Lục Yên Đinh cùng Khúc Như Bình là nhóm thứ nhất trở lại khách sạn.

Bọn họ ở quầy phía trước làm thủ tục đăng ký phòng, sau đó an vị ở trong đại sảnh chờ mấy người kia về. Trên bàn có bộ bài Poker, Khúc Như Bình thấy Lục Yên Đinh đang nghiên cứu, liền hỏi: “Chơi vài ván nhé?”

“Em không biết chơi bài.” Lục Yên Đinh nói như vậy, lại để bài xuống, có chút ngượng ngùng, “Trước đây còn biết một chút, sau đó em cứ chơi là thua, thua hoài luôn, nên không muốn chơi nữa, thời gian lâu rồi thành ra lại không biết chơi nữa.”

Khúc Như Bình còn chưa mở miệng, Lục Yên Đinh đã hỏi anh: “Anh có phải là muốn nói, thắng thua không quan trọng không.”

“Không, ” Khúc Như Bình nói, “Thắng thua rất quan trọng, mỗi người đều sẽ rất để ý vấn đề này.”

Lục Yên Đinh cảm thấy khi anh nói câu này còn có vẻ thật đáng yêu, cậu nở nụ cười, nói: “Ảnh anh chụp hôm nay đâu cho em xem một chút.”

Khúc Như Bình đưa máy ảnh cho cậu.

Lục Yên Đinh vừa xem vừa nói: “Ở đây không phải là có vài bức khá được sao?”

Cậu tổng kết ra một quy luật: “Thầy Khúc, ảnh phong cảnh anh chụp rất dễ nhìn, thế nhưng anh chụp người lại không đẹp, đặc biệt là người anh quen biết.”

Cậu chỉ vào một tấm nói: “Anh xem ở đây còn có một người nước ngoài, anh chụp cũng được lắm này.”

“Tôi lúc đó là muốn chụp phong cảnh, anh ta là bị chụp vào hình thôi.” Khúc Như Bình thuận miệng nói, “Nhưng mà tôi cảm thấy chụp người quen không đẹp, có thể lúc giúp người qua đường chụp cũng sẽ được lắm.”

“Vì sao lại như vậy?” Lục Yên Đinh hỏi anh, “Anh từng bị người nào nói chụp ảnh không đẹp sao?”

Khúc Như Bình gật đầu: “Rất nhiều lần.”

Lục Yên Đinh không nhịn cười được: “Thẳng thắn thật, anh đâu cần thẳng thắn như thế.”

Khúc Như Bình hai tay gác trên ghế sopha, anh ngồi như vậy dáng vẻ lộ rõ quý khí, Lục Yên Đinh cảm thấy nhà anh gia giáo nhất định phi thường tốt. Anh giơ một cái tay lên vạch một đường, cuối cùng vẫn là cười cười thả tay xuống, nói: “Người được chụp thấy mình bị chụp xấu như vậy, đương nhiên là phải phê bình người chụp một chút rồi.”

Anh còn lấy ra ví dụ, nói một cách chậm rãi khiêm tốn: “Giống như một bộ phim không hay, khán giả mắng đạo diễn, mắng biên kịch, mắng diễn viên, điều này đều là có thể.”

“Phim không hay có thể mắng là bởi vì mọi người đã bỏ tiền ra để xem mà, ” Lục Yên Đinh cảm thấy anh đối với bản thân quá nghiêm khắc, “Chụp ảnh chỉ là việc tiện tay, cùng với việc tiêu tiền đi xem một bộ phim rồi sau đó có đánh giá phê bình, là hai khái niệm không đồng dạng.”

“Ở chỗ này của tôi lại không khác mấy.” Khúc Như Bình nở nụ cười, “Tôi quả thật đã chụp mọi người không đẹp.”

Lục Yên Đinh muốn nói, có lẽ anh đây là do thẩm mỹ của thẳng nam, nhưng lại nhớ đến anh là cong, nhịn không được cười lên, Khúc Như Bình hỏi cậu cười cái gì, cậu chỉ lắc lắc đầu.

Quan Nguyệt cùng Lâm Khách là nhóm thứ hai trở về.

Quan Nguyệt mang theo túi lớn túi nhỏ, hiển nhiên là đã mua đồ, Lâm Khách thì lại cầm mấy túi trà sữa đã xếp gọn đặt lên bàn, anh chỉnh lại cái mũ bị lệch, thở hổn hển nói: “Mau uống thử, tranh thủ còn chưa hết lạnh.”

Lục Yên Đinh nhận lấy một đống đồ trong tay Quan Nguyệt: “Chị Quan thu hoạch không tồi nha.”

