Editor: VioletBeta – reader: Chuotbong“Ba ba!” Tiểu hài tử hướng bàn tay nhỏ bé về phía nam tử, Lục Hoa Thiên cười ôm lấy đứa nhỏ trong lồng ngực Chu Mặc, đối với sự kinh ngạc của Chu Mặc chỉ nhẹ cười.
“Ba ba, bọn họ đang nói cái gì, Tiểu Ý nghe không hiểu.” Nghe không hiểu tiếng Anh, Lục Thiên Ý hướng ba ba mình nghi hoặc hỏi, lại có chút uể oải nói, “Thúc thúc thoạt nhìn mất hứng.”
“Lục tiên sinh, thật sự là thất lễ khi phải để ngươi chứng kiến một việc mất mặt như vậy.” Nam nhân đó hướng Lục Hoa Thiên giải thích, trong mắt hắn không cần biết Chu Mặc có phải là đồng tính luyến ái hay không, điều hắn để ý đến là, nếu như tất cả các nhân viên trong công ty đều nhận được bưu kiện này thì hình ảnh của công ty sẽ bị xấu đi.
Ngay tại cái thời điểm kinh tế khó khăn, thật sự là không dễ dàng bỏ qua được việc này.
“Ngươi thích thúc thúc?” Nhìn đến đứa con quan tâm nam nhân, khóe miệng Lục Hoa Thiên giương lên một cung độ, có lẽ là duyên phận, hắn còn chưa cho Tiểu Ý biết Chu Mặc là ai, hai người lại có duyên phận mà gặp nhau.
Duyên phận a. . . . . .
Có lẽ đó là sự thật, vô luận là ba năm trước đây gặp mắt, rồi ba năm sau lại tái ngộ, trùng hợp đến độ làm người ta không giải thích được.
Đối với Chu Mặc mà nói thì đây là nghiệt duyên, nhưng đối với Lục Hoa Thiên, khẳng định đây không phải nghiệt duyên.
Nghe xong lời phụ thân nói, Lục Thiên Ý gật gật đầu, không biết có phải là do di truyền từ phụ thân hay không mà đối với nam nhân trong thang máy ngồi xổm xuống nói chuyện có cảm tình thật tốt, trực giác của hài tử nói là thích nam nhân ôn nhu này.
Lục Hoa Thiên sờ sờ đầu đứa nhỏ, đem Lục Thiên Ý thả xuống, quét mắt nhìn hết những người có mặt trong phòng họp, ánh mắt tuy trầm mặc nhưng lại làm cho người ta cảm rét lạnh.
Ánh mắt đó, con người đó, nếu là người thông minh thì sẽ không trêu chọc nam tử này.
“Các vị hiểu lầm rồi.” Thời điểm nói chuyện, Lục Hoa Thiên dường như có quét mắt nhìn về phía Phí Nhĩ Đức vài lần, “Ảnh chụp hai nam nhân hôn môi ở Trung Quốc kì thực là một chuyệt rất bình thường.”
Nam tử vừa nói xong, mọi người ở đây đều lộ ra vẻ kinh ngạc, nhất là nam nhân sinh ra và lớn lên tại Trung Quốc – Chu Mặc.
“Ở thời xa xưa cổ đại của Trung Hoa đã có những chuyện như thế này, cái này cũng không thể gọi là tình yêu, mà chỉ là tình bằng hữu biểu hiện với nhau mà thôi.” Lục Hoa Thiên bắt đầu nói thiên nói địa giải thích, cái gì Hàn Tử Cao, cái gì Càn Long cùng thân đích, còn dám miêu tả sinh động nam nhân cùng bằng hữu của mình hôn môi như thế nào, làm cho người ta nghe xong không khỏi thắc mắc. Chu Mặc đối với Lục Hoa Thiên, tuy chán ghét nhưng không phải không có yêu thích, yêu thích trình độ giữ âm thanh lúc nào cũng bình ổn, ngay cả lúc giải thích cũng không làm mất đi mị lực lôi cuốn, Lục Hoa Thiên giống như một nam châm mạnh mẽ, hắn lạnh lùng, ánh mắt của hắn, từng cử chỉ hành động của hắn đều lôi cuốn hấp dẫn mọi ánh nhìn.
Giống như là những người dân bình thường ngước nhìn lên một vị vương giả.
Nếu không có sự việc xảy ra ba năm trước, chắc cõ lẽ Chu Mặc cũng đã bị Lục Hoa Thiên mê hoặc.
Hắn không phủ nhận, cũng không tỏ vẻ quá khích.
Nhưng hôm nay, Chu Mặc cảm giác rằng Lục Hoa Thiên đang đứng trước mọi người nói bậy bạ kia rõ ràng là đang giải vây cho hắn.
Lục Hoa Thiên không phải là thích gây sức ép cho hắn sao, nhục mạ hắn, đùa bỡn hắn sao? Vì cái gì mà hiện tại. . . . . . hiện tại lại đứng ra tìm đường lui giúp mình.
Chu Mặc bỗng nhiên có một nghi hoặc lớn trong lòng.
Có cao hứng nhưng cũng có thất vọng, vì sao người đứng ra không phải là Phí Nhĩ Đức.
