1. Tôi gọi hắn là Little star. Vì hắn cứ như một ngôi sao trong trường trung học mà tôi đang học. Mà trường của tôi đâu phải một ngôi trường nổi tiếng hay chuyên về việc “sản xuất” ra những người làm nghệ thuật. Trường tôi bình thường thôi.

Tôi gọi hắn là Little star chứ không phải Star, vì hắn không hề đóng phim, cũng không ca hát, nhảy múa hay là một người mẫu, hot blogger gì hết. Nhưng hắn lại nổi tiếng, ít ra là trong ngôi trường này. Bởi vì hắn có một chiều cao cũng đáng ngưỡng mộ và một vẻ ngoài ưa nhìn. Đặc biệt là đôi mắt đen, sâu thăm thẳm và nụ cười nửa bí ẩn, nửa trẻ con, lại có vẻ gì đó không đàng hoàng cho lắm. Những gã bad boy luôn có một sức hút đặc biệt.

Tôi ghét hắn. Tôi chẳng thể nào hiểu nổi tại sao một người như vậy lại có thể có những cô nàng viết về hắn trong nhật ký, hay nhìn trộm hắn trên sân bóng rổ. Cô bạn thân của tôi là một ví dụ. Nếu hắn là một ngôi sao thì chuyện đó tôi còn có thể hiểu được. Nhưng hắn có khác gì những cậu bạn chung lớp với tôi đâu. ột anh chàng học sinh cấp ba với lịch học chính, lịch học thêm, lịch chơi thể thao… Riêng biệt, hắn còn có lịch hẹn hò với các nàng nữa, tôi đoán vậy. Nhưng tôi chẳng tìm thấy điểm nào nữa đặc biệt ở hắn, một năng khiếu nào đó chẳng hạn, mà tôi chỉ thấy hắn nổi tiếng vì cái mẽ ngoài của mình. Tóm lại, chỉ được vẻ ngoài đẹp đẽ nhưng mùi vị lại chẳng ngon như người ta tưởng tưởng tượng.

À, cái gã đó, tên là Tú, học cùng khối với tôi, nhưng khác lớp. Chúng tôi chỉ gặp nhau ở lớp học thêm tiếng anh. Rất ngẫu nhiên, lúc nào hắn cũng đến sau tôi vài phút và tôi luôn phải miễn cưỡng dịch vào cho hắn ngồi chung. Hắn luôn cảm ơn tôi bằng cái nụ cười chết tiệt của hắn. Nghĩa là nụ cười tươi tắn, nửa lương thiện, nửa bí ẩn đi kèm với đôi mắt nheo nheo long lanh chết người. Mỗi lần như thế, tôi lại nghĩ hắn nghĩ mình là ai chứ? Tom Cruise? Đối với tôi, hắn chỉ là Tôm Hùm thôi.

Lại còn một chuyện vô cùng kỳ cục, đó là mọi người kháo nhau rằng hắn thích tôi. Cô bạn thân của tôi, một cậu bạn cũng khá thân, một vài người bạn quen biết, và cả những kẻ xa lạ, thỉnh thoảng chỉ trỏ, xì xầm khi nhìn thấy tôi. Dĩ nhiên, nhân vật chính chẳng hé răng câu nào cả. Nhưng dù thế nào tôi cũng chẳng tin chuyện đó, cái chuyện Tú thích tôi ấy. Chẳng qua là hắn chỉ cố gắng “thu phục” một người có vẻ không thích mình cho lắm mà thôi.

2. Tình hình hiện tại là tôi đang bị mắc kẹt với hắn dưới mái hiên nhà để xe của trường. Ngoài trời đang mưa rất to. Cơn mưa đột ngột như một vị khách đường đột khiến đại đa số học sinh phải đợi nó ngừng, ngoại trừ những kẻ hay lo xa – những kẻ có mang áo mưa. Còn hắn, cũng đang đứng trú mưa bên cạnh tôi. Hắn đang lẩm bẩm bài ‘còn ta với nồng nàn’.

- Tớ thích bài này nhất. Quỳnh thấy thế nào?

