- Không nhất thiết phải về quá sớm đâu Ly – Việt đưa ra ý kiến của mình trong khi anh vẫn còn đang ngáp dài.

Nằm cạnh anh là cậu Như, kế bên Như là Toản, hai cậu vẫn còn ngủ thẳng cẳng, không có một chút động tĩnh nào cho thấy hai cậu nghe thấy đoạn hội thoại giữa Ly và Việt.

- Nhưng tôi cảm thấy không yên tâm chút nào – Ly đề nghị - Chúng ta cần trở về gấp thôi Việt, chuyện này không hay đâu.

Việt gãi đầu, mái tốc rối nùi trên đầu anh, trông anh như một người thiếu sức sống trầm trọng.

- Không nhất thiết phải làm vậy, với lại cô xem - Anh chỉ quơ tay đại, trúng ngay mũi Như - Hai đứa nhỏ này còn chưa đi nhiều chỗ trong Đà Lạt.

- Không nói nhiều, tôi nói là chúng ta phải về gấp, anh gọi hai đứa nó dậy đi, rồi anh gọi điện cho nhà xe và đặt bốn vé về Sài Gòn - Ly nói như ra lệnh - Tôi ra ngoài nói chuyện với bà chủ, anh lo làm đi, đừng có ngồi đó nữa.

Nói xong, cổ mở cửa phòng và đi ra ngoài, đóng cửa cái rầm

Bên ngoài phòng nghỉ, bà chủ nhà đang bật ti-vi xem tin tức. Có vẻ như tin tức về tình hình khách khứa thưa thớt ở Đà Lạt đã được báo đài biết đến. Cô phòng viên đang tường thuật lại không khí đón Giáng Sinh tại Đà Lạt, cô ta dùng từ “Một hiện tượng mà trước đây chưa từng xảy ra” để mô tả tình trạng ế ẩm khách du lịch đang diễn ra tại thành phố ngàn hoa Đà Lạt. Ngoài ra, cô phóng viên và một số chuyên gia du lịch trong nước còn phân tích nguyên nhân dẫn đến cái “Hiện tượng” kì lạ này. Một ông hói đầu, đeo cặp kính vàng óng cho biết,

- Tôi nghĩ một phần nguyên nhân đến từ sự việc xảy ra vào năm trước, các chủ nhà nghỉ đã dùng chiêu trò để có thể kiếm cớ đẩy giá thuê phòng cao lên gấp nhiều lần, tôi có thể nói là nó giống như việc, các chủ nhà nghỉ, khách sạn tích trữ phòng để đầu cơ chuộc lợi, thu lời bất chính. Và hậu quả mà họ phải lãnh nhận, đó là những cái lắc đầu cũng như sự quay lưng của khách hàng - Ông hói đầu nói, vẻ mặt ông ta có phần biểu cảm tiêu cực, trông cứ như ông ta cũng là nạn nhân của vụ chặt chém hồi năm trước.

- Tầm phào, nắm ngoái nhà nghỉ mình làm gì làm chuyện đó - Bà chủ bình luận, bà có phần tức tối khi bị ông hói đầu trên truyền hình bôi nhọ.

Ly bước lại gần, ngồi bên cạnh bà chủ nhà nghỉ.

- Có chuyện gì mà trông mặt cô bực bội quá vậy? - Ly hỏi bà chủ.

- Nè, cháu coi đi - Bà chủ chỉ tay lên ti-vi, đúng chỗ ông hói đầu đang ngồi - Thật tình, mấy người này chỉ ngồi đó phán không, có biết khỉ khô gì đâu - Bà chủ đáp, giọng bực tức.

Nhưng Ly không có tâm trạng đâu mà tranh luận với bà chủ, cô vô thẳng vấn đề.

- Cô ơi! Chúng cháu tính trưa nay lên xe về Sài Gòn luôn.

Ủa - Bà chủ ngạc nhiên, thôi không nhìn vào màn hình ti-vi nữa - Sao về nhanh vậy, bộ hôm qua đi hết địa điểm tham quan rồi sao?

- Không có cô - Ly đáp - Chẳng qua chúng cháu có chút chuyện gấp cần giải quyết, công chuyện đột suất nên tụi cháu cũng không biết làm sao.

- Ừ - Bà chủ có vẻ nản - Thôi thì mấy đứa về bình an, mà mấy đứa có muốn cô đặt vé xe cho luôn không?

- À thôi khỏi cô - Ly từ chối sự giúp đỡ của bà chủ - Tụi cháu cũng mới gọi điện đặt chỗ rồi, cám ơn cô đã giúp tụi cháu.

- Ừa, vậy về vui vẻ hén, chừng nào rảnh muốn lên đây chơi, cứ gọi cho cô, nè - Bà chủ đưa tấm thẻ màu bạc bóng loáng - Trong đây có số điện thoại chỗ cô, muốn lên thì điện đặt chỗ, cô tính giá rẻ cho, thấy cháu cũng là người ở đây, nên cô tính giá rẻ, nói vậy chứ người trong cùng một tỉnh cũng nên giúp đỡ lẫn nhau, không nên đối xử tệ bạc - Bà chủ mỉm cười, trông bà thật nhân hậu.

Người Đà Lạt, họ dường như được huấn luyện để có thể nói năng nhẹ nhàng và giúp đỡ nhiệt tình nhất, đó có lẽ là điểm nhấn đặc trưng và thu hút du khách bốn phương của Đà Lạt.

- Dạ, cháu cám ơn nhiều – Lý đáp, rồi cô nhìn lên ti-vi, vừa xem chương trình truyền hình, cô vừa nói – Cô yên tâm đi, cô tốt như này, chắc chắn sẽ làm ăn khá khẩm thôi, cháu nghĩ, cô nên cảm ơn bản tin này, vì nếu họ đưa tin như vậy, chắc chắn sẽ có nhiều người thay đổi kế hoạch du lịch của họ, cô yên tâm đi.

Ly vừa nói xong thì điện thoại kêu réo, cô chủ nhà quay sang nói với Ly,

- Chắc người ta đặt phòng đó – Bà tươi cười, bộ dạng hớn ha hớn hở.

Bà đứng dậy, khớp chân khớp tay kêu rốp rốp, đi duyên dáng đến bên cái điện thoại bàn được đặt dưới một chậu bông rực rỡ sắc màu đỏ thắm, tràn trề hi vọng rằng sẽ có nhiều đoàn khách du lịch chọn chỗ nhà nghỉ của bà làm nơi cư trú.

Ly cười mỉm, cô chỉ cầu mong sao bà chủ tốt bụng này có thể có được cái điều mà bà hằng mong muốn. Cô đứng dậy khỏi chiếc ghế sô-pha được trang trí lòe loẹt bằng mảng tông màu rực rỡ, Ly quay trở về phòng và thấy Việt đang nói chuyện điện thoại, nghe giọng điệu cũng như những gì mà anh ta trả lời, cô thừa biết là Việt đã thực hiện cái ý muốn của cô.