“Nguyên lai Trung Quốc còn có chuyện như vậy?” Một người ngữ khí kinh ngạc hướng Lục Hoa Thiên nói.
Trên thực tế, nếu như Trung Quốc không tổ chức thế vận hội Olympic, phỏng chừng trong mắt đại bộ phận người ngoại quốc, Trung Quốc vẫn như cũ là “đỏ thẫm đèn lồng cao cao quải” vùng nông thôn nào đó.
Thế vận hội Olympic tổ chức ngay trong lúc quốc gia đang trong quá trình đổi mới, nguyên nhân họ nghĩ rằng Trung Quốc sẽ không thể nào làm được trò trống gì, kết quả là sau khi họ đến Bắc Kinh mới thấy mình chính là đồ ngốc.
Đừng nhìn vào những nhân viên cao cấp ngồi đây mà vội đoán, không phải ai cũng đã từng đến Trung Quốc, vì thế cảm thụ chân chính của họ về Trung Hoa là không hề có.
Đối với Lục Hoa Thiên, hắn chính là thường xuyên bắt lấy điểm yếu này của các đối tác ngoại quốc mà làm trò vui.
“Các vị không tin sao?” Nói một câu, ánh mắt Lục Hoa Thiên dừng lại trên người Phí Nhĩ Đức, “Ta cùng Chu Mặc đều là người Trung Quốc, trước kia cũng từng làm qua loại chuyện này, cái này ta gọi là thưởng thức nhân tài a.”
Vừa nói chuyện, vừa tiến đến gần nam nhân: “Các ngươi không nên lấy hắn mà lấy làm hổ thẹn, mà phải gọi là may mắn mới đúng, ha hả, ngươi nói có phải không, Phí Nhĩ Đức tiên sinh?” Khoảng cách từng chút một gần với Chu Mặc hơn, Lục Hoa Thiên hướng mắt nhìn Phí Nhĩ Đức đứng cách Chu Mặc không xa.
“Đương nhiên, ta cảm thấy thực may mắn khi có Chu Mặc làm nhân viên của mình.” Những người khác đối với Trung Quốc không biết, nhưng Chu Mặc biết từ nãy đến giờ Phí Nhĩ Đức đều hiểunhững lời nói của Lục Hoa Thiên là nói dối.
“Nói tóm lại, đối với người Trung Quốc chúng ta, hôn môi cũng chẳng là vấn đề gì to tát.” Nói xong một câu, Lục Hoa Thiên đột nhiên ôm lấy thắt lưng Chu Mặc hôn lên môi hắn.
“Ngô ——” Chu Mặc cả kinh nghĩ muốn lùi về phía sau, tránh né cái hôn bất thình lình.
“Đừng nhúc nhích.” Khẽ nói nhỏ, Lục Hoa Thiên dùng tay ôm chặt ngăn không cho Chu Mặc lùi về sau.
Trước mắt bao người, dù như thế nào cũng muốn diễn cho xong.
Chu Mặc hiểu được Lục Hoa Thiên muốn làm gì, nếu giờ hắn đem Lục Hoa Thiên đẩy ra chẳng khác gì tự chui mình vào rọ, giờ phút này cũng chỉ có thể tùy ý Lục Hoa Thiên muốn làm gì thì làm.
Bất quá, Lục Hoa Thiên cũng không có làm gì quá khích, chỉ là ma xát nhẹ lên môi nam nhân rồi liền tách ra, tách ra hết sức vô tình lại nhìn thấy mặt nam nhân có chút đỏ ửng, nam tử khóe miệng cười nhếch lên.
“Ta có đứa nhỏ, cũng không phải đồng tính luyến ái, đối với việc ngưỡng mộ nam nhân này, ta cũng sẽ hôn hắn.” Người nào đó nói dối, trông bộ dáng không ai có thể nhận ra được.
“Ta nghĩ ảnh chụp này, đại khái là có người muốn quậy phá, các vị không cần quá kinh ngạc như vậy.”
Trầm mặc nhìn tất cả mọi người, đôi mắt Lục Hoa Thiên có chút trào phúng nhìn về phía Phí Nhĩ Đức, trong mắt còn có chút trợn trắng đầy khiêu khích.
Đây là việc mà vốn là Phí Nhĩ Đức nên làm, làm trò trước mặt Phí Nhĩ Đức, ôm ấp nam nhân, lại cùng nam nhân hôn môi, nói vậy trong lòng Phí Nhĩ Đức hiện giờ là đang nổi trận lôi đình.
“Ngay cả loại chuyện này đều ứng phó không được, ngươi thật là yêu Chu Mặc, hay vẫn là thích cái mỹ vị mới mẻ của thân thể hắn?” Đi ngang qua Phí Nhĩ Đức cùng Chu Mặc, Lục Hoa Thiên thanh âm không to không nhỏ chỉ vừa đủ cho hai người nghe thấy.
“Trận này hội nghị xin thứ cho ta hôm nay không thể tham gia.” Nắm lấy tay đứa nhỏ dắt ra cửa, Lục Hoa Thiên dừng lại trào phúng cười nói, “Quý công ty muốn nghĩ đem trò đùa kia hạ thấp nhân phẩm người ta, thật sự tốt, nhưng cứ tiếp tục như vậy thì. . . . . . là tự chính mình đem hình tượng công ty phá hư đi.”