Ngày hôm sau, chủ nhật hai đứa ở nhà. Chiều thứ hai, Biền ghé tôi trễ hoắc. Tôi ra cổng ngồi chờ cả buổi, uống hết... ba chai Tribeco mới thấy nó vác mặt tới. 

- Trễ dữ vậy? - Tôi hỏi, hơi có ý trách. 

Biền hầm hầm: 

- Chứ tới sớm làm chi? 

Biết nó chưa “tiêu hóa” xong nỗi đau hôm trước, tôi không hỏi nữa, chỉ lẳng lặng leo lên xe ngồi im thin thít. 

Gửi xe xong, hai đứa lững thững vào hồ. Vừa bước qua khỏi cổng, tôi nhận ra ngay cái băng đá quen thuộc dưới chiếc dù xanh đã bị hai thằng ôn dịch nào đó chiếm mất. Không hai thằng nhãi này có “âm mưu” gì với Quỳnh Như “của tôi” hay không mà bộ tịch của chúng trông dương dương tự đắc, hệt như không phải chúng đang ngồi trên băng ghế thấp lè tè mà đang ngồi trên đỉnh Hymalaya chót vót vậy. 

Khác với tôi, Biền không thèm liếc mắt về phía chiếc dù xanh như mọi lần. Quỳnh Như vừa cho nó “de” để trao chọn trái tim cho tôi, nó không còn bụng dạ nào lân la làm quen với “con nha đầu” đó nữa. Như một kẻ coi đời là con số không, Biền lầm lũi cắm đầu đi thẳng một mạch về phía phòng thay đồ ở cuối hồ. 

Bỗng một tiếng gọi giật vang lên sát bên tai tôi và Biền: 

- Ê! 

Hai đứa tôi ngơ ngác quay lại. Quỳnh Như đang ngồi cạnh chiếc bàn đá tròn kê dưới hàng cây um tùm. Chỗ nó ngồi nằm ngay khúc ngoặt, lại hơi thụt vào, nên khi đi ngang qua chúng tôi không nhìn thấy. Quỳnh Như chống hai tay lên mép ghế, người hơi chồm về phía trước. Nó đang nhịp nhịp chân và mỉm cười nhìn hai đứa tôi, vẻ láu lỉnh. 

Trống ngực đập thình thịch, tôi đang tính nhe răng ra tặng nó một nụ cười duyên dáng để đáp lễ nhưng nó đã đưa mắt sang Biền khiến tôi vội ngậm miệng, sợ lãng phí. 

Trong lúc đó, Biền cứ ngẩn người ra. Nó hoàn toàn bất ngờ trước tình huống này. Chiều nay, nó đã tự dặn lòng không được dính dáng gì tới Quỳnh Như nữa. Trước khi bước chân vào đây, nó đã khí khái ca bài thôi là hết chia ly từ đây bằng một giọng ngậm ngùi rất đạt và thề sẽ không bao giờ ngó mặt con nhỏ đỏng đảnh kia nữa. Vậy mà bây giờ con nhỏ đó bỗng nhiên “ê” nó, bảo nó không sững sờ sao được! 

Biền lúng túng như gà mắc dây tóc. Ði không nỡ, ở không yên, nó đứng như chôn chân tại chỗ, miệng ậm à ậm ừ những gì không ai nghe rõ. 

Quỳnh Như dường như không quan tâm lắm đến vẻ khó xử của Biền, nó hất hàm, giọng thản nhiên: 

- Cho tôi một thanh đi! 

- Thanh gì? - Biền ngạc nhiên. 

- Chewing-gum. 

Biền lạnh lùng: 

- Tôi không có thói quen nhai chewing-gum! 

Quỳnh Như nheo nheo mắt: 

- Không nhai chewing-gum sao anh cứ ú a ú ớ như ngậm cao su trong miệng thế? 

Miệng lưỡi con nhỏ này độc hơn rắn rết. Nó ra đòn đột ngột khiến Biền tối tăm mặt mũi. Biền không thể nào ngờ sau một buổi chiều u ám như chiều thứ bảy tuần trước, Quỳnh Như lại tiếp tục làm tình làm tội nó một cách không thương tiếc. Biền xạm mặt lại: 

- Cô... cô... 

Biền “cô, cô” một hồi vẫn chưa nói được. Quỳnh Như tỏ vẻ thương tình mỉm cười nhắc: 

- Cô Quỳnh Dao. 

- Quỳnh Dao cái mốc xì! - Biền cau có - Tôi không phải thằng ngu mà cô cứ bịp tới bịp lui hoài! 

Vẻ nhăn nhó của Biền không khiến Quỳnh Như động tâm. Nó nhún vai: 

- Nếu sợ tôi bịp thì anh đi chỗ khác chơi đi! Ðứng đó, tôi bịp nữa, rồi lại kêu trời! 

Bị Quỳnh Như đuổi cổ, Biền giận run người. Nó sầm mặt bỏ đi một mạch. 

