Phố Nam Hoàn vẫn náo nhiệt như mọi ngày, người bán hàng rong rao bán không ngừng, kẻ đến người đi cảnh tượng náo nhiệt hoàn toàn không thay đổi, đoàn người tinh thần phấn chấn bừng bừng tràn đầy sinh khí. Đi vào con đường này một lần nữa, Như Ý mới phát giác bản thân đối với nơi này chú ý nhiều năm, tràn đầy nồng hậu nhân tình tràn đầy tưởng niệm con phố buôn bán này.

Đột nhiên có hai người quần áo hoa lệ đi vào con phố náo nhiệt này, người đi đường bốn phía bất kể nam nữ, mọi người đều dùng ánh mắt nghi hoặc quan sát bọn họ, tựa hồ đang hỏi bọn họ muốn làm gì? Có phải đi nhầm chỗ rồi không?

Như Ý có chút cảm giác không tự nhiên, mọi người thấy nét mặt nàng rất quái sao? Còn chưa nghĩ ra nguyên nhân, bỗng nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc phía trước, nàng lập tức cất giọng kêu lên!

"Bà chủ."Nàng nhanh chóng chạy ngược lại hướng về phía bà chủ nam bắc hóa thương đã đặc biệt chăm sóc nàng mấy năm nay.

Đột nhiên bị người gọi lại, lại nhìn thấy một tiểu thư xinh đẹp tôn quý chạy về phía bà, bà chủ có chút ngốc trệ trừng mắt nhìn, rồi quay đi, nghi ngờ rằng tiểu thư tôn quý kia gọi có lẽ là người khác,

"Bà chủ, đã lâu không gặp, Bà khỏe không?"Như Ý vui vẻ thăm hỏi. Nhìn khuôn mặt thanh tú mỹ lệ, khi cười lên đôi mắt dường như phát sáng, giống như đã từng quen biết ở trước mắt, bà chủ tròng mắtn hìn một lúc, đột nhiên"A"một tiếng kêu lên.

"Như Ý cô nương?"Bà gương mặt khó tin,"Là cô sao? Thật sự là cô?"

Như Ý mỉm cười gật đầu.

"Bà già ta không có hoa mắt đi?"Bà đưa tay sờ sờ quần áo hoa lệ trên người nàng, lại cầm tay của nàng, giống như muốn chứng thực nàng thật sự tồn tại, mà không phải do bà tưởng tượng ra.

Như Ý hỏi: "Bà khỏe không? Bà chủ, gần đây buôn bán có tốt không?"

"Tốt, ta rất khỏe, tất cả mọi người đều khỏe."Bà chủ đặt toàn bộ lực chú ý lên người nàng,"Ngược lại ngươi chạy đến chỗ nào? Còn có, sao lại mặc quần áo như thế này? Kim lão bản của khách điếm Duyệt Lai nói không rõ ràng, hại ta lo lắng gần chết."

"Thật xin lỗi."Như Ý áy náy nói.

Nàng ban đầu vốn dự tính tạm biệt mọi người, mặc dù không thể nói rõ mọi chuyện, nhưng ít ra sẽ không khiến mọi người lo lắng cho nàng. Nhưng mà có ai ngờ lại phát sinh chuyện đạo tặc xông vào trong nhà hại tướng công bị thương đây? Vì chuyện bất ngờ phát sinh, đi đột ngột, nàng liền không kịp cáo biệt bọn họ."Không sao là tốt rồi, không cần xin lỗi nữa."Thấy vẻ mặt tự trách của nàng, bà chủ ngược lại băn khoăn.

"Cô rốt cuộc đã đi đến chỗ nào, xảy ra chuyệngiì, thế nào trở nên xinh đẹp như vậy? Quần áo này dường như cũng rất đắt?"

Vừa nói, bà vừa không ngừng sờ sờ y phục của Như Ý yêu thích không buông, thật hi vọng chính mình cũng có thể được mặc y phục xinh đẹp như vậy một lần.

Đối mặt với những vẫn đầ liên tiếp của bà chủ, Như Ý không biết nên trả lời thế nào.

