Nội dung câu chuyện
rất đơn giản, Tiết Vân Tần nói với Vương Kình Vũ thời gian và địa điểm
rồi bảo có người đang ở đó đợi y. Vương Kình Vũ bóp mạnh điện thoại,
đứng thần người hồi lâu, mãi đến khi Hà Diễm bưng chậu nước rửa chân
vào, y mới buông ống nghe xuống. Nhìn Hà Diễm đang rửa chân cho mình,
đột nhiên y rất muốn nghe ả hỏi một câu “Sao thế?”, nhưng đáng tiếc ả
mãi mãi chỉ biết im lặng làm những việc mà y muốn ả làm. Nỗi cáu giận vô cớ không biết từ đâu trào lên tận cổ khiến hắn bắt đầu thấy chán ngán
phương thức hầu hạ trong câm lặng này, hắn giơ chân đá đổ chậu nước rửa
chân. Nước bắn lên ướt hết áo Hà Diễm, ban đầu, ả ngẩn người ngạc nhiên, sau đó chỉ phủi vệt nước đi, rồi cúi xuống nhặt chậu, bước ra ngoài.
Một lát sau, ả bưng một chậu nước khác vào. Vương Kình Vũ lại đá bay
chậu nước, thấy ả định nhặt chậu lên, y điên tiết ấn ả xuống xô pha.
“Sao cô có thể chịu đựng nỗi nhục nhã đến mức này hả? Hà Diễm cao ngạo, kiêu căng và khinh đời trước đây chết đâu rồi? Cô quên rồi à? Trước đây cô
dương oai diễu võ trước mặt tôi như thế nào? Lại còn biến tôi thành con
chó, gọi tới gọi lui nữa chứ! Cô đều quên hết rồi sao?” Móng tay y cắm
vào da thịt ả, một vết máu đỏ tươi khẽ ứa ra.
Hà Diễm thản nhiên hỏi lại: “Đường chủ cho rằng tôi nên nhớ những chuyện đó sao?”
“Không quên chứng tỏ vẫn còn chút cốt cách! Nhìn bộ dạng bây giờ của cô mà
xem! Đúng là hạ tiện!” Vương Kình Vũ không hiểu cô ả phải chịu nhục nhã
để sống hèn sống hạ thế này rốt cuộc là vì cái gì? Một người muốn chết
luôn có hàng đống lý do để không tiếp tục tồn tại. Nhưng một người muốn
sống bằng mọi giá thì đa phần đều chẳng cần lý do hay đạo lý gì cả. Bởi
vì đó là bản năng.
Vương Kình Vũ nới lỏng tay, liếc nhìn ả cúi
xuống nhặt cái chậu, dáng điệu cụp mắt ngoan ngoãn khiến hắn chợt thấy
vô vị, lửa giận dần dần xẹp xuống và biến thành nỗi ghe tởm vô cớ. Khi
Hà Diễm sắp ra khỏi phòng, y chợt gọi ả và bảo: “Sang phòng tài vụ lĩnh
tiền, muốn bao nhiêu lấy bấy nhiêu. Từ nay về sau, đừng bao giờ quay lại đây nữa. Loại đàn bà như cô, tôi ngán đến tận cổ rồi!”
Hà Diễm
khẽ run rẩy, trong khoảnh khắc, ả những muốn quay đầu lại nhìn. Nhưng
cuối cùng ả đã không quay lại, vẫn cung kính rút lui ra ngoài giống như
thường ngày rồi khẽ khép cửa phòng lại. Vương Kình Vũ nhìn khe hở dần
dần khép chặt, cổ họng chợt dâng trào cảm giác đắng ngắt như thể vừa
nuốt phải miếng hoàng liên.
Chiều hôm sau, Vương Kình Vũ đơn
phương độc mã đến một lò gốm bỏ hoang trên núi Thanh Sơn. Trước khi y
xuất phát, bọn Dương Nhị và mấy anh em khác biết rõ sự tình đều hết lời
khuyên can, mọi người đều rỗ chuyến đi này lành ít dữ nhiều, nhưng y vẫn quyết đến địa điểm giao hện, bởi “người đó” đang đợi y.