- Được rồi, bốn chỗ trưa này, mười một giờ… Rồi, tôi nhớ rồi, chào chị - Việt đang nói chuyện điện thoại.

Việt cúp máy, anh đang ngồi trên giường của Ly. Khi đã gọi điện đặt chỗ đâu đó xong xuôi, anh quăng điện thoại qua một bên giường, rồi lại lăn ra nằm.

Ly cảm thấy không thoải mái chút nào, cô không hiểu được tại sao anh ta lại có thể bình thản đến như thế được chứ, cô lại gần và nói,

- Sao anh lại có thể bình thản và bàng… - Ly còn đang nói thì bỗng Việt kéo cô nằm xuống với mình.

- Cô bình tĩnh và ngủ chút đi, chừng nào xe đến rước, tôi gọi cô dậy - Việt nói, anh ôm cô thật chặt, mắt vẫn nhắm tịt.

Giường bên kia có tiếng chăn mền sột soạt, hai người bên đó không nói gì, nhưng chắc chắn Việt và Ly đều có thể biết họ muốn nói gì.

Thưa hai anh chị, vẫn còn hai chúng tôi ở đây.

***

Trưa hôm đó, cũng vẫn lại là một buổi trưa mát mẻ và tràn trề sức sống của núi rừng cao nguyên, bầu trời vẫn vậy, vẫn trong xanh như thường lệ.

Cả bốn người chào tạm biệt và không quên gửi những lời chúc tốt đẹp nhất đến bà chủ nhà hiền lành dễ thương kia, bà chủ vui vẻ nhận lời, không quên cảm ơn cả bốn người đã mở hàng hết sức thành công cho bà.

Chiếc xe trung chuyển nhanh chóng chở bốn người ra bến xe, và loay hoay tầm mười phút sau, tất cả mọi người đều đã an tọa và nằm ngay ngắn trên giường, chiếc xe khách vẫn không có quá nhiều khách khứa và cũng vẫn là chiếc xe mà hôm trước, cả bốn người cùng đi.

Bác tài tỏ ra khá ngạc nhiên, ông nói,

- Chà, tôi có duyên với mấy cô cậu ghê hồn.

Thằng nhóc lơ xe lần này mặt mũi không xị ra một đống như lần trước nữa, lần này cu cậu đã vui vẻ hơn, thậm chí cậu ta còn nhiệt tình phục vụ hành khách, nhưng có phần hơi thái quá. Cậu ta nói suốt trong chuyến đi, đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, chuyện tiếu lâm cũng có, chuyện kinh dị ma mị cũng có nốt. Như chỉ muốn tống cho cậu ta một nắm đấm và cầu mong cậu ta bất tỉnh dân sự, vì cậu nhóc lơ xe đang lải nhải kể lại câu chuyện “Miếu ba cô” có phần rùng rợn và thêm thắt nhiều chi tiết hơn câu chuyện gốc.

Trời Sài Gòn lúc này nóng không chịu nổi, đường phố đông đúc đến phát mệt.

- Tôi chẳng muốn về Sài Gòn tí nào - Việt than vãn.

Anh còn đang suy nghĩ về cái dự định mà trong lúc xe đang chạy anh chợt nghĩ ra, anh muốn thực hiện nó vô cùng, thật khó để có thể đưa ra quyết định cho một chuyện quan trọng như vậy. Bất chợt, Việt cầm lấy chiếc khăn choàng đỏ mà Ly đã choàng lên cổ anh khi hai người ở Langbiang. Khi cầm trên tay như thế, Việt càng cảm thấy tự tin và tràn trề dũng khí để có thể đối mặt với thử thách khó khăn sắp tới.

- Anh không muốn cũng phải về, chuyện gấp, chuyện quan trọng, anh nhớ chứ, tất cả đang chờ anh về giải quyết đấy - Ly cảnh báo.

- Trời ơi, sao nay chị thích làm quá mọi chuyện lên như vậy chứ - Như nói, cậu đang nhìn ra bên ngoài, hai con mắt vẫn còn đang bận ngắm nghía cây cầu Sài Gòn.

- BÀ MÀY, KHÔNG BIẾT CHUYỆN GÌ THÌ IM MỒM ĐI - Ly quát Như, cô nói lớn đến nỗi khiến cậu nhóc giật bắn mình, đầu đập cái bốp lên thành giường.

- Chị ác lắm - Như mếu máo nói.

Ly có cảm giác là mình đã hơi khó khăn với cậu ta, từ lúc lên Đà Lạt đến giờ, cô vẫn cứ luôn nổi cáu với Như. Nhận ra tội lỗi của mình, cô lấy trong ba lô ra một chiếc khăn choàng màu nâu, đoạn cô thảy cho Như.

- Đấy, chị tặng mày, coi như quà xin lỗi - Ly nói, không nhìn mặt thằng em trai bất đắc dĩ của mình.

- Trời ơi, chị thật là tốt bụng quá đi, đây có lẽ là món quà quý giá đầu tiên mà em nhận được.

- Thế tui không có quà hả? - Toản nói, cậu cảm thấy có phần tủi thân.

- Ồ, đương nhiên cậu phải có chứ, đây này - Ly lôi một cái móc khóa, bên dưới có hình quả dâu đỏ được làm từ len đưa cho Toản - Tặng cậu, coi như quà để cảm ơn cậu đã giúp con bạn Thủy.

- Cám ơn Ly nhiều - Toản gửi lời cảm ơn.

- Vậy còn tôi thì sao? - Việt hỏi - Đáng ra tôi phải được tặng cái gì đó lớn hơn chứ nhỉ.

- Thì anh có cái khăn choàng đỏ tôi choàng cho anh rồi còn gì – Ly nói.

Việt cười, vui mừng vì có được chiếc khăn choàng Ly tặng, và còn một lý do khác, cũng khiến anh vui không kém; Việt đã có quyết định của riêng mình.

Chiếc xe vàng cam đỗ vào bãi đậu xe. Khung cảnh bến xe lúc này có phần đông đúc nhộn nhịp hơn hẳn ngày thường, nhiều chiếc xe giường nằm, trên cửa kính ghi tuyến Sài Gòn – Đà Lạt xuất bến, cõ lẽ bản tin thời sự hồi sáng giống như liều thuốc kích thích du lịch, khiến người dân chọn Đà Lạt làm nơi nghỉ ngơi, vui chơi trong dịp tết dương lịch sắp đến.

Bốn người bước xuống xe, ba chàng thanh niên có một chút cảm giác khó chịu khi nhiệt độ tăng đột ngột, nước mũi cứ thể chảy ra, rồi cơn hát hơi đến bất chợt khiến ba chàng cùng nhảy mũi rồi làm một cú thật to.

- Kiểu này chắc cảm mất – Việt nói.

