Như Lang

Chương 67: Ôn nhu chiếm hữu!

Editor: Băng Tiêu

Beta – reader: Băng Tiêu

Ngọt ngào kích thích vị lôi, khiến đầu lưỡi dễ dàng đột phá tuyến phòng ngự cuối cùng của nam nhân mà tấn công vào tận chỗ sâu trong. Ướt át, ấm áp, hết thảy đều hấp dẫn nam tử, khiến y phảng phất như muốn từng bước xâm chiếm lấy nam nhân kia.

Hai tay đặt trên ngực Lục Hoa Thiên cuối cùng cũng trở nên vô lực, có thể là vì Chu Mặc quá mức mệt mỏi, cũng có thể là không còn lý do làm điều đó, nên cứ kệ nam tử trên người cướp đoạt hắn, xâm nhập vào khẩu trang hắn… cho đến khi không thể thở nổi.

“Không kháng cự nữa sao?” Ngữ khí khẳng định vang lên, Lục Hoa Thiên rời khỏi đôi môi ướt át có chút sưng đỏ kia. Ngày trước y cũng đã hôn qua nam nhân, chỉ là lần nào Chu Mặc cũng giãy dụa kịch liệt, khiến y phải tay nắm chân đá, còn phải trói Chu Mặc lại.

Nhưng mà lần này, nam nhân lại hết sức an tĩnh mà cúi đầu, mặc dù không trả lời, nhưng cũng không trốn tránh y.

Lục Hoa Thiên không nhịn được mà vươn tay vuốt ve gương mặt của nam nhân, từ trên xuống dưới, cứ lặp đi lặp lại, cảm xúc mập mờ cùng ấm áp, làm cho nam nhân từ từ nhắm hai mắt lại, cùng hô hấp có phần kịch liệt hơn.

Bàn tay theo đó đi xuống chỗ xương quai xanh, nhẹ nhàng đảo quanh chỗ đó, Lục Hoa Thiên nhìn nam nhân vẫn nằm yên không nhúc nhích.

Một tay kia đang đặt trên đùi nam nhân cũng bắt đầu không yên phận mà vuốt ve, nam nhân bị kích thích, khẽ hừ một tiếng muốn lùi chân về, nhưng lúc này, Lục Hoa Thiên đã bò lên giường, chen vào giữa hai chân hắn, một tay vuốt ve bắp đùi, một tay xoa bóp bờ vai, rồi lại cúi đầu đặt lên môi nam nhân một nụ hôn thật sâu.

Không có cướp đoạt, nhưng lại bá đạo làm người ta khó có thể hô hấp.

Chu Mặc nửa nằm ở đầu giường, sức nặng của Lục Hoa Thiên làm hắn chìm vào trong gối đầu mềm mại, nam nhân có chút thiếu dưỡng khí mà thở dốc, nhưng hắn cũng không đẩy Lục Hoa Thiên ra.

Đẩy ra thì sao chứ?

Hắn đã không sao rồi…

Cười khổ trong lòng, Chu Mặc nhắm hai mắt lại, cảm thụ bàn tay người kia đang vuốt ve khắp người hắn, từ bả vai, rồi luồn vào trong ngực, tay kia thì từ bắp đùi mà trượt về phía mật huyệt phía sau, còn nhẹ nhàng khiêu khích hắn.

Trị liệu của Mile thật hiệu quả, bây giờ hắn thật không còn chán ghét nam tử động vào nữa.

Thậm chí còn có thể vì Lục Hoa Thiên hôn và vuốt ve mà thân thể nóng lên, thì ra khối thân thể này vốn dâm đãng như thế.

Cho nên lúc đầu Lục Hoa Thiên mới ở quán ăn đêm mà cường bạo hắn, rồi lần nọ tùy tiện câu dẫn cũng đủ làm cho một người không thích nam nhân như Phí Nhĩ Đức phải ân ái với hắn, thậm chí ngay cả Mile cũng vậy.

Dù sao hắn cũng thế này rồi, cũng không phải lần đầu tiên bị người thượng, cần gì phải để ý làm chi.

Nam nhân ngửa đầu, yết hầu có chút căng ra, tay Lục Hoa Thiên bắt đầu chậm rãi đâm vào thân thể hắn, xúc cảm xa lạ làm hắn không khỏi cứng người, nam tử ở trên càng thêm cuồng loạn hôn lên thân hắn, khiến dấu vết ái dục càng thêm trải rộng.

Chu Mặc thở phì phò, đôi mắt ướt át mông lung như chìm trong sương mù, nhưng dù vậy hắn vẫn nhìn thấy Lục Hoa Thiên quần áo đầy đủ, cùng hai chân xích lõa đang khoác lên vai y, nhìn nam tử hôn lên bụng mình, áo choàng tắm trên người cũng đã bung ra gần hết, thế mà Lục Hoa Thiên vẫn chỉnh tề như cũ.

