Anh ta còn xách rất nhiều đồ, đặt lên bàn trên đầu giường của tôi, tôi liếc nhìn, đều là những thứ bổ dưỡng đắt tiền, bao gồm tổ yến các thứ, nhìn kỹ lại lần nữa, đó chính là loại tổ yến đắt tiền nhất, quý nhất trong số các sản phẩm về tổ yến.
" Lạc Tổng, sao anh lại tới đây? " Tôi mở đôi mắt to hỏi Lạc Mộ Thâm. " Không có gì, tới thăm nhân viên của tôi mà thôi. " Lạc Mộ Thâm thản nhiên nói, " Hôm nay chân đỡ hơn rồi à ? " " Vâng, không còn tê nữa rồi ." Tôi khẽ nở một nụ cười nói. A a, sao Lạc Mộ Thâm lại đến vào lúc này chứ, lúc nữa, Trần An An tiễn Giản Doanh quay lại, nếu bị cậu ấy nhìn thấy, thì...... Tôi chẳng biết nói thế nào mất. Không được, tôi cần phải nhanh chóng tiễn anh ta về sớm mới được. Vì thế, tôi vội nói : " Lạc Tổng, thực sự rất cảm ơn anh đã tới thăm tôi, Lạc Tổng, hay là anh về sớm nghỉ ngơi đi . " " Hư ? Tôi đến, nhìn cô có vẻ không được vui ? " Lạc Mộ nhếch nhẹ lông mày nhìn tôi. " Không phải, sao tôi dám không vui được chứ, tự nhiên thấy anh quan tâm thế tôi lại thấy hơi lo lo! " Tôi vội nói, " Nhưng mà, giờ tôi đang hơi sốt, đầu đang rất đau, tôi muốn nghỉ ngơi sớm, tôi nghĩ, chắc tại vì vết thương mà tôi bị sốt thế này, cho nên tôi đang......" Tôi lảm nhảm nói, nhưng không để ý đến anh ta đã đứng bên cạnh tôi từ lúc nào, anh ta đưa bàn tay đẹp và ấm áp của mình sờ lên trán của tôi, thật không ngờ một con người lạnh lùng như anh ta lại có bàn tay mềm mại như thế, tôi vô cùng bất ngờ. Lúc này, dường như có hàng nghìn hàng vạn những hình ảnh đang xoay quanh trước mắt tôi, tôi không nhìn rõ được thứ gì, chỉ cảm nhận được sự ấm áp của bàn tay đang đặt trên trán của tôi, đúng vậy, tôi có cảm giác như đang bị nghẹt thở, nhưng tôi cũng không biết đây là loại cảm giác gì. Trong lúc này, tôi cảm giác trong người mình có gì đó khác lạ, là bàng quang của tôi như muốn trào ra, tôi nhớ mỗi khi kích động tôi lại có cảm giác buồn đi tiểu, mà là kiểu rất gấp gáp. " Kỳ lạ, có sốt đâu ! " Lạc Mộ Thâm lẩm bẩm nói. Mà tôi đang nhìn nên làm cho mặt mũi đỏ rực, ngồi trên giường mà cứ nhăn mặt, vặn vẹo ......... " Sao thế ? cô làm sao mà cứ nghiêng ngả vậy ? " Lạc Mộ Thâm nhìn tôi với ánh mắt ghét bỏ hỏi, được thôi, trước mặt anh ta tôi luôn là trò cười mà. " Tôi,....muốn đi vệ sinh. " Tôi với bộ mặt thê thảm nói, mẹ ơi, sao lúc nào cũng khiến tôi mất mặt thế." Tôi gọi y tá được rồi." Tôi gấp nhưng lại chẳng dám động đậy, vì sợ cứ cử động, nước tiểu lại són ra mất. " Thật là bó tay với cô ." Lạc Mộ Thâm nhăn nhó nhìn tôi, " Nào, vẫn như lần trước, tôi sẽ đưa cô đi. " Anh ta lại đưa tay qua eo của tôi rồi ôm tôi dậy. Lúc này tôi cũng chẳng còn tinh thần mà ngại ngùng với anh ta, vì nếu