Như Lang

Chương 12: Ý nghĩ đen tối (thượng)

Ngày 14 tháng 9 năm 2008, vào đúng ngày Trung thu của Trung Quốc, Mĩ cũng bắt đầu rơi vào tình trạng khủng hoảng kinh tế, công ty của Lôi Nặc huynh đệ có nguy cơ sẽ phá sản, cơn khủng hoảng này có nguy cơ sẽ lan ra khắp thế giới, mùa đông năm nay tài chính của Mĩ và thế giới sẽ như một trận động đất kinh hoàng.

Ngự tại một tòa nhà cao tầng ở New York là một phòng khám tư nhân, nam tử tóc vàng nhàn nhã ngồi gõ gõ cái bàn phím, thản nhiên uống nước trái cây, khóe miệng không kiềm được mà nở một nụ cười.

“Tài chính như bọt biển, cuối cùng cũng bị thổi bay đi, cái đám người kia chắc bắt đầu đánh bài chuồn rồi.” Nhẹ nhàng nuốt xuống một ngụm nước trái cây, Mile cười nói, “Wall Street gần đây nhất định sẽ rất náo nhiệt.”

Nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, Mile nở nụ cười: “Quy mô cuộc khủng hoảng thật không nhỏ a, vẫn là tạm thời không cần tham dự thì tốt hơn, ân. . . . . giờ là thời điểm tìm trò vui a, ha hả.”

—————————————————————————————

Phí Nhĩ Đức làm sao vậy?

Chu Mặc bắt đầu hoài nghi Phí Nhĩ Đức đang hối hận vì đã kêu mình đến ở chung, chứ không vì sao cứ cảm giác người kia đang chán ghét mình đến mức không cho mình đụng vào người. Quên đi, loại chuyện này không nên đem ra nói đùa như thế được.

Chu Mặc thở dài, đưa mắt nhìn vào tiêu đề của tờ báo, một tiêu đề đơn giản Mĩ đang thu mua cổ phiếu, như thế là Lôi Nặc huynh đệ sẽ bị phá sản sao. Dù sao thì chuyện này cũng không liên quan đến hắn.

Chu Mặc trong đầu bây giờ rối không khác gì cái cuộc khủng hoảng kia, giống như mối tình đầu của một tiểu cô nương, não bộ chỉ toàn hình ảnh của Phí Nhĩ Đức, tên hỗn đản trẻ tuổi đó vì cái gì mà lại làm tổng tài, vì cái gì mà phải vĩ đại như vậy, vì cái gì mà lại đẹp trai anh tuấn như vậy. . . . . . Hết thảy đều giống như một bức họa, làm cho Chu Mặc bắt đầu phân tâm, bắt đầu ảo tưởng, bắt đầu phiền não.

Thế này vẫn còn chưa đủ sao? Có thể cùng hắn ở cùng một chỗ chẳng phải đã tốt quá rồi, ngươi lẽ nào còn muốn cùng hắn ngủ trên cùng một giường như vợ chồng? Chu Mặc không ngừng thầm mắng chửi chính mình, là một người có chức vụ và địa vị bình thường, hắn biết cái thứ tình cảm đó chỉ có thể vĩnh viễn chôn sâu trong lòng, vĩnh viễn không thể nói ra.

“Buổi tối ăn cái gì?” Điện thoại từ tầng ba mươi lại một lần nữa kêu đến, kết quả là, sau một buổi sáng đầy tương tư, Chu Mặc nguyện ý để cho mọi việc cứ như thường ngày, buổi tối ngồi đối diện với Phí Nhĩ Đức ở nhà ăn.

Bọn họ cần nhất bây giờ là nói về nguy cơ tài chính, nói về thị trường chứng khoán, nói về thị trường bất động sản, nhưng câu nói được nói nhiều nhất vẫn là—— buổi tối ăn cái gì.

