Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 582: Hạnh phúc thực ra chỉ đơn giản như thế

Lạc Kiến Ba vừa tiến vào, phát hiện trong căn nhà kho cũ đó đều là một màu đen tối thui, không nhìn thấy gì cả.......

Trong lòng ông ta lập tức có dự cảm không lành.

“ Tôi đã vào rồi, mau thả Đóa Đóa nhà tôi ra, nếu không......” Lạc Kiến Ba lớn tiếng nói.

Chỉ nghe thấy giọng cười trẻ thơ vang lên, sau đó mảng tối trước mắt đột nhiên biến mất, thay vào đó sáng trưng rực rỡ.

Lạc Kiến Ba ngạc nhiên phát hiện trước mắt mình như chốn bồng lai vậy.

Trong căn nhà kho cũ đó giống như thế giới cổ tích vậy, khắp nơi đều là bóng bay và ruy băng đầy màu sắc, còn cả những ngôi sao nhỏ sáng lấp lánh.

Chuyện gì xảy ra thế này?

Lạc Kiến Ba đang thấy khó hiểu, chỉ nghe thấy giọng nói trẻ con vang lên, âm thanh đó ngọt ngào trong trẻo như thế: “ Chúc ông sinh nhật vui vẻ....chúc ông sinh nhật vui vẻ.....”

Lạc Kiến Ba ngạc nhiên phát hiện cháu gái của mình mặc một chiếc váy trắng tinh, sau lưng đeo đôi cánh thiên thần đáng yêu, dùng chiếc đĩa thủy tinh long lanh đựng chiếc bánh kem socola xuất hiện trước mặt mình, đôi mắt to tròn sáng trong nhìn Lạc Kiến Ba.

“ Bác đẹp trai, à không, ông nội, chúc ông sinh nhật vui vẻ, chúc ông càng ngày càng trẻ, càng ngày càng đẹp trai.” Đóa Đóa rành rọt nói, Lạc Kiến Ba đờ đẫ đứng ở đó.

Chuyện gì đang xảy ra thế này?

Hôm nay đúng là sinh nhật của mình, nhưng mình đã chẳng còn tinh thần mà nhớ ra nữa.

Đây......

Đóa Đóa không phải bị cắt cóc rồi sao?

Đóa Đóa cười hì hì bê chiếc bánh kem sinh nhật đến bên cạnh Lạc Kiến Ba, kiễng chân nhìn Lạc Kiến Ba, cô bé vui vẻ nói: “ Ông nội, cháu biết ông sẽ đến, cháu biết ông sẽ đến cứu Đóa Đóa.”

Lạc Kiến Ba há miệng ngạc nhiên nói: “ Cháu.....cháu......không bị bắt cóc sao?”

“ Không ạ.....” Đóa Đóa cười nói, “ Ông nội, cháu rất vui vì ông là ông nội của cháu, ông nội cháu lại trẻ trung đẹp trai như thế, ông nội, chú út nói hôm nay là sinh nhật của ông, cháu muốn ông nội có một ngày sinh nhật thật vui thật vui, nhưng ông nội cũng không nghe điện thoại của cháu, cháu đành phải nghĩ ra cách này, ông nội, ông bị hoảng sợ rồi, cháu biết cháu khiến ông lo lắng rồi. nhưng Đóa Đóa rất muốn gặp ông nội của cháu.”

Cô bé đặt chiếc bánh kem socola đó lên chiếc bàn nhỏ, rất gần gũi bổ nhào vào lòng Lạc Kiến Ba, hai cánh tay nhỏ ôm chầm lấy cổ Lạc Kiến Ba, hôn lên má Lạc Kiến Ba lấy cái: “ Ông nội, ông có thích không?”

Lạc Kiến Ba lúc này đã không biết phải nói gì nữa.

Ông ta đờ đẫn nhìn cháu gái yêu quý của mình, chỉ muốn ôm chặt cháu gái nhỏ trong lòng.

Ông ta vốn dĩ là muốn liều mạng, bây giờ không cần nữa.

Nhưng ông ta có dự định này, chỉ cần cháu gái của mình có thể an toàn, dù cho mình chết cũng cam lòng.

Lạc Kiến Ba hôm nay ra ngoài, thực ra chưa nghĩ đến phải quay về.