Nhưng Biền giận một, tôi giận mười. Biền bị Quỳnh Như trêu tức, nhưng ít ra nó cũng trò truyện với người đẹp được dăm ba câu. Còn tôi trước sau không được Quỳnh Như “hỏi thăm sức khỏe” lấy nửa tiếng. Thoạt đầu, nó còn liếc mắt nhìn tôi được một cái. Nhưng kể từ lúc đó, nó chẳng thèm đếm xỉa gì đến tôi nữa. Mà nào có lâu la gì, chỉ mới cách đây hai ngày nó còn xáp lại bên tôi thầm thì thân mật đến nỗi thằng Biền phát ghen, suýt chút nửa ngạt thở chết đuối dưới hồ. Vậy mà bây giờ nó coi tôi chẳng ra cái cóc khô gì. Biền nói đúng. Nó bảo chưa thấy ai “đổi màu” lẹ như con nha đầu này. Không ngờ cái đứa “thô lỗ cục súc” như Biền cũng đôi khi nhận xét sâu sắc ghê! 

Tôi mang tâm trạng nặng nề đó như mang một khối chì, chân lẽo đẽo theo Biền. Hai đứa tôi lúc này trông giống như hai con gà rù. Biền lếch thếch đi trước. Tô lếch thếch đi sau. Túi quần áo nặng chịch trên tay, nhiều lúc tôi cứ muốn vứt mẹ nó ra giữa hồ. 

Lòng ngổn ngang trăm mối, hai đứa tôi chẳng ai nói với ai tiếng nào, cứ lầm lầm lì lì như hai thằng kẻ cướp. Mãi đến khi ra khỏi phòng thay đồ, Biền mới quay sang trút nỗi cáu kỉnh lên đầu tôi: 

- Tại mày tất! 

- Ơ, thằng này lạ! - Tôi kêu lên - Tao làm gì mà mày bảo tại tao? 

- Tại mày đứng sát rạt bên cạnh tao, nó ghét cái bản mặt của mày, nó ghét lây qua tao! 

Biền là thằng bạn khốn nạn. Quỳnh Như vờn nó như mèo vờn chuột, nó chẳng biết đường đỡ, cứ quay mòng mòng. Nó chỉ giỏi tài bắt nạt tôi. Nếu nó nói caí giọng đó cách đây hai ngày, tôi sẽ chẳng chịu ngậm miệng làm thinh. Nhưng hôm nay rõ ràng Quỳnh Như không thèm trò chuyện với tôi. Có lẽ Quỳnh Như “ghét” cái bản mặt của tôi thật. Nó là con nhỏ đồng bóng, lúc thương lúc ghét, chẳng làm sao lường trước được. 

Tôi chẳng đáp lời Biền, lặng lẽ phóng mình xuống làn nước xanh. Chẳng chút hào hứng, tôi bơi ì ạch như một con vịt què. Biền cũng chẳng hơn gì tôi. Nó thả ngủa người trên mặt nước, bập bềnh như một chiếc lá rơi. 

Quỳnh Như bì bõm phía bên kia. Thỉnh thoảng lại bơi ngang trước mặt hai đứa tôi như muốn chọc tức. Lần nào lại gần, nó cũng vung tay đập ầm ầm khiến nước văng tung tóe. Biền hừ mùi, không nói gì. Còn tôi chỉ biết lắc đầu hết ý kiến. 

Một lát, chịu hết nổi, Biền kéo tay tôi: 

- Tụi mình lên bờ quách! 

Tôi ngạc nhiên: 

- Mới bơi có chút xíu mà! 

- Ðợi con nha đầu kia lên, tụi mình xuống bơi tiếp! - Biền hậm hực - Nó lượn qua lượn lại trước mặt tao ngứa mắt quá!

Nhưng hai đứa tôi mới leo lên bờ ngồi có chút xíu, Quỳnh Như đã lót tót lên theo. Nó đủnh đỉnh bước lại chỗ tôi và Biền, thản nhiên ngồi xuống băng ghế kế bên, hắng giọng: 

- Ê! 

Trước thái độ xấc xược của Quỳnh Như, Biền mím môi ngồi im. Chỉ có tôi là quay đầu lại, thấp thỏm chờ phép lạ của tuần trước xuất hiện. Nhưng dường như hôm nay thượng đế đi vắng. Quỳnh Như chỉ đáp lại nhiệt tình của tôi bằng một cái nháy mắt ngắn ngủi rồi vẫn tiếp tục hướng mục quang về phía Biền, khiêu khích: 

- Ễnh ương! 

Dù sao Biền cũng là người trần mắt thịt. Nó không phải là ông thánh. Vì vậy, nó quay phắt lại, gầm gừ như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương: 

- Tại sao cô cứ theo “ám” tôi hoài thế? Cô có biết lịch sự là gì không? 

Có vẻ như Quỳnh Như rắp tâm chọc giận Biền. Thấy Biền nổi khùng, nó khoái lắm, nghinh nghinh mặt: 

- Anh nên tự hỏi mình câu đó thì đúng hơn! Chỉ có người bất lịch sự mới cố tình làm ngơ khi phụ nữ gọi! 

Biền nghiến răng: 

- Nhưng tên tôi không phải là “Ê”! 

- Tên anh cũng đâu phải là “Ễnh ương”, sao anh lại quay sang sừng sộ tôi? 

Quỳnh Như bắt bẻ kiểu đó, Biền bí rị. Nó không biết làm gì hơn là đưa tay bịt hai tai lại và quay mặt đi chỗ khác. Có vẻ như nó đã sẵn sàng đầu hàng và quyết định không thèm nghe thêm bất cứ một lời châm chọc nào của đối phương. 

