Qua lễ hội Đà Lạt 110 năm vài ngày, tôi về thăm mẹ và tìm lên Đà Lạt vì nghe nói xe thổ mộ đã được phép xuất hiện trở lại. Tôi lặng lẽ đi lang thang qua những chiếc xe ngựa vẻ lộng lẫy, thèm nhìn lại hình ảnh chiếc xe thổ mộ ngày xưa của tôi biết bao. Con Phi giờ này chắc đã thành một con ngựa già. Số phận của nó ra sao tôi cũng không biết. Đạp lên nỗi đau và đi qua nó đâu phải là điều dễ dàng! Trong tôi nhoi nhói nhớ về con Phi, về Nguyên.

Một người phụ nữ nhìn tôi chăm chú. Tôi nhìn lại và bàng hoàng trước ánh mắt ấy. Ăn mặc rất thời trang, mái tóc uốn dợn nhuộm nâu hạt dẻ xịt keo đúng mốt mới nhất của Sài Gòn, màu son nhàn nhạt, đầy nữ tính, Nguyên chỉ còn lại đôi mắt chân thành của ngày xưa. Tôi bước nhanh lại, cả hai bật ra tiếng gọi tên. Tất cả cảm xúc của tôi dồn vào hai hàm răng nghiến chặt. Tôi thấy Nguyên rùng mình trong lớp áo măng tô thời thượng của Đà Lạt lúc này. Lớp áo dày nhưng tôi cảm nhận từng cái căng ngực thở đầy kìm nén của Nguyên.

- Chồng và con của Nguyên đang đứng bên kia!

Câu đầu tiên sau gần chín năm trời không gặp của Nguyên vẫn là những điều làm tổn thương tôi, nhưng cũng tốt, nếu Nguyên không nói ra ngay điều ấy có lẽ tôi đã... rụng hết răng vì nghiến quá chặt. Cũng có thể Nguyên nói để làm một cái thắng gấp cho chính Nguyên. Tôi quay lại nhìn người chồng rất nam tính của Nguyên đang bế một cô nhóc chừng hơn một tuổi, hiểu vì sao bây giờ Nguyên nữ tính nhiều như thế. Anh ấy mỉm cười chào lại từ xa. Nguyên đưa tay ra dấu cho chồng bước lại rồi hồ hởi giới thiệu:

- Đây là anh Quân, là sư huynh của em ngày xưa đó. Lâu quá hai anh em mới gặp lại nhau, bặt tin từ tám chín năm nay luôn...

- Chào anh! Tôi là Đạt.

- Chào anh! Tôi đang còn chưa tỉnh lại vì cuộc gặp gỡ bất ngờ này đây.

Cả ba cùng cười. Có lẽ chưa bao giờ Nguyên kể về tôi cho chồng nghe. Phải rồi, là sư huynh chứ có phải là người yêu xưa đâu mà đòi! Nguyên nựng cô nhóc tí hon:

- Đây là bé Tường Vi, con gái đầu của em đó.

Tôi mời hai vợ chồng Nguyên đi ăn cơm. Câu chuyện rôm rả tự nhiên. Tôi không còn lúng túng trước Nguyên nữa, có lẽ vì lần đầu tiên tôi thấy Nguyên thật sự là một người phụ nữ dịu dàng và yếu đuối. Phải chăng vì Nguyên đi bên cạnh một người chồng rất đàn ông, hay bởi vì tôi không còn là tôi trong lối cụt của ngày xưa nữa? Anh có biết vợ anh nhìn dịu dàng là thế, nhưng chính cô ấy đã kéo một gã trai ra khỏi lối cụt và bước đi mạnh mẽ hơn không? Chắc là anh không biết vợ anh bản lĩnh và mạnh mẽ như thế nào đâu! Qua trò chuyện, tôi biết chồng Nguyên là một người thành đạt bởi cách dám nghĩ dám làm, bản lĩnh dám chịu trách nhiệm. Nguyên cũng là một người có công việc tốt và trở thành một người phụ nữ rất đáng yêu, không còn nét lãng du sương khói như ngày xưa nữa. Nhưng bản tính nghệ sĩ của Nguyên vẫn còn rất rõ. Nguyên hỏi thăm nhiều về tôi, về mẹ tôi và về con Phi. Tôi kể vắn tắt về chuyện tôi về Sài Gòn học và công việc hiện nay. Nguyên nháy mắt:

- Biết tin về anh như vậy, em mừng lắm đó. Công việc anh làm hay ghê! Hồi đó anh Hải luôn nói anh thông minh và nhạy bén mà. Thế người yêu anh đâu mà lang thang trên đây có một mình?