Phí Nhĩ Đức ngươi là heo hay sao? Chỉ biết có ăn thôi! Chu Mặc ở trong lòng thầm mắng Phí Nhĩ Đức một phen nhưng vẫn là làm ra vô số món ăn khiến đối phương hân hoan thích thú, sau rồi lại thỏa mãn nhìn Phí Nhĩ Đức ăn một cách ngon lành.

Nhưng ngay khi đang nói về món vịt ở Bắc Kinh, Phí Nhĩ Đức đột nhiên hỏi: “Chu Mặc, ngươi rời bỏ thị trường chứng khoán để đến đây làm sao?”

“Là rút lui sớm.” Thị trường chứng khoán chính là như vậy, có lúc người ta lại cố chấp lao đầu vào, thời gian sau lại lên tiếng trách móc. Rút lui ngay lúc lợi nhuận đang lớn hay chỉ cần đi sai một chút thì lập tức tiêu đời ngay! Ba của Chu Mặc cũng là người chơi cổ phiếu, năm 2007 thị trường chứng khoán của Trung Quốc bỗng tăng vọt, làm cho ba của Chu Mặc bán ra thu vào không ít lời, khi đó Chu Mặc đã có lên tiếng nhắc nhở ba, thị trường chứng khoán cứ như bọt biển, 2008 lại vô cùng thảm hại.

Chu Mặc thấy vô cùng may mắn vì ba hắn đã nghe lời hắn mà rút lui ra khỏi thị trường chứng khoán.

Chu Mặc nói: “Ngươi lo lắng cho ta?” Nhịn không được khóe miệng cười cười.

“Ta là sợ ngươi phá sản, đến lúc đó cả đời lại phải ở nhờ nhà ta.” Phí Nhĩ Đức cười nói.

“Nếu ta phá sản thật sự, ngươi sẽ cho ta ở đây cả đời chứ ?” Hỏi xong câu này Chu Mặc liền làm bộ uống rượu mà quay mặt đi, nhưng trong mắt lại lóe lên một tia chờ đợi.

“Nói thật Chu Mặc, nếu ngươi là nữ nhân, nói không chừng ta sẽ lập tức đi mua một bó hoa hồng thật lớn sau đó quỳ rạp trước mặt ngươi, ta tuyệt đối không để cho bất kì nam nhân nào khác cướp đi một nữ nhân vừa thông minh vừa nấu ăn ngon như ngươi.” Phí Nhĩ Đức nói, đôi mắt xanh thẳm sáng rực làm cho Chu Mặc có chút dở khóc dở cười, người này hy vọng mình là một nữ nhân, nếu là nam nhân… thì không được sao?

“Đáng tiếc trên thế giới chỉ có một Chu Mặc, và tuyệt đối sẽ không là nữ nhân.” Chu Mặc cúi đầu uống rượu, khi ngẩng đầu lên lại thoáng nhìn thấy Phí Nhĩ Đức vội vàng dời tầm mắt đi nới khác, không khỏi tò mò mà hỏi một câu, “Ngươi đang nhìn trộm ta sao?”

“Không có.” Phí Nhĩ Đức lắc đầu vô tội.

“Phí Nhĩ Đức, ngươi gần đây rất kì quái.” Chu Mặc âm trầm lên tiếng. “Có khi thì ngươi nhìn chằm chằm vào ta, có lúc lại như muốn né tránh ta, cũng có lúc như sợ tiếp xúc với ta, ngươi bị làm sao vậy?” Bất quá chỉ vài ngày hôm nay, người kia mới trở nên kì quái như vậy.

Xem ra Chu Mặc không hề biết chính mình là nguyên nhân của vấn đề.

Phí Nhĩ Đức vẫn lắc lắc đầu, hắn là không thể nói cho Chu Mặc biết: ta hôm trước buổi tối nằm mơ cùng ngươi trên giường .

