Edit: Dú

—————————————–

So với trùng hợp thì đây càng là một kiểu châm chọc. Hồi thi giữa kỳ năm lớp 10 mới vào học ấy, thành tích của Lý Gia Đồ đứng thứ 6 lớp. Một năm rưỡi vừa qua, thành tích của cậu rớt xuống mặt dưới giấy, cũng là ở vị trí thứ 6.

Mà còn trêu ngươi hơn nữa là môn Hóa của cậu được điểm tuyệt đối.

Nhìn thành tích hoang đường này, trong đầu Lý Gia Đồ trống rỗng. Cậu yên lặng thả phiếu điểm về phong bì, trở lại phòng.

Bữa cơm ngày cuối năm này, trên bàn cơm cực kỳ im ắng. Không phải không có âm thanh nào bởi vì ba mẹ vẫn nói về những việc thường ngày, nhưng đó đều là chuyện công việc của hai người, không nhắc tới thành tích của Lý Gia Đồ.

Lý Gia Đồ vùi đầu ăn cơm. Ba mẹ không hỏi, cậu cũng không nói.

Chắc ba đã xem phiếu điểm rồi, còn về phần mẹ, không biết ba đã nói với mẹ chưa. Nhìn dấu bưu điện ở trên phong bì thì chắc chắn hôm nay phiếu điểm mới được chuyển về nhà. Buổi sáng Lý Quân Trác đi làm từ rất sớm, khi ấy hẳn là người đưa thư chưa đến nên chắc chắn ba cậu đã đọc nó lúc đang đi lên tầng. Trong khoảng thời gian đó, mẹ cũng không nhận được cuộc gọi nào. Giữa hai người không có sự liên lạc nào.

Nên chắc bây giờ mẹ vẫn chưa biết thành tích của cậu. Nếu mẹ biết thì sẽ nói gì đây?

Ăn xong cơm tối, Lý Gia Đồ nhanh chóng đi tắm. Khi cậu lau tóc bước ra khỏi nhà vệ sinh, ba mẹ cậu còn chưa cơm nước xong. Cậu im lặng quay về phòng.

“Con trai, ban nãy điện thoại con đổ chuông.” Trước khi cậu vào phòng, mẹ cậu ngồi cạnh bàn ăn xoay người lại, nói với cậu.

Lý Gia Đồ đáp lời, liếc mắt về phía ba mình ở nơi đó thì chỉ thấy ông đang chăm chú ăn cơm, không chú ý đến mình. Cậu đóng cửa phòng lại.

Tóc còn chảy nước tí tách, Lý Gia Đồ dùng khăn khô giữ lại, cầm điện thoại đặt trên bàn, mở màn hình thì thấy hiện lên cuộc gọi nhỡ của Tô Đồng.

Tựa như chạm phải điện, cậu ném điện thoại lên bàn, nhìn một lúc rồi lại chồng sách lên nó.

Anh ấy gọi điện tới để làm gì? Để nói cho cậu biết, rằng môn Hóa của cậu đã đạt điểm tuyệt đối, hay là muốn hỏi cậu, vì sao môn Lý và Toán không đạt tiêu chuẩn, thậm chí môn Lý chỉ thi có 43 điểm?

Cho dù Tô Đồng có nói gì, Lý Gia Đồ có thể tưởng tượng được giọng nói của anh, và cả chất giọng thanh thoát tựa như đã hoen gỉ, mỗi một âm tiết đều ma mị đến mức khiến thần kinh của cậu run rẩy. Và cậu cũng bắt đầu âm thầm run rẩy.

Phía bên ngoài cánh cửa kia, cậu cũng không đoán ra được là tình hình gì.

Hình như mẹ cậu đã rửa bát xong, trong phòng khách dường như đang vang lên tiếng phim truyền hình, còn bà thì đang nói tình tiết phim cho ba cậu nghe. Ba cậu xem cùng mẹ, thường bình thuận hai câu về vài tình tiết trong phim gia đình. So với bình thường chẳng có gì khác nhau cả.

