“ Anh đã từng nói, nếu như em quay về bên anh, anh sẽ thương yêu mà đối xử tốt với em, nhưng nếu như em không đồng ý, được, ngày mai anh sẽ hạ lệnh truy sát đối với Dạ Thiên Kỳ, em sẽ nhanh được nhìn thấy xác của Dạ Thiên Kỳ, Ninh Ninh, có muốn cá cược không?” Ân Phi Trường khẽ nhếch mày lên.

Hàm răng trắng đều của lam Ninh nghiến chặt lại, gần như sắp cắn chảy máu môi mình rồi.

“ Ân Phi Trường, anh đúng là một tên cặn bã.......” Con dao trong tay Lam Ninh run rẩy.

“ Trên thế giới này, người tốt không thể tồn tại, kẻ cặn bã ngược lại sống còn tốt hơn.” Ân Phi Trường cười nói, hắn đưa tay đẩy con dao trong tay Lam Ninh ra, “ Đừng liều mạng như thế, con gái chơi dao, nếu tự làm thương mình thì làm thế nào?”

Hắn lấy ra chiếc khăn tay kẻ caro màu trắng, nhẹ lau đi vết máu trên mặt, khẽ nói: “ mệnh lệnh và tiền của anh đã chuyển cho sát thủ đó rồi, bọn họ sẽ dự theo mệnh lệnh của anh mà làm, hơn nữa, sát thủ Thái Lan đó tuyệt đối tuân lệnh của chủ nhân, dù cho em giết anh, bọn họ cũng sẽ truy sát Dạ Thiên Kỳ đến cùng, có đến khi đưa hắn đến địa ngục, chỉ có anh, mới có thể hóa giải được mệnh lệnh đó, còn người có thể khiến anh hóa giải mệnh lệnh truy sát đó,” Hắn ta cười nham hiểm, “ Chỉ có em!”

Cơ thể Lam Ninh bất lực ngồi xuống ghế sopha, tai cô lùng bùng vo ve, không ngừng nghĩ lại lời nói lạnh lùng vô tình đó của Ân Phi Trường.

Ân Phi Trường ngồi xuống bên cạnh Lam Ninh, đưa tay khẽ vuốt mái tóc của Lam Ninh, dịu dàng nói: “ Ninh Ninh, quay lại đi, chỉ cần em đồng ý quay lại, anh sẽ lập tức tha cho Dạ Thiên Kỳ.”

Lam Ninh vẫn không nói gì.

Ân Phi Trường gật gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Anh biết trong lòng em đang tính toán, con người Dạ Thiên Kỳ cũng là người có hai mặt đen trắng, cũng có năng lực rất mạnh, hắn ta liệu có đối kháng với anh không? Ninh Ninh, anh khuyên em, đừng cá cược nữa. Tại vì, em cá cược sẽ không thắng đâu.”

Lam Ninh khẽ nheo mắt lại.

Đúng thế, Dạ Thiên Kỳ mặc dù là người có hai mặt đen trắng, nhưng anh ấy chủ yếu vẫn là kinh doanh, còn Ân Phi Trường không giống, mỗi lần kinh doanh của Ân Phi Trường đều phải đổ máu.

Hắn ta là dân xã hội đen, hắn ta chính là bá chủ tổ cú, hắn ta.......

Dạ Thiên Kỳ thật sự không phải đối thủ của Ân Phi Trường.

Hơn nữa không chỉ là Dạ Thiên Kỳ, nếu như mình không đồng ý Ân Phi Trường, thế thì có lẽ hắn ta vẫn muốn ra tay với những đứa trẻ khác........hắn ta tuyệt đối nói được làm được.

Lam Ninh, thật sự không thể chịu được khi nhìn thấy Dạ Thiên Kỳ đau khổ.

Cô rất thích anh ấy, cô không muốn anh ấy chết.

Cô hy vọng anh có thể sống một cuộc sống vui vẻ, mãi mãi lạc quan hạnh phúc.

Còn mình, thật sự chỉ có thể đâm đầu vào địa ngục mờ mịt.

Nghĩ đến đây, Lam Ninh nhẹ ngẩng đầu lên: “ Nếu như tôi rời xa Dạ Thiên Kỳ, anh sẽ tha cho anh ấy?”

Cô chăm chú nhìn Ân Phi Trường.

Ân Phi Trường gật gật đầu: “Đúng thế, Ninh Ninh, con người anh mặc dù chẳng ra sao, nhưng anh đã nói là làm, anh đã nói sẽ không giết người nào thì nhất định không giết, nhưng ngược lại, nếu như người anh muốn giết thì nhất định sẽ giết! Cái này phải xem ở em rồi.”

Hắn ta dùng ngón tay dài đẹp đó mà nhẹ vuốt ve mái tóc mượt mà của Lam Ninh, khẽ ngửi mùi thơm tỏa ra trên mái tóc đó, hắn ta hít một hơi rồi nói: “ Ninh Ninh, có lẽ em sẽ cảm thấy anh độc ác, nhưng anh là một người đàn ông, phương thức mà anh cướp về thứ mà anh muốn là cái gì chứ? Anh chỉ có thể dùng bạo lực, chỉ có thể dùng vũ lực, em trách anh anh không oán thán, nhưng anh đối với em, sau này em sẽ biết.”

