Jenna tỉnh dậy, ko thấy Kiếm Tử bên cạnh, cô liền ánh lên tia hối hận. Có phải cô đã quá ích kỷ, chỉ vì muốn anh mãi mãi là của mình và hết lần này đến lần khác làm khổ anh. Liệu lần nào cô từng nghĩ tới cảm giác và suy nghĩ của anh? Chắc chắn là chưa.

Cô ngồi dậy mặc quần áo, quản lí gọi điện tới và cô chọn cách là quyết định ko nghe máy. Vì đói mà trong nhà chỉ có mình cô liền đi bộ tới tiệm tạp hoá. Tại đây cô bất ngờ thấy cảnh hai cặp vợ chồng ăn chung nhau một cốc mì tôm. Điều đáng nói là trên gương mặt của hai người đều rất hạnh phúc. Cô lại gần bắt chuyện với người chồng:

" Ông ơi, hai người mới lên thành phố sao? " Jenna phát hiện quần áo của họ đều đã sờn chỉ, chất vải nhàu nát. Nếu ở khu đô thị sầm uất thế này chắc chắn ko bao giờ có chuyện người ta mặc như thế. Vì vậy họ chỉ có thể là ở quê lên.

Người chồng nhìn cô bằng ánh mắt âu yếm của người ông nhìn cháu mình: " Ừ, đúng rồi cháu. Hôm nay sinh nhật bà nó, ông mới dẫn bà lên thành phố để bà biết nó đẹp và sang trọng đến mức nào "

" Đẹp y trong ti vi đấy cháu " Người vợ gật đầu tán thưởng, có lẽ đối với bà thì ước mong duy nhất của bà đã trở thành sự thật.

" Dạ hai bác ăn ngon miệng, cháu về đây "

Tạm biệt hai vợ chồng già, chắc bây giờ cô đã có sự lựa chọn của riêng mình.