- Ôi, mấy người ôm yếu trông thấy tội quá – Ly chế giễu.

- Rồi, ai nấy về nhà người đó – Việt nói, không quan tâm đến mấy lời giễu cợt vừa rồi, anh quay sang hỏi Toản – Cậu về nhà bằng cách nào?

- Em đi xe buýt cũng được – Toản đáp, cậu không biết mình có nên về nhà vào lúc này không, nghĩ đến cảnh đối diện với lão Phát, mẹ cậu và chị Uyên, Toản cảm thấy nản chí – Còn mấy bộ đồ anh cho mượn thì sao?

- Cậu cứ giữ lấy, có gì tôi lấy sau, tôi có số điện thoại của cậu rồi, sẽ liên hệ với cậu - Việt đáp.

Khi mọi thứ đã đâu vào đấy, Toản vội vã đi đến chiếc xe buýt cuối cùng trong ngày gần đó, leo lên, bô xe nhả từng ngụm khói đen xì vào bầu không khí ngột ngạt của Sài Gòn, và rồi chiếc xe hơi to lớn lao ra đường và đi mất.

- Vậy cậu Như thì sao, cậu ở chỗ nào?

Như nói chỗ ở của mình một cách tỉ mỉ và hơi dài dòng. Đột ngột, Việt há hốc mồm, anh có thể nhận ra được ngay cái địa chỉ đó, không thể nhầm lẫn đâu được.

- Vậy cậu chính là thằng con của hai vợ chồng sát bên nhà tôi, tôi nghe nói nhà đó có một đứa con bị… - Anh phân vân, không biết có nên nói ra cái danh từ có phần nhạy cảm hay không.

- Phải! Em là vậy đó - Như nói - Nhà anh cũng nhiều chuyện dữ, em tưởng mái ấm của anh là một mái ấm bế quan tỏa cảng, không giao thương với ai chứ, vậy mà cũng nhiều chuyện ghê, rình mò xem chuyện nhà người khác mà không biết xấu hổ là gì.

- Thôi đi Như, chị thấy đủ rồi, bây giờ mày đi về chung với anh Việt hay đi xe buýt chung với chị? - Ly hỏi.

- Thôi, em đi chung xe buýt với chị được rồi - Như nói không chần chừ.

- Ly! Tôi muốn đề nghị cô làm việc này - Anh nói, tay run cầm cập.

- Có chuyện gì mà trông bộ dạng anh có phần nghiêm trọng vậy? – Ly hỏi.

- Chuyện là… - Anh chần chừ.

Ly nhìn ngắm người còn trai đang đứng trước mặt mình, cô trông thấy một người con trai thật đẹp, thật dễ thương. Bộ dạng ấp a ấp úng của Việt càng khiến Ly thích thú.

- Chuyện gì? – Ly hỏi lại.

Việt nhắm mắt, anh nói thật nhanh – Tôi muốn đến nhà tôi.

- Anh nói gì chứ, đến gì, nhà anh gì? – Ly thắc mắc.

- Ý là anh ta muốn chị đến nhà anh ấy chơi, nhìn khẩu hình miệng cũng đủ biết – Như giải đáp thắc mắc cho bà chị.

- Thì ra vậy… - Ly nói - Tôi không chắc có nên theo anh về nhà anh không, tôi sợ…

- Không sao, cô cứ đứng sát tôi là được, tôi muốn giới thiệu cô với mẹ tôi – Việt nói.

Ly suy nghĩ, cô không biết mình có nên đi theo Việt về nhà anh ta không, cô nghĩ đủ thứ chuyện, cô vẫn cảm thấy con người mình quá dơ bẩn để có thế đứng trước một ai đó, mà còn là cha mẹ của người con trai mà cô thương.

Nhưng mày phải biết, nếu mày yêu anh ta, sớm muộn gì, mày cũng phải đối mặt với cái thử thách này thôi – Cũng lại là một con người vô hình nào đó nói với cô, thúc giục cô hành động ngay, không được chần chừ.

- Thôi được, tôi sẽ theo anh về nhà – Ly nói lý nhí.

Nhưng cho dù cô nói nhỏ đến cỡ nào, Việt cũng có thể nghe ra được những gì cô nói.

- Vậy em kiếm xe buýt, giờ cũng tối rồi, tranh thủ kiếm coi tuyến về nhà còn không – Như nói – Thôi em đi nhé, chào chị.

Như không chào Việt, cậu vội chạy ra trạm xe buýt, thở phào nhẹ nhõm khi biết tuyến chạy ngang qua nhà mình vẫn còn hoạt động.

Ly vẫn lại ngồi sau Việt trên chiếc xe gắn máy, trong suốt đường đi, hai người không nói với nhau điều gì. Việt còn đang suy nghĩ tất cả khả năng có thể xảy ra khi mẹ anh thấy cô bạn gái của anh, còn Ly thì bận suy nghĩ xem mình sẽ nói những gì khi gặp người lớn, cũng lâu rồi cô không tiếp xúc cũng như nói chuyện đàng hoàng với hai người lớn tuổi, cô chỉ tiếp xúc, nói năng thô tục với mấy đứa làm chung động mụ Liên, cũng như nhẹ nhàng nhưng không kém phần gợi dục khi gặp mấy gã đàn ông hám sắc.

Căn nhà nghiêm trang và gia giáo dần hiện ra trong ánh sáng mờ ảo có được từ hàng đèn đường bên ngoài. Cảnh sắc mờ ảo của nó càng khiến Ly thêm áp lực hơn, tay chân cô run cầm cập như người gặp phải gió lạnh, mặc dù bầu không khí Sài Gòn nóng bức lên đến gần hai mươi sáu độ.

Cửa nhà Việt để mở, bên trong mở đèn sáng trưng, chắc giờ này, bố mẹ anh đang dùng cơm tối.

Đột nhiên, anh thầm nghĩ; Cầu mong mẹ mình sẽ nấu dư cơm để Ly có thể ở lại và dùng chung cơm tối với gia đình.

- Tôi hơi run – Ly nói với Việt trong lúc hai người đang bước từng bước về phía sân trước nhà.

Việt đá chống xe, anh quay sang, nắm tay cô bạn gái mình.

- Cô không cần suy nghĩ mình phải nói gì – Việt nói nhỏ nhẹ - Chính lúc đối diện với mẹ hoặc bố tôi, cô sẽ biết mình cần nói những gì.

***

Con về rồi – Việt nói lớn, anh cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy người ngồi tại bàn ăn lúc này là mẹ mình, chứ không phải ông bố khó tính.

- Về rồi hả, con trai yêu dấu – Bà Ái đáp lại.

Ly bỗng bật cười với kiểu xưng hô của mẹ anh.

- Con trai yêu dấu cơ á? – Ly nói nhỏ, chỉ để Việt nghe thấy được.