Lò gốm
cũ nát giống như một cái hang chuột lớn được đào giữa sườn đất, cái nọ
nối tiếp cái kia, càng đi sâu vào trong lại càng thấy âm u, mùi bùn đất
ẩm ướt bốc lên tanh tanh, kèm với mùi hôi thối của rêu cỏ mục nát xộc
thẳng vào mũi. Vương Kình Vũ hít mạnh một hơi, những mong có thể hít
được làm không làm không khí trong lành len lỏi giữa mùi ẩm mốc đậm đặc, mùi vị ở đây khiến y thấy buồn nôn. Mặt đường bị úng ngập lâu ngày
trong nước ngầm trở nên lồi lõm gập ghềnh, mỗi khi giẫm lên bùn đất nhão nhoét lại phát ra tiếng ì oạp nghe đến quái dị. Thi thoảng, một, hai
con chuột to đùng lại thoăn thoắt lao ra rồi lẻn đi nhanh như chớp ngay
dưới mắt y, khiến tâm trạng y càng trở nên tồi tệ. Vương Kình Vũ liếc
mắt nhìn quanh nhưng không phát hiện có gì bất thường. Có điều, trực
giác mách bảo xung quanh đây nhất định có mai phục, bởi y cảm thấy rõ
ràng luồng sát khí không ngừng bốc lên mù mịt. Không biết một cơn gió
lạnh luồn ra từ ngóc ngách nào khiến y dựng hết cả tóc gáy, bàn tay cầm
súng bắt đầu toát mồ hôi.
Đột nhiên sau lưng y vang lên tiếng
“đoàng”. Vương Kình Vũ quay phắt người lại, lập tức chĩa súng vào tấm
ván gỗ lớn đang đung đưa trên tường, bắn hai phát theo phản xạ. Chỉ nghe tấm ván kêu “cạch cạch” mấy tiếng rồi rơi khỏi bức tường. Trong khoảnh
khắc tấm ván rơi xuống, người phụ nữ nấp sau nó cũng đổ nhào xuống đất.
Mặc dù hắn chỉ bắn trúng “kẻ địch” một phát nhưng viên đạn đã găm vào
giữa trán bà ấy. Vương Kình Vũ trợn tròn mắt. Ánh sáng lờ nhờ khiến y
chỉ loáng thoáng nhìn thấy đường nét trên khuôn mặt bà. Y không dám tiến đến gần, dường như đôi chân đã bị hàn cứng vào bùn đất. Nỗi hoảng hốt
và sợ hãi mạnh liệt cơ hồ bóp vụn tất cả lòng can đảm của y trong tích
tắc. Khẩu súng trong tay rơi xuống bùn lúc nào y cũng không hề hay biết. Vương Kình Vũ như hóa đá, quên cả hít thở, trong đầu loang loáng hiện
ra bao nhiêu cảnh tượng đẫm máu. Có những anh em cùng sinh ra tử trên
Lương Sơn, có Mạnh lão gia lụ khụ già cỗi, có cả Mộc Sa đầm đìa máu nằm
trong hang đá lạnh băng. Mỗi khi lâm vào một cuộc chiến, bất kể thắng
hay bại y đều có vài người sớm bỏ y mà đi. Y cứ ngỡ cảm giác đau đến xé
tim xé phổi này đã theo Mộc Sa về với đất mẹ, nhưng giờ đây lịch sử lại
tái diễn, thì ra y vẫn có thể đau đến mức không thể chịu đựng nổi.
Khi bàng hoàng sực tỉnh, Vương Kình Vũ lảo đảo quỳ xuống trước mặt người
phụ nữ nọ. Máu chảy ra từ lỗ đạn nhuộm đỏ từng nếp nhăn trên khuôn mặt
bà, trông đến rợn người. Bất luận y có dũng khí thừa nhận hay không thì
người phụ nữ với khuôn mặt nhòa máu kia chính là người thím đã nuôi
dưỡng y từ nhỏ. Bao năm qua đi, y và thím chẳng được gặp nhau lấy một
lần, vậy mà chờ mãi mới được đoàn viên, y lại tự tay kết thúc ngày hội
tụ.Cuối cùng, điều thím y nhận được sau bao ngày ngóng chờ đằng đẵng lại là một phát đạn của y. Nỗi day dứt và đau đớn khiến máu huyết trông cơ
thể y không ngừng đảo lộn, như thể có trận bão lớn ào ào ập đến xé nát y thành từng mảnh vụn. Vương Kình Vũ đưa hai cánh tay cứng đờ từ từ ôm
chặt lấy thím, cảm giác nhiệt độ cơ thể bà dần dần hạ xuống, cuối cùng
nỗi đau đớn cố gắng dồn nén đến cực điểm cũng bùng phát, hóa thành những tiếng gào khóc thống thiết.