tôi lại khách khí, lại ngại, thì tôi tè ra giường mất. Mà tè ra giường trước mặt Lạc Mộ Thâm, như thế thà tôi chết còn hơn. Lạc Mộ Thâm lại dìu tôi vào nhà vệ sinh giống như hôm qua, tôi đi xong, anh ta lại dìu tôi quay lại giường. Anh ta vừa đặt tôi xuống giường, vừa nói với tôi bằng giọng điệu cọc cằn : " Mà cô có thể ăn ít đi, giảm béo đi được không ? Tôi từng ôm rất nhiều những cô gái khác, cao thấp hơn cô đều có, nhưng chỉ có cô là nặng như vậy. " " Tôi cũng đâu có nặng thế chứ ? Thể trọng của tôi như thế là chuẩn rồi, con gái mà nhẹ như vậy làm gì ? Trông có giống biển báo nguy hiểm đầu lâu và hai xương vắt chéo không ? Tôi chẳng thích gì những cô gái mà ăn cứ như méo, " Tôi tỏ ra không phục nói. " Chỉ có cô là ăn giống như lợn, cô cũng chẳng gầy đi được đâu ." Lạc Mộ Thâm muốn đặt tôi xuống giường, nhưng vì đột nhiên cơ thể mất trọng tâm, thế là tôi bị ngã nhào xuống giường, mà anh ta cũng ngã đè lên người tôi, cả một cơ thể cao to đè hẳn lên người tôi, làm tôi nghẹt thở muốn chết. Điều đó chưa là gì, quan trọng hơn là mùi hương êm dịu, đầy sức quyến rũ của nước hoa trên người anh ta như vây quanh tôi, tôi cảm giác như mình đang bay lên chín tầng mây vì mùi hương đặc biệt của nó, lúc này tôi không còn biết thân thể mình đang ở đâu nữa. Gương mặt tuấn tú ấy lúc này cách tôi một khoảng cách quá gần, tôi thậm chí có thể nhìn thấy rõ cặp lông mi rất dài của anh ta, dài thật, còn dài hơn cả lông mi của con gái. Tôi bất ngờ rồi. Lạc Mộ Thâm điềm tĩnh nhìn tôi bằng cặp mặt đẹp, sâu như biển......Tư thế của chúng tôi lúc này sao mà tình cảm, ấm áp thế...... Tôi đang thần người ra, dường như quên đi mất thời gian đang trôi, rồi bất ngờ tôi bị một giọng thất thanh vì kinh ngạc làm cho giật mình tỉnh táo lại, tôi quay đầu nhìn, bất ngờ nhìn thấy Trần An An đang đứng ngoài cửa. Cậu ấy vẫn còn đang sững người cảnh tượng trước mặt, chiếc miệng nhỏ vẫn còn đang há hốc, toàn thân cứ như một khúc gỗ. " Lạc Tổng... ..." Cậu ấy đứng như tượng gỗ không nhúc nhích gì, cảm giác như vào không được mà đi ra cũng không xong. Hai tay tôi liền đẩy mạnh Lạc Mộ Thâm ra, Lạc Mộ Thâm cũng vội vàng đứng thẳng dậy, lạnh lùng đưa mắt hướng về Trần An An đang đứng ngoài cửa. Tôi thấy vẻ lạnh lùng như muốn đe dọa ai đó trong đôi mắt của anh ta, cảm giác như muốn lao vào giết chết Trần An An vậy. Ánh mắt của anh ta rõ ràng đã làm cho Trần An An sợ chết khiếp, tôi thấy cậu ấy đã run lên bần bật rồi. " An An....." Tôi vội chào Trần An An, sau đó liền quay đầu sang Lạc Mộ Thâm, " Lạc Tổng, đây là đồng nghiệp cũng là bạn học của tôi, đến đây để chăm sóc tôi. " Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nhìn về Trần