Mặt Việt đỏ lừ, anh đang ngượng chín mặt, nếu bây giờ có cái hố thì chắc chắn, anh sẽ chui xuống ngay mà không chần chừ đến một giây.

Bà Ái nhìn thấy thằng con trai yêu dấu của mình, đang khi toan tính chạy lại ôm chầm lấy anh thì bỗng khựng lại khi bà nhìn thấy hình dáng một cô gái xinh đẹp đang đứng cạnh con trai mình. Có một chút bối rối, nhưng bà là một người lịch sự, nên bà nhanh chóng giấu đi cái vẻ bối rối đó của mình, bà nói nhỏ nhẹ.

- Chào cháu gái, cháu là bạn của Việt à? – Bà Ái đặt đũa xuống bàn ăn, đứng lên, lại gần Việt và cô gái lạ mặt.

- Dạ vâng, cháu chào cô – Giọng cô hơi run.

- Thằng Việt nó về rồi sao hở bà? – Ông Nam bỗng nhiên xuất hiện sau lưng bà Ái.

Hai mắt ông đột ngột trợn tròn như người lên cơn đau tim, ông không thể ngờ được lại có thể nhìn thấy cô gái đó trước mặt mình, ông nói ấp a ấp úng.

- Cô… sao cô lại đến… được đây.

- Chà, tôi khá là bất ngờ đấy – Ly đột nhiên nói chuyện tự tin hẳn, không còn một chút sợ hãi trong đó.

Ly không chần chừ, cô đi một mạch vào trong nhà, không thèm cởi giày. Cô băng ngang qua bà Ái, tiến lại gần ông Nam và tiện tay đấm một cú thật mạnh vào cái bản mặt ông Nam trước sự ngỡ ngàng của bà Ái và cả chàng trai mà cô yêu.

- Tôi thật mừng khi được gặp lại ông, lão già khốn nạn chó chết – Ly chửi rủa.

Việt lật đật chạy lại Ly, anh dự định can ngăn; Việt lay mạnh người cô, hỏi lấy hỏi để,

- Chuyện gì vậy Ly, cô bị làm sao…

- Anh hỏi ông bố của anh đi – Ly trừng mắt nhìn Việt, tay cô chỉ thẳng mặt ông Nam – Chính lão già đó đã đẩy tôi vào con đường này đấy, anh chàng cảnh sát ạ! Tôi dự định sẽ giết chết ông ta từ lâu rồi.

Nói xong, Ly đi thẳng ra cổng, rời khỏi ngôi nhà với vẻ bề ngoài thì gia giáo đó, thế nhưng, trong ngôi nhà đó lại đang chứa một con quỷ, một con quỷ đội lốt người.

Ly bỏ Việt lại, cô thật tàn nhẫn với anh.

Ly mặc kệ, cô không quan tâm đến Việt, tha thứ cho lão già đó đã là một việc mà cô nghĩ; Mình đã nhân từ lắm rồi. Chính ông bố của anh ta đã hãm hại, lên kế hoạch cùng mụ Liên, đẩy cô vào chính con đường tội lỗi này, chính ông ấy, chắc chắn rồi, cô không bao giờ có thể quên được cái gương mặt kinh tởm đó của lão cùng mụ Liên trong cái đêm mưa lạnh buốt của một năm về trước.

( Hôm đó là một buổi tối cuối năm mưa tầm tã, mưa lớn chưa từng thấy và gió rít mạnh. Năm đó Ly cũng mới chỉ là cô sinh viên năm nhất ngây thơ hồn nhiên trong sáng. Cô vừa hoàn tất xong công việc của mình tại một cửa hàng bán thức ăn nhanh. Ly đóng cửa tiệm và đi bộ về chỗ trọ, vì chỗ cô làm cách không xa phòng trọ. Trời bất chợt đổ mưa lớn, trong khi đó cô lại không mang áo mưa, cô đành trú tạm tại nhà một người dân ven đường. Trời càng về khuy và mưa càng nặng hạt, một mình cô gái nhỏ nhắn đứng dưới tấm tôn cửa tiệm sửa xe ven đường, trời gió thổi mạnh và lạnh buốt, Ly cảm thấy sao mình lại quá cô đơn và lạc lõng giữa chốn đất khách quê người.

Một nhóm thanh niên trai tráng không biết từ đâu xông thẳng vào, đứng trú mưa chung, bọn chúng, mặt mũi trông không mấy sáng sủa. Trông thấy Ly, chúng bắt đầu giở trò đồi bại. Bọn con trai khốn nạn đó nhìn Ly với ánh mắt thèm thuồng và dung tục, chúng lải nhải, nói chuyện với Ly bằng những câu từ tục tĩu.

- Đi với bọn anh đêm nay nha cô em xinh đẹp – Một gã thanh niên mặt mũi dâm dê, chòm râu dê của hắn đã tố cáo cái bản tính đồi bại trong con người hắn.

- Bọn anh thấy “n*ng” vô cùng khi trông thấy cô em xinh đẹp thế này, thèm chết đi được - Một thằng tóc tai nhuộm xanh nhuộm đỏ, xỏ khuyên đầy lỗ tai.

- Nhìn cô em xinh tươi như vậy, bọn anh chỉ muốn đi tù - Một thanh niên khác gạ gẫm Ly, trên tay nó xâm chi chít, người thì dơ bẩn, mụn nổi đầy hai cánh tay, nhìn đủ biết là dân hút chích, không chừng dính luôn si-đa.

Còn nhiều từ ngữ dung tục và đồi bại. Bọn chúng đắm chìm trong cái suy nghĩ mất nết hư thân của bọn chúng.

Ly vô cùng hoảng sợ, cô chỉ biết co rúm người, Ly không ngờ mình lại có thể rơi vào tình cảnh éo le như thế này; Phải chi có con Thủy ở đây thì hay biết mấy.

Bọn đàn ông bệnh hoạn đó ngày một tiến sát lại gần cô, cô chỉ còn biết cách đưa chiếc túi da của mình ra trước mặt, hi vọng phần nào đó giúp cô chống lại bọn thanh niên đồi bại đang đứng trước mặt mình lúc này.

Bọn chúng cười ha hả khi thấy cô làm như vậy.

- Ôi cô em càng làm vậy, bọn anh càng thích thú – Tên tóc nhuộm nói.

Ly liếc nhìn chung quanh, cầu mong Thượng Đế có thể cứu cô trong cơn hiểm nghèo. Ly co chân, định chạy ra ngoài cơn mưa lạnh cóng kia, cô nghĩ, thà bị cảm lạnh còn hơn bị bọn này làm nhục.

Cô co chân lên, dự định phóng thật nhanh ra bên ngoài, nhưng cô không gặp may, bọn côn đồ xấu xa ấy chặn đứng con đường thoát thân mong manh mà Ly vừa nghĩ ra trong đầu, chúng cười gian xảo.