Đột nhiên trong hành lang vang lên
mấy tiếng vỗ tay giòn giã, cùng với lời châm biếm khiến người ta rùng
mình, cuối cùng hung thủ đứng trong bóng tối quan sát thảm kịch cũng
hiện thân. “Xem ra tôi không nên làm việc thiện!” Tiết Vân Tần vừa cười
chế giễu vừa bước lại gần. “Nếu tôi không nhiều chuyện thì thím cậu đã
không chết!”
“Tiết Vân Tần… mày… mẹ kiếp… mày đúng là đồ súc sinh!” Vương Kình Vũ cắn môi đến ứa máu, hai mắt đỏ quạch như uống rượu say.
Dường như Tiết Vân Tần rất vui vẻ trước lời chửi rủa của Vương Kình Vũ. Hắn
khẽ gật, cảm tạ từ đáy lòng: “Tôi cũng vô cùng tán đồng câu nói này của
cậu! Nhưng rất tiếc là tôi vẫn kém cỏi hơn một chút so với đường chủ.
Chí ít thím của tôi không chết trong tay tôi.”
“Tiết Vân Tần…”
Vương Kình Vũ đứng bật dậy, nhưng cơ thể nguội lạnh của thím khiến y lập tức buông vũ khí đầu hàng. Tiết Vân Tần không hề nói sai, y mới là hung thủ.
Tiết Vân Tần lắc đầu, nói với vẻ tiếc nuối: “Thật đáng
tiếc… Thím cậu đợi lâu như thế chẳng qua chỉ muốn gặp cậu một lần trước
khi nhắm mắt lìa đời. Sinh thời, bà luôn nói bà cố sống chẳng vì điều gì khác ngoài việc đợi cậu trở về. Nào ngờ, vì muốn thỏa mãn nguyện vọng
của bà nên tôi dẫn bà đến gặp cậu, thế mà cậu lại giết chết bà. Nếu biết sớm thì tôi đã không để bà đi đằng trước.”
Lúc này, Vương Kình
Vũ đã khóc không thành tiếng, rõ ràng những lời Tiết Vân Tần vừa nói
khiến y cảm thấy dằn vặt gấp bội. Ngoài cái chết ra, y không biết phải
làm thế nào để thoát khỏi nỗi bi thống ăn sâu vào tận xương tủy. Khi y
huơ dao chém đầu bao nhiêu kẻ địch ở Lương Sơn, liệu y có từng nghĩ ông
trời sẽ đặc biệt dành tặng y món quà lại quá hậu hĩnh này không? Nghe
Tiết Vân Tần châm biếm, từng câu từng cữ như chọc vào tận màng nhĩ y.
Vương Kình Vũ rút hết sức lực cuối cùng, gầm lên và vung nắm đấm về phía Tiết Vân Tần, nhưng Tiết Vân Tần đã khẽ lùi lại. Sau lưng hắn đã có mấy cảnh sát đứng phục sẵn và chỉ chờ lệnh để lập tức bắt Vương Kình Vũ.
Khoảnh khắc hai tay bị còn ngược ra sau, y cảm thấy đau đớn như chúng bị bẻ gãy. Bọn chúng lại đẩy Vương Kình Vũ đến trước thi thể của thím. Mặt y bị Tiết Van Tần giẫm lên không thương tiếc.
“Lẽ ra tôi cũng
rất muốn cho cậu sống để nếm cảm giác mà cậu gây ra ngày hôm nay, nhưng
trừng phạt như thế e nhẹ quá!” Tiết Vân Tần khoái trá khi nhìn nét mặt
bi ai xen lẫn căm phẫn của Vương Kình Vũ, đánh gục ý chí đối thủ khiến
hắn có khoái cảm hơn cướp đi sinh mạng của họ rất nhiều. Hắn túm tóc
Vương Kình Vũ, dùng hết sức giật mạnh ra sau. “…Có điều bây giờ tôi
không còn kiên nhẫn để chơi tiếp trò này với cậu!” Dứt lời, hắn đột
nhiên thả thay ra, chĩa thẳng họng súng vào gáy Vương Kình Vũ. Đúng lúc
này, hai cảnh sát đang đứng canh đột nhiên ngã vật xuống đất.