"Nàng về nhà với ta"Triển Hồng Tề giải vậy cho nàng.

Bà chủ sửng sốt một chút, lúc này mới phát hiện bên cạnh Như Ý còn có một vị công tử cũng ăn mặc y phục đắt tiền, hơn nữa nhìn cũng rất quen mắt......Nàng nhắm mắt lại, sau đó liền nhớ ra hắn.

"Ngươi chính là công tử đẹp trai thường đi cùng Như Ý giúp đỡ nàng, hai người các ngươi......"Bà quay lại nhìn bọn họ, bông nhẹ"A"một tiếng."Chẳng lẽ.....chẳnge ẽ- — Như Ý, cô thành thân phải không? Gả cho vị công tử này, cho nên mới không làm cá muối nữa?"

Mặc dù không trúng nhưng cách cũng không xa sự thật. Như Ý do dự gật đầu một cái, không khỏi ngượng ngùng đỏ mặt.

"Ai nha, xảy ra chuyện tốt như vậy,vậy mà cô lại không cho mọi người biết". Bà chủ vui mừng lại khoa trương hét lớn, vỗ tay nói to với người bốn phía: "Uy uy uy, mọi người đến đây, ta có chuyện vô cùng đáng mừng muốn tuyên bố với mọi người, thật sự là chuyện vui lớn!"

Như Ý mới giật mình phát hiện ra bà muốn làm cái gì, vội vàng ngăn cản,"Bà chủ, không cần."

"Cái gì không cần, chuyện vui lớn như vậy đương nhiên phải cho mọi người biết, cùng chia sẻ với mọi người."Bà chủ đẩy tay nàng ra, cất giọng nói lần nữa: "Mọi người nghe kĩ đây, chuyện ta nói lúc này tuyệt đối là sự kiện trọng đại nhất trong phố Nam Hoàn của chúng ta, có lẽ là chuyện trọng đại nhất trước nay chưa có....."

"Chàng mau cản bà ấy lại đi"Như Ý hoảng hốt quay sang cầu cứu tướng công.

"Tại sao?"Triển Hồng Tề khóe miệng khẽ nhếch, đứng chắp tay nhìn hất thảy mọi chuyện. Quần chúng từ từ tụ tập đã tới.

"Cái gì tại sao?"Như Ý bị hắn hỏi liền ngẩn người.

"Bà ấy nói không sai, chuyện vui dĩ nhiên phải để mọi người biết cùng chia xẻ với người khác, sao lại phải ngăn cản?"Hắn dời tầm mắt về trên mặt nàng, ôn nhu ngắm nàng mỉm cười nói. Triển Hồng Tề trừng mắt nhìn, bị vẻ mặt ôn nhu của hắn làm lóa mắt . Không sai, chuyện vui dĩ nhiên muốn cho mọi người biết , cùng mọi người! "Không được, thật sự không được!"Nàng bỗng nhiên thức tỉnh,lắc đầu kêu lên. Hắn nhướng mày, vẻ mặt chờ nghe nàng nói, mà trên mặt nàng lại là vẻ lo lắng cùng vẻ mặt"Chàng chẳng lẽ không hiểu ".

"Như vậy sẽ có người biết thân phận của chàng, sau đó hoài nghi tới tại sao ta lại sống ở nơi này, lời đồn nổi lên bốn phía."

"Đồn đại cái gì?Đồn mẹ đối với nàng không tốt sao? Đây là sự thật."

"Tướng công?"Nàng kinh ngạc tròn mắt, không ngờ hắn sẽ nói như vậy, hắn nên biết mẹ đối đãi như vậy với nàng, thật ra cũng bởi vì yêu mếm quan tâm đến hắn, hắn bay giờ không nên nói ra những lời này.

"Sự thật chính là sự thật, giấy không gói được lửa."

"Nhưng mà!"Nàng muốn nói đỡ cho bà bà, không ngờ đầu vai bỗng nhiên bị người khác túm lấy, bà chủ đẩy nàng vào giữa vòng người, chẳng đã tụ tập trước mặt nàng từ lúc lúc nào.