- Cô em định bỏ trốn à, đâu có thể dễ dàng như thế chứ - Một gã thanh niên khác nói, tên này đầu trọc lóc.

Ly bỗng chốc cảm thấy tuyệt vọng, cô nghĩ rằng từ đây, cuộc đời mình coi như chấm hết, không còn hi vọng nào. Nhưng trong chính lúc nguy cấp đó, một người đàn ông trung niên không biết từ đâu phóng ra, đánh tơi tả bọn côn đồ mất nết kia, gã trung niên quơ tay múa chân, biểu diễn những thế võ đẹp mắt và thuần thục nhất của hắn. Chỉ trong vòng chưa đến mười phút, bọn côn đồ đã bị đánh tơi tả, chúng bỏ chạy tán loạn. Ly thoát chết trong gang tấc, nhờ gã trung niên đang đứng trước mặt cô lúc này.

- Cháu không sao chứ? - Gã trung niên hỏi cô, hắn xem xét kĩ lưỡng từ trên xuống dưới, coi xem có chỗ nào bị thương không.

- Cháu không sao – Ly đáp, vẫn cảm thấy chưa hết bàng hoàng về những gì vừa xảy ra – Cảm ơn chú đã cứu cháu.

- Chuyện nhỏ thôi mà – Gã ta đáp.

Ly có thể nhìn thấy gã ta nổi bật trong bộ quân phục màu xanh, cầu vai có hình ba ngôi sao vàng lấp lánh ánh đèn đường.

- Chú là cảnh sát hả? – Ly hỏi gã trung niên.

- Ừ, cháu có thể gọi ta như vậy – Gã ta đáp – Trông cháu không được khỏe cho lắm, cháu ổn chứ?

- Vâng, cháu ổn – Lý đáp.

- Cháu có muốn ăn gì không? – Gã trung niên hỏi cô.

Ly cảm thấy khá bất ngờ trước lời đề nghị của gã trung niên, cô không thể tưởng được, tại một nơi mà toàn người xa lạ như thế này, lại có một người tốt bụng đến vậy, cô không nghĩ ngợi gì khác ngoài việc gật đầu và đi theo gã trung niên đó, và chính lúc cô chung bước với gã trung niên mà cô cho rằng tốt bụng và đáng ngưỡng mộ, cuộc đời cô chính thức thay đổi theo chiều hướng tiêu cực mà cô không hề mong muốn.

‘Nhiều người sẽ nghĩ, tại sao Ly lại có thể dễ dàng đi theo một người đàn ông lạ mặt mà cô không hề quen biết.

Cô cũng chỉ là cô sinh viên năm nhất ngây thơ, kinh nghiệm trường đời không nhiều, cô chỉ mới sống ở cái đất Sài thành vỏn vẹn ba tháng mười ngày, hơn thế nữa, tính cô hay tin người, chính vì thế, cô đã phải trả giá đắt cho sự bất cẩn của mình, mặc dù, trước lúc lên Sài Gòn, cô đã chuẩn bị rất kĩ lưỡng hành trang cho mình, nhưng cuộc đời là thế, nó không hề đi theo đúng những gì ta mong muốn, cuộc đời luôn bất công và nghiệt ngã như thế.

Hay có thể còn một lý do nào đó khác, một lý do xuất phát từ những áp lực mà chính cô tự dựng lên quanh mình, nếu cô không cố làm khuy như vậy, thì thử hỏi, cô có gặp tình trạng éo le đó không.

Bình thường, ca làm khuy như này thường được các nam nhân viên lãnh nhận, nhưng hôm nay, vì muốn có thêm thu nhập, cô đã chấp nhận làm ca tối tới tận hai ba giờ sáng, hằng mong kiếm thêm chút tiền, để có thể gửi về và chứng minh cho chị Mỹ biết rằng cô không phải là một người vô dụng, cô có thể tự lo cho cuộc sống bản thân mình mà không cần dựa vào đồng tiền mà chị cô kiếm được.’

Gã trung niên và Ly đến một quán ăn nhỏ nằm trong con hẻm tối thui, hàng cây thường xuân bám trên tường khiến quán trông có vẻ gì đó lạnh lạnh và không được tốt đẹp. Gã ta và cô chọn cho mình một chỗ ngồi gần cổng ra vào. Một người phụ nữ trông chẳng xinh đẹp là bao bước ra, mụ nổi bật với khuôn mặt trắng bóc, dười bàn chân mụ là đôi guốc đỏ chét, mụ cất giọng có phần e é,

- Anh Nam và – Mụ quay sang nhìn Ly, đôi mắt có gì đó gian xảo – Và cô gái xinh đẹp này đây muốn dùng gì?

- Cô Liên cho tôi hai suất ăn khuy được không, suất nổi tiếng nhất chỗ cô – Ông Nam nói với mụ Liên, gã còn nháy mắt với mụ ta, nhưng Ly còn bận nhìn ngó xung quanh, không để ý thấy cái nháy mắt đầy ẩn ý đó của ông Nam.

Chỉ vài phút sau, món ăn đã được dọn ra. Bụng Ly kêu réo thảm thiết, cô chỉ muốn chực chờ ăn ngay, nhưng vì cần giữ phép lịch sự, nên cô mời ông Nam ăn trước.

- Cháu mời chú ăn cơm – Ly nói.

- Được rồi, trông bộ dạng cháu thảm quá, thôi cứ ăn tự nhiên đi, không cần chờ chú – Ông Nam nói, giọng đều đều.

Và Ly đã không khách sáo, cô cầm muỗng, xúc thìa đầy cơm và cho vào miệng, cơm không nóng, nhưng được cái đúng hương vị quê hương. Nhưng chỉ vài giây sau, có gì đó khó chịu trong người, cơ thể cô cảm thấy rệu rã, mệt mỏi, hai mắt cứ như muốn nhắm tịt lại. Sau cùng, khi không còn có thể kiểm soát được mình, cô đành đổ gục xuống bàn, bất tỉnh dân sự.

Cô giật mình tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trong một căn phòng đỏ đỏ, nồng nặc mùi sả chanh, hơn nữa, cô còn đang ở trong tình trạng khỏa thân, không một mảnh vải. Ly cảm thấy vùng bụng mình có gì đó ươn ướt, nhớp nháp của một thứ chất lỏng trắng đục, phản chiếu ánh đèn đỏ mờ mờ trong phòng lúc này. Bên ngoài có tiếng nói chuyện giữa một người có chất giọng e é và người kia có tiếng nói giống một người đàn ông, cô có thể nhận ra được cái giọng trầm bổng đó, chính giọng nói ấm áp đó đã cho cô niềm tin rằng mình được cứu thoát.

Đau đớn, nghiệt ngã và muốn đổ ngục tại chỗ, Ly còn có thể nói gì được đây, rằng cô đâu có thoát được cái sự thật nghiệt ngã bủa vây mình, rằng cô đã bị dụ dỗ, cô không bị làm nhục trước mặt bọn thanh niên đồi bại kia, thì cũng bị chính gã trung niên cứu mình bán vào động kĩ nữ.

