Lúc Nhạc Nguy Nhiên mới gặp La Nhất Hải, La Nhất Hải vừa lên năm nhất đại học.

Cậu ta được Nhạc Tuyển Hoa dắt theo cùng dùng bữa với La phụ và con cả nhà La gia, nói sau này đây chính là anh trai của con.

“Anh trai” dịu dàng lại cởi mở, nhưng Nhạc Nguy Nhiên không quá quan tâm.

Bố ruột đã chia tay với mẹ cậu từ sớm, cậu không có ấn tượng gì. Trước khi quen La phụ, Nhạc Tuyển Hoa từng quen một người khác, nhà đối phương cũng có một đứa con, một thằng con trai lớn hơn cậu một tuổi. Lúc vừa gặp mặt, đứa kia đã giương cung bạt kiếm, kiên quyết không cho Nhạc Nguy Nhiên bước vào nhà mình một bước.

Mà La gia có bốn đứa, Nhạc Nguy Nhiên cũng có thể tưởng tượng ra được đó là chiến trường thế nào.

Đại khái là suy xét đến điểm này, La phụ mới đưa hai mẹ con Nhạc gia ở bên ngoài, cách vài ngày mới về một lần. Nhạc Nguy Nhiên luôn nghĩ: Đám con nhà La gia nhất định oán hận bọn họ.

Giống như mình thỉnh thoảng cũng oán giận mẹ mình sao lúc nào cũng vắng mặt, dù cho cậu biết mẹ một mình nuôi cậu rất vất vả.

Nhạc Tuyển Hoa không biết chăm con mấy, cộng thêm quanh năm thường hay chạy ngược chạy xuôi, từ rất nhỏ Nhạc Nguy Nhiên đã một mình đi học, về nhà, một mình ăn cơm, đi ngủ. Bánh mì, xúc xích, mì ăn liền, bánh bích quy, trong nhà luôn có sẵn mấy thức ăn nhanh này, ngay cả bản thân Nhạc Tuyển Hoa về nhà cũng ăn những thứ này. Bà đương nhiên biết như thế không tốt, thế nhưng bà không biết làm cơm mà công việc lại bận rộn, không gì khác hơn chỉ đành thường xuyên đi ăn tiệm hay mua mang về, cố gắng hết sức đi ăn những thức khác nhau.

Hai mẹ con ứng phó thế này nhiều năm, Nhạc Nguy Nhiên dinh dưỡng không tốt lắm, luôn luôn còi cọc hơn đám bạn cùng tuổi. Sau khi mẹ cậu kết hôn với La phụ, La phụ tuy cũng không biết chăm sóc con cái, nhưng cũng không nhìn nổi Nhạc Nguy Nhiên thường hay một bữa cơm đàng hoàng cũng không được ăn.

Cứ như thế qua nửa năm, Nhạc Nguy Nhiên vẫn là được đưa đến chỗ La Nhất Hải.

Nhạc Nguy Nhiên đương nhiên không đồng ý, cảm thấy La phụ tìm lý do để đá cậu đi, mà mẹ cậu lại còn đồng ý nữa chứ. Cho nên đối với La gia và đám nhỏ nhà La gia, cậu ta vô cùng kháng cự.

Cậu không muốn vào cái nhà kia.

Vào rồi, bản thân là người ngoài; ở chỗ mẹ, cậu trở thành người ngoài trong cái gia đình nhỏ giữa mẹ cậu và La phụ.

Nhưng mà Nhạc Nguy Nhiên chẳng nói gì cả, một mình trưởng thành, cậu học được cách nuốt bất cứ chuyện gì vào trong bụng.

La gia thật sự rất ồn, vô cùng ồn ào, khiến người ta cáu bẳn.

La Nhị Hà hét “Anh cả, La Tam Giang không dội sạch bồn cầu”, La Tam Giang nói “Anh, không phải em, là La Tiểu Hồ”, La Tiểu Hồ oa oa vờ khóc bảo “Anh cả, La Tam Giang ăn hiếp em” – Đầy trong tai đều là “Anh! Anh cả! Anh!”

La Nhất Hải đang chuẩn bị bữa tối, tay không rảnh một phút, miệng cũng không ngừng một giây, trả lời từng đứa giải quyết từng chuyện, cẳn nhẳn cằn nhằn, giống một mẹ gà bận rộn.

Nhạc Nguy Nhiên nhớ rất rõ, La gia ngày đó ăn món chính là bánh bao, La Nhất Hải tự hấp.

Bởi vì La Nhất Hải rất vui, nói cuối cùng cũng thành công một lần, nhưng mà phiền phức quá, lần sau vẫn là đi mua đồ có sẵn thôi. La Tiểu Hồ nói anh hai lần nào hấp cũng ngon cả, ngon hơn bánh bao mua ngoài tiệm! Khen tới La Nhất Hải mặt mày rạng rỡ.

Nhạc Nguy Nhiên không biết ăn có ngon không, cậu không ăn.

La Tam Giang hô to gọi nhỏ: “Sao em không ăn cơm đi? Em không đói à? Em nhỏ con như vậy chính là vì ăn quá ít đó.” Rồi cầm lấy một cái bánh bao cố nhét vào tay cậu, khiến cậu phiền gần chết, trực tiếp đánh một trận với La Tam Giang. Từ đó về sau không đội trời chung.

Nhạc Nguy Nhiên chính là muốn nói với đám con nhà La gia rằng: Tôi không dễ trêu, đừng ai động vào tôi.

Sở dĩ thái độ với La Tiểu Hồ tốt một chút, chẳng qua cũng là vì La Tiểu Hồ nhỏ tuổi, cậu không ăn hiếp trẻ con.

La Nhị Hà không trêu cậu, cũng không xen vào chuyện giữa cậu và La Tam Giang; còn về La Nhất Hải, tuy ân cần dịu dàng, nhưng Nhạc Nguy Nhiên không muốn nợ ơn anh ta.

Không muốn nợ anh ta mỗi một bữa cơm, không muốn nợ anh ta mỗi lần thay giặt quần áo.

Không muốn nợ sự quan tâm của anh ta, cũng không muốn nợ lòng lo lắng của anh ta.

Đây là tự giác và kiên trì của cậu khi thân là người ngoài.

Nhưng tám năm sau khi ngày đó tới, vóc người từ chỉ trội hơn La Tiểu Hồ của cậu đã trở thành cao nhất La gia – Nhưng cũng trở thành không muốn đi, mà không đi thì không được.

Nhạc Nguy Nhiên nắm lấy bàn tay hơi run rẩy của La Nhất Hải, trực tiếp cảm giác được sự lo sầu và kinh hãi của anh giờ khắc này.

Lòng nghĩ, không trở thành em trai của anh, thật sự quá tốt.