Quả thực điều này rất hoang đường, Phí Nhĩ Đức lo lắng rằng có phải là đã lâu rồi hắn không có đi tìm nữ nhân, nên đầu óc trở nên bại hoại càng ngày càng đem mắt hướng về phía nam nhân Trung Quốc mê người kia.

Có đôi khi đột nhiên nhìn thấy Chu Mặc, hắn mặc nhiên trở nên thất thần, những phản ứng sau đó lại vô cùng kì quái, càng đáng sợ hơn là cái cảm giác ham muốn đem người kia đặt dưới thân hảo hảo vuốt ve, làm cho thần kinh Phí Nhĩ Đức bị tra tấn đến cùng cực thống khổ.

Chẳng lẽ ta lại là đồng tính luyến ái? Phí Nhĩ Đức bắt đầu tự hỏi chính mình. Tưởng tượng cái cảnh hắn cùng một nam nhân làm cái loại sự tình kia khiến hắn vô cùng ghê tởm!

Không thể nói cho Chu Mặc biết hôm trước ta nằm mộng thấy hắn cùng ta ở trên giường, Chu Mặc nhất định cũng sẽ cảm thấy ta thực ghê tởm! Trời ạ, chẳng lẽ ta lại là một kẻ biến thái sao?

Trong khi mọi người bị tình hình tài chính làm cho điên đảo, thì Phí Nhĩ Đức lại bị chính những ảo tưởng làm cho đau đầu .

Vì thế ngày hôm sau sau khi tan sở, Chu Mặc đợi hoài mà không thấy Phí Nhĩ Đức đâu nên đành tự đi về, trong khi Phí Nhĩ Đức đã rời khỏi đó từ sớm, hơn nữa lại còn không báo cho Chu Mặc biết.

Sao đây, Phí Nhĩ Đức ngươi nên đi đâu đây?

Hắn cũng đã từng yêu nữ nhân, yêu nhiều nữa là đằng khác, điều đó một phần chứng minh hắn không phải đồng tính luyến ái, đối với nữ nhân vẫn có cảm giác bình thường nhưng tại sao đối với nam nhân đó lại sinh ra tình cảm đặc biệt.

Cảm thấy trong lòng bình an hơn một chút hắn mới trở về nhà, con khuyển kia đã muốn ngủ, nằm duỗi trên đất ngáp dài vài cái, Phí Nhĩ Đức len lén liếc vào thì thấy phòng ăn vẫn còn sáng đèn.

“Chu Mặc?” Trên bàn bên cạnh là món vịt Bắc Kinh được bày biện hết sức đẹp mắt, Phí Nhĩ Đức vừa đi vào thì thấy Chu Mặc đang ngủ gục trên bàn ăn, ở kế bên có vô số món ăn đã nguội lạnh, một cảm giác khó chịu tội lỗi bất chợt ào ào như sóng dâng lên trong lòng.

“Thực xin lỗi. . . . . .” Hắn thật không ngờ người nam nhân này lại chờ hắn về ăn cơm, chờ đến ngủ gục trên bàn ăn.

Ngay lúc này Phí Nhĩ Đức thấy trong mình có chút gì đó rất hạnh phúc, rồi lại cảm thấy một trận đau lòng không sao hiểu được, nhìn gương mặt nam nhân ngủ say, hắn cau mày vươn tay sờ lên mái tóc đen của Chu Mặc, ngón tay vừa chạm vào khuôn mặt lạnh lẽo của nam nhân thì giống như có điện chạy qua người, giống như là có một ma lực nào đó cuốn hút, Phí Nhĩ Đức không thể tự chủ mà cúi người xuống hôn lên bờ môi xinh đẹp kia.

Ta đang làm cái gì? Phí Nhĩ Đức đột nhiên phát giác hành vi của mình, vừa định dứt ra khỏi đôi môi đó thì bắt gặp ngay đôi hắc đồng đang nhìn chằm chằm về phía hắn.