Sắc trời chuyển biến nhanh đến chóng mặt, chưa gì mà nền trời đã ngập tràn sắc cam sậm màu. Gió rít từng cơn như muốn khoe mẽ sức mạnh mà nó đang chứa đựng trong mình. Từng khối mây đùn đùn kéo đến như trong một cuộc đua chạy nước rút, cửa sổ phòng nơi người đàn ông to lớn đang ngồi trong đó va đập liên hồi với cường độ mạnh như muốn long ra khỏi bản lề, nhưng có vẻ như gã đàn ông bệ vệ kia không mấy để ý đến, hắn đang chìm ngập trong những suy nghĩ rối bời mà hắn nghĩ rằng khó lòng có thể giải quyết được trong một sớm một chiều. Đột nhiên sấm chớp nổi lên, một đường sáng chói rạch giữa bầu trời, ánh sáng chiếu tỏa khắp không gian tối mịch trong căn phòng mà hắn đang ngồi. Gã đàn ông to lớn giật mình hoảng hốt như bị điện giật. Hắn vuốt vội mái tóc rối bời trên đầu mình.

Hắn nhìn tất cả những thứ mà hắn vừa đập phá trong căn phòng chỉ có vỏn vẹn hai mươi mét vuông, hắn chớp mắt lia lịa như cố nhìn cho rõ mọi thứ. Hắn nhận ra một chiếc bình gốm sứ vỡ tan nát không cách nào có thể hàn gắn được. Chụp đèn ngủ treo tòng teng trên giá đỡ, bỗng bị cơn gió mạnh từ ngoài cửa sổ thổi bay mất, đứt rời khỏi giá và rơi xuống nền gạch men kêu lên những tiếng chát chúa. Còn nhiều thứ khác nữa,nhưng gã đàn ông không thể nhìn ra được hình thù của chúng, cứ như chúng đã biến mất hoàn toàn dấu vết dưới sức mạnh của hắn.

Gã đàn ông đang bực tức chuyện gì đó, hắn không buồn mặc lại quần áo, cứ trần truồng mà ngồi đó (trên giường) và suy nghĩ về những gì vừa xảy ra cách đây hơn một tiếng đồng hồ. Hắn tự hỏi mình đã vào đây từ lúc nào, tính từ lúc làm tình cho đến khi cô tình nhân của hắn bỏ chạy mất bao nhiêu phút, hai chục phút chăng, gã không biết nữa, trong đầu gã bây giờ chỉ ngập tràn hình ảnh cô gái, hắn thèm muốn cô tình nhân quyến rũ đó vô cùng, cho dù cơn khoái cảm của hắn đã đi qua, nhưng hắn vẫn muốn gần gủi cô gái thêm chút nữa để có thể hi vọng được thêm vài phút vui vẻ với cô, hắn thật tham lam và không biết là mình đang đòi hỏi một điều không thể cứ muốn là có được liền.

Nếu ngon ngọt không được thì đanh dùng biện pháp cưỡng chế - Ý nghĩ đó xuất hiện chớp nhoáng trong bộ óc của hắn. Và rồi, không chần chừ đến một giây, hắn chồm lên đầu giường, với tay lấy điện thoại đang đặt dưới giá đỡ của cây đèn ngủ đã bay mất cái chụp. Hắn nhấn vào tên một người đàn bà mà hắn nghĩ sẽ giúp hắn thực hiện được ý định đó.

Sau vài lần gọi không được, đến lần thứ tư, hắn đã thành công, bên đầu dây bên kia vang lên tiếng một người đàn bà, mụ ta có lẽ chẳng khoái gì đến việc nghe điện thoại vào giờ này.

- Chuyện gì nữa đây – Mụ nói the thé bằng chất giọng Bắc không ra Bắc mà Nam cũng không ra Nam.

- Là tôi, Phát đây – Gã đàn ông to lớn nói, gãi gãi đầu.