Tôi ngồi giữa làm khán giả, trước tình hình căng thẳng này chẳng biết phải mở miệng dàn hòa như thế nào, đành giả ngốc ngồi im, trong bụng thầm mong một khi thằng Biền đã “phong tỏa” thính giác của nó rồi, ắt Quỳnh Như sẽ phải quay sang trò chuyện cùng tôi và biết đâu tôi sẽ được thưởng thức lại cái giọng nói thủ thỉ thân thiết ngày nào. 

Nhưng Quỳnh Như là cái con nhỏ vô tâm chính hiệu. Nó chẳng thèm tìm hiểu xem ánh mắt cháy bỏng của tôi đang “nói” với nó những gì, cũng chẳng buồn tự hỏi tại sao chốc chốc tôi lại nhoẻn miệng cười với nó mà không thèm cười với thằng bạn tôi lấy một cái. 

Lúc này, Quỳnh Như chỉ thích chọc ghẹo Biền. Thấy Biền cứ khư khư ôm lấy hai tai hoài, nó tặc lưỡi, nói trổng trổng: 

- Mỏi tay chết! 

Biền vẫn ngồi bất động. Quỳnh Như lại khịt mũi: 

- Con trai gì mà... 

- Mà sao? - Biền bất thần lên tiếng, tay vẫn ôm chặt hai tai. 

- Trông không giống ai hết! 

- Kệ tôi! - Biền nhấm thẳng - Tôi giống tôi là được rồi! 

Quỳnh Như bĩu môi: 

- Anh cũng chẳng giống anh nữa! Hôm trước anh láu cá lắm chứ đâu có gà rù như bữa nay! 

- Tại tôi sợ cô quá rồi... 

Quỳnh Như nheo mắt: 

- Sợ sao còn mua dây thun cho tôi? 

Biền hừ mũi: 

- Lúc đó tôi chưa biết cô! 

- Bây giờ chắc gì anh đã biết tôi! - Quỳnh Như nhún vai. 

- Biết! - Biền lằm bằm - Cô là một con quỉ! 

Quỳnh Như thản nhiên: 

- Nhưng là một con quỉ dễ thương! 

Lần thứ hai, Biền “tắt đài“. Nó khịt mũi “hứ” một tiếng và tiếp tục... ngồi im. 

- Nè! - Quỳnh Như lại gọi, có vẻ như nó chưa chịu bỏ ý định “làm khổ” Biền. 

Biền không ừ không hử. Bây giờ có cho vàng nó cũng không dám mở miệng. Nhưng Quỳnh Như nhất quyết không chịu thua. Nó tiếp tục khiêu khích: 

- Anh sao vậy? Bị viêm họng rồi hả? 

Mặc cho Quỳnh Như chọc tức, Biền cứ lì ra như viên gạch thẻ. Vẻ chịu đựng của Biền trông mới thảm não làm sao! Tôi ngồi bên cạnh ngao ngán chứng kiến vở hài kịch hiện đại trong đó con chó sói tội nghiệp bị cô bé quàng khăn đỏ bắt nạt và hành hạ mốn vãi cả ra quần. Thật là chuyện không mơ thấy nổi! 

Trước thái độ ù lì của Biền, Quỳnh Như bắt đầu đâm chán. Con người ta chỉ hăng hái giao phong trước một đối thủ cầm cự tương đồng. Còn với một kẻ chưa đánh đã đầu hàng như Biền, người ta chỉ biết lắc đầu thương hại. Quỳnh Như cũng vậy. Nó thở dài: 

- Anh nhất định không chịu bỏ tay xuống phải không? 

Biền chẳng “phải” cũng chẳng “không“. Nó cứ trơ trơ. 

Quỳnh Như đứng dậy: 

- Tôi hỏi anh một lần chót... 

Quỳnh Như cố tình ngừng lại để lời đe dọa đủ thời giờ ngấm từng mạch máu của Biền rồi mới thủng thỉnh tiếp: 

- Anh dứt khoàt không thèm nói chuyện với tôi phải không? 

Giọng Quỳnh Như vang lên rành rẽ và quyết liệt, y như lời phán quyết của tòa án. Tôi tưởng trước sự dọa dẫm ngang ngược của đối phương, Biền sẽ tỏ ra là một người khẳng khái, không chịu lùi bước trước bất cứ một thách thức nào. Nào ngờ vừa nghe Quỳnh Như “hù” một phát, nó đã vội vàng bỏ tay xuống, quýnh quíu: 

- Nói, nói! 

Hệt như Tam Tạng lúc niệm chú kim cô, mặt Quỳnh Như tươi hơn hớn: 

- Nói phải không? 

- Ừ. 

- Vậy nói gì nói đi! 

Biền gãi đầu: 

- Ðể tôi nghĩ đã! 

Vẻ lúng túng của Biền trông đến tội. Nhưng Quỳnh Như chẳng tội nó chút xíu nào. Nó chúm chím: 

- Vậy anh ngồi đó nghĩ đi! Tôi đi về đây! 

Nói xong, chẳng để cho Biền kịp mở miệng, nó quày quả bỏ đi một mạch. Biền và tôi chỉ có nước há hốc miệng, ngồi nghển cổ trông theo. 

