Cảnh sắc bên ngoài phòng bệnh đang dần chuyển về một tông màu dịu nhẹ, hoàng hôn chỉ chực chờ xuất hiện vào đúng lúc, đúng thời điểm. Xe cộ trên đường mỗi lúc một đông thêm, càng về chiều, xe cộ càng đông, và tất nhiên, kẹt xe là một thứ không thể thiếu của Sài Gòn, cái chất riêng mà nó có được vẫn tồn tại và trường tồn qua bao năm tháng.

Trong phòng bệnh, Thủy vẫn đang nằm trên giường, cô đã ngủ một quãng thời gian khá dài, độ gần năm tiếng đồng hồ. Việt vẫn còn nán lại bệnh viện, anh chỉ biết rằng có một cái gì đó níu kéo anh ở lại, nó ghìm thật chặt đôi chân anh, không muốn cho anh về. Vừa lúc nãy, có một cậu trai trẻ, mặt non chẹt, mặc đồng phục cấp ba đến tìm Ly, cậu ta cùng Ly đi dạo vài vòng bên ngoài phòng bệnh, bỏ anh lại một mình bơ vơ lạc lối.

Việt ngồi đó, đắm chìm trong những suy tư, trăn trở của riêng anh. Anh không biết giờ này bố mẹ có đang sốt ruột đi tìm anh không, bởi lúc bước ra khỏi nhà, anh đã quên không cầm theo điện thoại, chắc giờ này trong đó đã có cả đống cuộc gọi nhỡ cũng như tin nhắn.

Anh ngồi một góc phòng bệnh, nhìn ngắm mọi thứ xung quanh mình, toàn dây rợ lòng thòng, mùi thuốc sát trùng nồng nặc khiến đầu anh đau nhức, mắt cay xè. Bà lao công đang hì hục lau dọn mọi thứ, chốc chốc, bà ta lại ngước nhìn anh, rồi quay sang nhìn Thủy, rồi bà ta lắc đầu, cứ như không tin được những gì đang diễn ra trước mắt.

Anh tự hỏi không biết cô gái đang nằm trên giường bệnh kia có phải đúng theo những gì người ta nghĩ hay không, rằng cô ta là một con điếm. Nhìn bề ngoài, anh cũng có thể nhận ra được cái điều ghê tởm đó nơi cô ta, nhưng vì cô ấy là bạn của cô gái mà anh yêu mến, nên anh không mấy bận tâm.

Bỗng một ý nghĩ điên rồ nảy ra trong bộ óc thông minh sáng sủa của anh. Việt chỉ biết lắc đầu, cố xua đi cái ý nghĩ chết tiệt đó.

Nhưng mày cũng nên nghĩ đến đó đi là vừa – Đó là tiếng thì thầm từ tận cùng đáy lòng anh, nó đang không ngừng kêu réo cũng như cảnh báo Việt.

Anh đứng dậy, đến chỗ Thủy và nhìn vào khuôn mặt cô, bác sĩ đã gỡ chụp thở ra (trong lúc gỡ, ông bác sĩ cảm thấy không mấy thích thú với cái việc ổng làm, ổng cứ cố gắng giữ khoảng cách sao cho tay mình không chạm vào người Thủy), chính vì thế, anh có thể thấy được trước mắt mình là một khuôn mặt không phải là không xinh đẹp, cũng đẹp đó chứ, nhưng so với cô bạn mình, cô ta không thể sánh được. Thủy có gương mặt dài nhưng không quá thô, mái tóc hồng ngọc nổi bật, hai bên tai đeo đôi bông màu bạch kim, chân mày cô kẻ đậm, gương mặt đang tróc từng lớp phấn trang điểm, để lộ làn da không mấy trắng sáng, chỉ một màu trắng ngà ngà.

Thân hình cô gái cựa quậy, nhịp tim tăng dần, tay Thủy bắt đầu nhúc nhích từng chút một, đôi mắt cô bắt đầu hé mở, nhưng vì đã ngủ quá lâu, nên hai mắt cô vẫn chưa quen với ánh sáng, Thủy nhíu mắt, đôi mắt cô cảm thấy đau rát.

- Cô tỉnh rồi à? – Việt hỏi Thủy, anh đang đứng trước mặt cô gái.

- Anh… là ai? – Thủy nói một cách yếu ớt, cô vẫn chỉ có thể he hé con mắt bên trái của mình mà nhìn.

- Tôi… - Việt nói cầm chừng – Một người đã đưa cô vào đây.

- Anh đưa tôi vào đây cơ á? – Thủy hỏi lại, gương mặt cô cố gắng tạo biểu cảm ngạc nhiên, nhưng không được, cơ mặt cô cứng đơ.