- Ôi! Là anh đó sao? – Mụ đàn bà chuyển tông, lần này có phần cao hơn ban nãy – Tự nhiên gọi em vào giờ này, có chuyện gì vậy anh?

- Tôi điện để nói cô về chuyện của cô Ly.

- Ly hả? – Mụ lại lên tông – Nó bị sao, không phục vụ tốt anh sao?

- Không – Lão phân phua – Cô ấy làm tốt lắm, nhưng có điều…

Đầu dây bên kia im lặng, lão Phát lại nghe thấy tiếng chăn ga gối mềm sột soạt. Lão đành nói tiếp.

- Cô ta bỏ đi rồi.

- Bỏ đi – Mụ lên tông cao nhất khiến lão Phát buộc lòng phải để ống nghe ra xa – Con này thật quá quắt.

Lão Phát có thể nghe rõ tiếng đôi guốc mụ lóc cóc, mụ vẫn chưa chịu tháo đôi guốc mụ hay đi ra.

- Ôi anh yên tâm đi – Mụ đáp – Em sẽ gọi điện nó liền, thật là quá đáng, dám làm khách quen của em phật ý.

-Thôi khỏi đi – Lão Phát nói vội – Cứ để cô ta vui đùa.

- Anh nói để nó vui đùa, nghĩa là sao?

- Không có gì đâu, chỉ nói cho vui thôi mà! - Lão Phát đáp.

Có thật là lão chỉ nói cho vui thôi, hay lão đang suy nghĩ về một điều gì khác, một cái gì đó liên quan đến Ly, cô tình nhân của lão.

- Vậy giờ anh muốn sao? – Giọng mụ nghe như người vừa mới ngáp dài đến trái quai hàm.

- Tôi nghĩ cô ta đang quen một người nào đó và cô ả có ý định cao chạy xa bay với tên đó.

- Chuyện đó không có đâu, mấy đứa làm trong nghề này em biết rõ tụi nó lắm, tụi nó biết thân biết phận mình chứ.

- Trời! Cô ngây ngô thế cơ à – Lão không nhịn nổi cười.

Mụ Liên cảm thấy bị xúc phạm ghê gớm.

- Tôi xin lỗi, tôi không có ý định xúc phạm – Lão phân phua – Nhưng tôi muốn cô để mắt đến cô Ly nhiều hơn nữa, phòng ngừa từ xa.

Đầu dây bên kia im lặng đôi chút, tiếng guốc mụ lanh lảnh.

- Tụi em sẽ để ý sát sao Ly – Mụ Liên đáp.

- Vậy được rồi.

Lão dập máy, quăng điện thoại qua một bên giường, lão quăng mạnh đến suýt làm nó trượt quá đà, lão ngoái đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, gió thổi mỗi lúc một mạnh hơn, cây cối vật lộn trước cơn gió dữ, lão tự hỏi không biết Ly sẽ đi đâu được trong tiết trời thế này, cô ta chỉ mặc trên mình mỗi chiếc đầm, lão nghĩ, cô ả sẽ quay lại sớm thôi, cô ta làm gì có xe để đi, chính mình là người chở cô ả cơ mà.

Lão đặt lưng xuống giường, chiếc giường kêu dữ dội nhưng lão mặc xác nó, nhắm mắt và chìm ngay vào giấc ngủ ngay sau đó với tâm trạng thư thái nhất có thể.

***

Việt và Ly trú tạm chỗ tiệm thuốc tây của bà cụ già mà Việt nghĩ là khó tính và giở hơi cám lợn, tuy bề ngoài anh luôn cố mỉm cười, nhưng trong lòng lại chẳng như vậy. Bà cụ cũng không phải dạng vừa, cụ không thèm đoái hoài đến Việt, cụ chỉ nói chuyện với Ly, bà đang xem xét vết thương nơi chân Ly, bà một mực khẳng định là cô nên dùng thêm thuốc bôi tránh để lại sẹo. Ly cảm ơn bà nhưng cô không nhận tuýp thuốc cụ tặng, cô nói chân mình sẽ không sao, nhưng cụ một mực khẳng định chắc chắn vết thương sẽ để lại sẹo, cụ nói con gái không nên coi nhẹ vấn đề này. Thế là sau một hồi lâu ơi là lâu, cô đành nhận lấy tấm lòng bà cụ.