Tôi tưởng Biền sẽ giận Quỳnh Như tận xương tủy. Giận đến già. Nhưng trái hẳn với suy nghĩ trong đầu tôi, lần này Biền chẳng tỏ vẻ gì cay cú. Nó tỉnh bơ. Thậm chí, còn cười. 

Thái độ của Biền khiến tôi ngạc nhiên. 

- Vậy mà cười? 

- Chứ chẳng lẻ khóc? 

- Nếu là tao, tao sẽ khóc! Nó chẳng coi mày ra cái cóc gì cả! 

Biền chẳng chịu rơi vào trò khích tướng của tôi. Nó thản nhiên nhún vai: 

- Kệ nó. 

Tôi chép miệng: 

- Nó coi mày như cục đất sét! 

- Kệ nó. 

Tôi tiếp tục “ly gián”: 

- Nó coi mày không bằng cái ngón chân út nó! 

- Kệ nó. 

Biền tỉnh rụi khiến tôi điên tiết: 

- Nó coi mày như... thằng ngu! 

Lần này, Biền không kiên nhẫn “kệ nó” nữa. Nó nhảy dựng lên: 

- Mày câm cái mồm của mày lại cho tao nhờ coi! 

Vẻ hung hãn của Biền khiến tôi bất giác xích tuốt ra xa. Nhưng Biền không thèm chồm tới bóp cổ tôi. Nó chỉ nhếch mép, giọng kẻ cả: 

- Có mày ngu thì có! 

- Tao? - Tôi trỏ tay vào ngực mình. 

- Chứ còn ai! - Biền khinh khỉnh - Nếu Quỳnh Như nó không có tình ý gì với tao, không bao giờ nó làm “khổ” tao như vậy! 

Vẻ tự tin của Biền khiến tôi điếng người. Trước naỵ, tôi cứ tưởng nó là thằng thô lỗ cục súc, lúc nào cũng khoái “choảng” nhau với thiên hạ. Tuần trước, lúc mới “đụng độ” với Quỳnh Như, nó đã thề sống thề chết là sẽ “nhai xương” con nha đầu khốn kiếp đó. Nào ngờ chỉ cách có mất ngày mà nó đã “trưởng thành” ghê gớm. Bây giờ nó nhẫn nhục còn hơn Hàn Tín ở Hoài Âm. Nó không thèm rơi vào kế ly gián của tôi. Nó biết tỏng Quỳnh Như “khoái” nó. Thế mới khổ cho tôi. 

Tôi tuyệt vọng kêu lên: 

- Ai bảo mày vậy? 

- Cần gì ai bảo! - Giọng Biền hiu hiu tự đắc - Yêu nhau lắm cắn nhau đau, tục ngữ chẳng bảo thế là gì! 

Biền đem tục ngữ ra “trộ” tôi, mặt tôi tái mét. Ừ, Quỳnh Như chả thèm “cắn” tôi. Nó chỉ thích “cắn” Biền. Suốt buổi chiều nay, nó chẳng buồn mở miệng nói với tôi một tiếng. Nó coi tôi như rơm rác ngoài đường. Biền biết rõ điều đó. Hèn gì tôi chọc tức nó, nó cứ nhe răng cười. 

Chỉ có tôi là không cười nổi. Rầu rĩ, tôi nói: 

- Ừ, nó khoái mày! 

Biền là cái đứa được đằng chân lại lên đằng đầu. Tôi xử nhũn đến vậy mà nó chẳng vừa lòng. Nó hếch mặt: 

- Không phải là khoái! Mà là yêu! 

Cái giọng kênh kiệu của Biền khiến tôi ghét cay ghét đắng. Nhưng ngoài mặt, tôi vẫn phải cười gượng gạo: 

- Ừ, thì yêu! 

Thấy tôi a dua, Biền sướng lắm. Nó tởn lên: 

- Ngày mai tao sẽ nói với nó. 

Tôi giật thót: 

- Mày nói gì? 

Biền nháy mắt: 

- Thì như một người con trai nói với một người con gái! 

- Nghĩa là... hỏi mượn một ít tiền? 

Biền cụt hứng, quắc mắt: 

- Ðừng phá bĩnh! Muốt biết tao nói gì, chiều mai mày cứ đi tò tò theo tao! - Rồi Biền vỗ vai tôi, cười hề hề - Tai dỏng lên, mày sẽ học được khối thứ! 

Biền giọng lưỡi trịch thượng nhưng không phải là vô căn cứ. Quỳnh Như đã bảo nó “nói gì nói đi“. Bảo vậy khác nào bật đèn xanh cho Biền rồ ga phóng tới. Ngày mai nó sẽ tha hồ huyên thiên khoác lác. Nó sẽ “nổ” vung xích chó. Chỉ có tôi là ngậm miệng chầu rìa. Chỉ có tôi ôm mối tình câm. 

Nhìn bộ tịch thất thần của tôi, Biền hiểu ngay cớ sự. Nó giở giọng bề trên: 

- Mày đừng buồn! Ðời còn thiếu gì con gái! 

Tôi đỏ mặt: 

- Mày nói gì tao không hiểu! 

