Chương 1: Thế giới trên đôi cánh (1)
*
Tiếng gió thổi lướt qua lá cây nghe xào xạc, từng mùi hương thanh mát phả vào chóp mũi. Nhẹ nhàng mà lưu luyến, nó khiến KaLa nhớ lại khoảng thời gian cùng anh trai đi thực tập ở khu rừng mưa nhiệt đới.
Lúc ấy, chính là khoảng thời gian yên bình nhất, với một người từ khi sinh ra đã phải bước lên từng bậc thang của sự mạnh mẽ, thoát khỏi cái cảm giác bị bỏ rơi, sự chà đạp và khinh thường của muôn người.
Cho đến khi giẫm lên tầng cao nhất của cường giả, đưa ánh mắt lạnh nhạt nhìn những kẻ đến bây giờ lại trở nên yêu mến mình và kính trọng đến sợ hãi. Kỳ lạ là mình ko còn tí cảm giác nào mà để ý đến cảm nhận của họ nữa.
Con đường của một thiên thần thường trải qua rất dài. Và trên đó, lại dễ dàng sinh ra những ác quỷ với linh hồn từng là một thiên thần.
Kỳ diệu phải không?
Nhưng nhiều người lại thích ngắm nhìn những ác quỷ hơn là những thiên thần. Hoặc giả là linh hồn họ tồn tại hai thứ ấy..?
KaLa biết, mình rất yêu thích ác quỷ. Thế mà, chưa bao giờ phủ nhận thiên thần.
Con đường cô đi trải toàn bóng tối, đích đến lại có ánh sáng đón lấy bàn tay mình.
Chỉ là quanh đi quẩn lại, thế gian loài nào cũng có kẻ chướng mắt nhau.
Ngay khi một lòng muốn đưa vinh quang về cho họ, thì chính mình lại một lần nữa, bị đẩy vào bóng tối, bóng tối vô hình, mà trước đó nó đã có bao nhiêu đau đớn. Có bao nhiêu oán giận, bao nhiêu tuyệt vọng, cô đơn nuốt chửng cả tâm tính thật sự tồn tại sâu trong linh hồn.
Anh trai, cũng chỉ là một trong những bản ép dẫn hướng để mình đi đến. À, dù sao cả hai cũng đã có khoảng thời gian chăm sóc lẫn nhau, đến cuối cũng đã lấy cái chết thật lòng xin lỗi mình.
Nhưng mà...
Xin tha cho họ ư?
Không.
KaLa này từ lúc bị vứt bỏ, thì đã mất đi tình cảm cốt nhục với họ rồi.
Thấy không!?
Mang tự hào về cho họ thì đổi lại được gì? Có tí ấm áp nào đâu, chỉ y như lúc KaLa bị khinh thường và xua đuổi, thế thôi.
Diệt tộc.
KaLa làm điều đó.
Và cũng tự kết liễu bản thân mình.
Cô đơn, hơn mọi điều, nó đáng sợ nhất.
KaLa nhận thức được rằng mình vẫn còn sự sống. Thật bất ngờ. Cô nắm đi nắm lại bàn tay như để xác nhận.
Chết là hết.
Sống lại là duyên.
Cô không điên gì mà lại tự sát lần nữa. Cũng chưa thể gọi là tự kết liễu, KaLa chỉ mở ra một lỗ đen mô phỏng vũ trụ và nhảy vào đó, cô nhớ rõ cảm giác đau tận linh hồn khi bị không gian vặn vẹo nghiền nát.
KaLa đôi mắt đỏ ngầu,
tự nhớ lại mọi ký ức thống khổ ấy.
Đôi môi xinh đẹp nở rộ nụ cười giễu, tự nhắc nhở mình chưa từng có người thân.
"Thôi vậy, coi như kẻ sinh ra mình đã chết đi!"
...
KaLa cảm thấy sao giọng nói của mình lại trầm và dịu dàng đến vậy? Thật ko hợp với cá tính thật sự của cô. Hay sống lại làm cô trân trọng từng chi tiết như vậy.