Nhan Khai Thần lao tới nhanh như một mũi tên. Buổi chiều, nghe thuộc hạ của
Vương Kình Vũ nói anh họ đã nên núi Thanh Sơn một mình, nàng liền đoán
chắc chắn kế hoạch báo thù của Tiết Vân Tần đã bắt đầu. Khó khăn lắm mới tìm được đến đây, nhưng vừa tới nơi nàng đã nhìn thấy cảnh tượng tần
khốc nhất. Mặc dù thi thể nằm bên cạnh anh họ nàng đã khó có thể nhận ra ngũ quan, nhưng từ dáng vóc, nàng vẫn thấy người đó vô cùng giống mẹ
mình. Mà người khiến anh họ đau khổ và tuyệt vọng đến nỗi buông bỏ hết
khả năng kháng cự thì ngoại trừ người thân ra còn có thể là ai? Nhan
Khai Thần nín thở, chầm chậm bước đến. Nhưng càng đến gần, tim nàng càng đạp nhanh như thể muốn bay ra khỏi lồng ngực. Đột nhiên, Tiết Vân Tần
gí súng vào người nàng, ra lệnh: “Cô dám tiến thêm một bước, tôi không
bảo đảm khẩu súng này không cướp cò đâu đấy!” Nàng nhìn chằm chằm vào
Tiết Vân Tần, ánh mắt hắn rõ ràng có ý né tránh nàng. Cố gắng trấn tĩnh, nàng khó nhọc cất lời: “Người đàn bà kia là ai?” Tiết Vân Tần không
nhìn nàng, cũng chẳng thèm đếm xỉa đến câu hỏ của nàng. Vương Kình Vũ
đang quỳ cạnh đó không có dũng khí nói cho em họ biết sự thật, chưa bao
giờ y cầu mong mình được chết như giờ phút này.
Không nhận được
câu trả lời nhưng đó lại là đáp án rõ ràng nhất trong lòng Nhan Khai
Thần. Nàng siết chặt tay, hồ như phải dồn hết sức bình sinh mới có thể
bước đến bên thi thể đó. Anh họ nàng đang cố gắng giãy giụa dưới bùng để ngẩng mặt lên, không rõ chất chảy vào miệng y là nước mắt hay bùn. Nỗi
đau khiến gương mặt y trông méo mó đến rợn người. Nhan Khai Thần không
dám nhìn mặt người chết, nàng quay sang hỏi y: “Anh ơi! Bà ấy là ai thế? Anh nói cho em biết đi! Chỉ anh nói em mới tin. Anh! Anh nói đi! Sao
chỉ biết khóc lóc giống như đàn bà con gái thế hả? Anh mau nói đi!”
“Bà…” Dường như có một con dao vô hình liên tục rạch từng nhát vào tim Vương
Kình Vũ khiến y không thể nói nên lời. Y hối hận cúi gằm mặt xuống, gào
thét: “Tại anh… anh đã giết thím! Chính anh! Anh là đồ súc sinh! Em để
anh chết đi cho xong!”
Nhan Khai Thần đờ đẫn nhắm mắt, lúc mở mắt ra thì hai dòng lện đã chảy ào ạt như nước triều dâng. Nàng khe khẽ ôm
lấy xác mẹ, run lẩy bẩy giống như chiếc lá xoay vần theo cơn gió heo
may, bơ vơ và tuyệt vọng. Nỗi bi thương dâng tràn trong lồng ngực hóa
thành dịch lỏng hữu hình, có điều nàng không khóc thành tiếng, dẫu là
tiếng thút thít rất nhỏ. Chỉ có nước mắt! Chỉ còn lại nước mắt! Bởi nàng không thể khóc nổi nữa! Nước mắt không tiếng khóc càng khiến người ta
phải kìm nén cảm xúc, càng khiến người ta suy sụp! Chẳng phải thế sao?
Rồi nàng đột ngột đứng dậy, hít mạnh một hơi, sau đó quay sang Tiết Vân
Tần đang lạnh lùng và bàng quan đứng đó, giờ tay tát hắn một cái điếng
người. Nàng biết hắn sẽ không né tránh, bởi hắn là đồ khốn nạn tán tận
lương tâm.
“Anh cố ý phải không? Vì muốn giày vò anh tôi nên anh
mang một bà già vô tội ra làm quân cờ thí mạng sao? Vì anh cho rằng
người giết cha anh là anh ấy sao?” Nhan Khai Thần có thể tưởng tượng cãi bẫy mà hắn tỉ mỉ cài đặt này đã thành công đến mức nào.