"Nhìn vị phu nhân xinh đẹp bên cạnh ta lúc này mà xem, mọi ngườio có nhận ra nàng không? Nhìn có thấy quen mắt hay không?" Bà chủ vẻ mặt tươi cười lớn tiếng nói: "Đây là người xinh đẹp nhất phố Nam Hoàn của chúng ta, tâm địa thiện lương nhất, Như Ý nha!"

"Như Ý?"Hiện trường nhất thời vang lên một mảnh xôn xao, mọi người đều trợn to mắt nhìn thẳng vào cô nương xinh đẹp trước mặt.

"Thật sự là Như Ý!"Có người cả kinh kêu lên.

"Đúng là."

"Oa, Như Ý làm sao lại trở nên xinh đẹp đến như vậy nha?"

"Trước khi nàng đến nơi này, mấy ngày trước còn có người hỏi ta sao lâu rồi không thấy nàng"

"Đúng đó, lần trước có khách nhân đến nhà ta ăn được cá muối của nàng, liền khen ngon, nói muốn mua của nàng"

"Vậy ngươi không có nói với hắn, cá muối của Như Ý cô nương có tiền cũng không mua được, ha ha....."

"Được rồi, được rồi, mọi người trước hết yên lặng nghe ta nói cho xong đã, ta vẫn chưa nói đến trọng điểm đây."Tiếng vang nhiệt tình thân thiện này bị bỏ qua, nhất thời tiếng xôn xao vẫn chưa dừng lại được, Bà chủ có lớn tiếng gọi thế nào cũng không dừng.

"cái gì trọng điểm?"Có người hỏi.

"Trọng điểm chính là Như Ý của chúng ta đã gả cho vị công tử anh tuấn có tiền này! Ta có hảo tâm nói chuyện tốt này, các người thấy có hay không, có phải hay không? Ha hả......"Bà chủ lớn tiếng tuyên bố, há miệng cười đến mức miệng như không đóng được lại, tựa như bay lên đầu cành thành Phượng Hoàng không phải là người nào khác, mà chính là con gái của mình vậy.Đối mặt với ánh mắt tò mò chăm chú của mọi người, gương mặt Như Ý hồng đến không thể hồng hơn, nhìn thẳng về phía Triển Hồng Tề cầu cứu, nào biết hắn lại mỉm cười nhìn nàng, tựa hồ rất lạc quan với tình cảnh trước mắt ."Như Ý cô nương, đây là thật sao? Cô thật thành thân, gả chó vị công tử này?"

Lực chú ý của mọi người toàn bộ đều chuyển sang Triển Hồng Tề, mặc dù hắn một thân hoa phục, toàn thân tỏa ra một cỗ hơi thở tôn quý, nhưng lại bất đồng với những kẻ dùng lỗ mũi nhìn người ở phố Đông hay phố Tây môn, ít nhất mặt hắn đang tươi cười, hơn nữa còn có tuệ nhãn cao siêu ( có mắt ) coi trọng một cô nương trong phố Nam Hoàn của bọn họ.

Vì thế, liền đem hắn trở thành người mình.

"Công tử, ngươi thậ sự cưới Như Ý cô nương của chúng ta? Sao lại không có cho mọi người uống rượu mừng?"Một người to gan mở miệng, những người khác cũng liền theo đó oán trách.

"Đúng nha, Như Ý là đóa hoa của phố Nam Hoàn chúng ta. Lâm gia, Lý gia, Vương gia, nhi tử của bao nhiêu nhà muốn kết hôn với nàng, ngươi sao có thể im hơi lặng tiếng cướp người cưới đi như vậy?"

"Không sai, không mời uống rượu mừng, cũng không nói một tiếng, là xem thường những người làm công chúng ta sao?"

"Nói không sai, ít nhiều gì cũng nên cùng mọi người uống chén rượu nhạt đi?"

"Đúng nha, chúng ta tuy là người quê mùa, người nghèo không có cái gì quý trọng làm quà thành thâm, nhưng ít ra có thể nói lời chúc mừng, chúc phúc các người bạch đầu giai lão, mọi người nói có đúng hay không?"

