La Nhất Hải nhìn ra ngoài cửa sổ, nói mưa lất phất, có xe lại có cả hàng hiên, lạnh con khỉ. Nhưng vẫn cho người vào nhà.

Vừa mở cửa, ba người còn không ngừng, La Nhất Hải chợt cau mày, ôm thắt lưng dựa vào sofa: Đau…

Mặt của La Tiểu Hồ và La Tam Giang trắng bệch: Anh cả! Anh sao vậy?! Nhạc Nguy Nhiên lập tức muốn đưa anh đi bệnh viện.

La Nhất Hải né tránh tất cả sáu cánh tay, quét mắt một cái, tất cả đều im lặng. La Nhất Hải trầm mặc một hồi, chỉ chỉ cây chổi trong góc: Nguy Nhiên quét bình hoa dưới lầu đi.

Nhạc Nguy Nhiên nhìn anh hai giây, cầm chổi xuống lầu.

La Nhất Hải vỗ vỗ bên cạnh, bảo La Tam Giang ngồi xuống: Có chuyện gì nói đi.

La Tam Giang cảm thấy, đồng tính luyến ái đều gái tính không chịu được, giống phụ nữ vậy, hồi trung học trong đám bạn mà có đứa con trai nào hơi ngại ngùng một chút cậu còn cười bảo người ta không phải con trai, thâm căn cố đế mà cho rằng đàn ông mà thích đàn ông, nhất định phải có một người trở thành “phụ nữ”.

La Tiểu Hồ nghe thế, cười nhạo cậu ta là dã nhân sống trong hốc núi ở thế kỷ trước.

Người khác thì cậu mặc kệ, nhưng nếu La Nhất Hải mà bị người ta cười cợt chịu ấm ức thì La Tam Giang sẽ không thể nào chịu nổi.

La Nhất Hải hỏi cậu: “Anh không sợ người ta cười, nhưng nếu vì anh quyết định chấp nhận một người đàn ông mà em bị người ta cười cợt, vậy em có sợ không?”

La Tam Giang nói em không sợ, ai cười em thì em đánh cho nó rụng răng.

La Nhất Hải nói: Anh sợ.

Anh ôm hai người em đến gần bên mình: “Anh chẳng sợ gì cả, chỉ sợ vì anh mà khiến tụi em chịu ấm ức. Cho nên dưới tình huống người khác không hiểu, anh cũng không dự tính công khai. Nhưng anh không giấu mấy đứa, cũng sẽ không vì mấy đứa không đồng ý mà từ bỏ chọn lựa của anh. Anh chỉ hy vọng mấy đứa biết, bất luận xảy ra chuyện gì, anh trước sau gì vẫn là anh cả của mấy đứa.” Sau đó thì anh cụng đầu thằng em ba: “Cả đời này sẽ không biến thành “chị cả” đâu.”

La Tam Giang không tình không nguyện mà “Ừm” một tiếng, lại hỏi:” Anh, tại sao lại là Nhạc Nguy Nhiên chứ, em chỉ là  muốn biết, là nó khiến anh thay đổi xu hướng tính dục, hay là vốn dĩ anh đã thay đổi rồi?”

La Nhất Hải cười: “Thế thì vẫn là vì cậu ấy.”

La Tam Giang cau mày: “Chắc không phải anh có nhược điểm gì trong tay nó đấy chứ?”

La Nhất Hải vỗ ót cậu ta một cái: “Gì mà nhược điểm, trong tay cậu ta chỉ có cán chổi thôi!”

Nhạc Nguy Nhiên vừa khéo ấn chuông cửa, cầm chổi bước vào, vai bị mưa xối ướt. Thằng ba và thằng út nhà La gia nhìn cậu bước vào, quay đầu đi chỗ khác, không thèm để ý.

La Nhất Hải gọi cậu vào trong nhà vệ sinh, lấy khăn cho cậu lau đầu. Nhạc Nguy Nhiên sờ thắt lưng anh: Còn đau không? Thật sự không cần đi bệnh viện à? La Nhất Hải nháy nháy mắt: Mấy đứa không làm anh giận thì anh chẳng đau chỗ nào cả. Lại nháy nháy mắt, khẽ giọng nói: Giả vờ đó.

Nhạc Nguy Nhiên dùng khăn che lại hôn anh một cái thật nhanh. La Nhất Hải trừng cậu, bảo cậu đàng hoàng một chút, lại hỏi: Tiểu Hồ nói gì với cậu vậy?

Sau khi chia tay với La Nhất Hải, Nhạc Nguy Nhiên và La Tiểu Hồ cũng không tìm chỗ nào để ngồi, mà dừng xe ở bờ hồ không xa công ty là mấy. La Tiểu Hồ vẫn luôn trầm mặc, Nhạc Nguy Nhiên cũng không nói gì, hai người cùng nhau nhìn chằm chằm mặt nước gợn sóng lăn tăn.

Qua hồi lâu hồi lâu, La Tiểu Hồ mới bắt đầu lên tiếng:” Lúc anh và Dì Nhạc rời khỏi gia đình, tôi tưởng thời gian dài, không gặp anh cả, anh sẽ từ bỏ. Không ngờ đợi sáu năm trời, vẫn là để anh chờ được đến cơ hội.”