Cho dù lí do gì thì KaLa khá bất ngờ với hiện thực của mình.
Cơ thể rã rời như vừa bị xé ra từng mảnh nhỏ,mà đúng là như vậy, chuyện xuyên qua không gian đâu thể xem thường, xương cốt bây giờ toàn bộ đều mềm nhũn. Chỉ cần có một viên đá nhỏ đập vào thôi, thì nó sẽ vỡ vụn ra ngay. KaLa nhớ lại bộ tiểu thuyết "mật mã phù thủy" mà mình từng đọc, nhân vật nọ thật đúng số may mắn khi xuyên không gian, còn, còn có người thân.
"Xoạt!!"
KaLa đắm chìm trong suy nghĩ, đã thu lại đôi mắt đầy giết chóc và sát khí của mình.
Tiếng động vừa phát ra ko đủ để cô sợ hãi. Dù gì đã trải qua thời gian cường đại rất dài, chưa từng có thứ gì có gan uy hiếp nổi cô. Huống chi là con trăn khổng lồ trước mắt này.
Hình như nó là loài rắn lớn nào đó. Kha khá lớn là khác, có thể nuốt chửng cả cơ thể cô mà ko bị kẹt.
"Khè..zzz.."
Chiếc lưỡi đỏ chẻ ngọn của nó vươn ra, vảy sáng lên ánh bạc nhẹ nhàng có đường vân màu tím đậm. Một con rắn rất đẹp, và lớn.
KaLa lạnh nhạt tuy hơi bất ngờ,
nhưng biểu cảm của cô hơi ngơ ngác khiến con rắn nọ buông lỏng sự thăm dò. Nó trườn tới muốn xem xét, trước ánh mắt của KaLa thì là nó muốn tấn công.
KaLa chưa có biểu hiện gì, thì trên không trung vang lên một tiếng thét cảnh cáo như ưng đề:
"Chzzz..."
KaLa sửng sốt, chưa bao giờ nghe được tiếng chim lớn đầy uy lực như vậy. Trước giờ, trong mắt KaLa, bọn chim chóc ấy hoặc là săn thực giả ngoan ngoãn ở phạm vi lãnh địa, hoặc là trò tiêu khiển, "thú cưng" của một số tộc, hoặc điều gì khác?
Tiếng thét này như chọc thủng mây, xuyên qua tầng tầng lá mà vẫn giữ vững vàng âm lực. Kỳ lạ là không làm cho người ta thấy khó chịu.
KaLa nghĩ vậy, mà họ rắn nọ làm sao biết. Nếu nó mà biết cảm nhận của cô, thì chắc chắn nó sẽ dùng cái đuôi của mình, ôm vai cô lắc lư thật mạnh:Ôi trời sinh vật hai chân hai tay kia, não ta đang ong ong lên bởi âm thanh đó đó, ngươi nghe ko hả hả!?
"Phầnn.. phậtt..."
Từ không trung, mấy sợi lông vũ trắng muốt rơi xuống. Một con chim cực kỳ lớn đáp xuống.
KaLa kinh ngạc, chí ít sải cánh của nó cũng lớn đến năm mét. Không nhìn ra giống loài gì, kha khá là giống đại bàng.
Toàn thân trắng muốt, trên cánh có vài sợ lông ống màu đen tuyền cực kỳ bắt mắt và hòa hợp đến khó tin. Mặt KaLa biểu hiện phát ngu, nó như linh thú trong dị giới vậy.
Hửm.
Nhắc mới nhớ, chẳng lẽ mình 'rơi' xuống dị giới rồi sao!?
KaLa dựa vào kiến thức suy luận khi bạch dực (*dực = chim) nọ đáp xuống trước mắt xà vân.
Hoặc là nó muốn tấn công kẻ thù, hoặc nó muốn tóm lấy con mồi, hoặc sẽ có 1 trận đại chiến.