- Hay đấy. – Tôi đáp gọn lỏn mà không nhìn hắn, vẫn nhìn mưa sợi ngắn sợi dài. – Ý tôi là bài hát hay, không phải giọng cậu.

Không khí rơi vào im lặng một chút rồi hắn đột ngột hỏi.

- Quỳnh cho tớ mượn cuốn vở tiếng Anh được không?

Tôi nhìn hắn bằng một ánh mắt không thân thiện, bao giờ cũng vậy. Hắn giải thích thêm.

- Về chép mấy công thức hồi nãy tớ chưa kịp chép. Quỳnh vui lòng cho tớ mượn chứ?

- Ngày mai trả.

- Rõ rồi.

- Mang đến lớp.

Hắn gật đầu với vẻ “tớ-hoàn-toàn-hiểu” và khi nhận vở, hắn cười. Nụ cười quen thuộc. Tôi cố cười một cái cho lịch sự rồi tiếp tục nhẩm xem khi nào thì trời hết mưa.

3. Nói một chút về tôi. Tôi tự nhận xét mình là người bình thường với một trí thông minh vừa đủ, và một vẻ ngoài cũng vừa đủ. Không xinh đẹp đến nỗi ai đi qua cũng ngoái lại nhìn nhưng không tệ đến nỗi ai nhìn thấy cũng phải quay mặt đi, thế là được rồi. Và đó cũng là một lý do nữa để tôi tin rằng Tú chửng hề thích tôi một cách nghiêm túc. Cậu ta có rất nhiều sự lựa chọn, và đa số những lựa chọn đó đều là những cô nàng nổi bật, xinh cắn của trường.

Ngoài việc học bình thường trên lớp, tôi còn phụ trách một công việc nho nhỏ cho Đoàn trường. Đó là đảm nhận vai trò người dẫn chương trình phát vào giờ ra chơi mỗi ngày, khoảng mười lăm phút. Nhiệm vụ của tôi là đọc và chọn những email yêu cầu bài hát của các bạn tăng nhau. Mỗi tối, tôi đều dành khoảng nửa tiếng cho việc đọc và chọn email yêu cầu. Tôi thích công việc của mình, vì thi thoảng bạn sẽ đọc được những email rất đáng yêu như “Tớ tặng ấy bài hát ‘con heo đất’ vì ấy xinh như một chú heo đất vậy”. Thú thật rằng cũng có lúc tôi ước có ai đó tawnngj mình một điều đáng yêu như vậy.

4. Tú mang trả quyển vở cho tôi kèm theo một hộp quà thắt nơ xanh. Tôi tần ngần nhìn hộp quà.

- Tôi không biết là cho mượn vở cũng được cảm ơn bằng quà cơ đấy. Cám ơn, nhưng không nhận.

- Đây là quà chúc mừng sinh nhật cậu.

Tôi sững người một chút.

- Sinh nhật tôi? À…..

Tôi chẳng biết phải nói gì hơn, và cũng biết rằng mình không thể từ chối một món quà sinh nhật.

- Cảm ơn. Tôi sẽ nhận nó.

Tú cười.

Tối hôm ấy về nhà, tô mở hộp ra, bên trang là cuốn sách ‘Nhóc Nicolas – những chuyện chưa kể 3’. Cuốn sách này tôi đã mua rồi nên tôi đóng hộp lại, để nguyên trên kệ sách.

5. Nguyên là một người bạn học cùng lớp với tôi và cậu ấy cũng làm việc chung với tôi trong Đoàn trường. Cậu ấy phụ trách âm thanh và những thứ có liên quan đến nó. chúng tôi khá thân nhau.

Máy vi tính của tôi có vấn đề nên chủ nhật, tôi gọi Nguyên sang sửa giúp. Trong lúc cậu ta loay hoay trên ghế, tôi ngồi ở mép giường đọc Coraline – mới mua hôm qua.

- Quỳnh này, cậu có vẻ ghét tú nhỉ?

- Tú nào?

- Tú học A3 ấy.

