Chương 6: Thế giới trên đôi cánh (6)

*

KaLa đói bụng.

Cô cũng muốn làm chút gì đó bổ dưỡng cho KaiTen, nhưng hắn bây giờ cần ăn đồ dễ tiêu, cô muốn làm canh cá cho hắn.

KaLa trèo xuống chân vách đá.

Gặp lại bạch dực hôm nọ hỏi cô về KaiTen. Anh ta có vẻ rất hờn dỗi nhìn cô, chỉ là hờn dỗi, không có ý ghét hận. Anh ta chỉ nghĩ đơn giản là, khi các bạch dực đang liều mạng chống kẻ thù, các giống cái như anh ta cũng góp sức bảo vệ cho các nhân thú khác, vì sao cô nàng này núp ở trong động thì thôi, mà còn ko ra thu dọn giúp mọi người một chút!?

Anh ta cũng biết, giống cái nhân tộc rất yếu ớt, nhưng thủ lĩnh đã chọn nàng(KaLa), vì sao nàng ta lại không ở trong tổ chăm sóc cho thủ lĩnh mà ra đây chạy lung tung làm gì?

Vì thế, giống cái bạch dực nào đó giận dỗi, không hề suy nghĩ KaLa có hiểu hay không mà để lại một câu trước khi đi:

"Phần của thủ lĩnh ở bên đó đó!!"

Anh ta, lại cũng tốt bụng chỉ chỉ hướng cái hang lớn nhất, nó tựa như nhà kho chứa lương thực cho bộ tộc Liệp Vũ vậy.

KaLa gật gật đầu. Người ta không hảo cảm thì đành chịu thôi, cô cũng quen lâu rồi. Thật sự bây giờ cô cũng biết mình là một "phế vật" chính hiệu, cô chưa có giúp ích gì được so với thân thể cường tráng của họ cả. KaLa đi theo hướng khúc rừng quen thuộc bắt cá và tìm hái chút rau dưa.

Thật ra... KaLa không cần nghĩ lý do cho việc cô ở lại bộ tộc. Trên cái đại lục rộng lớn này, bất kỳ bộ tộc nào, kể cả bộ tộc Liệp Vũ, điều sẽ chấp nhận (dưỡng, thu nhận, chăm sóc, bảo vệ...) giống cái vô điều kiện, cho dù có là loài nào đi nữa.

Trận chiến vừa kết thúc không lâu. Các thú trong lãnh địa đều bị kinh động, co rút núp trong ổ của mình. Hoàn cảnh thuận lợi cho KaLa khi cô lại là một con người yếu ớt ở thế giới này.

Qua trận chiến lúc nãy đã cho cô một cái nhìn nhận mới về sinh tồn, quả nhiên ở đâu cũng tồn tại định luật nhược nhục cường thực, cá lớn nuốt cá bé, kẻ thua sẽ không có cơ hội quay đầu mà là bị tiêu diệt vĩnh viễn. Nếu hôm nay phe bạch dực không có cách xoay trở, chắc chắn họ sẽ trở thành bữa ăn của kẻ khác.

Trận chiến hôm nay ít nhiều cũng có sự can thiệp của vị này... KaLa đang đứng trên một gò đất có tàn cây che giấu. Con rắn khổng lồ lúc nãy.

Có lẽ nó đã ăn no, lười biếng nằm dưới bóng râm của những bụi cây cao lớn. Sau lưng nó là một khúc rừng khá ẩm ướt, KaLa muốn qua đó tìm nấm. Hiện giờ cô đang nín thở đứng yên khi thấy con rắn, cô căng thẳng. Mặc dù nó đã ăn một con chim khổng lồ đến phình bụng, nhưng ai biết khi nó phát hiện ra cô thì có tóm lại luôn không.

KaLa cố gắng giảm sự tồn tại của mình, nhẹ nhàng nhất có thể lùi lại, trước khi vào khúc rừng này thì cô đã tìm lá cây khử mùi của bản thân, hy vọng "mũi" nó ko quá nhạy.

Rất tiếc!

Động vật ở đây không phải dạng thường như con người nhận thức, từ lúc KaLa lại gần thì mỗ rắn đã phát hiện rồi. Nó khép mắt ngủ, nhưng vẫn có thể nhìn xuyên qua kẽ mắt, và cái lưỡi cảm ứng của nó nữa, KaLa không thoát được.

Sàn...sạt...

"..!?"

Con rắn khổng lồ chậm rì trườn tới chỗ KaLa.

Chạy?

Đùa sao, thân nó to gấp ba lần cô, ngay cả độ dài của nó cô còn không thể ước tính được. Thêm trước đó nhìn thấy nó tấn công con diều hâu nâu bằng tốc độ thiểm điện kia, thì làm sao chạy đây.

Lúc này KaLa mới thấy rõ,

Con rắn có vảy toàn thân đen, chen thêm vảy có đường vân màu tím đậm. Loại da vảy rắn màu này chính là cực phẩm, nếu ở thế giới cũ chắc chắn sẽ được bán đấu giá cao nhất.

À, rốt cuộc KaLa cũng hiểu vì sao con tử xà này lại giúp KaiTen. Hóa ra nó là con rắn đầu tiên cô gặp ở thế giới này, lúc ấy KaiTen xuất hiện. Này này, đáng nhẽ rắn & chim là thiên địch của nhau cơ mà, sao trông con tử xà này lại "thân" với KaiTen nhỉ? Kiểu như KaiTen ngầm cho phép nó vào lãnh địa của bộ tộc Liệp Vũ vậy.

Chân KaLa cứng đơ không nhúc nhích, mỗi khi tử xà trườn lại gần, cô lại cảm nhận được hơi lạnh thấu xương ập xuống, chân run run.