Nhưng mọi suy đoán tình huống của KaLa đều vô dụng khi bạch dực hung hăng trợn mắt, nhìn thân hình dài ngoằn của con rắn nọ, rồi lại đưa đôi mắt sắc bén yêu dị như đại bàng, liếc qua KaLa. Xà vân nọ hình như hơi ko cam lòng thè lưỡi nhe răng với bạch dực, rồi nổi khùng trườn bỏ đi với tốc độ chóng mặt.
Soàn soạt
Soàn soạt...
Phút chốc đã biến mất trong hàng dày cây đại thụ, nhanh đến nổi thậm chí ko để lại vết rãnh trên đất!
KaLa "..."
Động vật thành tinh!?
Tiến hóa?
...
Dã tính của mi đâu!?
Sĩ diện của bò sát..?
KaLa đã tu thành chính quả về cảnh giới của con người ngoài lạnh trong nóng. Trong đầu loạn thành 1 nùi, nhưng vẻ mặt vẫn nhạt nhẽo, ngơ ngơ ngác ngác dưới ánh nhìn sáng quắc và đầy ngạc nhiên của con chim lớn đứng đấy.
"Ckzzz.."
"!!!"
Bỗng trên trời lại vang vọng lên một tràng dài tiếng chim thét. Nghe đến chấn cả góc rừng. KaLa "sợ hãi" ngước mắt: một hàng dài con chim lớn như vậy, đôi cánh điêu luyện lượn qua lượn lại trên không trung, màu sắc trắng thuần xinh đẹp, tinh khiết hòa vào bầu trời rộng lớn. Một cảm xúc ko rõ nảy lên trong lòng KaLa, cô đè lại khác vọng cường đại mãnh liệt dưới đáy lòng, hơi cảnh giác nhìn lên cao.
Bạch dực đứng phía trước cũng giương cao cánh thét đáp lại. Nhất thời, một trận gió cuốn mạnh mẽ thổi bay cả một khu vực cây cối. Cành cây đổ rạp, KaLa chật vật nằm ngã trên nền cây cỏ.
Đột nhiên, bạch dực nọ vỗ cánh.
Nửa bước, cả bàn chân 4 ngón quặp lấy lưng và eo KaLa. Cô hết cả hồn, cứ tưởng móng vuốt cứng sắc nhọn ấy sẽ đâm thủng cơ thể mình. Lại một bàn chân quặp lấy mông và bụng cô, y như một cái thanh xà ngang vậy!
Gió tạt mạnh qua mặt, tư thế giam giữ như thế này khiến KaLa khó chịu. Bạch dực bay dần lên cao, cho đến khi những cây cổ thụ phía dưới thu nhỏ lại. Đội hình thẳng tắp hướng về phía nào đó. KaLa nhìn sơ, có hai mươi thành viên trong đội bạch dực này, chúng nghiêm túc bay theo đội ngũ, thỉnh thoảng tò mò nhìn nhìn cô.
KaLa:...
Ta trở thành "thú hiếm" trong sách đỏ VN? Hình như các ngươi mới là hiếm đó!
KaLa ko hề sợ bị buông té xuống, cô nghiêm túc suy nghĩ đối sách. Đây có lẽ là phạm vi lãnh địa của lũ bạch dực này.
Cô có thể là, kẻ xâm phạm lãnh địa, hoặc... con mồi của chúng.
Khu rừng rất lớn, rất lớn.
Phóng tầm mắt hết cỡ mà vẫn ko nhìn thấy ranh giới.
Bay đại khái khoảng hai trăm cây số, xuyên qua thung lũng nhỏ. Nửa giờ. Một vách đá dựng đứng trước mắt. Kéo dài đến thác nước cao đến hơn mấy trăm mét. Trên vách đá lớn đó mọc đầy cây xanh. Chúng cắm rễ thật chắc chắn vào kẽ đá. Tán cây rậm rạp che đi rất nhiều cái hang. Mỗi hang cách nhau ko xa, khoảng ba đến năm mươi mét.
KaLa nhướng mày, làm tổ trong hang đá?
(còn tiếp...)
(Nhắc nhở: truyện có tình tiết 16+)
(Nhân thú "ăn thịt")