“ Xưng hô thật là khó nghe, thôi đi, không sao, đi xem bạn cô đi.” Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nói.

Tôi vội vàng đến trước giường bệnh của Châu Đình, Châu Đình lúc đó đỡ hơn nhiều rồi, da mặt trông hồng hào hơn rồi.

“ Cảm ơn cậu, Nhuỵ Tử.” Châu Đình nhìn tôi nói.

“ Cảm ơn cái gì, xem như người ngoài rồi phải không? Chúng mình là chị em tốt mà.” Tôi vội vàng nắm lấy tay Châu Đình.

Không thể quên trong thời gian đại học Châu Đình chăm sóc tôi thế nào, giúp tôi đánh Lý Mộng Dao trút giận cho tôi, tình nghĩa đáng quý này, tôi chết cũng không quên được.

“ Tên sếp đó của cậu là muốn ức hiếp cậu, cậu liều mạng phản kháng, hắn ta đẩy cậu xuống à?” Tôi hỏi.

“ Đúng thế, hắn ta còn nói, mình trốn ở đâu cũng không trốn được, hắn ta khắp nơi đều có người, nếu như mình không theo hắn ta, thì đợi đuổi việc thôi.” Châu Đình khóc oà lên.

Tôi biết nỗi đau của Châu Đình, cậu ấy không muốn bị ép quan hệ, nhưng cũng muốn mất đi công việc này!

Chúng tôi là những người con gái bi thương.

“ thật là một tên đểu cáng.” Tôi nghiến răng nói.

“ Mình phải làm thế nào đây?” Châu Đình không ngừng dùng tay bị đau lau nước mắt, thật là đau lòng quá.

Chúng tôi đều là những sinh viên vừa ra khỏi cổng trường đại học, gặp phải việc kiểu này thật không biết nên làm thế nào. Kì thực nếu như người đó là tôi, cũng như thế thôi.

“ sếp các cô tên là gì? Luôn đứng bên cạnh không lên tiếng, Lạc Mộ Thâm đột nhiên mở mồm.

Châu Đình kinh ngạc nhìn Lạc Mộ Thâm, lại nhìn tôi, cậu ấy chưa hiểu rõ quan hệ của tôi và Lạc Mộ Thâm.

Cũng tại vì nhất thời hoảng loạn và đau đớn, cậu ấy dường như không chú ý đến Lạc Mộ Thâm.

“ Nhuỵ Tử. Anh ấy......” Châu Đình nhìn sang tôi.

“ Ồ. Đây là sếp của mình, Lạc Mộ Thâm. Anh ấy rất tốt.” Tôi vội vàng giới thiệu với Châu Đình.

“ Lạc Mộ Thâm?” Châu Đình suýt chút nữa từ trên giường nhảy xuống, cậu ấy trong giây lát quên mất đau đớn trên chân, cậu ấy kinh ngạc vui mừng nhìn Lạc Mộ Thâm, “ Ngài chính là Lạc Mộ Thâm......tổng giám đốc tập đoàn Lạc Thị, Woa, ngài có biết ngài là tình nhân trong mộng của biết bao người con gái không? Có thể cho tôi xin chữ ký được không?”

Mấy sợi dây đen từ trên trán tôi trượt xuống, Châu Đình ngây thơ, bây giờ không phải lúc xin chữ ký được không?

Là người hay đọc báo buôn dưa lê, thực ra Châu Đình đối với Lạc Mộ Thâm không lạ lẫm gì, nhưng đột nhiên trong cuộc sống hiện thực gặp người thật, vẫn hết sức xúc động, tôi cảm giác mặt cậu ấy hào hứng đến nỗi biến hình rồi. Cậu ấy cũng quên cả chân mình đang bị thương nghiêm trọng.

Lạc Mộ Thâm không trả lời câu hỏi của cậu ấy, chỉ lạnh lùng tiếp tục hỏi: “ tên của sếp cô.”

Châu Đình lúc này mới lấy lại tinh thần, lấy lại biểu cảm vốn dĩ đau khổ trên mặt, cậu ấy căm giận nói: “ Chính là Triệu Khải Sinh của vận chuyển Cát Tường.”

“ Biết rồi.” Lạc Mộ Thâm điềm tĩnh nói.

“ Lạc Tổng, anh muốn làm gì thế?” tôi kinh ngạc nhìn Lạc Mộ Thâm.

