợ chồng hai người bất đồng càng ngày càng lớn, lớn đến cuối cùng phải dùng ly hôn để chấm dứt. Nhạc Tuyển Hoa dẫn Nhạc Nguy Nhiên và phần tài sản được chia, một phần chẳng hơn, một phần chẳng kém, rời khỏi La gia.

Lúc đó, Nhạc Nguy Nhiên lần đầu tiên chăm chú nhìn La Nhất Hải, nói lời tạm biệt với anh.

Người có quan hệ tốt với Nhạc Nguy Nhiên là La Tiểu Hồ tuy có chút cô đơn, nhưng quay đầu lại vì “Trong nhà chỉ có mình và anh cả” mà trở nên vui vẻ.

Việc kinh doanh của La phụ rốt cuộc cũng không xong.

Năm thứ hai sau khi ly hôn với Nhạc Tuyển Hoa, ông lại xét nghiệm ra mắc ung thư thời kỳ cuối, sinh mệnh bấm ngày tính cũng chẳng được quá trăm. La phụ cũng nghĩ rất thoáng, không hóa trị, không uống thuốc, thả lỏng yên tĩnh nghênh đón những ngày tháng cuối cùng. Đám con nhà họ La tôn trọng ý nguyện của ba mình, cả gia đình trái lại sống một quãng thời gian cha con đoàn tụ khó có thể quên được. Cuối cùng, khi La phụ ra đi, trễ hơn gần một năm so với bác sĩ dự đoán.

La phụ một đời không câu chấp, ra đi cũng chẳng hề tiếc nuối.

Chỉ khổ La Nhất Hải, gồng mình chống đỡ việc kinh doanh cuối cùng của La gia, không muốn khiến cho tâm huyết một đời của ba mình mất trên tay mình. Thế nhưng, đầu óc kinh thương của La Nhất Hải còn kém hơn cả La phụ, vận khí lại càng tệ hơn.

Mấy năm gần đây bị đường trắng giá rẻ từ nước ngoài đánh vào, xưởng đường ở quốc nội vốn đã rất khó làm, đại bộ phận nguyên liệu nông dân cùng nhà xưởng đều phải dựa vào chính phụ bù vào mới sống được. Nguyên liệu của xưởng đường La gia là củ cải đường, trồng trọt cơ giới hóa vẫn chẳng phát triển, khiến cho diện tích trồng trọt càng ngày càng ít, giá cả càng ngày càng cao, tỷ lệ đường thành phẩm cũng không tốt.

Chống đỡ không đến ba năm, La Nhất Hải cầm cố một bộ bất động sản, cuối cùng vẫn là rơi vào bước đường ngay cả tiền lương của nhân viên cũng không thể phát. Ngồi trong phòng khách suy nghĩ cả một đêm, anh quyết định đem công ty đi bán.

Đưa ra quyết định này không hề dễ dàng, khi thực hành còn khó khăn hơn.

Nhà xưởng mấy ngàn mét vuông, thiết bị quy ra tiền thì chẳng bao nhiêu, không ai chịu mua. Người tới hỏi giá hoặc là chỉ cần nhà xưởng, hoặc phải giảm biên chế. La Nhất Hải không chịu, anh không thể để những nhân viên già theo La gia mười mấy năm không có cơm ăn. Cố đến cuối cùng, phía đưa tay viện trợ là một công ty mậu dịch kinh doanh mảng xuất nhập khẩu.

La Nhất Hải cũng không biết công ty ngoại mậu thu mua xưởng đường làm gì? Người phụ trách của đối phương nói là nghiệp vụ mới cần, đầy miệng Trung Anh pha lẫn nói ba hoa chích chòe, nghe mà La Nhất Hải chóng cả mặt.

Cho đến khi ký hợp đồng, anh mới nhìn thấy bên mua chân chính – Nhạc Nguy Nhiên.

Sáu năm không gặp, Nhạc Nguy Nhiên đã 27 tuổi, chức vụ trên danh thiếp là phó tổng giám đốc.

Nhìn thấy La Nhất Hải, câu đầu tiên là, “Đã lâu không gặp.”

Câu thứ hai là, “La Tiểu Hồ vẫn khỏe chứ?”

[1] Trường 985: là các trường thuộc dự án trường đại học hàng đầu thế giới.