An An : "Cô cũng là người của Lạc Thị ? " " Vâng." Trần An An với dáng vẻ sợ sệt nói. Lạc Mộ Thâm lại lạnh lùng, chẳng nói chẳng rằng, cũng chẳng để ý đến tôi, quay người đi ra khỏi phòng bệnh, còn Trần An An thì vẫn đứng run một chỗ. Cậu ấy lúc này chắc vẫn còn đang rất kinh ngạc, kinh ngạc đến mức chẳng thể hít thở nổi nữa. " An An ." Tôi mặt mũi đỏ bừng gọi chào An An, tôi không biết nên nói gì, bị cậu ấy nhìn thấy những gì vừa rồi, tôi thực sự như muốn nhảy xuống sông Hoàng Hà vậy, sao lại để Trần An An nhìn thấy cảnh tượng tình cảm như thế chứ. Tuy giữa tôi và Lạc Mộ Thâm không có gì, nhưng bây giờ không có gì cũng biến thành có gì rồi. " An An, thực ra việc này không giống những gì cậu nghĩ đâu ." Tôi khó khăn nói. Tim tôi đập mạnh không ngớt. Trần An An hít một hơi dài, sau đó trấn tĩnh trở lại, cậu ấy nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ, cứ như tôi là người ngoài hành tinh vậy. Tại sao tôi nói cậu ấy nhìn tôi rất kỳ lạ ? Bởi vì ánh mắt của cậu ấy lúc này, là tôi chưa bao giờ nhìn thấy cả. " Nhụy Tử, tớ không ngờ......." Cậu ấy khẽ nói. " An An, không phải như cậu nghĩ, Lạc Mộ Thâm tới thăm tớ....." Tôi không biết nên nói thế nào. Trần An An khẽ cười, cậu ấy đưa mắt nhìn sang chiếc bàn để toàn những đồ bổ dưỡng, đắt tiền, rồi lại cười, " Nhụy Tử, tớ phát hiện ra cậu cũng rất lợi hại đấy. " Nói tôi lợi hại sao? " Viện này là do Lạc Mộ Thâm sắp xếp phải không ? " Trần An An nhìn tôi hỏi. " Tớ.....Là Lạc Tổng. " Tôi đành phải nói thật. " Biết ngay mà, " Trần An An cười nói, " Nhụy Tử, có phải cậu chưa bao giờ coi tớ là bạn ! cậu chẳng nói với tớ bất kỳ điều gì cả ! " " Không phải, tớ..... " Tôi bập bẽ, tôi chưa bao giờ giấu diếm Châu Đình và Trần An An, chỉ là tôi không biết nói thế nào, tôi không phải tình nhân của Lạc Mộ Thâm, nhưng đúng là tôi đang ở nhà của anh ta, đi xe của anh ta, tôi không dám nói, chỉ là vì Lạc Mộ Thâm dọa tôi nếu tôi nói ra, sẽ bị anh ta đuổi việc. Nỗi khổ của tôi chia sẻ cùng ai bây giờ ? Trần An An lả lướt bước tới giường của tôi, xách chiếc túi nhỏ của mình, trên mặt cười lên nụ cười rất không tự nhiên : " Nhụy Tử, hôm nay tớ không thể ở đây với cậu rồi, đột nhiên nhớ ra là có chuyện gấp cần làm, vì thế...." Tôi vội nói : " Thế cậu cứ đi đi. " Trần An An nhìn tôi cười, quay người đi ra khỏi phòng bệnh, tôi nghe thấy tiếng giày cao gót của cậu ấy xa dần xa dần, tôi có cảm giác như có cái gì đó đang chặn ở cổ họng mình, cười cũng không thể cười, mà khóc cũng chẳng thể khóc được. Trần An An đã hiểu nhầm tôi rồi, tôi nên làm thế nào đây ? Tôi thẫn thờ trên giường, dùng tay cầm lấy ga giường, rồi vùi đầu vào trong đó, trong lòng rối như tơ vò.