"Công tử xem ra là người có tiền, chẳng nhẽ xem thường những người như chúng ta sao?"Có một số người tương đối thẳng tính kích động mọi người, nói tới không nhìn được vẻ giận dữ.

"Ai nha, mọi người trước đừng kích động, vị công tử này nhất định sẽ cho chúng ta một cái công đạo ( lời giải thích hợp lý)."Bà chủ lên tiếng đúng lúc, trấn an đoàn người đang xao động nói."Ta nói có đúng không, vị công tử này?"

"Đúng vậy"Triển Hồng Tề mỉm cười gật đầu, không có chút dị nghị ( phản đối ). Hắn thật sự nên mở tiệc cảm ơn những vị bà con trong thành Lâm An này, cảm tạ bọn họ đã thay hắn chăm sóc cho Như Ý suốt mấy năm qua.

"Thật tốt quá!"Bà chủ vui vẻ vỗ tay nói: "Có điều nghe ta nói này tướng công của Như Ý, mọi người cho đến giờ cũng con chưa biết xưng hô như thế nào, không thể cứ gọi ngươi là vị công tử kia mãi được?"

"Bà chủ!"Như Ý nghe vậy, gấp gáp muốn đánh lạc hướng, nào biết Triển Hồng Tề ở bên cạnh đã không chút do dự mở miệng trả lời —-

"Tại hạ họ Triển, Triển Hồng Tề."

Nàng khó tin mở tròn hai mắt.

"Nguyên lai là Triển công tử, thật là trùng hợp cùng họ với thủ phủ thành Lâm An chúng ta" Bà chủ ha hả cười nói: "Triển Hồng Tề, thật là một cái tên hay, mọi người thấy có đúng không?! Có điều sao cái tên này nghe có chút quen tai?"Bà lộ vẻ nghi ngờ."Hồng phúc tề thiên!"Trong đám đông chợt có người kêu lên.

"Đúng, không sai, chính là cái tên này!"Một người khác lớn tiếng nói: "Ta nhớ ban đầu Triển lão gia vì nhi tử ngã bệnh mà lấy cái tên này, hi vọng tiểu thiếu gia có thể phúc lớn mạng lớn, khổ tẫn cam lai."

Như Ý bị dọa đến mặt mũi trắng bệch. Làm sao bât giờ? Chuyện nàng lo lắng nhất đã xảy ra, nàng gấp gáp nhìn về phía Triển Hồng Tề, hắn lại nhìn đi nơi khác.

"Triển......công tử, ngươi...... thật sự là thiếu gia của Triển gia sao?"trong đám người giao đầu vểnh tai, chỉ chở xôn xao, bà chủ lấy dũng khí, thử dò xét hỏi.

Nếu như hắn là Triển gia thiếu gia, mà Tiểu tân nương xung hỉ mười năm trước cũng tên là Như Ý, không phải lời đồn đại trước đây là thật chứ, Như Ý thật là thiếu phu nhân Triển gia? Nhưng điều này sao có thể? Đường đường là thiếu phu nhân của thủ phủ thành Lâm An, sao có thể làm cá muối bán hàng rong, mỗi ngày đều ra vào phố Nam Hoàn này?

Không thể nào đâu?

"Đúng vậy."Triển Hồng Tề thẳng thắn không kiêng kị gật đầu.

Thật sự?! Bà chủ kinh ngạc tròn mắt."Nhưng mà.....nhưng mà....."Bà nhìn về phía Như Ý, lại nhìn về phía Triển Hồng Tề, đầu một mảnh rối loạn. Rốt cuộc đây là có chuyện gì xảy ra?

***

Canh một, Triển Hồng Tề bởi vì Hoàng Thanh có chuyện phải báo cáo, vẫn đợi trong thư phòng chưa về phòng, mà Như Ý vì chuyện ban ngày ở phố Nam Hoàn, tâm tư không yên, chân mày nhăn lại ngồi một mình sầu não.

Lúc Triển Hồng Tề vào phòng, liền thấy bộ dạng trầm tư khổ tướng của nương tử, ngay cả khi hắn lại gần, nàng cũng không biết.