Ông ta ôm chặt lấy cháu gái của mình, hôn mấy cái lên đôi má bầu bĩnh của Đóa Đóa.

“ Đóa Đóa.......ông xin lỗi, là ông không đúng, ông không nên không nghe điện thoại của cháu. Thực ra, ông nội, rất nhớ cháu, rất muốn gặp cháu.......không nhìn thấy cháu, ông nội, thật sự rất buồn lòng..........” Lạc Kiến Ba nhẹ nhàng nói. Thực sự, mũi ông ta rất cay, gần như sắp khóc lên rồi.

“ Ông nội.....cháu biết......” Đóa Đóa vẫn ôm chặt lấy cổ của Lạc Kiến Ba.

Lúc này, Lạc Mộ Tiêu, Lạc Mộ Thâm, Nhụy Tử cũng bước vào, bây giờ, Lạc Mộ Thâm và Nhụy Tử đã được nghe từ mồm Lạc Mộ Tiêu nói kế hoạch của anh ta và Đóa Đóa, vốn dĩ trong lòng không yên tâm, tại vì bọn họ rất lo lắng Lạc Kiến Ba sẽ tức giận.

Nhưng bây giờ xem ra lo lắng thừa rồi.

Ánh mắt dịu dàng của Lạc Mộ Thâm nhìn dáng vẻ thân thiết của bố mình khi ôm Đóa Đóa, hình ảnh đó khiến anh ấy cảm thấy rất lạ, nhưng xen vào đó là cảm giác ấm áp khó tả.

Anh ấy cũng ngây người ra nhìn.

Vốn dĩ anh ấy cho rằng Lạc Kiến Ba sẽ không quan tâm đến Đóa Đóa, tại vì Lạc Kiến Ba đến điện thoại của Đóa Đóa còn không nghe, nhưng lại tranh với mình đi trao đổi con tin.

Người lạnh lùng như Lạc Mộ Thâm lúc này cũng phải mềm lòng.

Vẫn cứ nghĩ bố mình là Lạc Kiến Ba sẽ không để ý đến Đóa Đóa, bây giờ xem ra, ông ấy lại thương yêu và quý mến cháu gái của mình như thế, vì cháu gái của mình, ông ấy đánh đổi tất cả.

Cho đến hôm nay nhìn thấy tất cả, Lạc Mộ Thâm gần như cảm động rơi nước mắt rồi.

“ Bố mẹ, chú út, mọi người mau chúc mừng sinh nhật ông nội đi, ông nội, chiếc bánh kem này là do mẹ cháu dậy mấy lần cháu mới làm được. Ông nội không phải cũng thích ăn socola sao? Mẹ cháu nói, socola có thể khiến tâm trạng người ta tốt hơn. Cho nên cháu học mẹ cháu làm bánh kem socola, cháu hy vọng sau này ông nội mỗi ngày đều vui vẻ.” Đóa Đóa vẫy bàn tay nhỏ nói, sau đó, cô bé lại nhìn về phía bố mẹ mình, “ Bố, mẹ, mau qua đây ạ, bố mẹ không phải cũng muốn làm buổi tiệc sinh nhật linh đình cho ông nội sao?”

Nhụy Tử cười tiến đến, cô ấy rất chân thành nói với Lạc Kiến Ba: “ Bố, con xin lỗi, vì đã lừa bố, nhưng Đóa Đóa cũng là ý tốt, suy nghĩ của đứa trẻ như Đóa Đóa hết sức đơn giản, chỉ hy vọng chúng ta có thể quay lại hòa hợp, tất cả quá khứ đều đã qua rồi, chúng ta dù sao cũng vẫn là người một nhà, bố, bố thương yêu Đóa Đóa như thế, Đóa Đóa cũng cần tình yêu thương của ông nội, chúng ta làm hòa có được không? Thực ra chúng con cũng rất muốn hòa thuận với bố, chỉ là......nói ra cũng rất hổ thẹn, rõ ràng nên do chúng con làm việc này, nhưng lại để một đứa trẻ làm.”

Trong ánh mắt của Nhụy Tử ánh lên nét chân thành vô hạn.

Đúng thế, rõ ràng là việc người lớn lên làm, nhưng cuối cùng lại do một đứa trẻ làm.