- À, gã đó. Không, tớ không ghét, chỉ không thích thôi. Còn cậu có vẻ thân với cậu ta nhỉ? Hai người là một bộ đôi ăn ý khi chơi bòng rổ còn gì.

- Đó là một gã bạn chơi được lắm.

- Với con trai thôi. Con gái thì không. Tớ không thích cái cách mà hắn tự xem mình là một thỏi nam châm có thể tự nhiên hút em này, nhả em kia lúc nào hắn thích. Hắn chẳng xem trọng cái gì gọi là tình cảm. Đơn giản, hắn xem việc đó là cách để hắn chứng minh rằng mình hot.

Nguyên rời khỏi máy tính, vớ lấy cốc nước lạnh tôi để trên bàn uống một hơi.

- Nhìn thế thôi chứ hắn cũng nghiêm túc trong chuyện tình cảm lắm đấy. Hắn thích một cô nàng nhiều đến nỗi mỗi lần đối diện với cô nàng, hắn rất muốn nói chuyện nhưng chẳng biết phải bắt đầu thế nào. Hắn còn cố tìm hiểu về cô nàng đó bằng cách tự thử những thứ mà cô nàng thích, như đọc một cuốn sách chẳng hạn. Thậm chí hắn còn mong cô nàng đó hiểu những gì hắn đang cảm thấy bằng một bài hát nữa cơ, cũng lãng mạn lắm đấy. Khổ nỗi cô nàng đó chẳng có vẻ gì quan tâm đến hắn cả.

- Thế cơ đấy. – Tôi biết thừa Nguyên đang nói đến mình. Nhưng như đã nói đấy, tôi chẳng tin Tú thích tôi thật, vì vậy tôi đáp lại Nguyên bằng cái giọng chẳng-thể-nào-mà-tin-nổi.

- Sao một cô gái chẳng dịu dàng tí nào như cậu lại có người thích được nhỉ? – Nguyên trêu chọc.

- Kệ tớ. – Thế sửa máy tính xong chưa đấy?

- Dĩ nhiên là cái máy tính của cậu giờ hoàn toàn ổn rồi. – Nguyên cố vớt vát câu chuyện dở dang. – Tớ thấy cậu ác thiệt đó. Cậu đối xử với người ta lạnh nhạt như vậy….

Tôi đặt cuốn sách xuống giường, ngắt lời.

- Tú trả cậu bao nhiêu tiền để cậu “quảng cáo” cậu ta cho tớ hả?

Nguyên nhún vai. Thế có nghĩa là cậu ta sẽ không nói nữa.

6. Một buổi sáng tan lớp học thêm tiếng Anh. Tú đi về song song với tôi. Cậu ta gợi chuyện.

- Tớ nghe Nguyên nói là cậu ghét tớ, phải không? Sao lại thế?

- Không ghét. Chỉ không thích thôi. – Tôi tự hỏi tại sao Nguyên lại đi noid chuyện đó với cậu ta, và cậu ta quan tâm đến chuyện đó làm gì nhỉ?

- Cậu có thể giải thích một cách rõ ràng rằng tại sao cậu lại không thích tớ không, thưa quý cô Lúc-nào-cũng-cộc-cằn?

Tôi dừng lại, nhìn thẳng vào cậu ta.

- Tôi không cộc cằn.

- Phải, nhưng không cộc cằn với tất cả mọi người thôi. Cậu luôn cộc cằn với tớ. Ít ra tớ cũng nên biết lý do khiến một ai đó ghét, à, không thích mình đến như vậy chứ?

Tôi im lặng. Không thể thừa nhận là cậu ta nói đúng. Có vẻ như tôi chỉ cộc cằn với mỗi mình cậu ta. Tú dừng một lúc rồi lại cười theo cái kiểu thế-là-đúng-nhé.

- Tại sao cậu lại không thích tớ?

- Tôi ghét cái cách cậu nghĩ mình thật nổi bật, Little star ạ. – Và tôi nói hết những điều mình nghĩ về hắn. Tất cả, từ những chuyện hắn chẳng có gì ngoài vẻ ngoài của mình, nói năng thiếu cẩn trọng, đến chuyện thay bạn gái như thay áo. Chẳng hiểu sao tôi lại làm chuyện đó nữa.