Nghe Nguyên nói, tôi mím môi cười gượng. Biết nói thế nào đây hả Nguyên?

Chồng Nguyên nói ngày mốt hai vợ chồng Nguyên bay về Sài Gòn lại, mà Nguyên cứ đòi tìm một thung lũng trồng đầy hoa hồng để nhìn ngắm, liệu tôi còn nhiều bạn ở địa phương này có thể mách giúp được không. Tôi nhìn Nguyên ngầm hỏi em thích hoa hồng từ bao giờ? Nguyên quay đi lảng tránh. Tôi nói với chồng Nguyên:

- Có lẽ là không còn đâu anh Đạt ạ, ngày xưa người ta trồng hoa hồng trong thung lũng nhiều, nhưng bây giờ toàn là hoa hồng lai ghép, người ta trồng để bán nên họ trồng theo từng luống, có che chắn, ràng buộc, bao bọc từng nụ hồng, nhìn mất tự nhiên lắm anh.

- Vậy à? Nguyên nói cô ấy có một tuổi thơ rất đẹp trên đây. Cô ấy hay nhớ đến nhất là một thung lũng đầy hoa hồng. Tôi chưa nhìn thấy bao giờ nhưng tưởng tượng ra cũng thấy đẹp.

Tôi nghẹn cả lời. Nguyên đâu vô tình như tôi nghĩ.

- Tiếc là bây giờ thì không còn nữa, mọi thứ thay đổi nhiều lắm rồi so với trước đây.

Nguyên nén tiếng thở dài nhìn ra cửa:

- Không sao, em chỉ muốn tìm lại một kỷ niệm của ngày xưa, nhưng mà mọi thứ qua rồi, em hiểu mà.

"Qua rồi", đó là Nguyên nghĩ vậy thôi. Tình cảm của tôi với Nguyên là chân thành, phải đâu là qua đường vui chơi. Làm sao tôi quên được hình ảnh Nguyên trước đây. Tôi đã cố gắng để mình xứng đáng với hình ảnh đó, nhưng cuộc sống nhiều lối đi quá. Tôi không chạy kịp về phía em đi.

- Cô ấy lãng mạn quá nên hay làm khổ mình, tôi cũng buồn vì chẳng chia sẻ với vợ mình được cái thế giới riêng của cô ấy.

Nguyên nắm tay chồng đặt lên tay con gái dịu dàng:

- Nhưng anh chia sẻ với em rất nhiều điều khác, em cần điều ấy, anh biết không?

Cuối buổi, tôi tiễn hai vợ chồng Nguyên lên taxi, cùng hẹn lên Sài Gòn liên lạc, nhưng nhìn mắt nhau cũng biết làm vậy sẽ chỉ khơi thêm nỗi buồn.

- Anh mừng vì Nguyên đã có một nơi rất bình an, chỉ điều đó cũng làm anh yên lòng rồi. Anh sẽ tìm tặng Nguyên một bức tranh vẽ những bông hồng trong thung lũng, được không?

Nguyên khẽ gật đầu bước vào xe. Bé Tường Vi theo lời ba đưa tay bye bye tôi. Xe chạy, trái tim của tôi bật khóc. Cuối cùng thì em cũng đã kiêu sa như nhiều phụ nữ khác. Phụ nữ dẫu có cá tính, mạnh mẽ đến thế nào suy cho cùng cũng chỉ muốn mình được bé nhỏ trong một vòng tay mạnh mẽ, chở che. Vậy mà ngày xưa tôi không hiểu ra điều ấy.

Những bông hồng trong thung lũng ngày nào bây giờ chỉ còn là quá khứ. Tôi đã trưởng thành thật sự, điều đó chắc sẽ làm em hạnh phúc hơn ngày em đứng giữa vườn hồng trong thung, phải không Nguyên ơi?

Q.T.K​