- Ðừng giả vờ! - Biền nheo mắt - Tao biết mày “mết” Quỳnh Như. Nhưng tạng mày không hợp với Quỳnh Như. Nó chỉ thích những đứa “cứng cựa” như tao. Chờ tao “kết thúc” xong vụ này, tao sẽ kiếm cho mày một con nhóc hiền lành, ngoan ngoãn... 

Biền nói như thể nó là cha tôi. Nhưng tôi không buồn cãi, tôi cũng chẳng giận hờn. Bởi dù sao đi nữa, Quỳnh Như cũng chẳng thể thích tôi. Biền nói đúng, tôi không phải là đứa “cứng cựa“. Tôi chỉ là cái bóng của Biền. 

Chiều hôm sau, Biền không thèm đi sớm. Như kẻ đã bỏ sẵn thắng lợi trong túi, nó cứ đủng đa đủng đỉnh. Tôi đã coi mình là kẻ ngoài cuộc nên mặc xác nó, không buồn giục. 

Biền bước qua cổng với dáng điệu của kẻ vô khải hoàn môn. Lưng thật thẳng, nó bước những bước dài, trầm tĩnh và vững chãi. Người mẫu La Kim Bụng đang uốn lượn bên mép hồ với bài tập thể hình vĩnh cửu chẳng khiến Biền quan tâm nữa. Băng ghế đá dưới chiếc dù xanh lúc nhúc những tên kẻ cướp cũng chẳng làm Biền chau mày. Nó kéo tôi ngồi xuống một chiếc ghế trống kế gốc dừa và kêu hai ly cà phê đá với bốn điếu Con Mèo. 

Biền càng hào phóng, tôi càng ủ rũ. Tôi bưng ly cà phê uống ừng ực, nốc luôn cả đá cục. Tôi rít thuốc đến bỏng môi. Vậy mà nỗi buồn vẫn chẳng chịu vơi tí ti ông cụ nào. 

Biền chẳng hề đếm xỉa đến kẻ tử đạo ngồi bên cạnh. Nó ung dung đảo mắt tìm người đẹp của nó. Chắc hôm qua nó thức trắng đêm thêu dệt những lời hay lẽ đẹp chốc nữa đây nó sẽ phun ra. Và tôi sẽ phải dỏng tai lên để học tập và áp dụng cho... kiếp sau. 

- Em lên kìa! 

Tiếng Biền đột ngột reo lên, đầy phấn khởi. Tôi ngoảnh nhìn về phía cầu thang dẫn xuống hồ. 

Như một nàng tiên cá thứ thiệt, Quỳnh Như đang lóp ngóp leo lên bờ. Tim tôi bất giác giật thon thót. Mình mẩy loáng nước, Quỳnh Như trông đẹp rùng rợn. Từ khi phát hiện nó thuộc về người khác, tôi càng thấy nó đẹp. Thế mới khổ! 

Quỳnh Như bước những bước thong thả. Nó rảo lại phía tụi tôi nhưng mắt lại nhìn về hướng khác. Có lẽ nó không hay biết hai đứa tôi ngồi đây “chiếu tướng” nó nãy giờ. 

Ðúng vào lúc Quỳnh Như tung tăng ngang qua trước mặt, Biền cố tình đằng hắng một tiếng thật to và khẽ nháy mắt với tôi. 

Biền liệu việc như thần. Nghe tiếng đằng hắng, Quỳnh Như giật mình ngoái lại và mắt nó bỗng sáng lên khi trông thấy hai đứa tôi ngồi chầu chực trên băng ghế hệt như hai đứa trẻ đang trông mẹ đi chợ về, miệng đứa nào đứa nấy cố nặn ra một nụ cười cầu cạnh trông đến tội. 

- Ôi, anh Tưởng! Sao anh còn ngồi đây? 

Quỳnh Như kêu lên, giọng mừng rỡ. Trong một thoáng, tôi như không tin vào những gì vừa nghe thấy. Thoạt đầu tôi ngỡ Quỳnh Như gọi nhầm. Nhưng không, đôi mắt đẹp nhất trần đi của nó đang hướng vào tôi. Có vẻ như nó không biết Biền là ai. 

Bụng áy náy, tôi khẽ liếc sang bên cạnh. Tôi tưởng mặt Biền sẽ sưng lên như chiếc bánh bao. Nhưng mặt nó vẫn nhơn nhơn. Thậm chí nó còn cười toe toét. Thái độ của Biền khiến tôi kinh ngạc. Nhưng rồi tôi hiểu ngay. Tôi nhớ câu hôm qua Biền nói với tôi. Nếu Quỳnh Như không tình ý gì với tao, không bao giờ nó làm khổ tao như vậy. Hóa ra Quỳnh Như giả vờ hỏi chuyện tôi để “làm khổ” Biền chơi. Quỳnh Như chỉ coi tôi như cái cớ. Tôi là chiếc bàn đạp để nó dậm nhảy, là chiếc đinh gỉ để nó móc áo. Vậy mà khi nãy tôi hí hửng tưởng mình là hoàng tử. Tôi tưởng bữa nay tôi sẽ cho thằng biền “về nơi gió cát“. Thật hão huyền. 

Thấy mặt tôi thoắt nhiên dàu dàu, Quỳnh Như bước lại, lo âu hỏi: 

- Anh làm sao vậy? 