"Đang suy nghĩ gì mà nghiêm túc đến như vậy?"Hắn nghiêng tới gần nàng, ở bên tại nàng nhẹ giong nói.

Nàng kinh hãi nhảy một cái, quay đầu lại nhìn hắn, nào biết môi hắn cứ như vậy dính vào, hôn mút môi nàng, khẽ căn trêu đùa, nàng không ngăn được mình hé môi khẽ rên lên một tiếng, trong nháy mắt hắn đem cái lưỡi nóng bỏng trượt vào trong miệng nàng, đảo lộn tất cả suy nghĩ của nàng, khiến nàng đỏ mặt, tim đập hỗn loạn thiếu chút nữa quên là còn có chuyện muốn thảo luận với hắn.

Thân thể đột nhiên trống không khiến lý trí bị hù dọa của nàng quay trở lại."Chờ, chờ một chút......"Nàng tránh khỏi môi hắn, suy yếu khàn khàn mở miệng nói.

"Thế nào?"Hắn dừng lại đi tới bên giường, nàng lên ánh mắt mang theo dục vọng ngắm nhìn nàng, ách thanh hỏi.

"Chuyện ban ngày......"Nàng do dự mở miệng.

Triển Hồng Tề trong lòng thở dài, sớm phải biết nàng vì chuyện phát sinh ở phố Nam Hoàn mà tổn hao tinh thần.

Nàng tại sao lại thiện lương đến vậy? Mẹ và Triển gia mười năm nay đối đãi như vậy với nàng, nàng vẫn có thể bất bình cho người đã tổn thương nàng, mà lo lắng cho danh tiếng của mẹ hoặc Triển gia, thật là một đứa ngốc.

Hắn trước đặt nàng xuống, sau đó cũng ngồi xuống, kéo nàng ngồi trên đùi hắn.

"Nàng cứ lo lắng sẽ có người nói mẹ hoặc Triển gia như vậy sao?"Hắn bao bọc nàng ôn nhu hỏi,"Nàng nên biết, cho dù xuất hiện lời đồn, thì những lời đồn kia đều vì bất bình cho những ủy khuất, bất công nàng đã phải chịu mấy năm nay."

"Nhưng mà ta cũng không cảm thấy ủy khuất mà."

Triển Hồng Tề nhất thời không nói gì.

"Ta là nói thật"Hắn trầm mặc khiến cho nàng cảm thấy hắn đang hoài nghi nàng tâm khẩu bất nhât (lời trong lòng khác ngoài miệng )

"Ta biết, cho nên mới không biết phải nói gì."Hắn thở dài.

"Có ý gì?"Nàng trừng mắt nhìn, lộ ra gương mặt mờ mịt không hiểu. Hắn cúi đầu ôn nhu hôn nàng một cái, khiến mặt nàng lại càng trở nên mờ mịt hơn."Tướng công?"

"Nàng vừa mới nghiêm túc như vậy, là suy nghĩ muốn giải quyết chuyện này như thế nào?"

Nàng gật đầu, nhất thời lộ ra vẻ mặt hi vọng hắn có thể giúp nàng suy nghĩ biên pháp giải quyết.

"Cho nên, nàng không phải là đang đợi vi phu trở về phòng?"

"A?"Nàng dửng dốt.

"Thật là thất vọng."

Thất vọng? Như Ý đột nhiên hai mắt trơn to, kinh hoảng

"Tướng công, thật xin lỗi, ta..... ta không phải là....ta...."nàng gấp gáp không biết phải làm sao.

Hắn không tức giận?

"Trêu nàng thôi."Hắn cười nói.

Nàng lại tròn mắt ngây người,

Trêu nàng? Nàng vì chuyện ban ngày ở Nam Hoàn phố mà đau đầu, mà hắn lại có tâm trạng đi trêu nàng? Một cỗ tức giận đột nhiên dâng lên khiến nàng thoát ra khỏi ngực hắn, từ trên đùi hắn nhảy xuống, xoay người rời đi. Triển Hồng Tề nháy mắt liền kéo nàng trở lại, lần nữa ôm nàng đặt lên đùi. Nàng muốn kháng cự, nhưng hai cánh tay của hắn đã bá đạo ôm chắc nàng không thả, nàng không thể làm gì khác hơn là buông ta từ bỏ.