Lạc Mộ Thâm vẫn bình thản nhìn tôi: “ các cô không định báo thù à?”

Báo thù?

Lạc Mộ Thâm báo thù giúp chúng tôi?

Tôi và Châu Đình giật mình há hốc mồm, đặc biệt là tôi, cảm giác miệng của tôi đều có thể cho được nắm đấm của bản thân vào rồi.

Lạc Mộ Thâm là người bận rộn như thế, sẽ để ý chúng tôi bị người khác ức hiếp hay không sao?

“ Lạc Tổng, không cần đâu, không dám phiền Lạc Tổng.” Châu Đình có vẻ lo lắng, cái thân nhỏ bé trong lòng tôi không ngừng run rẩy.

“ Lạc Tổng, người ức hiếp Châu Đình, cũng là sếp của một công ty vận chuyển rất lơn, nghe nói rất có thực lực......” Tôi lắp bắp nói, đúng thế, nếu như không có thực lực, làm sao dám trắng trợn bắt nạt con gái, ép ngủ cùng thì không nói, người ta con gái không đồng ý, còn đẩy con gái xuống lầu, thật sự quá độc ác.

Mặc dù bản thân Lạc Mộ Thâm cực kỳ có tiền có thế lực, nhưng anh ta có thể vì chúng tôi mà đắc tội một tên hào phú không?

Tôi thật sự rất lo lắng.

Nghe xong tôi nói, từ khoé miệng Lạc Mộ Thâm lộ ra nét cười lạnh lùng, anh ta cười khẩy nói: “ Có thế lực? Thật là đáng cười!”

Sau đó, anh ta tiếp tục đi ra ngoài.

Tôi và Châu Đình sững sờ nhìn hình bóng dáng vẻ hiên ngang đó của anh ta mất hút sau cánh cửa phòng bệnh, quả thật không biết phải nói gì.

Châu Đình nhìn chằm chằm vào tôi, cẩn thận dè dặt nói: “ Nhuỵ Tử, Lạc Tổng có phải tức giận rồi không?”

Tôi lắc nhẹ đầu, nhìn dáng vẻ không giống, tôi làm sao mà biết được tên đàn ông lòng dạ đen tối này nghĩ gì chứ?

Khoảng 10 phút sau, Lạc Mộ thâm quay lại, sau lưng anh ta là Phương Trạch Vũ.

Phương Trạch Vũ vừa nhìn thấy tôi liền bật cười: “ Ồ, đầu lợn, chúng ta lại gặp nhau rồi, cô còn dẫn theo một người đẹp nữa chứ!”

Mặt của Châu Đình không kìm nổi đỏ bừng lên.

“ anh Đại Vũ.” Tôi vội vàng chào hỏi Phương Trạch Vũ.

“ Việc của cô Châu tôi biết rồi,” Phương Trạch Vũ cười nói, “ Nhuỵ Tử, xem anh Đại Thâm của cô trút giận cho chị em cô thế nào nhé!”

Tôi và Châu Đình sững sờ : trút giận?

Lạc Mộ Thâm bình thản cười, anh ta nhìn đồng hồ: “ rất nhanh, các cô sắp được nhìn thấy rồi.”

Phương Trạch Vũ cười nói: “ bây giờ tôi cảm thấy chúng ta nên nói truyện cười, giải toả một chút nỗi ưu tư lo lắng của cô Châu.”

Lời nói dí dỏm đó của anh ta hài hước đến nỗi tôi và Châu Đình cười lên, Châu Đình do vốn dĩ sợ hãi và hoảng sợ giờ chuyển sang nhẹ nhõm nhiều rồi.

Nơi nào có Phương Trạch Vũ thì không vắng vẻ lạnh lẽo nữa, quả nhiên, thằng cha này kể cho chúng tôi nghe rất nhiều truyện cười, bầu không khí dung hợp lo lắng, đến biểu cảm nghiêm túc trên mặt Lạc Mộ Thâm cũng giãn ra nhiều rồi.

Lúc đó, có người gõ nhẹ cửa phòng bệnh, Lạc Mộ Thâm cao giọng nói. “ Vào đi.”

Một người trẻ trung mặc quần áo màu đen tiến vào, kính cẩn nói với Lạc Mộ Thâm: “ Lạc tổng, người mà ngài cần đến rồi, xin hỏi Lạc Tổng, là ở đây gặp hắn ta phải không?”