“Tôi hỏi tổ chương trình rồi, nói là có thể tiêu tiền của mình.” Quan Nguyệt đặt mông ngồi xuống ghế salông, thở phào một hơi, “Chúng tôi đến chỗ kia đi dạo, phong cảnh thật sự quá đẹp, tôi còn mua ít quà mang về cho chồng con và đồng nghiệp.”

Khúc Như Bình nói: “Xem ra hôm nay đi chơi không tệ nhỉ.”

“Đâu chỉ là không tệ, còn quá ung dung ấy chứ, ôi trời ơi.” Lâm Khách ngồi xuống, đem trà sữa phân ra, “Hai người các cậu cũng nếm thử đi, tôi và Quan Nguyệt đều uống rồi.”

Khúc Như Bình nhìn Lục Yên Đinh cầm đi một cốc, mình mới cầm lấy một cốc khác. Lục Yên Đinh hiếu kỳ nói: “Ở đây cũng có trà sữa bán sao, sao mà em lại không thấy nhỉ.”

“Có, bọn chị đi dạo ở cái chỗ kia rất thương mại hóa, cái gì cũng có.” Quan Nguyệt kích động nói, chị ấy lấy ra một túi đồ, cầm sợi dây chuyền đưa cho bọn họ xem, “Nhìn xem này, đẹp nhỉ, rất tinh xảo nữa.”

“Đẹp lắm ạ.” Lục Yên Đinh vừa nói vừa nhai, cậu có chút ngập ngừng nói, “Trong này là cái gì vậy ạ?”

“Hình như là gạo.” Khúc Như Bình cũng đang nhai, “Trong này có gạo à?”

“Đặc sản địa phương, trà sữa bên trong có gạo rang, cái ống hút này cậu không phát hiện rất đặc biệt sao, như vậy là để có thể hút được gạo đó.” Lâm Khách xoa xoa tay, “Còn rất thơm, ôi, tôi nói cho hai cậu biết nhé…”

“Chờ lát nữa Nam Mộng Nhất và Sở Nghiêm Thư về, chúng ta tốt nhất đừng nói chúng ta ngày hôm nay có bao nhiêu thoải mái nhé, các cậu bên đó có phải cũng không tệ không?”

Khúc Như Bình nói: “Ừ, rất vui vẻ.”

Lục Yên Đinh ngậm ống hút. Đôi mắt chớp hai cái mắt nói: “Làm sao vậy ạ?”

“Hai cậu ấy phải xuống nông thôn trải nghiệm sinh hoạt nhà nông, có thể là còn phải làm việc như nhà nông gì đó nữa.” Lâm Khách cười nói, “Quá thảm, tôi đã nói hai người trẻ tuổi mà chung nhóm nhất định là sẽ có sắp xếp đặc biệt.”

“Lâm Khách, tôi còn tưởng rằng anh là muốn cùng một nhóm với tôi, náo loạn nửa ngày hoá ra là anhsợ gặp xui xẻo à!” Quan Nguyệt cười mắng.

“Không thể nói như thế được, ” Lâm Khách nói, nhớ tới một chuyện, “Đồ uống này không có được lộ ra, nếu không Tiểu Đinh cậu đem mấy cái cốc này cũng uống hết đi!”

“Em ạ?” Lục Yên Đinh trợn mắt lên, giống y hệt chú chuột nhỏ, cậu lắc đầu lùi về sau, “Không được không được, một cốc này em còn chưa uống hết đây này.”

“Nhìn cậu nhóc ngố này xem nói gì cũng tin.” Quan Nguyệt vui cười hớn hở chỉ vào cậu, lại nói, “Ơ thế đống đồ này của tôi có phải cũng nên cất đi không…”

“Không cần, ” Khúc Như Bình ngước mắt lên, chậm rãi chuyển nhãn châu cười, nói, “Bọn họ đến rồi.”

Nam Mộng Nhất cùng Sở Nghiêm Thư hữu khí vô lực hỏi thăm một chút, xụi lơ ngồi xuống ghế sopha.

Lâm Khách nói: “Hai người các cậu vừa đến, liền có một loại —— hương thơm bùn đất phảng phất đâu đây, các cậu có biết không.”

Quan Nguyệt cùng anh ta một xướng một họa: “Ừ, chính là cái mùi rất khiến người hoài niệm kia!”

Sở Nghiêm Thư nằm thẳng xuống một bên ghế sopha, cậu ta nửa ngồi dậy chống đỡ thân thể, rất ngây thơ mà la to: “A! Mấy anh chị! Quá đáng quá rồi nhé!”

