Như Lang

Chương 42: Chuyển nhà (Thượng)

Ba năm, cũng là một khoảng thời gian không ngắn. Nhưng trong từng giây phút không lúc nào hắn không bị giày vò. Từng nghĩ rằng thời gian sẽ giống như nước cuốn trôi tất cả, nhưng nhìn lại cơn ác mộng lại cứ ám ảnh hàng đêm.

Mà giờ phút này đây bóng đen luôn ám ảnh hắn hàng đêm nay lại xuất hiện trước mặt. Giống như những gì xảy ra vào ba năm trước, nhưng lại có chút gì đó khác biệt.

“Ba năm trước đây trong lời nói của ta đã có ý này.”

Khi Chu Mặc ở văn phòng nghe được Lục Hoa Thiên nói những lời này, nam nhân rất nhanh đem tất cả mọi chuyện tua nhanh trong đầu như một cuốn phim. Mắt nhìn thấy Lục Hoa Thiên đi ra, Chu Mặc đột nhiên mở miệng nói: “Ta nghĩ ba năm trước đây ta đã nói đáp án với ngươi.”

“A…” Đưa lưng về phía Chu Mặc nam tử phát ra tiếng cười khẽ: “Chúng ta vẫn còn thời gian để nói về vấn đề này.” Bước chân của nam tử ngày càng nhỏ dần. Chu Mặc một tay đóng cửa lại, rồi dựa lưng vào cửa cười khổ làu bàu nói: “Ta kiếp trước phải chăng là đã mắc nợ ngươi…”

Chỉ có như vậy ngươi mới gắt gao không buông tha cho ta…

Nam nhân đưa mắt nhìn ra bên ngoài, nước Mĩ, mùa thu không khí mang theo chút ẩm ướt, mây đen đầy trời, cũng giống như tâm trạng của hắn…

“Hôm nay sẽ có mưa.”

Trời chạng vạng cũng là thời điểm tan tầm. Giờ tan tầm của mỗi người trong công ty cũng không hề giống nhau. Có lẽ gần đây kinh tế tiêu điều, GDP của Mĩ cũng vì thế mà giảm, mọi người sống ở đây không thể nào thấy thoải mái được. Giống như ngoài trời, một mùa thu băng giá…

Không ai biết được ngày mai rồi sẽ như thế nào, mỗi ngày đều phải cố gắng bảo trụ công tác của mình. Một người buổi sáng còn nghe điện thoại gọi đến, trong đó nói rằng: Lương của ngươi có thể giảm không?

Tới buổi chiều, có lẽ sẽ trở thành: Ngươi có thể sẽ bị giảm biên chế.

Bị giảm bớt lương, cũng là điều đáng vui mừng trong thời buổi này. Đâu có ai muốn sáng mai tỉnh lại thì nghe tin mình bị thất nghiệp đâu. Giảm bớt chi tiêu, cố gắng tích góp, thời buổi giá cả đều lên, mỗi người đều cố gắng giữ lấy túi tiền của mình.

“Rầm lạp…”

Hạt mưa lạnh lẽo rơi xuống nền xi măng màu xám. Nhìn xuống phía dưới cửa công ty cũng dần dần thưa bớt người, Chu Mặc dường như cũng bị không khí này làm cho tâm có chút phiền muộn. Nhìn đồng hồ cũng đã bảy giờ, em gái hắn không biết có chuyện gì mà gọi liên tục giục hắn nhanh đến.

“Tiểu Tuyết, ta là tạm thời ở nhà của tổng tài, không có tiện cho ngươi ở nhờ…” Đúng thật là không được tiện. Nhưng đúng hơn là hắn không biết làm sao để đối mặt với Phí Nhĩ Đức chứ đừng nói là nhở vả.

“Ta có chỗ ở rồi! Ta sẽ ở nhà của bằng hữu. Bằng hữu ta nói trời mưa nên hắn sẽ đến đón ngươi, cứ như vậy đi, ta đi siêu thị mua đồ ăn.”

“Uy…”

Lần trò chuyện cuối cùng của hai người nội dung cũng như trên.

“Hô…” Nam nhân thở dài, cầm điện thoại lên ấn gọi số điện thoại trên tầng ba mươi. Nhưng khi ấn được ba con số thì ngón tay đột nhiên ngừng lại không bấm xuống tiếp. Là quên số sao…?

Nam nhân mở danh bạ điện thoại tra số, đầu ngón tay bấm bàn phím mà trong lòng chua xót. Trước kia đều là Phí Nhĩ Đức gọi đến, hắn chỉ có tiếp điện thoại mà thôi. Bây giờ đây, có chút gì đó không đúng…

Người kia gần đây cũng ít gọi điện cho hắn. Bất quá lại có cái gì đó tốt, phải chăng có phải chính là khoảng cách giữa tầng mười tám và tầng ba mươi không? Nam nhân cười nhạo chính mình rồi bấm gọi dãy số.

“Uy.” Phí Nhĩ Đức âm thanh trầm thấp vang lên.

“A, em gái ta đến New York, hôm nay ta phải về sớm.”

“…Ta lấy xe đưa ngươi đi.”

“Không cần, bằng hữu của muội muội ta sẽ đến đưa ta đi, ân… Ta buổi tối có lẽ sẽ không về, nên nói trước với ngươi.”