- Ờ! Cũng có thể nói vậy, bạn cô nhờ tôi làm – Việt trả lời, hai mắt anh đang nhìn chằm chằm vào cái đồng hồ đo nhịp tim đặt ngay bên cạnh cô gái, anh cảm thấy thích thú vớicách mà cái máy có thể hiện thị được chỉ số cũng như thông báo tình trạng quả tim người ra sao.

Thủy nhìn anh với vẻ ngạc nhiên, cô không thể không nghĩ đến cái lý do cũng như hoàn cảnh mà Việt và Ly gặp nhau. Cô cố gắng quan sát kĩ hình dáng Việt, một chàng trai cao ráo, cũng bảnh trai, nhưng tổng thể mọi thứ bị phá vỡ bởi mái tóc quá ư là nghiêm túc của anh ta. Tướng tá anh ta lực lưỡng, nước da rám nắng, trông cứ như người làm trong quân đội hay công an gì đó.

- Có phải anh làm trong ngành công an không? – Thủy buộc miệng hỏi, cô đang cố gượng dậy, lấy cái gối làm điểm tựa.

- Phải! Tôi là cảnh sát cơ động.

Hóa ra anh ta là người đã phá bĩnh hoạt động làm ăn của mụ Liên - Thủy ngộ ra.

- Thì ra vậy – Thủy đáp, đoạn cô nói, giọng có phần mỉa mai – Chắc hẳn anh phải biết là anh đang tiếp xúc với loại phụ nữ như nào chứ, phải không?

- Cô nói gì? – Anh ngạc nhiên đáp – Tôi không hiểu.

- Thôi nào – Thủy bật lại – Anh là cảnh sát, anh phải biết tôi làm nghề gì chứ, hãy nhìn bộ dạng bên ngoài này đi.

Thủy vừa nói, vừa cố giang hai tay ra.

Anh nhìn chằm chằm vào Thủy, suy nghĩ đôi chút, rồi anh nói.

- Không lẽ cô là gái điếm? – Từ này nghe có phần dễ chịu và bớt ghê gớm hơn so với cái từ mà dân gian vẫn hay gọi.

- Ờ! Hay còn gọi là đĩ đó anh trai – Thủy bổ sung thêm.

Việt bắt đầu cảm thấy sợ, anh sợ cái ý nghĩ ban đầu sẽ thành hiện thực, nhưng anh không phải chờ lâu, chính Thủy là người cho anh biết câu trả lời.

- Con bạn tôi, nhỏ Ly đó, nó cũng làm cái nghề giống tôi – Thủy nói một lèo, không cảm thấy ngượng ngùng.

Việt chỉ biết đứng chết trân tại chỗ, mọi thứ xung quanh như muốn sụp đổ theo cõi lòng anh. Anh đang lạc lối và đang dần mất phương hướng trong suy nghĩ cũng như hành động của mình.

- Anh đang làm một việc ngu ngốc đó anh biết không, tự chui đầu vào tròng, đừng để người ta biết anh là cảnh sát, người ta mà biết, có nước anh mất việc sớm – Thủy vẫn cứ nói, cố gắng xát muối vào cõi lòng Việt.

Chắc gì cô ta đã nói thật, phải không nào, chắc gì, đừng có suy nghĩ nhiều, tội người ta – Việt nghĩ trong đầu những điều đó, cố tự an ủi mình rằng cô gái kia đang vu khống cho bạn mình, chắc có thể thấy mình đẹp trai, cô ta sợ cô bạn mình quen được một chàng trai quá tốt, cô ta đang ghen tức, phải rồi, chỉ là ghen tị thôi.

- Này! Tôi đang nói với anh đấy, anh bạn trẻ - Thủy cố nói lớn nhất có thể.

- Thôi! Chào cô, tôi về đây, có gì nói với bạn cô là tôi về nhà luôn – Anh vội nói thêm – Mà thôi, để tôi đi nói với bạn cô là cô tỉnh rồi, để cô ấy biết.

Anh quay gót, bước một mạch ra ngoài, bỏ lại Thủy ngồi đó một mình.

Ly đang ngồi cạnh Như tại một khoảng rộng rãi của sân bệnh viện, cô và cậu em trai bất đắc dĩ đang ngồi trên bục xi măng có dạng vòng tròn, bao xung quanh cây cổ thụ lớn, với tán cây phủ rộng hết cả một khoảng hơn ba phần năm diện tích sân. Cô và cậu Như đang trao đổi ríu rít với nhau, chốc chốc, cô và cậu chỉ chỗ này, chỗ kia rồi cười ha hả.

