Lời của Nhụy Tử, giống như búa nện mạnh vào đầu Dạ Thiên Kỳ vậy.

Đúng thế, Lam Ninh là người sợ chết thế sao?

Dựa vào những gì Dạ Thiên Kỳ hiểu về Lam Ninh, Lam Ninh là người mà dù cho bạn có kề dao lên cổ cô ấy, cô ấy là người chắc chắn sẽ không cúi đầu, cô ấy sẽ vì sợ chết mà rời xa mình sao?

Cô ấy sẽ quay về bên cạnh Ân Phi Trường sao?

“ Em nghĩ, nhất định là Lam Ninh phát hiện ra gì đó, cô ấy sợ Ân Phi Trường sẽ gây bất lợi cho anh, cho nên mới quay về bên cạnh Ân Phi Trường. Trên sự thật, Lam Ninh là muốn bảo vệ anh. Anh Thiên Kỳ, anh tỉnh táo lại đi. Anh bây giờ đang bị hồ đồ, em ở bên ngoài nhìn rất rõ sự việc!” Nhụy Tử nói từng câu từng chữ rõ ràng.

Dạ Thiên Kỳ lau nước trên mặt, không sai, lời của Nhụy Tử khiến Dạ Thiên Kỳ cảm thấy hết sức thẹn thùng, mình là kẻ ngốc sao?

Lam Ninh, là người ham sống sợ chết thế sao?

Đó là một người con gái mạnh mẽ, nữ anh hùng hào kiệt!

Lam Ninh là yêu mình, chắc chắn sẽ không đứng núi này trông núi nọ, càng không quay đầu yêu tên Ân Phi Trường thâm hiểm độc ác đó.

Nghĩ đến đây, Dạ Thiên Kỳ quay người đi ra ngoài.

Lam Ninh, anh phải đưa em quay về!

Anh ấy bước nhanh ra ngoài, thu hút rất nhiều ánh mắt của người khác, có lẽ rất nhiều người đều đang nghĩ, người thanh niên trẻ trung này tại sao lại đi ra với bộ dạng đầu ướt sũng thế.

Nhưng người khác nghĩ gì, Dạ Thiên Kỳ hoàn toàn không để ý.

Trong lòng anh ấy chỉ có một suy nghĩ, đưa Lam Ninh về.

Lam Ninh, anh không muốn em ở bên cạnh con quỷ dữ. Tha thứ cho anh bị em chọc tức cho mê muội, tại sao anh có thể tin được những lời em nói chứ?

“ Anh Thiên Kỳ.” Nhụy Tử đuổi kịp theo, “ Ngốc ạ, anh bây giờ biết Lam Ninh ở đâu không? Anh bây giờ tùy tiện đi, chắc chắn sẽ không tìm được cô ấy.”

“ Thế thì phải làm thế nào, phải làm thế nào?” Dạ Thiên Kỳ lúc này giống như một đứa trẻ không nơi bấu víu vậy.

Nhụy Tử khẽ thở dài một tiếng, ôi, lúc này, nhất định mình phải thay Dạ Thiên Kỳ dẫn lối mới được.

“ Anh Thiên Kỳ, chúng ta phải điều tra, Ân Phi Trường bây giờ đang ở vị trí nào, hắn ta có thể đi đâu? Lam Ninh, nhất định bây giờ ở cùng với hắn, nhưng anh không thể cứ thế này đi, lẽ nào anh muốn bắn giết nhau sao?” Nhụy Tử tận tình phân tích.

Dạ Thiên Kỳ bình tĩnh lại, anh ấy lấy điện thoại của mình ra: “ Alo, tôi là Dạ Thiên Kỳ, bây giờ, mau rò tìm động tĩnh của Ân Phi Trường cho tôi, chú ý đừng để bị ‘cú’ phát hiện.”

Anh ấy tin, Lam Ninh có thể tìm được Ân Phi Trường, mình cũng có thể!

.....

Ngày hôm sau

Buổi sáng

Sau khi Lam Ninh vệ sinh cá nhân xong, cô im lặng ngồi chải tóc bên bàn trang điểm, cô biết, Ân Phi Trường đã ra ngoài từ sớm rồi.

Việc hắn ta đi đâu, cô không có hứng thú muốn biết.

Bây giờ, đối với Lam Ninh mà nói, Ân Phi Trường chẳng qua chỉ là một con quỷ dữ khiến mình ghét, hận không thể lập tức tránh xa con quỷ dữ này.

Mình ở bên cạnh hắn ta, đơn thuần chỉ là mình muốn bảo vệ người mà mình yêu.

Chơi cùng với sói, đây là một việc hết sức đáng sợ.

Hơn nữa, tên Ân Phi Trường này, là một con sói khủng bố hung dữ như thế?

Khủng bố chính là ở chỗ coi sói này là sự kết hợp hoàn mỹ giữa dung mạo cuốn hút người khác và trái tim thâm độc hiểm ác.

Nhìn mình trong gương giống như bông sen trong nước, khóe miệng Lam Ninh khẽ nhếch lên nở nụ cười lạnh lùng.

Căn phòng tổng thống này trong một khách sạn bên bờ biển, đặc sắc chính là, phòng khách có mặt sàn cực rộng trải trên mặt biển, bạn có thể đứng trên mặt biển đó, ngắm nhìn cảnh biển rộng mênh mông........