Tôi và Châu Đình đều sững sờ, người nào thế? Lạc tổng phải gặp người nào thế?

Lạc Mộ Thâm gật gật đầu: “ Dẫn hắn ta vào, ở đây gặp hắn ta.”

Chúng tôi càng hiếu kỳ hơn.

Khi chúng tôi đang tò mò, chúng tôi nghe thấy tiếng bước chân ngoài phòng bệnh biến thành huyên náo, hình như có mấy người, bên cạnh còn xen lẫn tiếng người đàn ông cao giọng hét: “ Các người đây là làm cái gì? Các người là đây là bắt cóc phải không?”

Sau đó có người lạnh lùng uy hiếp: “ Câm mồm, đây là bệnh viện, còn nhốn nháo, đem lưỡi của ông cắt luôn đấy.”

Người đó không dám gào lên nữa, bị người đẩy vào trong phòng bệnh của chúng tôi.

Mấy người thanh niên vai u thịt bắp, giữ một tên bụng phệ, đẩy người đàn ông trung niên hói đầu vào phòng bệnh của Châu Đình, tôi vừa nhìn, suýt chút nữa bật cười, người đó vốn dĩ cũng chẳng đẹp đẽ gì, bây giờ trên mặt hiện rõ treo các loại màu sắc, dáng vẻ mặt mũi bầm dập, giống như một cái đầu lợn vậy.

Tôi không quen biết người này, nhưng Châu Đình trên giường bệnh quen biết, cậu ấy vừa nhìn, không kìm nổi giật mình, tại vì, người này cậu ấy quen biết, muốn chiếm đoạt cậu ấy, hơn nữa còn đẩy cậu ấy xuống cầu thang, tên sếp uy hiếp cậu ấy, Triệu Khải Sinh.

“ Triệu......” cậu ấy vừa muốn nói gì đó, nhưng lập tức ngậm chặt mồm lại.

“ Cô Châu, đây là ông chủ của cô đúng không?” Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng hỏi.

Châu Đình gật gật đầu.

“ Châu Đình?” Triệu Khải Sinh hiện rõ cũng giật mình không kém, hắn ta không ngờ trong bệnh viện tốt thế này lại gặp nhân viên cấp dưới của mình, hắn ta chắc chắn cho rằng Châu Đình bị khoá trong khu làm việc.

“ Xem ra, không sai rồi. Như thế cũng tốt, sẽ không giết nhầm.” Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói.

“ Cậu.....cậu là ai?” Triệu Khải Sinh kinh ngạc nhìn Lạc Mộ Thâm nói, hắn ta sững sờ, trên mặt lộ ra vẻ thắc mắc, hiện rõ phát hiện mắt Lạc Mộ Thâm rất quen, nhưng đột nhiên nghĩ không ra.

Cũng đúng, Lạc Mộ Thâm nhân vật quan trọng làm mưa làm gió, mặc dù trên tivi báo chí tạp chí thường xuyên nhìn thấy, đột nhiên người thật xuất hiện trước mặt, vẫn khiến người khác vô cùng kinh ngạc.

Đặc biệt là loại ông chủ hào phú như Triệu Khải Sinh, mặc dù cũng cso chút tiền, nhưng so với Lạc Mộ Thâm, đó là phù thuỷ nhỏ gặp phù thuỷ lớn, căn bản không phải số lượng lớn, bình thường căn bản không có cơ hội gặp mặt.

“ Đây là ông chủ chúng tôi - - Lạc Mộ Thâm.” Một người trẻ tuổi y phục đen lạnh lùng nói.

“ Cái gì? Lạc Mộ Thâm?” Triệu Khải Sinh tức khắc sững sờ ra, hắn ta nằm mơ cũng không nghĩ bản thân gặp được Lạc Mộ Thâm.

“ Lạc Tổng, thật sự là cậu? Lạc Tổng?” trên mặt chật chội của hắn ta, mang vẻ kinh ngạc vui mừng, khiến cho người khác nhìn thấy cực kỳ buồn cười.

Lạc Mộ Thâm không kìm nổi cười khẩy một tiếng, không thèm để ý hắn ta, chỉ nhẹ nhàng xoay chiếc nhẫn ngọc phỉ thuý nổi tiếng đắt đỏ vô giá trên ngón tay.