Tú nhìn tôi bằng đôi mắt bị tổn thương, hay có lẽ tôi đã nghĩ như vậy. Ánh mắt đó khiến tôi hơi ân hận vì đã nói như vậy. Nhưng tôi nói có gì sai chứ? Hắn chỉ hỏi lại tôi một câu.

- Sao cậu biết rằng những điều cậu đã nghĩ về tớ là đúng?

Và hắn bỏ đi. Còn tôi thì đứng lại gữa cái hành lang vắng ngắt ấy. Tôi nhìn theo bóng hắn biến mất khi hắn rẽ về phía nhà để xe, rồi cũng quay bước đi. Lòng ngổn ngang, nghĩ về những gì hắn đã nói. Những suy nghĩ ấy theo tôi đến tận đêm khuya. Tôi bần thần lôi cuốn sách hắn đã tặng ra. Và lần đầu tiên nhận ra bên trong có một mảnh card nhỏ với hình những bông hoa giọt tuyết trồi lên khỏi đám tuyết cuối mùa, khoe màu trắng muốt xinh đẹp. Loài hoa mà tôi thích. Mảnh card chép lời một bài hát.

I’m no superman, I can’t take your hand, and fly you anywhere you wanna go, I can’t read your mind, Like a billboard sign, And tell you everything you wanna hear, But I’ll be your hero….

I can be everything you need, if you’ re the one for me like gravity, I’ll be unstoppable, I believe in destiny, I maybe an ordinary guy with heart and soul, But if you’re the one for me, I’ll be hero*

Tôi lặng lẽ mở máy tính và tìm bài hát đó, lặng lẽ nghe giai điệu của nó trong đêm tối tĩnh lặng. Chỉ có những cơn gió là thứ rõ ràng nhất, cảm giác như có thể nhìn thấy được. Một bài hát nhẹ nhàng. Riêng câu hát “I maybe an ordinary guy with heart and soul” cư khiến tôi suy nghĩ. Tôi không thể phủ nhận rằng Tú nói đúng. Tôi đã tự gán ghép những gì mình nghĩ vào hắn và một mực khẳng định rằng những điều đó đúng. Tôi đã quên mất rằng, có thể, hắn vẫn là một chàng trai bình thường với một trái tim và một tâm hồn.

7. Mặc dù biết mình sai, nhưng tôi vẫn không có cơ hội xin lỗi Tú. Hắn không ngồi cạnh tôi hay nói chuyện với tôi nữa. Dường như trong mắt hắn, tôi đã chẳng hề tồn tại. Tôi đã định thôi thì cứ để như vậy, chẳng việc gì phải xin lỗi hết, cứ thế mà biến mất khỏi cuộc sống của nhau cũng tốt. Nhưng mà có một cái gì đó ẩn sâu bên trong, gặm nhâm lương tâm tôi, khiến tôi khó chịu. Bởi thế, khi phụ trách chuyên mục phát thanh cuối tuần đó, tôi đã hơi “ăn gian” một chút, chèn một yêu cầu của mình vào chương trình quà tặng.

“Sau đây, xin mời bạn lắng nghe bài hát ‘Còn ta với nồng nàn’ một món quà thay cho lời xin lỗi gửi tặng Little star, từ quý cô Lúc-nào-cũng-cộc-cằn. Lời nhắn cho bạn như sau, Little star, bạn nghe cho kỹ nhé. Tôi đã quên mất rằng, bạn có thể là một chàng trai bình thường với một trái tim và một tâm hồn. Những điều bạn nói về tôi, tôi nghĩ có phần đúng, nhưng tôi không phải là quý cô lúc nào cũng cộc cằn với bạn, ít ra là sau này. Xin lỗi!”