Việt đứng đằng xa, trông thấy cô, anh cảm thấy cô không thể nào làm cái nghề giống cô bạn mình được, không thể, gương mặt cô xinh đẹp, non nớt và ngây thơ như thế làm sao có thể làm được cái nghề đó chứ, tóc cô có nhuộm một chútnào đâu, môi cô không tô son đỏ chét, khuôn mặt cô chỉ một lớp trang điểm mỏng, cô ta chỉ ghen tị thôi.

Anh tiến lại gần chỗ Ly. Khi đã đến đủ gần, anh nói lớn với cô, bỏ qua cái nhìn dò xét của cậu con trai mặc đồng phục trường học.

- Bạn cô tỉnh rồi, cô vào thăm đi, tôi lại chỗ trọ của cô lấy xe rồi chạy về nhà.

- Anh về à? – Ly hỏi.

- Ừ, gần tối rồi, tối nay tôi có việc cần làm – Việt đáp, liếc mắt nhìn cậu học sinh, cậu này vẫn còn đang ngó chằm chằm vào Việt, anh có thể cảm nhận được cậu ta sẵn sàng bắn laser từ mắt mình để thiêu đốt anh, giống như cách siêu nhân mặc áo choàng đỏ, quần sịp vàng vẫn hay làm mỗi khi anh ta muốn đốt cái gì đó.

- Ừ! Chào anh, cảm ơn anh rất nhiều, tôi không biết làm gì để đền… - Ly chưa nói hết câu, thì Việt đã bỏ đi.

Cô đứng đó nhìn ngắm hình bóng người con trai tốt bụng đã giúp cô, có một chút cảm giác gì đó tiếc nuối.

- Anh đó là bạn trai chị mới làm quen sao? – Như hỏi cô chị mình, cậu nói cái điều mà cậu nghĩ khó có thể tin được.

- Bạn trai cái đầu mày, không có đâu – Ly kí một cái thật mạnh vào đầu Như.

Cậu chàng chỉ biết ngồi đó mà xoa đầu, chực chờ khóc oa oa, trông thật tội nghiệp.

***

Ông Nam là một lão già gia trưởng thấy rõ, cái bản tính đó ngấm sâu trong máu thịt ông. Vừa ban nãy, ông nhận được cuốc gọi từ gã thanh niên mà ông thuê mướn, để làm cái nhiệm vụ mà ông đã cất công vắt óc suy nghĩ trong mấy ngày trời. Không những phải suy nghĩ xem kế hoạch ra sao, ông còn phải bỏ sức chạy ngược chạy xuôi, để tìm cho bằng được cái người mà ông cảm thấy thích hợp nhất. Thời tiết biến đổi thất thường khiến chân cẳng ông đau nhức muốn chảy cả nước mắt, chứng gai cột sống vẫn hành hạ ông, gặp trời trở gió, nó càng đau nhức hơn, khiến ông suốt một ngày cứ phải nổi gạo, rồi sau đó, ông chỉ biết trút nó lên thằng con trai và bà vợ mình.

Ông đang tỏ vẻ đắc thắng, ông biết rằng, cậu thanh niên mà mình thuê mướn đang làm rất tốt nhiệm vụ mà ông giao phó, và hôm nay cũng không phải là một ngoại lệ, sau cuốc gọi điện vừa rồi, có thể dễ dàng nhận ra là cái tin mà người đó vừa thông báo quả thật đúng là một cú hít lớn, ông cảm thấy vô cùng háo hức chờ đến khi thấy được cái tin đó đăng trên trang báo điện tử.

Bố cũng chỉ muốn tốt cho con thôi, con trai – Ông Nam ngẫm nghĩ vài lời tự bào chữa cho hành động của mình.

- Bố nó đang làm gì đó – BàÁi từ trên lầu đi xuống, trên tay bà cầm chiếc máy tính bảng thương hiệu Samsung to tướng, bà ôm sát cái máy tính vào lòng, cứ như bà sợ nếu mình để nó tí hí ra một chút thôi, cũng đủ khiến cái máy rơi xuống sàn nhà bên dưới cầu thang.

- Không cần bà quan tâm – Ông Nam đáp lại, chằng buồn nhìn bà vợ mình.

- Ôi! Nói gì kì vậy, tôi chào hỏi thăm thôi – Bà vợ thở dài, rồi bà nói tiếp – Ông biết vụ tin bài gì đó đăng trên trang mạng chưa?

Nghe đến đây, ông Nam không khỏi ngạc nhiên, ông hỏi vội,

- Bài gì, bài gì?