“… Ân.”

Cúp điện thoại xuống, Chu Mặc hít một hơi nhẹ rồi thở ra, tay nắm điện thoại có phần buông lỏng. Hắn cảm thấy mình giờ đây không còn là chính mình, lại càng không biết chuyện này kết thúc sẽ ra sao. Vẫn là không thể che giấu nội tâm mà thở dài…

Giống như tro bụi, nhưng có làm thế nào cũng không tiêu tan được.

Không nghĩ ngợi thêm nữa, nam nhân lắc đầu nhìn bên ngoài trời vẫn mưa tầm tã, cầm lấy cái ô trong văn phòng nhanh chân bước đến đại sảnh. Vừa bước ra khỏi thang máy lại nghe thấy một âm thanh quen thuộc vang lên.

“Này! Chu Mặc!” Một người mặc áo xám đứng trước mặt hắn. Hóa ra đó là Mile. Mái tóc vàng của Mile hiện tại có chút ướt làm cho nó dường như phát sáng. Nếu không nhìn kĩ có lẽ sẽ tưởng lầm là một hoàng tử trong câu truyện cổ tích.

Sự thật thì chẳng có cổ tích, càng không có hoàng tử. Việc xảy ra mấy hôm trước với Mile vẫn còn ở trong lòng Chu Mặc. Ngực hắn lại muốn khóc rống lên. Nhưng hiện tại nam nhân lại thấy mí mắt cùng da đầu mình giật giật liên hồi: ” Sẽ không phải là ngươi chứ. . . . . .”

Giác quan thứ sáu của nam nhân… Chu Mặc thống hận điều này.

“Hảo thông minh a, ha hả, uy! Uy! Đừng có nhìn thấy ta là tức giận chứ. Ta dù sao cũng là bạn của em gái ngươi.” Ánh mắt lười nhác cùng nụ cười trên mặt, Mile vội vàng buông tay ra.

Chu Mặc khuôn mặt không một chút thay đổi lôi kéo Mile ra khỏi công ty. Một nam nhân tức giận đang lôi kéo một nam tử tóc vàng ưa nhìn, điều này thu hút không ít ánh nhìn của mọi người xung quanh.

Ngồi trong xe Mile, Chu Mặc hướng đến nam tử tóc vàng nói: “Ngươi dám động đến một cọng tóc của em gái ta, ta liền đem tay ngươi phế đi!”

“Uy uy… đều không phải là ý của ta. Là do em ngươi muốn ở lại kia mà!” Mile đột nhiên ghé sát vào mặt Chu Mặc. Trong nháy mặt khuôn mặt phóng đại của nam tử hiện ra trước mặt khiến Chu Mặc hoảng sợ mà thối lui, kết quả là đầu bị va vào cửa xe.

“A a, đau quá.” Hướng mắt nhìn đến nam nhân bướng bỉnh đang xoa, Mile híp mắt khẽ mỉm cười thấp giọng nói: “Uy, đại thúc, đêm nay ta muốn ăn một bữa thật ngon.” Mỗi lần nhớ tới bữa sáng tình yêu của Chu Mặc ngày hôm đó, cơn thèm ăn của Mile lại trỗi dậy không kiềm chế được…

“Mơ đi!” Hung hăng trừng mắt nhìn Mile, Chu Mặc xoa xoa đầu rống lên một câu.

Nam tử lái xe trẻ tuổi mà xinh đẹp, miệng cười trông cũng đáng yêu, một người như vậy thử hỏi ai nhìn không liền thích, ngoại trừ Chu Mặc. Lần đâu tiên gặp mặt Mile, Chu Mặc liền cảm thấy trong đôi mắt xinh đẹp trong suốt kia dường như có một lớp sương mù, luôn luôn có chút gì đó quỷ dị.

Quấy rầy trên máy bay sau đó còn đột nhập vào khách sạn, số nghi ngờ càng ngày càng gia tăng đối với nam tử này.

Nhưng là…

Nam nhân quay đầu lại nhìn Mile, trên mặt người kia vẫn là một nụ cười xinh đẹp thân thiết. Nghe Mile vui vẻ tụ do nói chuyện phiếm, Chu Mặc không khỏi thở dài. Có lẽ nam tử xinh đẹp này luôn mang đến cho người ta cảm giác nguy hiểm, nên khi người đó cười thân thiết cũng không làm cho người ta quên đi sự nguy hiểm.

Mà điểm này, mới là nguy hiểm nhất.

Dường như biết rõ Mile là một người nguy hiểm. Nhưng chính mình ngày đó lại đã bỏ hết ngụy trang mà yếu ớt thống khổ ngay trước mặt hắn, lại còn ôm Mile khóc không ngừng. Cuối cùng còn an ổn ngủ cùng. Khi Chu Mặc tỉnh lại liền thấy gương mặt xinh đẹp của Mile ghé sát vào mặt mình, làm thiếu chút nữa là dọa hắn té xuống giường.

Chu Mặc dựa vào của sổ sờ sờ cái mũi. Một đại nam nhân mà cư nhiên lại dựa vào lòng của Mile mà khóc rống, thật sự là mất mặt chết đi được, thật muốn tự vẫn cho rồi.