Khi gặp Tú tại lớp học thêm, sau một vài phút căng thẳng và ngượng ngùng của cả hai, hắn đã mỉm cười với tôi. Vẫn là nụ cười quen thuộc. Tôi mỉm cười đáp lại, nhưng không phải nụ cười xã giao như mọi lần. Đó thật sự là nụ cười xin lỗi.

8. Tôi vần gọi Tú là Little satr, như một thói quen. Tôi cũng chưa hoàn toàn hết ghét hắn, như một thói quen. Và tôi cũng không chuyển sang thích hắn, dĩ nhiên là như vậy. Hắn vẫn là một anh chàng bảnh trai, với nhứng côn nàng rảnh rỗi vây quanh và những cô nàng rụt rè, mơ mộng, chỉ dám đứng nhìn từ xa. Nụ cười của hắn vẫn là một thứ vũ khí chết người…. Tóm lại, chẳng có gì thay đổi nhiều.

Nhưng ít ra có một thứ đã thay đổi, đó là cách mà tôi nghĩ về hắn. Tôi hoàn toàn thay đổi. Hắn không phải là một ánh chàng đểu cáng thích đùa cợt hay dành quá nhiều thời gian chăm chút cho vẻ ngoài của mình. Mà chính xác, hắn là một thằng con nít trong lốt của một người lớn với những suy ngĩ đơn giản. Những cô nàng nào đó cứ cố gây ấn tượng với hắn, dù cho hắn muốn hay không. Và cái tính hay đùa vô tư của hắn dễ khiến ai đó có định kiến rằng hắn là một người không sâu sắc. Hắn cũng thú vị nữa, nhất là những câu chuyện hào hước có thể khiến tôi cười cả ngày. Có vẻ như khi ta bỏ đi định kiến về một con người, ta có thể nhìn họ theo nhiều khía cạnh hơn, và nhận ra ai cũng có những nét đáng yêu của họ.

Có vẻ như chúng tôi đã trở thành những người bạn.

9. Vào một buổi tối đẹp trời, chỉ hơi oi bức chút xíu, tôi ngồi đọc những email yêu cầu cuối cùng của năm học, hoàn toàn bất ngờ khi thấy một email như sau.

“Gửi quý cô Lúc-nào-cũng-cộc-cằn bài hát Hero và một lời mời đi xem ohim cuối tuần này. Đối với tớ, cậu là một cô gái vừa cộc cằn, nhưng cũng vừa ngọt ngào; bừa thông minh, nhưng cũng rất cứng đầu, bướng bỉnh đến không tin được. Cậu vừa đáng ghét, đôi lúc quá quắt nữa, nhưng vừa không thể nào không nghĩ đến. Tớ vẫn mong mình có thể thích một cô nàng nào đó không ghét tớ nhiều như cậu, xinh xắn hơn một tí, tất nhiên rồi, nhưng biết làm sao được nhỉ? Tớ trot thích cậu mất rồi. Tớ thấy cậu rất hay. Vậy cậu có đồng ý chủ nhật này đi xem phim với tớ không, Iron man2, tớ biết thừa cậu thích Tony Spark, đính kèm một pop-corn?”

Email có kèm theo một dòng tái bút như sau:

“Tớ chắc chắn rằng email này sẽ không được chịn vào chương trình phát thanh, nhưng chẳng sao cả, vì đó chẳng phải là mục đích cuối cùng.”

Ký tên ở dưới là Little star.

Phải thú thật tôi có hơi bất ngờ khi đọc xong email đó. Và không thể tự ngăn mình mỉm cười. Thậm chí, tôi cảm thấy mặt hơi ửng đỏ. Có vẻ như tôi bắt đầu tin câu chuyện mà cô bạn thân của tôi, cậu bạn khá thân, một vài người quen biết, và những người xa lạ thì thầm. Ừ thì câu chuyện rằng Tú thích tôi ấy.

Và tôi cũng đang tự nhủ không biết cậu ấy sẽ phản ứng thế nào khi quý cô Lúc-nào-cũng-cộc-cằn bỗng nhiên lại dịu dàng trong lần đi xem phim sắp tới. Ừ thì ai cũng phải dịu dàng trong ngày hẹn hò đầu tiên mà.