Hai người họ không nói tới phiếu điểm hay cuộc thi cuối kỳ, mà đối với cậu, ba mẹ cũng chưa nói gì.

Tất cả giống như sự yên lặng trước bão tố, lặng yên như thường khảm vào trong lòng Lý Gia Đồ. Cậu ngồi bên cạnh bàn, khép quyển tiểu thuyết mà trước đó còn đang đọc dở, vứt sang một bên, nghĩ một lát rồi lại thả vào giá sách.

Cậu bắt đầu ngẩn người với mặt bàn sạch sẽ.

Thì ra cảm giác thất bại khi thi cử là như thế này phải không? Cậu chưa từng trải qua nên cũng chưa từng nghĩ rằng mình sẽ có tâm trạng như thế nào. Đừng nói là thất bại, từ nhỏ đến lớn, có khi nào cậu rơi xuống khỏi mười cái tên đầu của lớp? Nhưng hơn một năm nay rốt cuộc là đã học như thế nào để bây giờ chuyện lại thành ra như vậy?

Trong đầu Lý Gia Đồ trống rỗng.

Cậu nhớ đến rất nhiều chuyện lung tung.

Như là hồi tiểu học, cô bạn có thành tích đứng cuối lớp hâm mộ nói, “Thật sự ngưỡng mộ Lý Gia Đồ quá, không cần đọc sách cũng có thể đạt hạng nhất.” Hoặc là, hồi cấp hai, trong trường không có một giáo viên chủ nhiệm nào đã từng đứng lớp cậu mà nói với thầy cô khác rằng, “Em Lý Gia Đồ này, thông minh thì thông minh, dù có rất lười.”

Chiếc điện thoại đặt dưới quyển sách đột nhiên vang lên, dọa cậu đang ngồi trên ghế mà giật bắn người. Cậu cứ như nhìn thấy bom đếm ngược, cẩn thận đẩy quyển sách ra, nhìn thấy màn hình điện thoại hiện tên của Tô Đồng, cuống quýt đặt sách lên một lần nữa.

Cửa phòng ở phía sau bị gõ, không đợi cậu đến mở, mẹ cậu đã mở cửa từ bên ngoài.

Lý Gia Đồ luống cuống tay chân mà ấn vào nút hủy cuộc gọi, ra vẻ bình tĩnh nhìn về phía mẹ mình đang bước vào phòng, “Chuyện gì vậy ạ?”

“Ra ngoài ăn chút hoa quả đi, mẹ cắt cam rồi.” Mẹ cậu tò mò nhìn cậu một cái, “Sao lại không nhận điện thoại?”

Cậu đứng dậy nói, “Không sao đâu ạ, là điện thoại quấy rối thôi.”

“À…” Bà nhìn thoáng qua bàn, hơi mỉm cười với cậu rồi trở ra phòng khách.

Trước khi rời đi, Lý Gia Đồ bật chế độ im lặng cho điện thoại, và để phòng ngừa trong khoảng thời gian này mẹ sẽ vào phòng mình, cậu bỏ điện thoại vào trong ngăn kéo. Ở ngăn kéo có khóa, dù cái chìa khóa đã không thấy tung tích đâu nữa, nhưng thực ra, dù có khóa vào cũng vô nghĩa mà thôi.

Lần này khi cậu bước ra khỏi phòng, phiếu điểm kia đã đặt trên bàn trà.

Cậu giả vờ như chưa nhìn thấy, đi vào phòng ăn, ngồi xuống cạnh bàn, lấy một miếng cam ngọt ăn. Lớp da mỏng dính chặt ở phần thịt quả, lúc bóc không chú ý khiến nó bị vỡ, nước cam vương đầy tay.

Lý Gia Đồ không còn hứng thú, ăn xong một miếng cam này rồi đứng dậy rửa tay.