Sự quan tâm của Quỳnh Như chẳng khiến tôi xúc động chút xíu nào. Cứ nghĩ đến chuyện nó “vờn” tôi để “tấn công” Biền, lòng tôi càng thêm buồn bực. Tôi hờ hững đáp: 

- Tôi có làm sao đâu! 

Quỳnh Như vẫn nhìn tôi đăm đăm: 

- Nhất định anh vị trúng gió rồi! Mặt anh xanh thấy ghê! 

Quỳnh Như đâu có biết tôi xạm mặt vì tức. Nói xong, nó đưa tay lên sờ trán tôi. Hành động của Quỳnh Như bất thần đến mức tôi không kịp có một phản ứng nào, đành ngồi yên như phỗng, người tê đi. 

Trong nỗi đê mê được trời “chiêu đãi” đó, tôi nghe rõ trái tim tôi đang nhảy loi choi trong lồng ngực, thiếu điều muốn rạch áo chui ra. Thú thật, nếu có ai áp lên trán tôi một miếng vàng bốn số 9 hay một hột xoàn 24 ca-ra chắc cũng không làm tôi xúc động đến bàng hoàng như thế. 

Tôi mê man đến mức Quỳnh Như đã bỏ đi rồi mà tôi cứ ngỡ bàn tay mềm mại của nó còn đặt trên trán tôi. Tôi nín thở ngồi im như học trò bị phạt, không dám nhúc nhích một mảy, cho đến khi Biền cáu tiết kêu lên: 

- Mở mắt ra đi, thằng ngu! Nó có còn đứng đó đâu mà mày lim dim cầu nguyện! 

Tôi mở mắt ra, và bắt gặp gương mặt đằng đằng sét khí của Biền. Vẻ phớt tỉnh của nó biến đâu mất, thay vào đó là những nét hung dữ của quỷ Satan. Quỷ Satan nhe nanh: 

- Diễm phúc quá hén? 

Biết Biền nói kháy, tôi im re. Tôi chẳng biết phải an ủi Biền như thế nào. Tôi rất muốn nói một câu vớ vẩn gì đó để xoa dịu nỗi uất ức của nó nhưng nghĩ mãi không ra. Ðành rằng Quỳnh Như giả vờ trêu tức nó nhưng trêu như thế này, nó sẽ tức đến vỡ mạch máu mất. Nhất là chính mắt nó thấy tôi “ngồi mát ăn bát vàng”, chẳng bỏ công sức gì lại hưởng hết “hoa lợi” của nó. Tôi chẳng chịu khổ ải tí xíu nào, cứ ngồi tủm tỉm cười ruồi, bỗng chốc được người đẹp rờ đầu rờ cổ. Trong khi nó bị làm tình làm tội đủ điều, bầm dập te tua như cái mền rách lại chẳng sờ được cái mép áo của Quỳnh Như, bảo nó không thù tôi sao được! 

Nhưng dường như Biền chưa tức chết, Quỳnh Như chưa hả dạ. Cho nên đã đi rồi, nó bỗng quay trở lại. Lần này, nó cầm theo một chai dầu gió. Có lẽ nó mới chạy về lục tìm trong túi xách. 

Trong khi Biền trợ tròn mắt, miệng há hốc như muốn nuốt chửng chai dầu chết tiệt kia thì Quỳnh Như thản nhiên ngồi xuống bên tôi, dịu dàng nói: 

- Ðể tôi xức dầu cho anh nghen! 

Vừa nói, nó vừa đổ dầu ra mấy ngón tay và nhẹ nhàng thoa lên trán và hai bên thái dương tôi. 

Một lần nữa, tôi lại mê man. Tôi chẳng trúng gió cái cóc gì nhưng khi những ngón tay thon thả của Quỳnh Như bò lên mặt tôi, tôi tin là tôi trúng gió thật. Tim tôi thoạt tiên định nhảy vọt ra ngoài, nhưng rồi không nhảy được nó điên tiết nằm im, không chịu đập nữa. Người tôi cứ xỉu dần. Nhưng tôi cố giữ cho mình đừng ngất đi. Tôi mà ngất đi, thằng Biền sẽ nhảy vào xé xác tôi không thương tiếc. 

Vì vậy, Quỳnh Như xức dầu xong, vừa rụt tay lại, tôi đã mở mắt ra ngay. Lần này, tôi không trông thấy gương mặt Satan gớm ghiếc của Biền nữa. Mà kề cận bên tôi là một dung nhan cực kỳ diễm lệ. Chưa bao giờ tôi được chiêm ngưỡng Quỳnh Như ở cự ly gần như vậy, tưởng chỉ cần chồm tới một chút xíu là má kề má, môi kề môi ngay lập tức. Những ý nghĩ khinh mạn trong đầu tôi chưa kịp trở nên tồi tệ hơn, Quỳnh Như đã mỉm cười, ân cần dặn: 

- Anh còn mệt, đừng xuống nước! Cứ ngồi nghỉ đi! 

Trước khi quay lại phía bờ hồ, nó còn cười thêm với tôi hai cái nữa, tình tứ hệt như chúng tôi đã yêu nhau đâu từ thời còn để chỏm. Những diễn biến này, đúng là có tài thánh mới hòng nghĩ ra. 