- Thì bài người ta nói con mình lập được chiến tích đó, nghe nói là rạng sáng nay, ông chẳng cập nhật tin tức gì cả - Bà Ái trách ông chồng không theo dõi tin tức về những gì con trai ông làm được.

Ông Nam có cập nhật tin tức chứ, chẳng qua ông chỉ đang chờ đợi cái tin mà gã phóng viên hứa là sẽ như một cú giáng trời đánh mà thôi.

Ông Nam giật phắt cái máy tính bảng trong tay người vợ, bà này xùy xùy gì đó, nghe như trách móc ông chồng quá thô bạo. Bà bỏ đi ngay sau đó, không thèm đếm xỉa đến chồng mình. Trong đầu bà chỉ nghĩ đi nghĩ lại cái chiến công mà con bà vừa lập được.

Màn hình máy tính bảng hiện ra một loạt các tab lớn nhỏ, ông Nam đã vô ý mở cả chục trang web mà ông tìm được trên thanh công cụ tìm kiếm Google. Ông là một người có thể nói là mù tịt công nghệ, ông chả biết một tí gì gọi là công nghệ, ông thích đọc báo, nhưng là dạng báo giấy, chứ không phải ba báo điện tử thế này. Máy móc, công nghệ giống như ác mộng quái ác của ông.

Gã trung niên mày mò tìm cho bằng được cái tin bài đăng mà bà vợ vừa đề cập ban nãy, nhưng khổ nỗi với trình độ dốt đặc như ông thì có tới sáng mai cũng không tìm ra được. Ông ghét phải làm việc này, nhưng cuối cùng cũng phải làm, vì mục đích mà mình muốn có được.

- Bà nó mở dùm tôi cái trang có đăng tin thằng con trai mình đi – Ông Nam nói lớn tiếng, đủ để bà vợ có thể nghe được.

Bà Ái đang tất bật công việc trong nhà bếp, để chuẩn bị cho bữa cơm chiều.

Bà đang làm giở giang công đoạn ướp tẩm năm sáu miếng sườn heo, bà lẩm bẩm vài câu trách ông chồng.

- Lão già thấy ghét, sao ban nãy không nhờ mình luôn đi cho rồi, chờ đó, tí xong lên liền.

Bà vội vàng cho nốt phần bột ngọt cần thiết vào tô sườn heo, xúc một cách vội vã, khiến một cục sườn văng ra khỏi tô, rơi bịch xuống sàn nhà, gia vị bắn tung tóe.

- Mẹ nó, sao ăn được nữa.

Bà vợ bực tức, quăng luôn miếng sườn heo vào trong sọt rác đặt dưới chân bà.

Ngoài phòng khách, ông chồng vẫn cứ la hét inh ỏi.

- Biết rồi! Tôi ra ngay – Bà vợ hét lớn, vừa hét, vừa xốc mạnh tô sườn heo.

Vừa lên đến phòng khách, bà vợ đổi ngay tính nết, bà nói nhỏ nhẹ nhất có thể, bởi nhìn sắc mặt đỏ rực của ông chồng, bà đủ biết mình cần làm gì.

- Bố nó gọi tôi có chuyện gì không vậy? – Bà Ái cười toe toét.

- Bà nó chỉ tôi cái trang web mà bà nói có đăng tin về thằng con trai mình coi, tôi mò mãi vẫn không sao thấy được – Ông Nam vừa nói, vừa dùng tay, bấm mở thêm ba cái tab nữa, khiến trình duyệt chỉ còn chút nữa là treo cứng.

- Ôi, đây này! – Bà vợ đón lấy cái máy tính bảng, cũng lại cố mở một tab mới, nhập địa chỉ website, trong đầu bà chỉ nhớ mỗi trang web đó thôi.

Bà bấm bấm lia lịa, lướt lên lướt xuống như một người chuyên nghiệp, trong cả gia đình, Việt là người rành vi tính nhất, kế đến là mẹ anh, bà không đến nỗi dốt như ông chồng gia trưởng của mình.

- Nó nằm ngay đây nè! – Bà vợ chỉ cho ông chồng thấy.

Sau khi đã xong xuôi công việc với ông chồng, bà lê thân mình xuống nhà bếp, bắt tay vào công đoạn tiếp theo, bà cầu mong ông chồng không quấy rầy mình nữa, để bà có thể chuyên tâm hơn trong việc chuẩn bị bữa ăn sao cho tươm tất nhất có thể, bà chỉ mong muốn thằng con trai mình được ăn ngon nhất, bà thương con mình lắm.