Nam nhân vươn tay kéo áo Lục Hoa Thiên ra, động tác đó khiến Lục Hoa Thiên ngừng lại, nhìn vào mắt Chu Mặc, khóe miệng nam tử khẽ nhếch lên, mỉm cười cúi đầu hôn lên bắp đùi đang khoác lên vai mình một cái, sau đó ngồi dậy, ở trước mặt nam nhân mà cởi sạch quần áo.

Vóc người của Lục Hoa Thiên so với Chu Mặc không những trông khỏe khoắn hơn, mà còn như tùy thời có thể bắn ra phá lực làm người ta không thể chống cự.

Lục Hoa Thiên quỳ gối giữa hai chân Chu Mặc, kéo tay nam nhân đặt lên vai mình, đồng thời ghé vào bên tai Chu Mặc, thấp giọng nói: “Đau thì bảo, cứ ôm chặt ta.”

Sau đó, Chu Mặc nhìn thấy nam tử xích lõa đang nâng hai chân hắn lên, ôn nhu hôn lên thân thể hắn, chậm rãi… nhẹ nhàng… đem cự vật cứng rắn như lửa đưa vào trong cơ thể.

“Ưm—-” Đôi tay đặt trên vai Lục Hoa Thiên nắm lại thật chặt, Chu Mặc cắn môi, như con thú nhỏ mà nức nở, hai tay cũng gắt gao ôm lấy y.

Thân thể dán hợp cùng một chỗ, mang đến sức nóng do tiếp xúc nguyên thủy nhất tạo ra, làm người ta mê loạn mà điên cuồng.

Tốc độ thong thả dần biến thành mãnh liệt, trong nháy mắt, móng tay của nam nhân gần như đã đâm sâu vào da thịt của Lục Hoa Thiên, tiếng rên rỉ cũng không khống chế được mà bắt đầu phun ra.

“Chu Mặc, nhìn tôi, đừng nhắm mắt.” Gạt nhẹ vài lọn tóc trên mặt nam nhân ra, Lục Hoa Thiên chăm chú nhìn nam nhân, sau đó cúi đầu hôn nhẹ lên cái trán và chóp mũi của hắn.

Nam nhân mông lung mở mắt ra nhìn, đây không phải lần đầu tiên ở gần như thế, nhưng lại là lần đầu tiên quan sát nam tử ở khoảng cách gần thế này.

Hai tròng mắt vốn sắc bén giờ phút này đã mềm mại không ít, mang theo ôn nhu làm người ta không thể trốn tránh, cái mũi cao thẳng, ngũ quan như điêu khắc, hết thảy đều nói lên vẻ tuấn mỹ bức người của Lục Hoa Thiên.

Bởi vì dung nhan của Lục Hoa Thiên mà ngây ngốc, nhưng trong nháy mắt, cơn đau dưới thân đã đánh tỉnh hắn, cự vật nóng rực cứng rắn mà mãnh liệt, làm cho Chu Mặc không biết làm thế nào, cũng không biết nên theo ai, cứ như một đứa bé bị lạc.

“A—- a!”

Nhưng cơn đau chậm rãi hòa tan trong cảm giác tê dại, tiếng rên rỉ không kìm giữ nổi vang lên.

Bị nam tử trên người liên tục đánh vào điểm mẫn cảm, Chu Mặc bắt đầu lâm vào mê loạn, đến mức phân không rõ giờ phút này đang chiếm cứ thân thể hắn là ai.

Tựa như cái đêm Phí Nhĩ Đức thâm tình mà nói “Anh yêu em”, rồi cả hai điên cuồng triền miên trên chiếc giường lớn ấm áp, cùng những giọt lệ hạnh phúc tuôn rơi.

Hình như hắn lại nằm mộng, trong mộng, hắn bị sóng lớn vây quanh, nhìn không rõ cái gì trong bóng đen mờ mịt, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy ánh sáng màu hoàng kim đằng xa…

Rốt cuộc là ai đang ôm hắn, giữ lấy hắn?

Chu Mặc cố gắng mở to mắt nhìn nam tử đang rong ruổi ở trên.

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Lục Hoa Thiên thấy thế, liền cúi người nâng cằm nam nhân lên, tiếp tục nụ hôn nhiệt tình nóng bỏng, cảm xúc chân thật làm cho nam nhân rõ ràng, người đang hôn hắn đích thực là Lục Hoa Thiên…

Là người từng tổn thương hắn sâu nhất, và cũng là người bây giờ nhặt hắn trở về.

Chỉ mà, Lục Hoa Thiên ôm hắn thật chặt, lại còn ấm áp, làm cho hắn có chút không muốn xa rời.

Tình cảm mãnh liệt trôi qua, nhưng tiếng vang dâm mỹ vẫn vang lên trong căn phòng tràn ngập khí tức mập mờ, và cũng thật ấm áp.