Mưa mỗi lúc một nặng hạt, kêu lốp đốp trên nóc cửa hàng dược phẩm. Bà cụ lấy cây gậy dài, định sẽ tự mình chỉnh lại máng xối, Việt dự định giúp cụ nhưng nhanh chóng bị cụ từ chối.

- Tôi bề ngoài tuy già, nhưng vẫn còn khỏe lắm – Cụ vừa nói, vừa dùng cây sậy kều kều vài ba lá cây vô tình vướng lên máng xối, tức thì nước chảy ào ào, tuôn như thác đổ, cụ nói tiếp, mặt hãnh diện – Bọn đàn ông mấy người cứ nghĩ chúng tôi yếu đuối, thật chẳng ra làm sao.

Sau cái màn khoe mẽ sức mạnh tuổi già vừa rồi, bà trở lại chỗ ngồi quen thuộc của mình, một chiếc ghế đẩu làm bằng gỗ dầu sáng bóng, trông như mới mua.

Cụ ngả người dựa lưng, thở dài một cái.

Ôi bà cụ thật tội nghiệp, cần chi khoe mẽ không biết, cứ nhờ đại chàng thanh niên đứng đó giúp mình được rồi ¬– Ly nghĩ thầm.

Hàng đèn nhấp nháy chớp tắt đều đặn, mặc cho mưa to gió lớn, không khí Giáng Sinh đang ngập tràn khắp phố phường, với nào câu thông Noel, đèn màu nhấp nháy đủ loại màu sắc, chúng đang cố gắng khoe mẽ mặc cho cơn mưa xối xả của những ngày cuối tháng mười hai. Có vài đôi trai gái không tìm được chỗ trú đành ôm dìu nhau đi trong cơn mưa, trông thật kì quái nhưng lại có chút gì đó lãng mạng.

- Mọi năm vào khoảng thời gian này, trời thường không mưa, sao nay mưa lớn dữ vậy không biết – Bà cụ than.

- Nghe đâu đang có áp thấp nhiệt đới gần bờ - Việt đáp.

- Tầm phào! – Cụ đốp lại. Bà trở mình trên chiếc ghế khiến nó kêu cọt kẹt.

- Ôi cụ ơi! Sao từ nãy giờ cụ cứ khó chịu với cháu hoài vậy? – Việt hỏi bà cụ.

Không đáp lại, bà cụ chỉ đứng dậy, rồi lẳng lặng đi vào căn phòng phía sau quầy thuốc, trước khi đi, cụ dặn, nếu có khách đến mua hàng hoặc hai người muốn đi đâu thì gọi cụ dậy trông quán.

Bà cụ già đi rồi, chỉ còn đó Việt và Ly, hai người có vẻ ngại ngùng khi nhìn nhau. Việt vẫn chưa hết bàng hoàng vì hành đồng vừa rồi của mình, anh không thể hình dung được mình vừa làm gì, thật khó mà tin được. Đối với Ly, cô cảm thấy có một cái gì đó lạ đời trong con người cô, cứ như nó chỉ chực chờ nhảy ra mà vồ lấy cô. Cảm giác này có phải là yêu hay không, cô không dám chắc.

- Tôi đang hướng dẫn một cậu sinh viên thực tập, tôi bỏ đi đột ngột như này, không biết cậu ta làm ăn ra sao? – Việt nói, anh phá vỡ bức tường đá đông cứng ngăn cách giữa hai người.

- Anh bỏ cậu ta ở đâu? – Ly hỏi.