Ông Nam đọc một cách cẩn thận và kĩ lưỡng nhất cái mẩu tin được đăng trên trang báo mạng. Chốc chốc, đến chỗ mà ông cho rằng chướng tai gai mắt, ông lại chắt lưỡi và lắc đầu. Ông ngồi trên võng, đưa qua đưa lại khiến cột chống nhà kêu cót két.

Đọc xong, ông để máy tính bảng qua một bên, nằm xuống, nhìn trân trân lên trần nhà, đắm chìm vào suy nghĩ của riêng ông. Mình làm vậy là muốn tốt cho thằng con trai mình thôi.

Bỗng điện thoại bàn kêu inh ỏi, bà vợ gọi vọng ra phòng khách.

- Bố nó bắt máy dùm tôi, đang vướng tay vướng chân quá.

Ông càu nhàu, hậm hực bước đi. Ông nhấc ống nghe một cách thô bạo, và nói cũng một cách thô bạo.

- A-lô, ai đó? – Nghe đôi chút, khoảng năm giây – Vậy hả, sao ban nãy tôi không thấy ta – Nghe chút xíu, độ bốn giây – Rồi rồi, để tôi coi – Ông Nam gác máy.

Phóng thật nhanh đến chỗ ông đặt máy tính bảng, cũng lại khó khăn để mở màn hình ra, ông vuốt dọc, vuốt vang, vuốt xuôi, vuốt ngược, cuối cùng mở được màn hình. Trang báo điện tử hiện ra trước mắt, ông chú ý vào mục “Vừa mới cập nhật” mà cậu thanh niên lúc nãy nói cho ông nghe. Ông nhận ra được hàng chữ đang nhấp nháy sáng. Ông nhấn vào và đọc.

Khi đọc xong (ông đọc đi đọc lại cũng phải bảy lần), ông Nam cảm thấy hài lòng hết sức, ông dành lời khen cho tên phóng viên đó, vì đã làm rất tốt những gì ông yêu cầu.

Ông Nam trả máy tính bảng về vị trí cũ, đoạn đặt tấm lưng gầy gò lên võng, rồi ông suy nghĩ tiếp những gì mình cần làm tiếp theo.

Cửa nhà mở ra, một chàng thanh niên cao ráo, đẹp trai bước vào, đầu tóc anh rối nùi như ổ chim ổ quạ, gương mặt xanh mét, dấu hiệu cho thấy anh đang đói và mệt biết chừng nào, anh chỉ mong sao, khi mình bước vào nhà, không phải nghe thấy mấy lời càm ràm của bất kì ai.

- Ồ, về rồi sao con trai – Ông Nam nói giọng đầy mỉa mai, như muốn châm ngòi cho cuộc chiến mới.

- Chào bố, con mới về - Việt chào bố mình, anh cố gắng hướng sự chú ý về phía cái võng, nơi bố anh đang nằm vất vưởng trên đó.

Anh chỉ muốn biến khỏi mắt bố ngay tức khắc, anh sợ mình sẽ không kiểm soát được bản thân nếu như bố anh cứ tiếp tục công kích như vậy, nhưng bố anh nào có tha, ông vẫn tiếp tục ung dung tự đắc.

- Anh đọc báo chưa? Có tin bài nói về anh đấy.

- Tin về việc con triệt phá băng đảng trên đường Nguyễn Chí Thanh phải không, con đọc tin đó rồi – Anh trả lời bố mình.

- Không, cái đó cũ rồi, cái này mới – Ông bước đến gần cậu con trai, trên tay cầm cái máy tính bảng, ông nói thêm – Anh đọc cái này đi, rồi tôi sẽ hỏi chuyện anh.

Gương mặt ông Nam lúc này có thể nói không mấy vui vẻ chút nào, mặt ông đỏ lự.

Anh nghiền ngẫm bài báo, hai mắt anh trợn tròn, chuyện gì đang xảy ra vậy kìa. Anh ước gì vào lúc này, có một cái hố để anh có thể chui vào và trốn ở trong đó. Cảm giác bây giờ thật khó diễn ta, cứ như bố anh tạt thẳng vào mặt anh xô nước lạnh ngắt. Vui, buồn, phân nộ lẫn lộn, vui vì anh làm được việc tốt, buồn vì người mà anh thầm thương mến bỗng chốc biến thành một cái gì đó xấu xa và ghê tởm trong tâm trí anh, phẫn nộ vì tên phóng viên đã không nói cụ thể nguyên nhân khiến anh làm vậy, hắn đã ém dẹm, tên phóng viên khốn nạn. Bỗng chốc anh giận bố mình, bởi ông không bênh vực con mình, mà lại đi hùa theo người ngoài đả kích đứa con ruột thịt của ông.