Nam Mộng Nhất ấn xuống cái chân đang đá lên của cậu ta, chuyển qua bên cạnh cậu ta ngồi xuống, làm động tác lau mồ hôi: “Haizz, hai chúng ta hôm nay, đúng là một chữ thảm mà.”

Sở Nghiêm Thư kéo ống tay áo Nam Mộng Nhất nói: “Cậu xem mấy người đó đang uống gì kìa!”

Nam Mộng Nhất ném túi tiền cho cậu ta: “Cậu cũng đi mua đi, dẫu sao hôm nay cũng chẳng có cơ hội dùng đến tiền mấy.”

Sở Nghiêm Thư còn thật sự cầm lấy túi tiền, một mặt tìm tòi nghiên cứu nói: “Các anh ơi cái này, mua ở chỗ nào vậy? Bao nhiêu tiền nữa?”

Lục Yên Đinh đều bị chọc đến phát cười, cậu cười lăn cười lộn, khiến cho Khúc Như Bình phải cười liếc cậu một cái. Quan Nguyệt cũng cười đến không chịu nổi, chị ấy tét đùi một cái thật lớn “Ôi” lên hai tiếng. Lâm Khách xoa xoa tay nói: “Bọn anh ở đây còn dư hai cốc, bán cho cậu đó, cũng đỡ cho cậu phải chạy đi mua.”

Sở Nghiêm Thư một mặt mừng rỡ ngạc nhiên: “Thật sao ạ?”

Cậu ta lôi kéo Nam Mộng Nhất, nói: “Anh ấy bán cho chúng ta kìa.”

Nam Mộng Nhất lại hỏi cậu ta: “Cậu là đồ ngốc hả?”

Sở Nghiêm Thư: “?”

Nam Mộng Nhất: “Cậu không nghĩ ra vì sao trên bàn còn thừa đúng hai cốc, không ai động vào sao?”

Sở Nghiêm Thư: “Bởi vì mọi người… Mua thừa ra?”

Nam Mộng giơ quyền lên hướng Sở Nghiêm Thư nói: “Cậu là anh của tôi.”

Sở Nghiêm Thư sửng sốt trong phút chốc, chỉ mình: “Các anh mua cho bọn em à?”

Quan Nguyệt ôm bụng hét lớn: “Ôi, không được, tôi muốn cười chết mất, làm tôi cười chết rồi. Omega bây giờ đều phản ứng chậm chạp như vậy sao?”

Lục Yên Đinh ôm bụng cùng chị ấy nàng nói: “Chị Quan, chị lại nâng cấp lên thành giới tính thứ ba à!”

“Chị sai rồi chị sai rồi.” Quan Nguyệt đưa hai cốc trà sữa đưa cho Nam Mộng Nhất cùng Sở Nghiêm Thư, “Uống nhanh đi hai vị tổ tông, các cậu thực sự là cực khổ rồi.”

Nam Mộng Nhất cầm trà sữa cùng Sở Nghiêm Thư chạm cốc: “Ngoan nhé, con trai.”

Sở Nghiêm Thư ngậm ống hút một mặt mờ mịt.

Lâm Khách hỏi cậu: “Hôm nay hai cậu thế nào?”

“Đừng nhắc đến nữa, em hôm nay vừa làm bố lại còn phải làm mẹ, còn phải xuống bùn làm việc nữa.” Nam Mộng Nhất tranh thủ thở than, cậu uống hai ngụm trà sữa, lại kể tiếp, “Ngày hôm nay cảm giác chính là phải phơi nắng đến bong cả da, em còn đỡ. Gáy Sở Nghiêm Thư bị đỏ hết cả lên, phải phơi nắng hơi lâu.”

Quan Nguyệt nói: “Chỗ chị có xịt chống nắng đây các cậu có muốn dùng không? Mà con trai bây giờ xịt cái này có phải là cảm thấy hơi bị gái tính không?”

Nam Mộng xua xua tay, nói: “Bọn em cũng có mà chị Quan. Với cái độ gay gắt của ánh nắng ngày hôm nay đã không còn là vấn đề gái tính hay không nữa rồi, không chết là may lắm rồi, thật sự.”

Lâm Khách chỉ vào Sở Nghiêm Thư vui vẻ, nói: “Cậu xem trông cậu ta cứ như chẳng sao cả, còn đang hớn hở uống trà sữa đây này.”

Gương mặt Sở Nghiêm Thư quả thực rất đỏ, cậu ta hút trà sữa “ừng ực”, được một lúc còn phun ra để trên đầu lưỡi cau mày nói: “Ở đây sao còn có gạo thế này?”

“Cậu đúng là quá hề hước rồi!” Quan Nguyệt cười to nói.