Ðang đực mặt nhìn theo gót sen thoăn thoắt, đầu óc còn ngẩn ngơ cố đoán xem sự kiện vừa xảy ra là mơ hay thực, tôi bỗng nghe bên cạnh đánh “chát” một tiếng. Ngoảnh lại mới hay Biền vừa đấm hai tay vào nhau. Bụng run lên, tôi sực nhớ từ nãy đến giờ, Quỳnh Như tịnh không nói với nó một tiếng. Cả một cái liếc mắt cũng không. 

Vừa mừng vừa sợ, tôi len lén nhìn trộm Biền. Mặt nó ngầu như đang... săn bắt cướp. Tôi nghe nó gầm gừ: 

- Ðáng chết, đáng chết! Thật là đáng chết! 

Biền nói không nhìn tôi nhưng sát khí trên mặt nó vẫn làm tôi kinh sợ. Tôi không hiểu nó bảo ai đáng chết, tôi hay Quỳnh Như. Hay nó muốn chính nó chết quách để khỏi trông thấy sự âu yếm Quỳnh Như dành cho tôi. 

Tôi băn khoăn trong dạ nhưng không dám hỏi. Biền cũng chẳng buồn nhiếc móc tôi. Ngồi lẳng lặng một hồi, nó vụt bảo: 

- Thôi, về! 

- Về? - Tôi kêu lên kinh ngạc. 

- Ừ, về! 

- Tụi mình chưa bơi mà! 

Biền hừ mũi: 

- Khỏi bơi nữa! 

Mặc dù Biền đã ra lệnh bằng một giọng chắc hơn đinh đóng cột, tôi vẫn cảm thấy băn khoăn: 

- Thực ra tao đâu có... trúng gió! 

- Thôi đừng nói lôi thôi nữa! - Biền sầm mặt - Mày không trúng nhưng tao trúng! 

Tôi bắt đầu vỡ lẽ. Hóa ra màn khiêu khích của Quỳnh Như có tác dụng không thua gì một liều thuốc độc. Trong một thời gian ngắn, từ một kẻ tình si đầy ắp hoài bão, Biền đã nhanh chóng biến thành một gã chán đời. Bơi lội mới ngày nào còn là một môn thể thao lành mạnh, bây giờ với nó chẳng qua là một trò vô bổ, phù du. 

Nghĩ vậy, tôi chẳng nói chẳng rằng, chỉ lững thững xách túi đi theo nó. Hai đứa lù lù ra cổng câm nín như cô hồn khiến tay gác cổng vội vã dạt qua một bên ra chiều úy kị.

Nếu hăm bốn giờ đồng hồ đủ làm thay đổi cuộc đời của một người đàn bà thì quãng thời gian ngắn ngủi đó cũng thừa sức biến cải tâm hồn của một người đàn ông. Tôi phát hiện ra chân lý đó hoàn toàn tình cờ khi sau một ngày tồi tệ như vậy, Biền lại dẫn xác tới rủ tôi đi bơi, mặt mày tươi tỉnh như thể trời chưa từng sập xuống đầu nó bao giờ. 

Lạ hơn nữa, trong túi xách của nó lại thò ra một cái gói chết tiệt gì đó bọc giấy hoa sặc sỡ nom “điệu” không chịu được. 

- Thứ quỷ gì vậy? - Tôi chỉ tay vào cái quái vật đó. 

Biền hớn hở nhe nanh: 

- Quà. 

- Quà? - Tôi không hiểu. 

- Ừ. 

Tôi liếm môi: 

- Ðem cho tao hả? 

Biền chìa cùi chỏ: 

- Cho cái này nè! 

Thái độ của Biền thật dễ xa nhau. Nhưng đang tò mò, tôi chẳng lấy thế làm phật ý. Mà thản nhiên hỏi tiếp: 

- Chứ mày định cho ai? 

Biền nháy mắt, vẻ gian manh: 

- Còn ai nữa ngoài con nha đầu đó! 

Tôi hết hồn: 

- Quỳnh Như! 

Biền không đáp, chỉ tủm tỉm cười. Tôi vẫn chưa hết ngạc nhiên: 

- Mày thù nó lắm mà! 

Biền cười khà khà: 

- Hôm qua thì như vậy. Nhưng tối nằm gác tay lên trán, tao sẽ kịp nghĩ lại. Quỳnh Như sở dĩ “âu yếm” mày chẳng qua là để thăm dò phản ứng của tao. Chừng nào tao chưa tỏ bày tình ý với nó, nó sẽ còn “nắn gân” tao dài dài. Thế là tao nghĩ ra chuyện tặng quà cho nó. Của tin gọi một chút này, hà hà! 

Biền ít cười hà hà. Nó thường chỉ cười hề hề. Một khi nó đã “hà hà” có nghĩa là lòng nó đang khoái trá tột đỉnh. Hai đứa yêu một người, nó càng khoái trá tôi càng buồn rầu nẫu ruột. Tôi không ngờ một đứa cục súc như nó cũng chỉ thỉnh thoảng nghĩ được lắm trò hay ho như thế. 