Nhạc Nguy Nhiên nói: “Lúc muốn thấy, tôi luôn đến để nhìn anh ấy.”

Mấy hôm vừa chuyển nhà, Nhạc Nguy Nhiên tan học vẫn không tự chủ được mà ngồi xe bus về La gia, đến dưới lầu mới chợt nhớ: Đã không thể về được nữa rồi. Cậu cứ đợi từ xa xa, đợi khi xe của La Nhất Hải chạy vào, nhìn anh xuống xe, lên lầu.

Có bao nhiêu khoảnh khắc cảm thấy gian nan vất vả, cậu sẽ chạy về để nhìn La Nhất Hải, nhìn một cái, liền cảm thấy có thể tiếp tục chịu đựng được.

Có một hồi, cậu nhìn thấy La Nhất Hải về đến nhà nhưng lần lữa không xuống xe. Tiến đến gần, phát hiện La Nhất Hải đang gục trên vô lăng khóc. Khóc xong vội vàng lau khô nước mắt, hít sâu mấy hơi, giả vờ như chẳng có chuyện gì, vào nhà.

Nhạc Nguy Nhiên rất muốn xông đến hỏi anh làm sao vậy? Anh đừng khóc nữa, tôi có thể làm gì cho anh không? Chuyện gì cũng có thể đấy La Nhất Hải!

Cậu hận mình sao lại không nhanh chóng qua giúp anh đi, khi La Nhất Hải bị gánh nặng sự nghiệp của gia đình đè đến thở không nổi, cậu vẫn chậm rì rì làm thực tập sinh ở công ty của mẹ!

Sáu năm rất dài cũng rất ngắn, cũng giống như cách biệt tuổi tác giữa cậu và La Nhất Hải, dài đến đủ tách ra quỹ đạo tiến lên của đời người, nhưng lại ngắn đến không kịp đuổi theo bước chân của đối phương.

La Tiểu Hồ cười: Tôi từng cho rằng tôi vẫn còn thời gian.

Nếu như Nhạc Nguy Nhiên hận khoảng cách sáu năm này, vậy La Tiểu Hồ nhỏ hơn La Nhất Hải 12 sao lại không thế chứ? Sáu năm trôi qua, Nhạc Nguy Nhiên đã có thể độc lập một phía, mà bản thân nó lại vừa đến cái tuổi mà hồi Nhạc Nguy Nhiên rời khỏi La gia.

Nó siết chặt nắm đấm, nói: Tôi đã rất cố gắng, rất cố gắng mà chạy! Tại sao vẫn chậm hơn anh chứ?!

La Tiểu Hồ vô cùng phẫn nộ với bản thân mình, vừa phẫn nộ lại vừa bi thương.

Nhạc Nguy Nhiên không an ủi nó, chỉ chầm chậm nói: “La Tiểu Hồ, có lẽ tình cảm của cậu đối với La Nhất Hải chỉ vượt quá tình anh em, nhưng lại không giống tôi. Cậu muốn anh ấy cưng chiều cậu nhất, còn tôi thì không có anh ấy là không được.”

La Tiểu Hồ hỏi thế thì có gì khác nhau?!

Nhạc Nguy Nhiên nói: “Sau này cậu gặp được một người mà không có người ta là không được, thì cậu sẽ biết khác nhau ở đâu thôi.”

La Tiểu Hồ cười lạnh một tiếng: “Không cần anh dạy tôi, tôi biết phân biệt rõ!”

Nhạc Nguy Nhiên hỏi: “Cho nên cậu muốn nói cho Nhất Hải biết à?”

La Tiểu Hồ nhìn cậu hồi lâu, rồi quay mặt đi nhìn mặt hồ: “Không. Bất kể đây là tình cảm gì, cả đời này tôi vẫn sẽ là em trai của anh ấy, chỉ có thể là em trai của anh ấy – Nếu sẽ khiến anh ấy đau khổ khó chịu, thì tôi sẽ không nói dù chỉ một lời, đem xuống dưới mồ cũng không nói.”

Nó quay đầu sang trừng Nhạc Nguy Nhiên: “Anh cũng không được nói!”

Có được lời hứa của Nhạc Nguy Nhiên, La Tiểu Hồ lại nói: “Nhạc Nguy Nhiên, đừng có cho rằng anh tôi chấp nhận anh, chống lưng cho anh thì anh có cái quyền thương tổn anh ấy. Hễ anh trai tôi mà chịu tí xíu uất ức nào, người nhà La gia chúng tôi dù chân trời góc biển cũng sẽ không buông tha cho anh!”

Nhạc Nguy Nhiên nhận lấy chiếc khăn trên tay La Nhất Hải, nói: “Còn nói cái gì, bảo tôi không được ăn hiếp anh đó.”

La Nhất Hải khẽ cười một tiếng, rất kiêu hãnh: Mấy đứa nhà La gia, đều là mấy đứa suy nghĩ cho anh cả. Nói xong nhìn vẻ mặt của Nhạc Nguy Nhiên, sờ sờ má đối phương: Anh biết mà, cậu cũng thế.