Tử xà đưa mũi sát lại gần KaLa, cái đầu của nó có dạng tam giác nhưng lại tròn tròn, đồng tử mắt màu đen chứa lấy con ngươi thẳng dọc màu tím than, quỷ mị. Nó vươn cái lưỡi trơn xẻ dọc, màu đỏ tươi ẩm ướt, lạnh toát, liếm mặt cô.

Có độc không chứ?

Tim cô muốn nhảy khỏi lồng ngực, khoảng cách quá gần khiến cô ngửi thấy mùi tanh là lạ từ miệng nó, hơi lạnh lẽo từ thân tử xà khiến cô run lên.

Tử xà nghiêng đầu, thu lưỡi, con ngươi tím hút nhìn nhìn KaLa. Bạn không thể tưởng tượng nổi một con rắn có thể dễ dàng nuốt chửng bạn vào dạ dày, lại có hành động đáng yêu như nghiêng đầu, lớp màng mỏng manh trên mắt thỉnh thoảng khép hờ, như một con thú cưng đang nghi hoặc muốn hỏi chủ nhân. Tất nhiên nếu bỏ qua kích cỡ và độ nguy hiểm của nó.

Tử xà đột nhiên lùi lại một khoảng cách, nâng đầu ngó nghiêng hai bên trái phải, rồi vươn đầu, gối nằm lên thân hình dài ngoằn của nó. Đồng tử đen tím thủy chung không rời cô.

KaLa e ngại, nhưng biết nó đã từ bỏ ý định tấn công cô. Quả thật là một con rắn khổng lồ chính hiệu, trăn lớn bên amazon còn thua xa. Cô căng thẳng, cố gắng đi trên con đường tránh xa nó nhất, an toàn vào khúc rừng mà cô muốn.

Có lẽ là nhờ uy áp của tử xà nên đoạn đường kế tiếp rất im ắng, chỉ thỉnh thoảng vang lên âm thanh nhỏ bé của lũ côn trùng ẩn nấp dưới tán lá dày ẩm ướt.

KaLa nhìn thấy rất nhiều loại nấm. Nơi này ánh sáng chiếu vào rất ít, tầng tầng lá cây chắn lại, bụi cây cỏ lùn mọc đầy, có những chỗ lá khô rụng, mục nát ẩm ướt. KaLa nhíu chặt chân mày, cô đang nghĩ có những con trùng nấp dưới lớp lá đã gần như phân hủy đó, cô ko muốn giẫm lên.

Cây nấm ở đây rất lớn.

Chính là lớn hơn so với thế giới cũ. Như bụi nấm hình vỏ sò trước mắt này, một phiến lớn bằng cả hai lòng bàn tay của KaLa. Hình như tên gọi, nấm sò, có lẽ ăn được.

KaLa lấy nhánh cây lùa lùa gần đó, xác nhận không có con giun dế này nọ. Cô vươn tay chạm vào. Xúc giác như chạm vào cái vỏ sò, phần giữa có hơi gồ lên, KaLa nắm lấy.

Bỗng mặt cô biến sắc. Lấy tốc độ sét đánh rút tay ra và lùi lại vài chục bước. Một con "sâu" màu trắng đục cỡ ngón tay bám sát vào mu bàn tay phải, hai đầu nó nhọn như nhau đang dùi vào da thịt cô. KaLa không hề do dự túm một nhánh cây có đầu nhọn đâm vào.

Con sâu mềm nhỏ bị xé vụn ngay tức khắc, chất lỏng trắng ngà văng lên bàn tay.

KaLa trắng bệch mặt nhìn vào đám "nấm sò" lúc nãy, phát hiện mỗi phiến đều có con sâu trắng đục lúc nhúc trong ấy.

Cô rùng mình lùi lại.

Đột nhiên phát hiện bản thân đã quá xem thường tự nhiên rồi, muốn sống tốt phải trả giá...

KaLa dựa vào gốc cây có vẻ là .. sạch sẽ, mu bàn tay có hai cái lỗ nhỏ như kim châm. Truyền đến cảm giác tê ngứa. Cô xé cái áo lót mỏng bên trong ra một dải dài, áo ngoài là áo lông thú nên rất khó xé. Buộc siết chặt chỗ cổ tay và cánh tay. Hy vọng chất độc đừng quá mạnh, chết người mất.

Rất nhanh,

cả bàn tay phải nóng bừng, cảm giác tê ngứa cũng biến mất.

Thực vật tương sinh tương khắc, nơi sản sinh ra thuốc độc chắc chắn sẽ có thuốc chữa. KaLa thận trọng dò xét lại chỗ mớ nấm mọc lên.

Chỉ một lát, cô đã bỏ cuộc. Lý do vì đầu óc trở nên mơ hồ, nặng nề và hơi nhứt. Cánh tay đã bị siết đến trắng bệch không huyết sắc.

KaLa lung lay vịn gốc cây đứng dậy. Cô có cảm giác phát sốt rồi, cô cần nước...

Tầm nhìn phía trước trở nên mơ hồ, choáng váng, chỉ nhìn thấy màu xanh um của muôn vàn cây cối. Cơ thể rất nóng, rất khó chịu. Chân tay cũng mềm nhũn, suy nghĩ đã bị đánh bay từ lâu. KaLa vô lực dựa vào gốc cây ngủ mất.

Thực tế, trong tâm cô không hề oán mình vô dụng, thế giới trước cũng vậy. Ngay khi chưa tìm được mục đích, ý nghĩa của cuộc đời mình. Cô sống vô định, trôi nổi và ngơ ngác, hoàn toàn không có cái gì là tận hưởng hay vô tư.

Chỉ là bây giờ, chết bất đắt dĩ như vậy, hơi nhớ KaiTen, cô còn chưa trả ơn cho hắn.

(Còn tiếp)