Tiêu đề chương này mình không biết nên để như nào.

Chương này có tên là 说客/ shuōkè - có 2 nghĩa.

- người có tài ăn nói; người có tài thuyết phục.

- thuyết khách (ý xấu)

Tóm lại là có điềm nha mn =)))

_____

Mấy ngày nay Tử Cấm Thành giống như bị bóng tối bao phủ, mọi người đều sống trọg lo sợ, thân thể hoàng thượng không tốt, trung cung cũng sụp đổ, lòng người hoảng sợ.

Thái hậu liên tục sai đám người đến Dưỡng Tâm điện và Dực Khôn cung hỏi thăm, bởi vì hoàng thượng rất coi trọng thái hậu, thái hậu cũng sai Phúc Già đến Dực Khôn cung hỏi thăm, Dực Khôn cung chỉ đáp lại: Tất cả đầu tốt.

Thái hậu thở dài, hai người này vất vả mới ngắm mây ngắm trăng, nhưng không ngắm được lâu, bà thật không hiểu, cộng tuổi của hai người lại đã hơn 100, lại còn có hài tử, nhưng bà biết chuyện tình cảm này mệt mỏi như vậy, cũng chỉ hi vọng hai người có thể làm lành với nhau.

Ba ngày nay mọi người trong Dưỡng Tâm điện không dám lơ là, ngoại trừ Khánh phi và Hải Lan đã chăm bệnh một lần, còn lại đều là Phù Chỉ chăm sóc.

Những người khác không biết, nhưng Phù Chỉ hiểu được trái tim hoàng thượng ở nơi nào, cũng biết nguyên nhân bệnh của hắn là gì, nàng ta càng biết rõ trái tim hắn đều ở trên người hoàng hậu nương nương, tuy rằng trong lòng suy nghĩ, nàng ta vẫn không thể nhìn hắn chịu khổ, mở rộng lòng mà nói, nàng ta cũng hi vọng hắn có thể làm lành với hoàng hậu, nàng ta biết như vậy hắn sẽ không bị dày vò khó chịu, tóm lại, nàng ta thấy không thoải mái.

Nàng ta biết trái tim của hoàng thượng chỉ nghĩ đến hoàng hậu, tuy trong lòng khổ sở, nhưng nàng ta vẫn quyết định như vậy.

Dực Khôn cung trước sau như một vẫn thanh tịnh như vậy, Hải Lan cùng mấy người có quan hệ tốt với Như Ý cũng đến thăm nàng, chỉ là các nàng không dám nhắc đến hoàng thượng, sợ Như Ý sẽ đau lòng, hơn nữa sức khỏe của nàng cũng không tốt.

Phù Chỉ sau khi dùng bữa trưa liền đến Dực Khôn cung, trong lòng Như Ý có chút tò mò.

Cố nén sự khó chịu tiếp đãi nàng ta, phân phó Dung Bội dâng trà ban tọa, Phù Chỉ liếc nhìn Dung Bội vài lần ý bảo nàng lui xuống, vốn định mở miệng hỏi có chuyện gì, Phù Chỉ lại thẳng thắn nói: "Thần thiếp biết mình quấy nhiễu hoàng hậu nương nương, sức khỏe của nương nương không tốt, nhưng có đôi lời thần thiếp không thể không nói, xin nương nương thứ tội." Như Ý nghe xong mở miệng: "Được, ngươi nói đi."

"Nương nương, đêm đó thần thiếp đến Dưỡng Tâm điện hoàng thượng liền phát sốt, lại nhìn thấy người uống rượu, trong mắt chua xót, cẩn thận hỏi mơ hồ mới biết hoàng thượng cùng nương nương xảy ra hiềm khích." Nàng ta đột nhiên quỳ trên đất: "Thần thiếp có thể nhìn ra hoàng thượng để ý nương nương, tuy rằng không biết vì sao, đêm đó hoàng thượng hỏi thần thiếp người mình yêu thương nhất lại làm mình tổn thương sâu sắc, có nên tha thứ cho họ không, thần thiếp không biết nương nương và hoàng thượng xảy ra chuyện gì, nhưng hoàng thượng từng nói với thần thiếp nương nương cùng hoàng thượng tuổi trẻ tình thâm, trải qua sóng gío đi đến bây giờ, lúc nhắc đến nương nương, trong mắt cùng ngữ khí của hoàng thượng ôn nhu không ít, hoàng thượng phát sốt còn gọi khuê danh của nương nương, Giang thái y nói lầ phát sốt này ít nhiều cũng phát ra từ trong lòng, thần thiếp ở cùng hoàng thượng mấy ngày phát hiện ra hoàng thượng rất để ý nương nương.

Thần thiếp nói thêm một câu, trị bệnh không trị được tâm bệnh, làm người ngoài cuộc, nương nương cùng hoàng thượng không nên đi tới tình cảnh này." Trong lòng Như Ý thắt lại không biết nên trả lời nàng ta như thế nào, những lời Phù Chỉ nói, không phải Như Ý không biết, chỉ là nàng ta còn trẻ, nhưng nàng biết người quỳ trước mặt cũng là vì tốt cho bọn họ.

Nàng cười: "Đứng lên đi, những lời ngươi nói hôm nay, bổn cung đều biết.

Hoàng thượng thế nào rồi?" Nàng ta đứng dậy đáp: "Hồi nương nương, đã không còn gì đáng ngại, chỉ là sức khỏe còn yếu tĩnh dưỡng sẽ tỉnh lại." Nàng ta cẩn thận nhìn về phía Như Ý liền nói: "Thân thể của hoàng hậu nương có ổn không?" "Bổn cung rất tốt, ngươi không cần lo lắng." "Vậy nương nương có thể đi thăm hoàng thượng không?" Như Ý nhất thời nghẹn lời, nàng ta lại quỳ xuống đất: "Xin nương thứ tội..."

Chỉ nghe thấy Như Ý nhẹ giọng nói: "Không sao, ngươi có lòng rồi, bổn cung sẽ suy nghĩ, ngươi lui ra đi." "Vâng, thần thiếp cáo lui, hi vọng mẫu tử hai người bình an." "Được."

_____

Ôi đm tôi muốn chửi con mẹ Phù chỉ quá mn ạ, NY đang có bầu xong đến kể khổ nọ kia khiến bả suy nghĩ, rồi còn bảo chúc mẫu tử bình an? Ủa, ai mượn, thảo mai quá tr luôn ạ.