Lòng tự trọng của người lớn lẽ nào lại mạnh mẽ như thế sao? Thế giới của người lớn phức tạp như thế sao?

Vẫn là trẻ con hồn nhiên trong sáng nhất.

Lạc Mộ Thâm nghĩ một lát, cũng nhẹ nhàng nói: “ Bố, đều là người một nhà, lẽ nào người một nhà mãi mãi không nói chuyện sao?”

Lạc Kiến Ba cảm thấy hơi ngại, ông ta ôm Đóa Đóa, nhẹ nhàng nói: “ Cái đó, bố......nếu không phải Đóa Đóa chúc mừng sinh nhật bố, bố còn lâu mới để ý đến các con.”

Thực ra, ông ta đã mềm lòng từ lâu rồi. Nhưng vịt chết vẫn cứng mồm.

Lạc Mộ Thâm bọn họ cũng biết như thế, vạch trần ra đương nhiên cũng không hay.

Thế là, cả nhà vui vẻ cùng nhau đón sinh nhật theo kiểu khác thường, Lạc Kiến Ba ôm cháu gái đáng yêu của mình, cười tươi như hoa vậy.

Người một nhà, cuối cùng lại về bên nhau thật tốt biết bao nhiêu.

“ Bố, thực ra cũng có công lao của con, thẻ của con.....” Lạc Mộ Tiêu xị mặt nói.

Lạc Kiến Ba lạnh lùng liếc nhìn anh con trai út: “ Được rồi được rồi, cả ngày cứ dính như kẹo cao su, sẽ hồi phục lại cho con.”

“ Cảm ơn bố kính yêu!” Lạc Mộ Tiêu hận không thể quỳ xuống dập đầu mà cảm ơn. Cuối cùng mình cũng không phải đi bộ đi Châu Âu rồi.

Cả nhà ở bên nhau, tràn ngập tiếng cười vui vẻ!

Lạc Kiến Ba không kìm được trong lòng thở dài, sớm biết thế này, hà cớ gì hồi đó phải làm thế?

Thực ra, có lúc hạnh phúc rất đơn giản!

“ Đúng rồi, mẹ, ông nội còn có quà tặng mẹ đấy.” Đóa Đóa cười nói.

“ Quà gì thế, còn có quà cho mẹ sao?” Nhụy Tử lấy làm lạ hỏi.

“ Đúng thế, ông nội nói cảm ơn mẹ đã sinh cho ông một tiểu thiên sứ.” Đóa Đóa cười nói, cô bé mở chiếc túi nhỏ của mình ra, bên trong là hai con trai xinh đẹp lấp lánh, đưa cho Nhụy Tử.

Nhụy Tử mở ra, phát hiện bên trong là hai viên ngọc trai vàng kim long lanh.

Nhụy Tử thật sự quá thích rồi.

Lạc Kiến Ba ngại ngùng nói: “ Uhm, cái này cái này, đúng là tặng cho con. Cảm ơn con đã sinh cho bố một cô cháu gái đáng yêu thế này, trước đây là bố có thành kiến với con, nhưng bây giờ xem ra, con dạy dỗ Đóa Đóa rất tốt, nếu như con lại sinh cho bố thêm mấy đứa cháu trai cháu gái, bố sẽ thưởng con nhiều hơn.”

Nhụy Tử khẽ cười, Lạc Kiến Ba, đã chấp nhận mình rồi sao?

“ Bố, còn có một món quà nữa, Nhụy Tử cũng đang mang thai rồi, vừa đi kiểm tra về.” Lạc Mộ Thâm cười nói.

“ Thật sao?” Lạc Kiến Ba lập tức mặt mày rạng rỡ.

“ Đương nhiên là thật ạ.” Lạc Mộ Thâm cười nói.

Lạc Kiến ba cười ôm Đóa Đóa nói: “ Đóa Đóa, cháu muốn có em gái hay là em trai nào?”

Đóa Đóa cười nói: “ Mẹ, con vừa muốn một em trai vừa muốn một em gái.”

Lạc Mộ Thâm cười nói: “ Ôi, thế thì khó đây.”

Có điều, một tháng sau, Nhụy Tử đi kiểm tra, thật sự rất thần kỳ lại mang thai song sinh một trai một gái.

Thế là, Đóa Đóa vừa có một em trai vừa có một em gái.