Nguyên bắt đầu sôi nổi hơn. Trong lớp võ, em cười nhiều hơn trước và hay chọc ghẹo mọi người. Buổi tối Nguyên thường ra hồ ngồi trò chuyện với chúng tôi khi mọi người chờ khách. Mọi người biết thói quen lang thang quanh hồ của Nguyên nên không ai thắc mắc gì. Cả đám cảm thấy vui hơn khi có Nguyên ghé qua. Một vài lần xe tôi có khách, trong khi chở khách đi dọc bờ hồ, tôi nửa vui nửa buồn khi nghĩ đến Nguyên đang ngồi chơi với mọi người. Tôi thích có em ngồi bên cạnh để nghe em nói, hoặc chỉ đơn giản là nhìn em vậy thôi. Nhưng tất nhiên điều đó không thể xảy ra vì Nguyên không muốn ai hiểu lầm rằng em yêu tôi. Nguyên luôn là cô em gái thân thiết dễ thương của tôi trong mắt mọi người. Và nếu Nguyên ngồi với đám đông tôi cảm thấy yên tâm hơn là khi em lang thang một mình.

Lúc xe quay trở lại, những con mắt hấp háy nhìn tôi. Tôi nghi ngờ:

- Mọi người vừa nói xấu anh phải không?

Nguyên tinh nghịch:

- Ủa, anh chỉ còn một khía cạnh thôi, làm gì còn tốt hay xấu mà sợ người ta nói xấu?

- Hừ, cứ cho là vậy đi, nhưng nói về người khác sau lưng là làm cho người ta nóng ruột đấy em ạ.

- Vậy ruột anh đang đóng băng rồi, anh biết chưa?

- Không, anh thấy nóng lắm!

Anh Hải cười khành khạch:

- Ai thèm nói sau lưng mày mà nóng? Chắc mẹ mày nhắc mày lo mà cưới vợ đi thì có.

Khi Nguyên đi về rồi, anh Hải nói với tôi:

- Nó hỏi thăm về mày nhiều lắm, nhưng mà hỏi rất khéo. Mấy đứa kia không biết, nhưng không qua được mắt tao đâu. Mày nói thật đi Quân...

- Anh đừng nghĩ lung tung, Nguyên mà biết được lỡ giận không chơi với em nữa thì buồn lắm anh Hải à. Em với cô ấy là anh em huynh muội thôi!

- Là huynh muội, lúc nào mày cũng nói như vậy, nhưng mà thật ra mày có xem Nguyên là em gái không?

Tôi ngập ngừng rồi dằn lòng:

- Thì em vẫn xem Nguyên là em gái mà.

- Ngày mai Nguyên ra, tao xin phép thằng anh trai cho tao nói tao thương Nguyên được không?

Tôi cứng người nuốt nước miếng mà như nuốt cục đá sần sùi:

- Tùy anh thôi, ăn thua là Nguyên mà.

Anh Hải lắc đầu nhìn tôi vẻ khó hiểu:

- Mày bướng vừa thôi. Nguyên thương mày! Tao nghĩ là vậy, rồi mày coi...

Tôi định hỏi Nguyên hỏi gì về tôi nhưng lại thôi. Như vậy có khác nào thú nhận tình cảm của mình? Tôi là đàn ông mà.

- Ừ, rồi anh coi, chỉ là anh em thôi! Anh biết tính Nguyên rồi mà, cô ấy lúc nào cũng quan tâm đến mọi người hết.

- Tao công nhận Nguyên rất khác những người phụ nữ khác, nhưng mà...

Anh Hải im lặng. Lâu lắm, không biết anh nghĩ gì mà đăm chiêu rồi buột miệng:

- Tao tiếc cho mày! Nếu ba mày còn sống, có lẽ cuộc đời mày khác bây giờ.

Ba đã mất rồi, chẳng thể ví dụ khác đi được anh Hải à! Tôi không trả lời. Nhiều ngày nay tôi đã nhức nhối với cuộc đời mình. Cuộc đời của mình, nghĩa là do chính mình quyết định. Nhưng mà cuộc đời tôi bị chi phối bởi nhiều điều quá. Bây giờ chính tôi đang như người mắc lưới càng vùng vẫy càng bị quấn chặt. Em muốn điên lên đây này anh Hải ơi!

- Mày sẽ không như thế này hoài được. Mày giỏi hơn tụi tao!

Kết thúc câu chuyện. Anh Hải bỏ đi. Những lần sau anh chẳng nói gì nữa, nhưng nhìn ánh mắt anh tôi hiểu Nguyên vẫn hỏi thăm về tôi. Lẽ ra tôi không nên phá vườn hồng. Dường như điều đó làm Nguyên băn khoăn khó hiểu về tôi. Nếu như Nguyên chỉ cần hiểu chệch đi một chút, rằng tôi không phải đơn giản chỉ xem em như em gái như tôi vẫn tỏ vẻ thì em sẽ hiểu. Nhưng không phải chuyện gì cũng đơn giản. Nếu như Nguyên biết điều đó có thể em sẽ không thèm chơi với tôi nữa, vì Nguyên lúc nào cũng xem như tôi là anh trai.