- Tại chỗ tôi làm – Việt đáp, sau đó, anh vội nói thêm – Nhưng không sao, cậu ta lanh lợi lắm và tôi nghĩ, cậu ta có thể tự ứng biến được.

- Nhưng cậu ta là thực tập sinh, anh không ở đó hướng dẫn cậu ta, mà bỏ bê như vậy thật không đúng chút nào – Ly nói giọng làu bàu.

- Tôi không tự mình đến đây thì làm sao có thể gặp được cô– Việt đáp, mắt anh vẫn hướng về phía hàng đèn chớp tắt ở tòa nhà đối diện.

Ly có thể cảm thấy mặt mình đang nóng bừng lên, dư âm của nụ hôn ban nãy vẫn còn đọng lại đâu đó trên đôi môi đẫy đà đang dần bị gió lạnh làm nứt nẻ. Cô cầu mong sao Việt không thấy được mặt mình vì có thể nói, cô đang đỏ mặt tía tai khi nghĩ đến cảnh tượng đó.

Kể ra cũng lạ, làm cái nghề đĩ như cô, môi miệng đã không ít lần chạm vào đàn ông, cô còn làm nhiều cái khủng khiếp hơn, nhưng sao chỉ mỗi việc hôn Việt thôi đã làm cô thấy mắc cỡ và ngại ngùng đến vậy chứ. Không lẽ đó nụ hôn đó mới đúng là hàng chính hiệu, còn những cái khác trước đây là hàng giả, hàng chưa qua kiểm duyệt, hay còn một nguyên nhân nào khác, vì cô tự thấy mình nhuốc nhơ và không xứng với nụ hôn đó.

Cô nghĩ, có thể lắm.Cô không biết mình nên vui hay nên buồn, thật rối rắm và không ổn chút nào. Ly thầm ước cơn mưa sẽ giống như một phép màu, giúp cô xóa đi tất cả những thứ dơ bẩn trong suốt hơn một năm qua cô đã làm. Và đôi chân dần dần đưa cô hòa mình vào dòng nước lạnh ngắt đó.

Thế nhưng, một vòng tay đã ôm lấy cô và kéo cô lại, không cho cô làm cái việc ngu ngốc đó.

- Cô điên hả, bộ muốn bị cảm lạnh sao? – Việt nói, hai tay anh đang ôm chặt lấy vòng eo thon giọn của cô – Tôi không muốn một lần nữa phải gặp bà già khó tính ở tiệm thuốc này đâu.

Rôi anh và cô cùng phá lên cười như chưa từng được cười.

***

Cách chỗ Việt đứng độ năm cây số, Thắng đang co ro trong tiết trời mưa lạnh, cậu đứng một mình trên thềm trụ sở công an phường 3. Cậu đang chờ tiền bối đến, nhưng chờ mãi (đến tận hơn một tiếng đồng hồ) vẫn không thấy anh ta đâu, cậu chỉ muốn đi về ngay nhưng vì mưa quá to, nên cậu đành ngồi bệt xuống thềm gạch, chờ tạnh mưa rồi về, dù gì trên xe cũng không có áo mưa.

Bụng cậu kêu réo thảm thiết bởi từ tối hôm qua đến giờ, cậu chỉ bỏ bụng mỗi ổ bánh mì, đi làm từ sáng cho đến tận chiều tối khiến cơ thể cậu mệt lả, cậu nghĩ mình cần ngồi lại nói chuyện với ông chủ tiệm cà phê để có thể thỏa thuận giờ làm việc khác cho thuận tiện hơn.

Ngồi đó một mình, bỗng cậu nghĩ bâng quơvề hành động của tiền bối lúc trưa nay, quả thật dũng cảm và đậm khí phách nam nhi, nhưng có nhất thiết để mình học tập noi theo hay không, cậu không chắc. Nghe giống “Anh hùng cứu mỹ nhân” quá, hơn nữa, nhìn cô gái đó trông cũng xinh đẹp lắm chứ, nhưng có gì đó không được đàng hoàng cho lắm.