“Không ăn nữa sao? Ăn hết đi con.” Mẹ cậu nhìn cậu bước ra từ phòng bếp, nói.

Cậu lắc đầu, “Không ăn nữa ạ, cơm tối ăn nhiều quá, chưa tiêu hóa hết.” Nói xong, cậu vào phòng vệ sinh đánh răng.

Lý Gia Đồ không đoán ra nổi hành động bình tĩnh quá mức của ba mẹ, nhất là mẹ cậu. Lẽ ra như trước kia thành tích của cậu có chút dao động, mẹ đã thần hồn nát thần tính rồi cơ mà. Mẹ định khi nào thì mới nói ra? Chẳng lẽ thật sự không hỏi sao?

Trong lòng cậu trống rỗng, cứ như treo giữa không trung, không có một cảm giác kiên định nào.

Đã muộn rồi, cậu không định để ba mẹ có cơ hội hỏi chuyện thi cuối kỳ nữa, nhưng trước khi cậu đóng cửa lại, mẹ cậu như đột nhiên lấy lại tinh thần, gọi cậu lại, “Đúng rồi, Tô Đồng là ai? Bạn học hả?”

Lý Gia Đồ bỗng chốc cứng người. Cậu khống chế thời gian ngạc nhiên của bản thân, bình tĩnh đáp, “Là thầy dạy Hóa lớp con. Sao vậy ạ?”

“Vậy à…” Mẹ cậu mỉm cười, lắc đầu nói, “Vừa nãy thấy cậu ta gọi điện thoại cho con nên mới hỏi. Con đã gọi lại cho người ta chưa? Thầy có việc tìm con thì vẫn nên gọi lại mới phải.”

Cậu cố tình dùng giọng bình tĩnh, “Con gọi lại rồi, không có chuyện gì đặc biệt.” Sau đó cậu giải thích thêm, “Con là cán sự môn, thường liên lạc với thầy ấy nhiều.”

Mẹ cậu vui vẻ mở to mắt, “Con là cán sự môn Hóa? Sao chưa từng nghe con nhắc đến?”

Ngay cả Lý Quân Trác đang cúi đầu đọc tạp chí y học cũng ngẩng đầu nhìn qua.

“Cũng chẳng có gì để nói, chỉ là giúp thầy mấy việc vặt thôi.” Cậu nhún vai, “Con đi ngủ trước nhé.”

Đến giờ ba mẹ cũng không hỏi gì, Lý Gia Đồ thuận lợi đóng cửa phòng lại.

Cậu ngồi lại trước bàn học, mở ngăn kéo lấy chiếc điện thoại được nhét sâu trong cùng. Điện thoại vẫn được đặt ở vị trí trước đó, chắc mẹ không thể thừa dịp cậu đánh răng mà vào tìm điện thoại, tức là, chắc chắn mẹ đã nhìn thấy cuộc gọi đầu tiên trong lúc cậu đi tắm.

Gọi điện lại cho Tô Đồng ư?

Sau khi lên cấp ba, bởi vì cả ba người trong nhà đều có di động nên điện thoại bàn lẫn điện thoại con trước đây đều bị cắt. Từ đó về sau, Lý Gia Đồ chẳng gọi một cuộc nào ở nhà nữa.

Cậu chưa bao giờ gọi điện ở bên ngoài, về phần người ta có gọi đến, cậu cũng nói hết nội dung trong vòng hai phút rồi cúp máy. Nếu mẹ ở nhà, bình thường sau hai phút kia sẽ hỏi cậu vừa nãy đã gọi điện với ai.

Chuyện này vốn chẳng có gì cả, cậu tự nhủ thầm vô số lần với mình, chẳng có gì hết. Nhưng mỗi khi nghe thấy mẹ hỏi câu này, cậu đều kìm nén sự xúc động nói câu “Không liên quan gì đến mẹ” trong lòng, nói tên người gọi điện tới cho bà.