- Bố nghĩ con chỉ làm việc đó một cách bộc phát và không suy nghĩ gì sao? – Anh đặt câu hỏi vớiông Nam.

- Tôi biết anh thích đóng vai “Anh hùng cứu mĩ nhân”, cái tính bốc đồng, thích thể hiện của anh là vậy, để rồi anh phải lãnh hậu quả.

- Vậy bố tin tất cả những gì mà tên phóng viên đó viết sao?

- Đó là một câu hỏi khó, tôi đã suy nghĩ rất nhiều về những gì anh đã làm… - ÔngNam thao thao bất tuyệt.

- Bố đừng đánh lạc hướng, bố tin người ngoài hơn người trong nhà, phải không? – Anh nói lớn tiếng.

Trong bếp, bà Ái nghe thấy có tiếng nói chuyện ồn ào, bà bỏ ngang công việc mình đang làm, nghe ngóng.

Ông Nam không biết rõ được mình nữa, một bên thì khuyên ông hãy tin những lời con mình, một bên nhắc nhở ông hãy nghe theo tên phóng viên kia. Bản tính kiêu hãnh, ngang bướng của ông đã thắng thế, cuộc giằng xé giữa hai quan điểm đối lập rốt cuộc đã có kết quả.

- Tôi tin những gì báo đã viết –Ông Nam trả lời, nhưng nếu con ông lắng nghe kĩ, sẽ nhận ra có một chút do dự trong đó.

Nhưng con ông đã không thấy được chút do dự đó trong những lời nói của ông. Câu trả lời vừa rồi như giọt nước tràn lý, nó đã châm ngòi cho cuộc nội chiến giữa ông Nam và thằng con mình, và cuộc chiến này sẽ rất khó đi đến hồi kết, nếu hai bên không chịu nhún nhường nhau.

Anh bỏ đi, không thèm nhìn vào khuôn mặt đang đỏ bừng của bố mình. Ông Nam đang cố ghìm chặt những giọt nước mắt mà ông không muốn nó xuất hiện một tẹo nào. Ông nhìn theo hình dáng thằng con trai mình, ông muốn nói với nó rằng ông xin lỗi vì đã nói như vậy với nó, nhưng đôi chân ông cứng đơ, không nhúc nhích được.

Mình chỉ muốn tốt cho thằng con trai mình thôi, đúng rồi, tốt cho nó thôi

Ông bám víu vào những lời đó, biện minh cho hành động tàn nhẫn vừa rồi của mình.

***

Lão Phát từ tốn thay đổi y phục chuẩn bị cho ngày làm việc mới của lão ở trụ sở cơ quan công an phương 3. À không, hôm nay lão không có nhiều việc trên cơ quan, chẳng qua là đi dự một bữa tiệc nho nhỏ.Lão vận trên mình trang phục mới toanh, áo sơ mi tay dài màu quả mận chín, quần tây với lưng quần rộng thùng thình, lão phải sắm cho mình quần rộng như vậy thì mới đủ sức chứa cái bụng bự chảng của lão. Lão còn trang bị cho mình thêm một chiếc cà-ra-vát sọc với châm bi màu trắng, nổi bật trên nền xanh dương sậm. Lão thích thắt cà-ra-vát lắm, bởi lẽ nó tôn thêm vẻ lịch lãm cũng như làm nổi bật bản chất đàn ông đích thực trong con người lão.

Bà vợ vẫn đứng ở ngoài cửa phòng, nhìn ngắm lão, bà vẫn một lòng yêu lão, nhưng lão nhận ra được mấy phần, không nhiều lắm, bà buồn rười rượi, thấy lão vẫn còn loay hoay không biết làm thế nào có thể thắt được cà-ra-vát, bà rất muốn đến giúp lão, nhưng lại sợ lão nổi trận lôi đình. Cái thời lão còn trẻ, bà vẫn luôn thắt cho lão, biết lão có sở thích thắt cà-ra-vát, bà đã ý tứ học cách thắt cũng như sắm cho lão cả ngăn kéo cà-ra-vát đủ thể loại cũng như màu sắc. Thấy lão loay hoay mãi vẫn không xong, bà liền liều một phen.

- Ông để đó, tôi thắt dùm cho, tôi… - Bà chưa kịp nói hết câu.

- Thôi! Tôi tự làm được, bà đi chỗ khác dùm tôi, cứ nhìn thấy mặt bà là tự dưng tôi nổi cáu – Lão quát, nạt nộ bà vợ.

