Đan Chu giả dạng làm chim anh vũ ở bên cạnh Bích Hoa Linh Quân đã lâu, y cảm thấy nếu mình có đủ kiên nhẫn, một ngày nào đó sẽ làm Thanh Tịch thay đổi thái độ, nhưng loại tình hình nửa vời này lại làm y thỉnh thoảng nôn nóng một cách khó hiểu.

Thanh Tịch nói, chính mình đối với hắn không phải là tình. Này là vì sao?

Y nghĩ mãi mà không rõ.

Nhưng ngày hôm nay, nhìn thấy hai tiểu thần tiên kia tới thăm Thanh Tịch, y bỗng nhiên có chút ngộ ra.

Y thấy, tiển thần tiên tên Hoành Văn vứt một quả cam cho tiểu thần tiên tên Tống gì gì đó, lúc ấy trên mâm trái cây có mận, hạnh, đào, quả cam này thoạt nhìn cũng cũng không phải thật tốt, nhưng Hoành Văn lại chỉ lấy quả cam này.

Bởi vì cái vì tiểu thần tiên Tống gì gì đó thích nhất là ăn cam.

Rồi sau đó, tiểu thần tiên họ Tống châm trà cho Hoành Văn thì dùng tay chạm vào bình trà một cái, lén dùng tiên pháp làm nước trà nóng lên, cũng là bởi vì tiểu thần tiên Hoành Văn thích uống trà nóng mà không phải trà lạnh.

Đan Chu cảm thấy mình bỗng nhiên hiểu ra.

Cho tới nay, đều là Thanh Tịch vì y làm chuyện này chuyện làm kia, biết y thích ăn cái gì, uống cái gì, khi tắm thích được kỳ cọ chỗ nào, chải tóc thì phải dùng độ mạnh yếu ra sao.

Nhưng trái lại, y quả thực không làm được gì cho Thanh Tịch.

Có thể Thanh Tịch đã hiểu lầm, y luôn luôn muốn ở bên Thanh Tịch là vì muốn được thoải mái vui vẻ.

Đương nhiên, Thanh Tịch làm cái gì y đều cảm thấy được thoải mái, chứng thật là thích.

Đan Chu nhìn lại chính mình, đối với Thanh Tịch y quá sơ sót.

Bởi vì cho tới nay, lão nhân gia y đều là ăn trên ngồi trước, dần dà, liền cho rằng người khác đối tốt với mình là đương nhiên, đã quên mình cũng phải tốt với đối phương.

Y biến trở về nguyên thân, đứng bên giường Bích Hoa Linh Quân, cúi người lấy tay sờ lên mặt Bích Hoa.

Thanh Tịch, ta từ giờ sẽ đối tốt với khanh.

Đối tốt với Thanh Tịch, phải bắt đầu từ đâu đây?

Bưng trà rót nước? Choàng áo chải đầu?

Đan Chu nhíu mày, ừm, y hình như quả thật không rõ ràng lắm, Thanh Tịch thích cái gì.

Ngoại trừ biết hắn thích tiên thú bốn chân lông mềm như nhung, y quả thật không biết Thanh Tịch còn có sở thích đặc biệt nào khác không.

Tỷ như hắn thích ăn trái cây gì, thích uống trà gì…

Toàn bộ đều không biết.

Ai, chẳng thể trách Thanh Tịch sẽ nghi ngờ bổn tọa đối với hắn không phải là yêu…

Đan Chu thức tỉnh.

Bất quá cái này cũng dễ dàng, nếu không rõ, vậy đi tra cho rõ.

Đan Chu hóa thành một đạo tiên quang, trở lại thiên đình.

Y thường xuyên đi ra ngoài tản bộ, Hạc Vân và các tiểu tiên trong Đan Tiêu cung cũng đã quen rồi, càng sẽ không đường đột hỏi Tiên Đế đi nơi nào.

Đan Chu ngồi ở vân các của Đan Tiêu cung trầm tư, phải tra như thế nào mới được?

Tìm tiểu tiên khác hỏi thăm? Đan Chu cảm thấy làm vậy cũng chỉ biết được chút ít. Y muốn phải biết thật triệt để, thật rõ ràng, tốt nhất là biết cả những chuyện người ngoài không ai biết, vậy mới đủ thân mật.

Vì thế Đan Chu liền móc Quan Trần kính ra.

Quan Trần kính có thể thấy chuyện cũ trước kia, nếu tiên lực đủ mạnh, chẳng những có thể xem chuyện của mình, còn có thể thấy được chuyện của người khác.

