Dưới ánh trăng nhạt, y vẫn đứng đó, tựa vào thân cây, trầm ngâm nghĩ ngợi. Tôi tự giác chìa ví ra, hồi hộp nhìn y đếm đi đếm lại ba mươi hai ngàn ăn trưa còn thừa.

Y chậm rãi hỏi: Em vừa gặp đồng nghiệp của tôi?

Tôi lắc đầu thanh minh: Không phải, vì nhà có việc nên em phải gửi hết tiền về...

Im lặng kéo dài, cơn gió thổi qua cũng trở lên nóng rát. Cuối cùng y nói: Em quay lại nhà ga chờ tôi một chút, để tôi đi vay kẻ khác nhét tiền vào cho em, sao có thể ra đường với chưa đầy năm trăm trong ví?

Nghĩ đến cảnh người khác vì tôi mà gặp nạn, tôi vội thoái thác: Thôi ạ, không cần đâu anh! Thực ra em vẫn còn tiền trong ngân hàng!

Y mỉm cười nói: Mai nhớ để năm trăm trong ví đấy. Thôi, để tôi đưa em về.