Nhưng về phần sau đó, mẹ cậu hỏi đã nói những gì, câu trả lời của cậu luôn là — “Không có gì ạ.”

Điện thoại đã không sạc cả ngày trời, Lý Gia Đồ nghĩ hay là cứ không sạc, chờ pin hao hết rồi tự động sập nguồn nhỉ. Cậu tìm cục sạc, cắm một đầu vào ổ điện, còn chưa kịp cắm đầu kia vào điện thoại thì Tô Đồng đã gọi đến.

Lý Gia Đồ cầm điện thoại, ngơ ngác nhìn tên của Tô Đồng, trong lòng thầm nói, đừng nhận.

Trước đây, mỗi lần đều là cậu gọi cho Tô Đồng. Cậu cũng đã từng nghĩ nếu một ngày nào đó, Tô Đồng gọi tới cho cậu thì sẽ như thế nào. Nhưng tiếc là, cậu chưa từng nghĩ tới tình huống sẽ là như vậy.

Lý Gia Đồ không thể nhận cuộc gọi này, bởi vì cậu không thể nào đoán trước được nội dung của nó. Cậu không biết cuộc gọi này sẽ kéo dài bao lâu, sợ mình vừa nghe thấy tiếng Tô Đồng sẽ khóc.

Cậu sẽ khóc ư?

Nếu cậu không thể tránh né mà bước ra khỏi phòng lần này nữa, bị ba mẹ nhìn thấy sắc mặt không đúng của mình thì sẽ là tình cảnh gì đây. Có khi nào cậu lại giống như ba năm trước, bị ba gọi vào thư phòng không bật đèn, hỏi rốt cuộc cậu ở trường đã xảy ra chuyện gì, quen người nào, vì sao lại thích con trai.

Có phải lần này sẽ thêm một câu nữa — Vì sao lại thích thầy giáo của mình?

Lý Gia Đồ đã không rơi một giọt nước mắt nào trong suốt ba năm qua, sau này cậu cũng sẽ không khóc nữa. Ít nhất là sẽ không khóc ở trước mặt ba mẹ.

Sau khi cuộc gọi của Tô Đồng vẫn chưa được kết nối, cậu không sạc điện nữa.

Mẹ Lý Gia Đồ làm việc bếp núc ở một nhà trẻ tư nhân, đã bắt đầu nghỉ đông. Trong khoảng thời gian nghỉ ở nhà này, hầu như Lý Gia Đồ 24 tiếng đều rúc ở trong nhà, không bước chân ra ngoài.

Một là vì cậu không có nơi nào để đi, hai là vì mẹ cậu ở nhà, mỗi lần cậu ra ngoài đều sẽ bị hỏi đi đâu, đi với ai. So với việc phải đáp lại câu hỏi của mẹ, cậu thà để mình ở nhà còn hơn. Hơn nữa, thành tích của cậu đứng cuối, cậu cũng không thể tìm một cái cớ để ra ngoài, chỉ có thể ở nhà đọc sách mỗi ngày — Cho dù cậu có thể đọc vào được hay không.

Trong khoảng thời gian nhàn rỗi này, trong nhà đổi thành mẹ cậu đi mua thức ăn.

Mỗi ngày vào buổi sáng lúc mẹ cậu ra ngoài mua thức ăn, cậu đều mở điện thoại ra. Mỗi lần vào thời điểm này, trong mục tin nhắn của cậu sẽ xuất hiện vài thông báo có tin nhắn tới, nói cho cậu biết vào thời gian nào của ngày hôm trước, Tô Đồng đã gọi điện cho cậu.

Lúc ban đầu, mỗi ngày Tô Đồng đều gọi mấy lần. Nhưng càng về sau, số lần càng ngày càng ít đi, mãi đến đêm giao thừa, Lý Gia Đồ mở điện thoại cả ngày nhưng không nhận được cuộc gọi nào từ anh.

Có lẽ đã từ bỏ rồi.