Phía trước, xuất hiện hình bóng một người đàn ông to lớn với cái bụng phệ trễ nãi đang tiến nhanh về trụ sở, cậu có thể nhận ra ngay cái người đó mặc dù lão ta vẫn còn ở cách xa mình đến năm thước. Lão phóng chiếc xe tay ga hàng hiệu vào nhà xe rồi lê vội thân hình béo ú của lão đến chỗ khô ráo.

- Chào thầy Phát – Cậu nói vội khi thấy lão đến được bậc thềm.

- Chào cậu, cậu không đi trực sao? – Lão hỏi, đoạn giũ nước mưa dính trên áo quần lão.

- Dạ, em chờ nãy giờ vẫn không thấy tiền bối đâu.

- Tiền bối nào – Lão hỏi, vẫn dán mắt vào chiếc quần tây có phần ướt nhẹp không cách nào giũ khô được.

- Thầy Việt – Cậu trả lời, ngạc nhiên trước việc lão không nhận ra người hướng dẫn của mình là ai.

- À! Tôi quên, đầu óc có phần lú lẫn – Lão cười trừ - Vậy anh ta không đến sao.

- Vâng! – Thắng đáp.

- Thôi, cậu coi sao đó rồi về đi, mưa gió này cũng không cần trực chi cho mệt xác, cậu về ngủ một giấc đi cho khỏe – Lão đề nghị.

Không chờ Thắng trả lời, lão vội lao vào phòng làm việc của mình và đóng cửa lại.

Điện thoại đột ngột rung dữ dội trong túi quần Thắng, cậu nghĩ, ai lại gọi và lúc này chứ, cậu lôi điện thoại ra khỏi túi quần, sém chút làm rớt xuống vũng nước dưới chân. Cậu nhìn vào màn hình và nhận ra là bố cậu đang gọi.

Có chuyện gì mà bố gọi vào lúc này.

Cậu nhấn nút nghe và nhận ra đầu dây bên kia có vẻ hơi ồn ào, nghe đâu tiếng còi hú.

- Con nghe đây bố.

- Thắng hả con?

- Vâng, có chuyện gì mà nghe ồn ào bên đó quá vậy.

- Mẹ con phải đi cấp cứu trên bệnh viện – Bố Thắng nói gấp, giọng ông có vẻ đặc nghẹt.

- Bố nói sao? – Thắng nói lớn, tim cậu bắt đầu đập thình thịch.

- Mẹ con được chuyển lên bệnh viện Chợ Rẫy, bây giờ bố đang ở cạnh mẹ trên xe, tầm hơn tiếng nữa đến nơi, có gì con chạy vô bệnh viện nhá – Ông bố dập máy, không đợi Thắng trả lời.

Tim cậu vẫn cứ dọng thình thịch va vào xương sườn, cậu có cảm tưởng nó chỉ chực chờ nhảy khỏi lồng ngực. Thắng thở gấp, cậu ghét bệnh viện từ đó đến giờ, cậu ghét phải nhìn thấy khuôn mặt của mấy người bác sĩ, họ cứ bịt kín mặt mũi, trưng ra trước mặt người nhà bệnh nhân biểu cảm nghiêm túc đến khó gần, trang phục thì trắng toát như đồ tang. Cậu biết mình nghĩ vậy là không đúng, nhưng cậu không sao ngăn được cái ý nghĩ chết tiệt đó ám lấy mình.

Ghét là thế, nhưng nghĩ đến cảnh mẹ nằm trong đó một mình, cậu không muốn chút nào, thế là cậu đứng dậy không chần chừ một giây, lao mình trong cơn mưa, đến nhà xe, lấy xe và phóng cái vèo ra đường, mặc trời mưa to gió lớn.