Nam nhân ghé vào giường thở hổn hển, người ở trên vẫn đè nặng lên hắn, còn dịu dàng hôn lên tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của hắn.

“Mệt không?” Vùi đầu vào tóc Chu Mặc mà hít lấy khí tức thuộc về nam nhân, Lục Hoa Thiên hỏi.

“Đói bụng…”

Thật sự đói bụng, hắn đói quá đi.

“Muốn ăn cái gì, tôi mua cho anh.” Lục Hoa Thiên đứng lên, bắt đầu mặc quần áo.

“Ha ha.” Chu Mặc ngẩng đầu cười dịu dàng với Lục Hoa Thiên: “Không cần, để tôi làm.”

Trong phòng bếp, nam nhân cầm dao chậm rãi thái thức ăn, tựa như đã làm rất quen việc này, rửa thức ăn, thái thức ăn, sau đó cho vào nồi nấu, và chuẩn bị bát đĩa.

Chỉ là hôm nay, nam nhân làm có chút phức tạp hơn, tựa như tâm tình bây giờ của hắn.

Từ nhỏ đến lớn, chỉ có lúc nấu ăn mới làm hắn bình tĩnh trở lại, bởi lúc đó hắn sẽ không thể phân tâm suy nghĩ việc khác được.

Nói cách khác, căn phòng bếp chính là cái xác ốc sên của hắn, là nơi an toàn để hắn có thể chậm rãi trị liệu cho con tim bị tổn thương của mình.

Mất mấy tiếng mới chuẩn bị xong, Chu Mặc vừa bước ra cửa phòng bếp, đã thấy một lớn một nhỏ ngồi bên bàn.

“Ba, tiểu Ý đói quá, con muốn ăn cơm,” Lúc Chu Mặc đang nấu nướng, Lục Thiên Ý đã trở về, trên cổ còn quấn khăn quàng, bộ dạng đáng thương nhìn Lục Hoa Thiên.

“Con là heo sao, suốt ngày chỉ biết ăn thôi.” Ngoài miệng nói vậy, nhưng nam tử vẫn tươi cười nhéo cái mũi nhỏ của con trai.

Hình ảnh phụ tử tình thâm làm nam nhân có cảm giác như lần đầu tiên nhìn thấy Lục Hoa Thiên, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp, tâm tình cũng tốt hẳn lên.

“Đã xong, có thể ăn rồi.” Mang theo nụ cười đầu tiên trong ngày, chu Mặc đặt đĩa cá kho tàu lên bàn, tiểu hài tử thòm thèm lập tức cười toét, chảy cả nước miếng.

“Chờ chút nào.” Lục Hoa Thiên cười cười kéo Lục Thiên Ý, rồi quay ra nói với nam nhân: “Để tôi đi lấy chén.”

“Ừ.” Chu Mặc cười gật đầu.

Trên bàn đặt không ít món ăn, mà món nào cũng làm Lục Thiên Ý nhìn đến chảy nước miếng.

“Ăn ngon! Chú nấu ngon quá!” Nuốt ngấu nghiến, Lục Thiên Y mở to mắt nhìn Chu Mặc.

“Ha ha, vậy sau này chú sẽ thường xuyên nấu cho con ăn, được không?” Đã lâu rồi chưa có ai chia xẻ với hắn, chứng kiến khuôn mặt ngây thơ tươi cười, tâm tình của Chu Mặc tựa hồ cũng cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều.

“Mẹ! Chú làm mẹ con đi!” Tiểu hài tử nói tiếp: “Ba thích chú lắm, con cũng thích chú, chú là mẹ con nhé!”

“Hả?” Chu Mặc lặng đi một chút, sau đó nở nụ cười, vỗ đầu Lục Thiên Ý, nói: “Đàn ông sao làm mẹ được con.”

“Nhưng con muốn chú làm mẹ con cơ.” Lục Thiên Ý quay đầu nhìn cái người chỉ cười không nói kia, nũng nịu kêu: “Ba….”

“Còn không mau gọi mẹ.” Chu Mặc còn tưởng Lục Hoa Thiên sẽ ngăn cản, nào ngờ người này lại nói như thế, làm Lục Thiên Ý nghe xong, không ngừng gọi Chu Mặc là “mẹ, mẹ”, khiến nam nhân dở khóc dở cười.

“Nào có ai giáo dục con cái như thế.” Chu Mặc cười mắng Lục Hoa Thiên.

“Lần này tôi về New York, chỉ có một mục đích.” Lục Hoa Thiên bỗng nghiêm mặt nói: “Chính là mang em trở về.”

“Chu Mặc, theo tôi về đi.”

Nam nhân ngẩng đầu, nhìn Lục Hoa Thiên, rồi lại nhìn tiểu Ý đáng yêu, hắn theo Lục Hoa Thiên về cũng là một ý không tệ, dù sao bây giờ ở đây hắn cái gì cũng không có nữa rồi.