Đây là căn phòng Ân Phi Trường ở dài hạn của khách sạn này, Ân Phi Trường thường xuyên ngủ qua đêm ở đây.

Đương nhiên, khách sạn nfay còn có một căn phòng tổng thống giống y hệt để phục vụ khách khác thê, nhưng căn phòng này, là hoàn toàn thuộc về Ân Phi Trường.

Trên sự thật, Ân Phi Trường là người đầu tư khách sạn này, chỉ có điều, thông tin được bảo mật chặt chẽ.

Mỗi lần Ân Phi Trường đến, khách sạn này đều trong tình trạng canh chừng nghiêm ngặt.

Bên ngoài, cách ba bước lại có một vệ sĩ, canh chừng nhất cử nhất động, quản gia của khách sạn cũng đứng ở bên ngoài hoa viên của phòng tổng thống đợi chỉ đạo, có tiếng gõ cửa khẽ, một nữ thuộc hạ diện mạo thanh tú từ cửa hàng Chanel đặt một chiếc váy mang đến....., Ân Phi Trường cũng biết nhãn hiệu mà Lam Ninh cực kỳ thích chính là Chanel.

Thực ra, hắn ta cũng là người hiểu rõ Lam Ninh.

“ Tiểu thư Lam Ninh, đây là chiếc váy Ân tiên sinh đặt riêng cho cô, là kiểu dáng mới nhất, đương nhiên, còn có những chiếc khác, mời tiểu thư Lam Ninh chọn, đây đều là những thứ mà Ân Tiên sinh bảo thuộc hạ chuẩn bị cho tiểu thư Lam Ninh.” Nữ thuộc hạ kính cẩn nói.

Cô ta vừa nói, vừa mở cửa một căn phòng nhỏ, Lam Ninh lập tức nhìn thấy trong căn phòng đó bay vô số châu báu quý hiếm, còn cả những chiếc váy đắt đỏ khảm nạm kim cương, bày trên giường, gần trăm đôi giày cao gót long lanh, từng đôi từng đôi lấp lánh siêu phàm.......

Những bộ váy xinh đẹp và những đôi giày lóng lánh đó đều như đang vẫy tay về phía Lam Ninh, mời gọi: đến nuông chiều tôi đi, đến nuông chiều tôi đi!

Cô nhìn tất cả những thứ này, hừ một tiếng lạnh lùng, không nhẫn nại mà quay người đi......

Nữ thuộc hạ trầm lặng mà cẩn thận đóng cửa căn phòng đó lại.

“ Tiểu thư Lam Ninh.....váy của cô đã đến rồi....mời cô xem một chút, nếu như cô cảm thấy thích, chúng tôi sẽ hầu hạ mặc lên cho cô!” Nữ thuộc hạ dè dặt chiếc váy đó lên giường, mời Lam Ninh xem......

“ Tùy ý.” Lam Ninh lạnh lùng nói.

“ Tiểu thư Lam Ninh xinh đẹp như thế, thân hình đẹp như thế, mặc gì cũng sẽ đẹp, huống hồ là chiếc váy hàng hiệu này?” Nữ thuộc hạ kính cẩn dè dặt nói.

Lam Ninh không nói gì, chỉ khẽ nhếch nhếch đôi lông mày thanh tú đó.

Mấy phút sau

Lam Ninh đứng trước gương, nhìn mình mặc chiếc váy dài lộ lưng màu tím nhạt, cực kỳ cao quý sang trọng, cô búi gọn tóc mình lên, dùng chiếc trâm thạch anh cài lên đầu, nhìn mình trong chiếc gương, thiếu một chút hơi thở của thiếu nữ thanh xuân, nhiều một chút cao quý duyên dáng.

Lam Ninh nhìn mình trong gương, cười khẩy, đây là mình sao?

Cô lại quay người đi vào phòng khách

Trong phòng khách, Ân Phi Trường không biết từ lúc nào đã quay về rồi.

Hắn ta mặc chiếc quần rộng thoải mái, chiếc áo sơmi kẻ sọc thẳng, mở cúc cổ, vẻ thảnh thơi, càng toát lên sức quyến rũ chết người đó, hắn ta đang ung dung ngồi trên sopha xa hoa đó, tay đặt lên chỗ để tay của sopha, ngón tay đặt trước trán, cau mày nghe thuộc hạ báo cáo, cuối cùng con người đó xoay chuyển, mới mỉm cười quyến rũ, gật đầu với dáng vẻ thân sĩ phong độ.......

Lam Ninh gườm gườm chú ý hắn ta, đặc biệt là đôi mắt sâu thẳm đó, có lúc mang chút tình ý ấm áp, khi nhìn người khác cũng khiến người đó phải rung động.......bộ dạng đó, khiến biết bao người phải say mê, bề ngoài của Ân Phi Trường chắc chắn được rất nhiều người con gái mến mộ, nhưng........ẩn đằng sau bên trong vẻ đẹp đó, là một trái tim tàn ác lạnh lùng không ai bằng?!

“ Ân tiên sinh......” Nữ thuộc hạ khẽ lên tiếng nhắc nhở......” Tiểu thư Lam Ninh đến rồi.”

Ân Phi Trường ngẩng đầu lên, gần như choáng ngợp trước vẻ đẹp của Lam Ninh, hắn ta dịu dàng cười nói: “ Thật sự quá xinh đẹp.”