Thằng Toản, nó đã về nhà, nó đang nằm trong phòng kế phòng chị Uyên, nghe thấy tiếng bố nó quát nạt mẹ mình, nó tức lắm, nó tức vì thái độ thờ ơ lạnh nhạt của bố mình, nó tức vì mẹ nó quá hèn nhát, không dám nói lên suy nghĩ của mình. Chuyện xảy ra lúc nãy trong bệnh viện khiến nó đau cả đầu, nghĩ là về nhà sẽ được yên, nhưng không, lại phải chứng kiến cảnh bố nó lạnh nhạt và nạt nộ bà mẹ yếu đuối đã sinh ra nó. Thằng Toản muốn đá văng cánh cửa để bố nó có thể thấy được cái cách ổng đối xử với mẹ khiến nó phẫn nộ biết chừng nào.

Ước gì có chị Uyên ở đây – nó nghĩ, có chị nó ở cạnh sẽ giúp nó cảm thấy bớt áp lực và căng thẳng hơn. Cái hôm mẹ nó lãnh nguyên cái nồi cơm vào mặt, nó sợ đến xanh mặt, không nói được từ nào, đó là lần đầu tiên nó thấy ông bố nổi giận đến vậy. Chị Uyên là người đã giúp nó bình tâm lại sau vụ việc đó, mẹ nó thì không nói gì, chỉ khóc ròng rã đến hơn một tuần, mắt mẹ sưng súp, cộng với đó là vết bầm tím to đùng trên mặt mẹ. Nó nghĩ, nó sẽ báo công an về sự việc này, nhưng rồi nghĩ lại, không được làm lớn chuyện, bố nó mà bị phát hiện, thì sẽ ra sao chứ, bố nó là công an mà, nếu chuyện bố nó hành hung mẹ nó bị bại lộ, công ăn việc làm của bố nó sẽ mất, cả nhà sẽ không có gì để ăn, mẹ nó kinh doanh tạp hóa không mấy khá khẩm là bao, hơn thế nữa, ba hôm nay, bà không mở cửa bán hàng vì căn bệnh thiếu máu của bà.

Nằm trong phòng, nó có thể nghe rõ tiếng mẹ nó nức nở, nó phát chán với cái kiểu yếu đuối của bà.

Toản lấy gối, áp thật mạnh vào hai tai, nó không muốn nghe bất kì tiếng gì nữa, nó chỉ muốn được yên thân.

Lão Phát bệ phệ lê lết thân mình nặng trịch của mình xuống nhà dưới, không thèm ngó xem bà vợ làm gì. Bà vợ đang lục đục trong nhà bếp, chuẩn bị bữa cơm chiều.

- Bà không cần chừa cơm, tôi đi sáng mai mới về - Lão Phát nói lớn tiếng.

- Ông đi… đâu… mà không về ăn tối – Bà vợ nói cầm chừng.

- Chuyện đó không liên quan đến bà – Lão nói thật nhanh, rồi lão đẩy xe ra ngoài, xoa xoa đầu con chó Mi-lu đôi chút.

Tối nay, lão có cuộc hẹn với mụ Liên, nghe nói mụ đang phát sốt lên với tin bài mới được đăng trên báo, cũng lại do tên phóng viên với bút danh P.V gây ra. Ban nãy, mụ có gọi cho lão, kể lể rồi than thân trách phận thảm thiết, mụ cầu mong lão Phát có thể làm gì đó để hạ nhiệt tình hình. Lão đề nghĩ có một cuộc gặp gỡ mặt đối mặt với nhau để dễ dàng bàn tính công chuyện. Mụ Liên đồng ý ngay, và cuộc hẹn được sắp xếp một cách nhanh chóng, địa điểm là tại nơi mụ Liên và người làm của mụ đang hoạt động, địa điểm được mụ thông báo qua tin nhắn cho lão sau. Mụ Liên hứa sẽ cố gắng kêu cô Ly phục vụ lão, mụ thề thốt ghê lắm nên phần nào lão cũng yên tâm, mấy hôm nay tâm trạng lão không tốt cũng một phần do lão ức chế trong suốt quá trình động dục của lão.

Điện thoại trong túi quần lão rung, tin nhắn mụ Liên đã đến đúng địa chỉ cần đến. Lão thở mạnh một cái, rồi lên ga, phóng nhanh hơn nữa, cứ như chó dí tận đít lão không bằng.

***

- Mày nói cái gì, mày kể hết cho anh ta nghe về tao sao – Ly hỏi Thủy, gương mặt cô hốt hoảng.

Thủy cảm thấy quá mệt nên không muốn tranh luận với con nhỏ bạn mình. Cô nằm bịch xuống giường, nhắm mắt lại, không quan tâm mấy đến biểu cảm nhăn nhó của nhỏ bạn.