Còn Tiết Vân Tần thì sao? Hắn được chứng kiến cảnh tượng mà mình mong muốn được
chứng kiến, nhưng tại sao hắn không hề cảm thấy sung sướng, hả hê? Cái
tát bất ngờ khiến hắn đột nhiên tỉnh táo, đồng thời cũng khiến hắn thấy
đã sai thà sai cả thể. Mặc dù hắn chưa bao giờ đánh phụ nữ, nhưng hắn đã trả lại cái tát đó cho nàng rồi lấy chân giẫm vào mặt Vương Kình Vũ.
“Tôi đã nói rồi, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót! Co lẽ cô nên hỏi anh cô
xem rốt cuộc cậu ta đã cho mẹ cô ăn bao nhiêu viên đạn. Cảm giác giết
người có tuyệt vời giống như trước đây không?” Tiết Vân Tần giật mạnh
tóc Vương Kình Vũ ra sau, cất tiếng cười ha hả. “Hãy nói cho em cậu
biết! Cậu nổ súng tất cả mấy lần. đến phát thứ bao nhiêu mới bắn trúng!
Nói đi!”
“Đừng nói nữa! Mày giết tao đi! Tao đáng chết! Tao đáng
chết!” Vương Kình Vũ không thể chịu đựng được sự cắn dứt lương tâm, điên cuồng vùi mặt xuống bùn, để mặc nước bùn đục ngầu chảy vào miệng vào
mũi.
Nhan Khai Thần lao đến ôm chặt lấy anh họ, không nhẫn tâm
nhìn y đối xử tàn nhẫn với chính bản thân mình. Cảnh sát thấy vậy liền
xông tới đấm đá nàng túi bụi. Nhan Khai Thần đã mất mẹ, nàng không thể
để mất nốt người anh họ. Tình cảm ruột thịt máu mủ khiến nàng có được
dũng khí gượng dậy bất chấp tất cả lấy thân mình chắn trước mũi súng của Tiết Vân Tần.
Tiết Vân Tần sững người trong giây lát rồi chậm
rãi gật đầu và cất tiếng cười man dại. “Sao hả? Cô cho rằng tôi không
dám giết cô sao?”
“Tôi biết anh dám!” Nhan Khai Thần bóp mạnh
họng súng, kéo vào giữa trán mình. Thấy khóe mắt y hơi cụp xuống, nàng
bật cười, nói: “Chuyện đó chắc chẳng làm khó được anh, phải không? Chính anh đã dạy tôi còn gì! Chỉ cần bóp nhẹ ngón trỏ thì đầu sẽ nổ tung như
pháo hoa trong chớp mắt. Còn nếu anh vẫn chê chưa đủ thì tim nhé?” Nàng
dịch mũi súng xuống ngực, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết vừa
nheo lại mơ màng vừa lã chã nước mắt. Kiểu cười này không những không hề xấu mà ngược lại vô cùng mê hoặc lòng người. Nếu Tiết Vân Tần còn nhớ
thì nhất định hắn biết câu này còn kích động lòng người hơn. Bởi năm đó, hắn cũng nói câu này, cũng dùng thủ đoạn này để ép nàng rơi vào vực sâu tuyệt vọng. Hắn dí mũi súng quanh ngực nàng, bật cười đắc ý. Thật kì
lạ, không gian ở đây tối mờ nhưng Nhan Khai Thần lại thấy đôi mắt hắn
ánh lên tia sáng lấp lánh, cứ như một dòng suối lung linh dưới ánh trăng khuya. Nhưng mắt con người làm sao phát sáng được? Trừ phi nó có nước
mắt! Trong thoáng chốc, nàng phát hiện ánh sáng lấp lánh ấy chợt tối
sầm, thay vào đó là họng súng lạnh băng.
Tiết Vân Tần không lấy
đạn để khảo nghiệm cơ thể Nhan Khai Thần mà quay phắt người lại, bắn
thủng đầu gối của Vương Kình Vũ. Nghe thấy tiếng gào thảo thiết như xé
ruột gan của Vương Kình Vũ, nhìn y lăn lộn đau đớn trong vũng bùn, cuối
cùng hắn mới cảm thấy thỏa mãn. Hắn nhìn chòng chọc vào Nhan Khai Thần,
khẽ nhếch môi cười, nói: “Mang hắn cút khỏi đây ngay lập tức! Nếu ngày
mai còn phát hiện hắn ở Vũ Hán thì sẽ không được như hôm nay đâu!” Ý hắn hai phát súng vừa rồi là sự khai ân vô cùng lớn của hắn dành cho Vương
Kình Vũ. Giọng hắn vô cùng bình thản nhưng nhìn vào đôi mắt của hắn thì
cảm giác rợn tóc gáy khiến người ta hiểu rõ hắn đáng sợ chẳng khác nào
một loại ma quỷ. Chỉ có điều từ nay về sau, hắn sẽ càng ngày càng điên
cuồng hơn.