"Tức giận?"Nàng vừa ngồi yên, hắn liền dán bên gò má nàng ôn nhu hơi.

Như Ý cúi đầu buồn bực không lên tiếng

"Giận thật?"Hắn hôn lên vành tai nàng, không nghĩ tới nàng lại quay đầu tránh khỏi.

Oa, nhìn điệu bộ của nàng chính là đang tưc giận, bất quá nàng không biết diện mạo giận dỗi lúc này thật khả ái, đầu cúi thấp, tựa như tân nương tử đang then thùng vậy. Triển Hồng Tề nhẹ nhơm bình tĩnh đoán, không hề khẩn trương, bởi vì hắn biết rõcách để phá vỡ cục diện bế tắc này.

"Ta có biện pháp có thể thay đổi lời đồn ở Nam Hoàn phố."Hắn mở miệng nói.

Chỉ cần đem lý do Như Ý bán cá muối, từ nghề nghiệp đổi thành muốn ra sức giúp bà bà chăm sóc Triển gia sau khi công công ( cha chồng ) mất là được. Dĩ nhiên, sẽ gạt mọi người rằng mặc thô y là để che giấu tai mắt người, nếu không để phong thanh lọt về nhà, bà bà chắc chắn đau lòng không thôi. Những lời này chỉ cần Như Ý nói ra, tất cả lời đồn vô căn cứ sẽ tiêu tan, trọng yếu nhất là, những lời này nếu ngày nào đó vô tình truyền tới tai mẹ, cũng có thể khiến mẹ hiểu rằng nàng là lấy đức báo oán.

"Thật?"Như Ý vui mừng ngẩng đầu hỏi, tất cả những chuyện không vui trước đó đều bị nàng vứt xuống ngoài chín tầng mây.

Triển Hồng Tề khóe miệng khẽ nhếch,"Thật."

"Biện pháp gì?"Mạt nàng lộ ra vẻ muốn biết không kiềm chế được .

"Muốn biết?"

nàng lập tức gật đầu như giã tỏi.

"Nàng hôn ta một cái trước đã."Hắn mỉm cười ôn nhu dụ dỗ.

Như Ý da mặt mỏng nháy mắt đã đỏ hồng, nàng không biết làm sao nhìn hắn, từ trước đến giờ, lúc vợ chồng thân mật đầu là hắn chủ động, hắn thế nào lại đột nhiên muốn nàng hôn hắn?

ẹÁnh mắt thoáng dời đến trên môi, nàng nhìn môi của hắn, càng ngày càng then thùng, miệng cũng không biết vì sao cảm thấy càng lúc càng khát, khiến cho nàng không nhin được đưa đầu lưỡi liếm môi, không biết động tác này trong mắt hắn khiêu khích đến chừng nào.

Triển Hồng Tề hơi thở dồn dập dần lên."Nàng thay đổi chủ ý không muốn biết sao?"Thanh âm của hắn khàn khan bất thường.

"Muốn!"Nàng lập tức nói, nhanh chóng nhìn hắn một cái, nhìn đến môi hắn, do dự một lát, rốt cuộc ngượng ngùng nhắm mắt lại, đem đôi môi mình hướng về phía hắn .

Vừa đụng đến môi hắn, hắn liền không để nàng có cơ hội rời đi.

Hắn giơ tay chế trụ sau ót của nàng, đem đôi môi ngọt ngào của nàng càng thêm sát về phía mình,nhiệt tình cuồng dã hôn nàng,tay kia bận rộn không ngừng chạy vào trong xiêm áo của nàng, trêu chọc nơi rất tròn mềm mại của nàng, cho đến khi nàng yêu kiều lên tiếng, hắn cùng không ngăn cản nổi được dục vọng điên cuồng của mình, lúc này mới ôn lấy nàng đi về phía giường, nhiệt tình cùng nàng hoan ái cả đêm.

Về phần biện pháp kia, sáng mai hãy tính.