Ly co chân, co tay lại, khóc nức nở một mình trong căn phòng nhỏ bé, cô ôm lấy cái thân thể trần trụi của mình, tự nhủ mình cần can trường lên, cần mạnh mẽ lên.

Một bài học để đời quá đắt và nghiệt ngã.

Cô dự định thắt cổ tự vẫn, nhưng chính sự yếu đuối trong ý chí không cho phép cô thực hiện cái ý nghĩ điên rồ đó.

Chính lúc đó, lớp vỏ sắt bỗng bủa vây lấy cô, ép chặt cái phần thiện trong con người cô.

Được rồi, các người có thể lấy được thân xác tôi, các người có thể làm nhục thân xác tôi một lần, nhưng các người không thể chiếm được hay làm nhục được phần hồn trong con người tôi, không đời nào tôi cho các người đụng đến nó.)

***

Ngôi nhà ba gian bỗng chốc trở nên ngột ngạt khó thở đến lạ kì, không khí trong nhà bức bối, trông cứ như một phòng tắm hơi công cộng, mồ hỗi dễ nhãi trên trán Việt, ông Nam và bà Ái. Tất cả thành viên trong gia đình đang vô cùng bất ổn về mặt thể chất lẫn tinh thần.

Anh hãy hỏi bố anh về những gì đã xảy ra¬, tiếng nói của Ly vang vọng trong tâm trí Việt, nó khiến anh không thể cứ đứng im lặng mãi.

- Con nghĩ bố nên giải thích rõ mọi chuyện cho cả nhà được biết – Việt nói lớn, anh nói như một cái máy, không nhìn vào mặt bố mình.

Ông Nam như đứng chết trân một chỗ, dư âm của cú đấm ban nãy vẫn còn đọng lại trên gương mặt nhăn nheo của ông. Tất cả những hồi hức từ quá khứ ùa về trong tâm trí ông như trận lũ quét không biết đến khi nào mới dừng lại.

- BỐ MAU TRẢ LỜI ĐI – Việt hét toáng lên, khiến ông Nam giật mình.

Bà Ái đang ngồi trên ghế sô-pha cũng giật mình theo, bà nói nhỏ nhẹ với Việt,

- Con à, bình tĩnh lại.

- Mẹ nghĩ sao con có thể bình tĩnh được trong chuyện này chứ - Anh đáp – Ông già đang đứng trước mặt con đây đã từng đánh cắp đi cuộc sống tốt đẹp đáng ra phải thuộc về cô ấy.

- Anh đừng có nói chuyện với tôi như vậy – Ông Nam cảnh báo, hai mắt ông đỏ ngầu.

- Sao tôi lại không có quyền nói với ông như vậy chứ? - Việt hỏi ngược lại ông Nam.

Ông Nam chạy xồng xộc lại, dọng cho Việt một cú đấm thẳng vào mặt. Bà Ái thấy thế liền hét toáng lên,

- ÔNG ĐANG LÀM CÁI GÌ VẬY?

- Tôi đang dạy thằng con mất dạy của bà – Ông Nam trợn mắt, nói với bà Ái.

- Nó cũng là con ông đấy, lão già – Bà Ái cãi lại ông chồng.

Cú đâm vừa rồi làm rách mảng thịt nhỏ trên môi, một chút máu từ đó chảy ra. Việt cố gắng đứng dậy, lấy tay quệt đại vết máu.

- Tôi còn chưa tính sổ với anh về việc anh đưa thứ hạng đàn bà dơ bẩn đó về nhà – Ông Nam răn đe, ông với tay, lấy ca nước đang đặt trên bàn, uống ừng ực.

- Con yêu cô ấy – Việt đáp.

Ông Nam dường như không tin được những gì mình vừa nghe, ông cứ nghĩ thằng con mình nói đùa, nên ông cười lớn, tiếng cười vang vọng khắp ba gian nhà.

- Bà coi, con trai của bà kìa – Ông Nam vừa nói, vừa cười – Con trai bà nó đi mê một con nhỏ làm đĩ đấy.

Bà Ái chỉ biết há hốc mồm, cơ thể bà như đông cứng lại.

- Vậy bố cũng có tốt đẹp gì – Việt đốp lại câu nói vừa rồi của ông Nam – Bố cũng giao du với một con đĩ đó thôi, lại là một con đĩ già xấu xí, chuyên kiếm tiền trên thân xác người khác.

Ông Nam cứng họng, không nói được câu nào cho ra hồn. Việt nhân cơ hội đó, anh nói tiếp,

- Tính ra bố cũng có khác gì con, cũng thích mấy cô gái chuyên giao du, quan hệ với nhiều thằng đàn ông – Việt quay sang mẹ mình, anh nói – Con tự hỏi, không biết con đây, thằng Việt này có phải con ruột của mẹ không, hay cũng lại là con rơi của con mụ đàn bà dơ bẩn đó nữa.

- Con… - Bà Ái ấp a ấp úng.

- Anh bớt nói nhảm nhí lại đi – Ông Nam quát – Anh chính là con ruột của chúng tôi.

- Chữ chúng tôi ở đây là ám chỉ ông với mẹ tôi hay với con mụ Liên? - Việt không ngần ngại hỏi, mặc cho ông Nam đang đỏ bừng mặt mày vì tức giận.

- Còn ai vào đây chứ, chính là người phụ nữ đang ngồi trước mặt anh lúc này chứ ai – Ông Nam đáp, cố nói giọng thuyết phục.

- Ông chứng minh đi – Việt thách thức – Sau tất cả những chuyện ông đã làm, tôi không biết có còn tin bất kì câu nào phát ra từ miệng ông không nữa.

Ông Nam cố lấy lại vẻ bình tĩnh, nói nhỏ nhẹ nhất có thể.

- Bố có thể lấy sinh mạng mình ra thề rằng, con chính là con ruột của ta và mẹ con đây – Ông lấy tay, chỉ bà Ái đang ngồi khóc lóc thảm thương trên chiếc ghế sô-pha màu đen bóng loáng.

- Vậy mụ đàn bà Liên là gì của ông? – Việt hỏi, anh cố gắng lấy lại vẻ điềm tĩnh. Anh phải bình tĩnh, phải kiềm chế, không để cảm xúc lấn át lý trí.

Ông Nam có phần lưỡng lự đôi chút, nhưng sau đó, ông trả lời câu hỏi của Việt. Không chỉ cho Việt biết, mà còn cho cả bà Ái, vợ ông.

- Liên từng là người tình của bố - Ông Nam đáp.

Bà Ái chỉ biết ngồi đó, nhìn chằm chằm vào ông Nam, còn Việt, gương mặt anh lạnh tanh, không một chút cảm xúc.