Đan Chu Đế tọa tiên lực tất nhiên phi thường sung túc, y cầm Quan Trần kính, không ngừng rót tiên lực vào, chốc lát sau, liền ở trong kính nhìn thấy Bích Hoa Linh Quân.

Màn thứ nhất, Bích Hoa Linh Quân đang ở chỗ Đông Hoa Đế Quân uống trà, ăn hai trái hạnh, trà tựa hồ là đạm trà.

Màn thứ hai, Bích Hoa Linh Quân đang ở chỗ Nam Cực Tiên Ông chơi cờ, uống tựa hồ là nùng trà, ăn chút tiên tảo.

Màn thứ ba, Bích Hoa Linh Quân ở hội bàn đào, uống hai chén rượu, ăn một cái quả đào.

Màn thứ tư, màn thứ năm…

Đan Chu chỉ nhìn thấy Bích Hoa Linh Quân cái gì cũng đều nếm qua, cái gì cũng đều uống qua, lại không thấy rõ hắn rốt cuộc thích ăn cái gì.

Xem ra Thanh Tịch ở phương diện ăn uống cũng không kén chọn.

Y đang muốn xem tiếp, Quan Trần kính chợt mờ mịt.

Đan Chu đang cầm gương đi tìm người tặng gương – Mệnh Cách Tinh Quân.

Mệnh Cách Tinh Quân nói : “Bẩm Đế tọa, xem chuyện cũ của người khác, Quan Trần kính năng lực có hạn, cũng chỉ có tiên lực cao như Đế tọa mới có thể xem nhiều như vậy.”

Đan Chu đã quyết phải hiểu hết về Bích Hoa Linh Quân, bởi vậy cau mày hỏi: “Kia còn phương pháp nào để xem chuyện cũ trước kia không?”

Mệnh Cách Tinh Quân do dự đáp: “Vậy… Chỉ có… Tây Thiên môn…”

Thiên có bốn Thiên môn, Nam Thiên môn thông với hiện tại, Tây Thiên môn thông với quá khứ, Đông Thiên môn thông với tương lai, Bắc Thiên môn thông tới giới nào thì tùy lúc.

Mấy Thiên môn này đều là sau khi Đan Chu biến thành quả trứng mới có, vì vậy y không quá quen thuộc.

Mệnh Cách Tinh Quân nói, Tây Thiên môn tuy rằng thông tới quá khứ, nhưng mặc dù là đi vào, cũng chỉ có thể xem chuyện cũ trước kia, lại không thể sửa đổi.

Đan Chu nói: “Bổn tọa vốn chỉ tính toán đi xem, không nghĩ tới cần sửa đổi.”, liền một đạo tiên quang, đi đến Tây Thiên môn.

Thiên binh canh gác Tây Thiên môn đương nhiên không dám ngăn trở Tử Hư Tiên Đế, lập tức mở Thiên môn, khom người cung tiễn.

Tây Thiên môn cũng tương tự Quan Trần kính, muốn xem cũng phải bằng tiên pháp phụ trợ, tiên pháp càng cao, thời gian xem được càng nhiều.

Đan Chu cố ý bắt đầu tra từ lúc Bích Hoa Linh Quân lên tới thiên đình, Bích Hoa Linh Quân làm thần tiên đã thật nhiều năm, nhưng Đan Chu lại không biết cụ thể là bao lâu, thầm nghĩ cứ đi càng xa càng không sai được, liền phất ống tay áo, bắn lên tiên vân, luồng sáng hăng hái lao ra khỏi Tây Thiên môn tiến về phía trước.

Được một đoạn kha khá, Đan Chu đánh giá không sai biệt lắm, liền ngừng lại, chung quanh mây mù cùng bạch quang trong nháy mắt tán đi.

Y dùng tiên thuật ẩn thân, đánh giá chung quanh, phát hiện trên đầu trời xanh mây trắng, ánh mặt trời ấm áp, y tựa hồ đã rời khỏi thiên đình, đang ở thế gian.

Chẳng lẽ đến nhầm nơi?

Đan Chu tiếp tục nhìn nhìn chung quanh, y lúc này đứng trên một cành cây, dưới tàng cây có hoa cỏ tường vây, còn có thủy trì giả sơn, mấy tòa lương đình, cách đó không xa là phòng ốc lầu các.

Y hẳn là ở trong một hoa viên của phàm nhân.

Lúc y đang đứng trên lối đi giữa hoa viên , cách đó không xa có hai thân ảnh nho nhỏ một cao một thấp đang đi về phía này.