Bên cạnh sự thông minh đột xuất, Biền còn là đứa ham làm chuyện ác nhơn ác đức. Thấy mặt tôi ủ rũ như bánh đa nhúnh nước, nó ra tuồng thích thú, “đế” thêm: 

- Hơn nữa, tao dại gì chui đầu vào thòng lọng của mày. Ngày nào mà mày chẳng cầu trời khấn phật mong cho tao và Quỳnh Như trở mặt để mày nhảy vô xí phần. Cái ý đồ lăm le “thừa nước đục thả câu” của mày phá sản rồi, Tưởng ơi! 

Biền nói huỵch toẹt tâm sự của tôi khiến tôi hoảng vía, chối đây đẩy: 

- Ðâu có! Mày đừng có suy bụng ta ra bụng người! 

Biền cười hề hề: 

- Thì chính nhờ suy bụng tao ra bụng mày, tao mới khám phá ra âm mưu thâm độc của mày chứ! Bụng tao và bụng mày có khác nhau cái quái gì đâu! 

Biền nói kiểu đó, tôi chỉ biết lắc đầu chào thua. Tôi đưa mắt nhìn gói quà, gượng gạo hỏi: 

- Gì trong đó vậy? 

- Sách. 

- Tiểu thuyết hả? 

- Không, sách học tiếng Anh. 

- Mở ra tao coi thử! 

- Không được! - Biền từ chối - Tao đã gói lại cẩn thận rồi, mở mang hỏng hết! 

Tức mình, tôi bĩu môi: 

- Yêu nhau ai lại tặng sách tiếng Anh! 

- Mày ngốc quá! Yêu nhau là phải biết lo lắng đến chuyện học tập của nhau! 

Tôi nhún vai: 

- Chắc gì Quỳnh Như đang học tiếng Anh! 

Biền hơi chột dạ. Nhưng nó vẫn cố giữ vẻ tự tin: 

- Tao thấy bây giờ mọi người đều đua nhau học tiếng Anh. Quỳnh Như chắc không phải là ngoại lệ. 

Tôi trù ẻo: 

- Nếu nó là ngoại lệ thì sao? 

Nhưng Biền chẳng tỏ vẻ gì nao núng. Nó gật gù: 

- Ngoại lệ cũng chẳng sao! Tao chỉ cần Quỳnh Như đọc thấy những câu thơ tao viết trong sách! 

Tôi trố mắt: 

- Tướng mày mà làm thơ? 

- Không phải tao làm. Thơ của người khác. Hay lắm! - Biền lim dim mắt. - Nó hợp với tâm trạng của tao một cách khủng khiếp! 

Tôi nuốt nước bọt: 

- Mày đọc nghe coi! 

Biền hắng giọng, mắt vẫn không chịu mở: 

Tình anh là cây đề hai nhánh 

Một nhánh xanh tươi, một nhánh sâu 

Tình anh là đại bàng hai cánh 

Một cánh bay cao, cánh lộn nhào 

Ngực anh hai vết thương đâm thủng 

Một vết lành rồi, một vết đau... 

Tôi cóc biết gì thơ thẩn, nhưng những câu Biền đọc cứ khiến tôi tặc lưỡi ngẩn ngơ. Quả đúng như nó quảng cáo, những câu thơ hay tuyệt. Lại hợp với Biền sao! Mấy bữa nay, Biền bị Quỳnh Như đem ra chơi trò tung hứng nên tâm thần thoạt vui thoạt buồn, niềm vui và nỗi khổ xen kẽ nhau như kem và bánh xốp. Bây giờ, không biết nó kiếm ở đâu ra bài thơ “lợi hại” này, Quỳnh Như đọc xong hẳn xúc động tận tâm can. Hẳn Quỳnh Như sẽ thôi hành hạ Biền. Tình Biền sẽ xanh tươi như cỏ mùa xuân. Ðời nó sẽ chắp cánh bay cao như con tàu vũ trụ. Chỉ có tôi là lộn nhào, đầu quay xuống đất, cẳng chổng lên trời. Nhánh tình sầu, Biền sẽ quẳng lên vai tôi cho tôi đời đời vác nặng. Như gã Quasimodo vác chiếc lưng gù đuổi theo nàng Esmeralda trong mối tình tuyệt vọng. 

Cành nghĩ ngợi, mặt tôi càng xịu xuống. Biền chơi vố này, tôi quả hết đường thọc gậy bánh xe. Tôi chỉ hy vọng Quỳnh Như không thèm nhận quà của Biền. Quỳnh Như sẽ nhìn Biền khúm núm với gói quà trên tay bằng ánh mắt khinh bỉ. Thậm chí nó sẽ giằng lấy gói quà vứt tõm xuống hồ như vứt... một con ễnh ương bẩn mắt. 

Biền không biết tôi đang nguyền rủa nó. Nó tí tởn: 

- Hay không? 

- Hay! - Tôi buồn rầu thú nhận. 

Mặt Biền nở hoa: 

- Lát nữa tao sẽ gửi cho nó! 

- Ừ, mày gửi đi! Rồi để xem chuyện gì sẽ xảy ra! - Tôi nói, giọng đe dọa. 

- Chuyện gì là chuyện gì? - Biền nhếch mép. 

Tôi cứ lầm lì: 

- Rồi sẽ biết! 

Nói xong, tôi lừ lừ leo lên yên xe, ngồi sau lưng nó.