Hắn ta tình cảm dựa gần vào Lam Ninh, nhẹ cầm tay Lam Ninh: “ Ninh Ninh, anh tin, anh và em bắt tay, tổ chức của chúng ta sẽ càng hùng mạnh hơn, đến lúc đó, anh sẽ cho em phần thưởng cao nhất, Ninh Ninh, em ngoài là trợ thủ đắc lực của anh, anh cũng hy vọng em có thể làm hồng nhan bên anh, anh tin, em hiểu anh, anh mới là người phù hợp với em......”

Hắn ta dịu dàng tình cảm mà nói như thế.

Trong mắt Lam Ninh, chỉ là vẻ lạnh lùng không hơn.

“ Được rồi, tôi nên quay về rồi.” Lam Ninh đột nhiên đứng lên, rút tay ra khỏi Ân Phi Trường.

Ân Phi Trường hơi cau mày lại.

“ Tôi quay về lấy đồ của tôi, mà còn phải chia tay với Dạ Thiên Kỳ, để anh ta không còn nhớ thương, nên thế chứ?” Lam Ninh quay đầu lại, lạnh lùng nói.

Nụ cười tươi tắn nở trên khuôn mặt đẹp trai khôi ngô của Ân Phi Trường, hắn ta cười nói: “Nên, Ninh Ninh, anh ở đây đợi em.”

Lam Ninh chẳng thèm nhìn hắn lấy một cái, quay người đi ra khỏi phòng khác, đi ra khỏi hội quán tư nhân của Ân Phi Trường.

Nhìn bóng dáng thướt tha đó của Lam Ninh, mất hút trong tầm mắt của mình, Ân Phi Trường ấn chuông trên ghế sopha, một tên thuộc hạ lập tức bước vào: “ Ân tiên sinh, có gì dặn dò ạ?”

“ Trông chừng Lam Ninh, nếu như cô ta thay đổi chủ ý, thì bảo sát thủ Thái Lan đó bắt đầu hành động, giết Dạ Thiên Kỳ!” Ân Phi Trường nham hiểm nói.

.......

Lam Ninh vừa lái xe vừa khóc, gió không ngừng thổi bay mái tóc của cô, cũng thổi tim cô loạn theo.

Mình, thật sự phải rời xa Dạ Thiên Kỳ rồi.

Tiểu Dạ, xin lỗi, không phải em tàn nhẫn, mà là, em coi mạng của anh rất quan trọng.

Em là một đứa nhát gan, em không dám cá cược, em sợ nếu như em cá, người thua sẽ là anh.

Tiểu Dạ, hy vọng anh có thể tha thứ cho em. Em phải rời xa anh. Mặc dù em không nỡ chút nào!

Tiểu Kỳ, em thích anh, em rất yêu anh, nhưng em không xứng với anh, em hy vọng anh có thể sống một cuộc sống tốt nhất.

Anh phù hợp với một người con gái rất tốt rất tốt, mà không phải là em thế này.

Cô gọi điện cho Dạ Thiên Kỳ: “Tiểu Dạ, anh đang ở đâu?”

Giọng nói dễ nghe của Dạ Thiên Kỳ chuyển đến ở đầu dây bên kia: “ Anh đang ở bệnh viện, đang điện trị liệu, thực ra không có chuyện gì, nhưng Mr Vương tôn kính bắt anh phải điều trị điện cho cánh tay. Ninh Ninh, em không ở nhà tứ hợp à? Lại chạy đi đâu thế?”

“ Không có, em đến đón anh.” Lam Ninh nhẹ nhàng nói.

“ Em ra ngoài rồi à? Có mang theo vệ sĩ không?” Dạ Thiên Kỳ vội vàng nói.

“ Em rất an toàn, em không sao. Đợi em đến nhé.” Lam Ninh bình thản nói.

.........

Khi Lam Ninh nhìn thấy Dạ Thiên Kỳ ở bệnh viện, anh ấy đứng ở cổng bệnh viện đợi Lam Ninh, anh ấy lúc nào cũng giống như bạch mã hoàng tử vậy, phong độ hiên ngang, không dính bụi trần.

Lam Ninh bước đến, Dạ Thiên Kỳ đón cô bằng ánh mắt dịu dàng ấm áp.

“ Tại sao em lại ra ngoài thế? Nguy hiểm lắm!” Dạ Thiên Kỳ nhẹ nhàng nói.

“ Ồ, không sao, em muốn gặp anh thôi.” Lam Ninh nhẹ giọng nói.

“ Buổi tối không phải có thể gặp được anh sao?” Dạ Thiên Kỳ khẽ nói, anh ấy dường như đột nhiên nghĩ ra gì đó, hếch mặt lên, tinh nghịch đùa giỡn Lam Ninh: “ Nhớ anh rồi à?”

Lam Ninh cười đau khổ: “Tiểu Dạ, em mời anh ăn cơm nhé, em chưa bao giờ mời anh ăn cơm, đều là anh mời em. Lần này, để em mời, thực ra em cũng có rất nhiều tiền. Em trộm bao nhiêu năm, để dành được cả nhà tiền đấy......”

“ Anh đương nhiên biết em có tiền,” Dạ Thiên Kỳ mỉm cười, “ Sao em phải khách sáo với anh thế?”