Thấy không ai nói gì, ông Nam đành nói tiếp,

- Con biết đó, bạn bố vừa được thăng chức, cậu ta còn thuộc nhóm bạn thân của bố, nên cả bọn đã rủ nhau đi chơi để có thể chúc mừng nó, thế là cả bọn rủ nhau vào trong một quán bar vui đùa – Ông Nam kể lại một cách khó nhọc, dường như trong từng lời nói đó, có một chút ăn năn – Bố có uống quá chén, rồi nhạc nổi lên, nhảy nhót lung tung, có một người phụ nữ xát lại gần bố, cô ta nhảy nhót cùng bố, rồi rựu làm bố không kiểm soát được, cho nên bố có qua lại với cô ta.

- Vậy những hôm ông về muộn, là ông đi chơi với con đĩ đó? – Bà Ái nói.

- Cô ta tên là Liên, không phải con đĩ – Ông Nam chỉnh lại lời nói vừa rồi của bà Ái.

- Đến nước này mà ông còn bênh vực con đĩ già hợm hĩnh đó sao? – Bà Ái nói giọng chua chát.

Ông Nam định tâm đến gần bà, nhưng bà quát thẳng mặt ông,

- Ông đừng đụng vô người tôi, cái con người kinh tởm của ông không có tư cách đụng vô người tôi.

- Vậy lý do gì khiến bố rời bỏ mụ ta? – Việt hỏi, lúc này anh đã đứng bên cạnh mẹ mình, tạo chỗ bám vững chắc cho người phụ nữ không may bị chính ông chồng lừa dối trong một khoảng thời gian dài.

- Vì bố nghĩ rằng, bố không thể bỏ mẹ con được – Ông Nam trả lời.

- Dối trá – Bà Ái quát, tinh thần bà đang không ổn định, bà nghĩ, bà có thể đủ sức mà lao đến ông chồng, nện ông ta cho tới chết thì thôi.

- Vậy tại sao bố lại có thể thông đồng với mụ để làm một việc đồi bại như thế? – Việt hỏi, ánh mắt thù hằn khi nghĩ đến cảnh bố mình cố tình hãm hại người con gái anh thương.

- Bố không làm gì cô ta cả, chỉ là một màn kịch hoàn hảo để khiến cô ta tin rằng mình đã bị hãm hại, để cô ả có thể dễ dàng nghe theo Liên – Ông Nam đáp.

- Thế đấy, tâm địa độc ác của bố như thế mà bố còn vênh váo tự xưng ta đây là một người danh giá và không có chút gì tội lỗi. Bố có biết là bố làm vậy là hủy hoại cả một đời người con gái không, bố có nghĩ đến cảm giác của một người mà họ luôn nghĩ mình là một thứ hạng đàn bà dơ bẩn và không đáng để người khác quan tâm hay không - Anh nói thêm - Thậm chí bố còn đứng trên cương vị là một cảnh sát đấy, con nghĩ bố nên bỏ cái danh hiệu cảnh sát cảnh siết gì đó cùng cái lòng kiêu hãnh giả tảo của bố đi là vừa.

- Chính vì thế, nên bố luôn cảm thấy day dứt trong lòng, bố luôn cảm thấy mình là một người có tội, và bố đã luôn cố gắng hà khắc với con, vì bố muốn con không phải phạm sai lầm như bố - Ông Nam nói - Thế nhưng con lại đi theo vết xe cũ của bố, quen một thứ con gái đã bán linh hồn mình cho quỷ dữ.

- Thế ai là người đã khiến cho cô gái ấy phải bán linh hồn cho quỷ dữ? - Việt bật lại câu trả lời vừa rồi của bố anh.

- Bố không quan tâm, bố chỉ muốn tốt cho con mà thôi, thậm chí việc bố cho người đăng những bài báo đó cũng là muốn tốt cho con thôi - Ông Nam lỡ miệng nói ra cái điều bí mật và làm day dứt tâm can ông mấy hôm nay.

Việt cảm thấy một điều rằng anh không còn đủ sức lực để có thể nghe tiếp những gì mà bố anh sắp sửa nói ra, anh không thể nghe tiếp được nữa. Lão Phát đã chơi anh một vố nặng nề, nhưng chính bố anh cũng là người cách này hay cách khác tiếp tay, hãm hại anh, mặc dù ông Nam luôn miệng chối bỏ điều đó.

Việt không muốn nghe thêm gì nữa, điều quan trọng lúc này đối với anh là chạy thật nhanh đến bên người con gái anh thương để có thể nói với cô rằng, cô không hề kinh tởm như những gì mà cô vẫn thường nghĩ.

Nhưng ông anh phải biết rằng, sau buổi hôm đó, cô ta đã chính thức bước chân vào cái nghề làm gái, và chắc chắn một điều, cái trinh trắng trong người cô ả đã mất đi từ tám kiếp rồi, ông anh phải chấp nhận chuyện đó, đừng có ngoan cố và mù quáng như thế nữa.

Việt phóng xe ra ngoài đường chính, căng mắt ra tìm Ly trong dòng người đông đúc nhộn nhịp của phố phường. Nhưng định mệnh vẫn không cho anh tìm thấy cô trong dòng người đông nghịt đó.

Anh chàng phóng xe vù vù trên đường, lạng lách, đánh võng ẩu tả chưa từng thấy khiến người đi đường nạt nộ.

- Thằng khùng, đi đứng kì vậy, tao báo công an cho mày biết thế nào là lễ độ.

Anh phóng nhanh, nên chỉ năm phút sau, Việt đã đứng trước phòng trọ của Ly. Cửa đóng kín, bà chủ trọ đang ngồi trong nhà, không hề biết sự có mặt của anh, bà vẫn tỉnh bơ ngồi coi ti-vi.

Chàng trai si tình ngó ngược, ngó xuôi, vẫn không thấy cô đâu, anh chỉ tìm thấy bóng tối mù mịt nơi cửa sổ phòng Ly, tím thấy ông già Noel làm từ con ma-nơ-canh và hang đá lấp lánh ánh đèn xanh đỏ của nhà hàng xóm.

- Anh còn đến đây chi nữa? - Ly thình lình xuất hiện sau lưng anh. Trông bộ dạng cô có phần tơi tả, tóc tai rối nùi, mặt mũi lem luốc.

- Tôi đang tìm cô - Việt thở hổn hên lấy hơi, anh nói tiếp - Tôi chỉ hỏi cô một câu thôi, và cô phải trả lời thật lòng cho tôi biết.

Ly không đáp lại, cô chỉ trừng mắt nhìn Việt.

Thấy cô không nói gì, Việt hỏi ngay - Sau buổi tối hôm đó, cô có quan hệ với một ai khác nữa không?

- Nếu anh đến chỉ để hỏi câu đó, thì tôi không có gì để nói với anh hết - Ly đáp thẳng thừng, cô đi vào nhà.