Ly không biết sao mình lại cảm thấy hốt hoảng cũng như sợ hãi trước viễn cảnh Việt có thể biết được thân phận mình. Cô thật không hiểu nổi lý trí mình lúc này, nó cứ trôi nổi lềnh bềnh như một mớ bòng bong không hề xác định được phương hướng.

Cậu Như đứng cạnh Ly, cậu ta vẫn còn đang loay hoay giải quyết vụ rắc rối với cậu bạn trai mình, anh chàng người yêu vẫn liên tục nhắn tin khiến cậu cảm thấy muốn phát bệnh với anh ta, thực sự cậu cảm thấy phát ngán với cách anh ta lo nghĩ thái quá về cậu, anh ta cứ làm như cậu là đứa con nít mới lên ba không bằng.

- Ôi phát bệnh với anh ta, thôi em chào hai chị, em đi giải quyết vụ việc của riêng em đây – Như lắc đầu ngao ngán.

- Ừ! Mày đi đi, có gì nói chuyện sau – Ly nói lơ đãng như người mất hồn.

Điện thoại Ly kêu réo bản nhạc chuông nghe có phần chói tai, bản nhạc đã đánh thức cả tá người cùng nằm chung phòng với Thủy, bà già nằm ở giường kế liếc nhìn Ly bằng nửa con mắt, bà ta thở phì phò như muốn nói gì đó với Ly, chắc cũng lại là vài ba lời càm ràm, chửi bới của người già.

Ly bấm nút nhận cuộc gọi, không buồn nhìn người đang gọi mình là ai.

- A-lô, ai đầu dây bên đó, xin cho biết tên – Ly làm một lèo.

- Chị đây cưng – Giọng ai đó éo éo nghe thấy ghê.

Là mụ Liên, Ly nhận ra ngay chất giọng eo éo đó của mụ, lập tức cô chuyển tông.

- Chị hả? Điện em có chi không chị, chưa tới giờ làm mà.

- Chị biết mà cưng – Mụ trả lời – Chẳng qua chị điện thoại báo cưng tôi nay ăn vận đẹp vô xíu nha, chúng ta có tiệc, buổi tiệc bàn luận giải pháp đối phó với vài chuyện không được hay ho cho lắm.

- Chuyện gì vậy chị?

- Ôi! Em không biết gì à – Mụ Liên nói giọng lên tông đôi chút – Em không đọc báo hôm nay sao, hết sức hà – Mụ giở giọng quở trách.

- Có gì em đọc sau.

- Ừa! Đọc đi cưng, mà này, có chuyện gì với nhỏ Thủy vậy, nghe nói nó bị sao đó – Mụ hỏi.

- Nó chơi thuốc quá liều… nên nằm viện rồi chị - Ly đáp.

- Mèn ơi! Nhỏ đó ẩu tả dễ sợ, không kĩ lưỡng gì hết trơn, chị chỉ muốn đuổi nó đi cho rồi, chả làm được tích sự gì – Mụ nói một lèo, không hề có ý sợ sệt gì khi nói xấu một người mà bạn cô ta đang cầm máy nghe.

Ly chỉ muốn thụi bà ta một cú ra trò để bả ói hết ra mọi lời cay độc của bả. Đúng là mấy con mẹ chỉ biết kiếm tiền trên thân xác người khác, ban đầu thì nói ngon nói ngọt, khi thấy người ta hết giá trị sử dụng thì quăng đi như một món đồ rẻ tiền không đáng để mình đụng tay.

- Em có nghe chị nói đó không Ly? – Mụ thắc mắc khi không thấy đầu dây bên kia trả lời.

Ly hoàng hổn tỉnh lại, nhìn ngó xung quanh, cứ như cô bị một thế lực vô hình nào đó bắt mất linh hồn, rồi chợt được trả về.

- Vâng! Có nghe chị - Ly nói như một cái máy.

- Vậy nha! Tối nay nhớ mặc đẹp, tập trung chỗ chị nha, rồi có gì phục vụ khách cho thật tốt, bai cưng nha!

- Vâng!

Cô dập máy, lại gần cô bạn mình, chỉnh chang lại tấm chăn đã bị lệch, rồi cô đi một lèo ra ngoài, mặc kệ mọi ánh nhìn tò mò của người xung quanh.Cô biết mình sẽ cần làm gì tối nay, nó giống như một trò chơi, một trò mà cô đã chơi đi chơi lại trong suốt hơn một năm trời đến mức thuần thục như một nghệ sĩ chuyên nghiệp.