Nhưng Việt nào để cô đi, anh dùng hai bàn tay, giữ chặt cô lại, mặt đối mặt với Ly.

- Cô trả lời tôi đi, cô có quan hệ với ai nữa không, ngoài đêm hôm đó? – Việt hỏi lại một lần nữa.

- Xin cô trả lời cho tôi biết - Việt nói giọng tha thiết, ngay khi anh thấy cô toan tính bỏ đi.

Ly vùng thoát khỏi đôi tay anh, cô nhìn thẳng mặt anh và nói,

- Nếu tôi quan hệ với thằng đàn ông khác, tôi đã chẳng thể nào yêu anh - Ly nói ra cái điều thầm kín nhất trong cô.

Việt đột ngột ôm chầm lấy Ly, anh mừng không tả nổi, anh nghĩ, ngay lúc này đây, mình có thể sẵn sàng nắm lấy cánh tay Ly, và rồi cùng cô, đi đến bất kì chỗ nào mà cô muốn.

- Vậy cô không cần phải lo nữa - Việt thì thầm vào tai Ly - Tôi sẽ luôn yêu thương cô, từ đây trở về sau, cô sẽ không phải cô đơn nữa.

Thế nhưng, sóng gió vẫn chưa buông tha đôi bạn trẻ, cuộc đời luôn luôn bất công, quan trọng là chúng ta phải làm gì để sống sót trong sự bất công đó. Người ta vẫn luôn nói rằng, trên thế gian này, chín mươi chín phần trăm, mọi việc đều có thể giải quyết bằng tiền, nhưng một phần trăm còn lại được giải quyết bằng nhiều tiền hơn.

Từ trong bóng tối, xuất hiện bốn tên côn đồ, mặt mũi bặm trợn, trên tay mỗi tên đều có vũ khí nóng, cái kế hoạch của Phi đang được triển khai, và mục đích của nó thì quá rõ ràng, tiêu diệt cho bằng được Việt, tên ngáng đường, là cái gai trong mắt lão Phát, Vương và mụ Liên.

- Cô đứng yên đây - Việt ra lệnh.

Và rồi, bốn tên côn đồ xông vào giải quyết, chúng khua tay, múa chân, biểu diễn nhiều thế võ khó và hiểm độc, nhằm đánh bại Việt, nhưng anh nhanh chóng tìm ra được phương án để giải quyết số vũ khí nóng, anh xoay người, bay nhảy, bẻ ngoặt tay ba tên, còn Phi, anh khó có thể nắm được đòn tấn công của hắn ta khi y đang dùng chính loại vũ khí mà anh sợ nhất, một cây côn xích, dùng tay không thì có phần bất lợi.

Phi đánh lạc hướng, hắn xoay cây côn trong tay thành những vòng cung đẹp mắt, làm rối trí Việt, và chỉ một giây lơ là, anh đã phải trả giá, ba tên kia nhào vô, Vũ nhanh tay thụi nắm đấm vào lồng ngực Việt, khiến anh ngã lăn quay ra đường. Với lợi thế vừa giành được, bọn chúng càng hung hăng hơn, tên Tý tóc đuôi ngựa gầm gừ.

- Cái này là để trả thù cho anh em tao, vì bị mày tống vào nhà giam - Hắn nói xong, đoạn lấy chân, đạp thật mạnh vào mặt Việt, khiến máu từ miệng, mũi phun ra đầy mặt.

- Mày đánh nó nhẹ thế - Tên chột mắt nói với thằng Tý, đoạn nó lấy chân phải, đạp thật mạnh vào lồng ngực Việt - Đánh như này mới đã nè.

Chứng kiến cảnh tượng người yêu mình bị đánh, Ly không can tâm, cô nhào đến, đá bay hai tên. Tên Vũ thấy vậy, chạy lại, tặng cô một nắm đấm vào mặt khiến cô xay xẩm mặt mày.

- Không được đụng vào con nhỏ đó - Phi hét lên răn đe.

Tiếng chó sủa inh ỏi, mấy con chó thi nhau tru tréo, trông cứ như tụi nó muốn tố cáo sự có mặt của mấy thằng côn đồ.

Nhận ra tình hình có vẻ không ổn, tên Phi liền thúc giục,

- Giải quyết thằng này nhanh gọn lẹ, rồi chuồn!

Tên Tý, tay đã cầm sẵn dao găm, hắn tiến lại gần Việt, dự định đâm vài nhát vào người Việt, nhưng Ly đã chạy xồng xộc lại hắn, cô ôm chặt phần hông to đùng của hắn, kéo thật mạnh về phía sau, không để hắn có cơ hội tiếp cận Việt. Nhưng hắn dùng dằng, sức lực đàn bà làm sao có thể đọ lại với đàn ông, và bằng một cú giằng tay thật mạnh, Ly ngã nhào về phía sau, đầu cô đập thật mạnh vào tảng đá sần sùi đặt bên dưới cây dù to đùng màu xám đen. Những tên côn đồ đứng xung quanh có thể nghe rõ tiếng hộp sọ nứt vỡ.

- MÀY KHÙNG HẢ TÝ - Phi hét thật lớn vào mặt tên Tý tóc đuôi ngựa - ĐỤNG VÔ CON ĐÓ CHI.

Tên lưu manh vừa gây án đứng yên bất động, tay cầm dao run cầm cập, con dao cũng vì thế mà rơi khỏi tay hắn, đập xuống đất, kêu lên tiếng kẻng ngân dài.

- CHẠY! - Phi ra lệnh cho đồng bọn mình.

Bọn chúng bỏ chạy tán loạn, chân thằng Tý vấp phải cục đá, té lăn quay ra đường, nhưng thằng khốn đó cố đứng dậy thật nhanh, chạy bắn khói, bám theo đồng bọn của hắn.

Dòng chất lỏng ấm nóng sậm màu đang chảy từ nơi đầu cô gái xinh xắn, Việt lê lết từng chút một, đến bên thân thể cô gái đang dần hết co giật, anh không muốn tin những gì đang diễn ra trước mắt mình, anh chỉ biết hét lớn,

- AI ĐÓ CỨU VỚI!

Hàng xóm chung quanh lúc này túa ra như đàn ong vỡ tổ. Mãi một lúc sau, bà chủ nhà mới mở được cánh cửa và bước ra khỏi nhà, bà chỉ há hốc mồm khi chứng kiến cảnh tượng đang diễn ra trước mắt mình, khoảng một giây bất động, bà lật đật lôi điện thoại ra, tay run cầm cập, nhấn số 115.

Cả một khu xóm chộn rộn tiếng người bàn tán. Họ đang đứng chung quanh hai thân thể, một bất động, máu me đầm đìa trên đầu, và hai là cựa quậy khó nhọc, còn luôn miệng gào thét đủ thứ câu lạ lùng trên đời.