Rất lâu sau, cuối cùng anh họ của Nhan Khai Thần cũng
được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật. Tuy giữ được mạng sống nhưng đôi chân đã không còn nữa. Khi bác sĩ cầm giấy cam kết của người nhà ra và bảo
nàng kí tên, nàng đã do dự giây lát, bởi với anh họ mà nói thì thà chết
còn hơn là phải chịu cảnh tàn phế suốt nửa đời còn lại. Nếu nàng ích kỉ
tự ý muốn y phải sống thì khi tỉnh dậy, y phải làm sao để đối mặt với
quãng thời gian dài đằng đẵng phía trước? Tất cả trở lại vạch xuất phát, không còn phồn hoa, quyền lực nữa. Sự tồn tại được đổi lại sau khi phẫu thuật ấy liệu còn khiến y đau khổ hơn cả cái chết? Nhưng khoảng hắc bác sĩ hỏi nàng có kí hay không, nàng vẫn đồng ý kí vào đơn cam kết.
Tỉnh dậy sau khi hết thuốc mê, người đầu tiên Vương Kình Vũ nhìn thấy là
nàng, dường như y không tin mình vẫn còn sống. Không có lực đỡ của chân, y không thể ngồi dậy, chỉ chới với bám vào cánh tay nàng, thảng thốt
hỏi: “Thím đâu? Thím đâu rồi?! Sao anh lại ở đây? Sao anh vẫn chưa chết? Thím sao rồi? Thím sao rồi hả em? Tại anh! Anh đã giết thím! Tất cả là
tại anh!”
“Anh! Anh đừng như vậy nữa được không?” Nhan Khai Thần
cảm nhận được cơ thể y dang run rẩy dữ dội, vội ôm lấy y. Nhìn y khóc
nức nở như một đứa trẻ trong vòng tay mình, nước mắt Nhan Khai Thần cũng bất giác rơi xuống. “Mẹ rất ổn mà. Mẹ còn không cần chúng ta ở bên bà
nữa cơ. Mà mẹ cũng không hề oán trách anh đâu. Bởi mẹ biết anh chỉ vô ý. Nhưng nếu anh không giữ gìn sức khỏe thì chắc chắn mẹ sẽ không vui.
Anh! Anh đừng làm bà phải buồn nữa nhé! Em không muốn lúc mình bị người
khác bắt nạt lại chẳng có anh ở bên che chở và giúp đỡ.” Nàng không đả
động đến chữ “chết”, lại càng sợ y biết rằng vì muốn nhanh chóng cứu y
mà tạm thời nàng vẫn phải để di thể của mẹ trong lò gốm. Nhưng giấy đâu
bọc được lửa, khi Vương Kình Vũ phát hiện đôi chân mình không còn cảm
giác gì, y mới swujc nhớ ra hai phát đạn bắn vào đầu gối trước khi y rơi vào trong hôn mê. Giờ đây y đang nằm trong bệnh viện, chẳng lẽ người ta gắp đạn ra rồi? Vương Kình Vũ lập cập lật chăn ra, mặc kệ Nhan Khai
Thần ra sức khuyên ngăn, y vẫn cố chấp đưa tay xuống sờ, nhưng tay y chỉ chạm vào khoảng không, dường như ở đó vốn dĩ chẳng hề có thứ gì.
“Chân anh… Chân anh đâu? Chân đâu rồi? Sao lại thế này?!” Y không can tâm,
vén hẳn ống quần lên rồi điên cuồng xé rách vải, cuối cùng phát hiện tất cả chỉ hoài công vô ích. Giờ đây, tuy vết thương đau đến thấu tim,
nhưng nó chẳng đáng gì so với hai nửa ống quần trống huơ trống hoác. Y
thà chết mà cơ thể vẹn nguyên còn hơn!
Nhan Khai Thần chưa bào
giờ mất đi đôi chân nên nàng vĩnh viễn không thể thấu hiểu được nỗi đau
ấy. Nàng bắt đầu nhận thấy quyết định ích kỉ nhất thời của mình đã đẩy
anh họ xuống vực thẳm không thể siêu sinh. Kiểu sống lê sống lết này
không phải cuộc sống dành cho người đàn ông. Anh họ không hề muốn sống
như vậy. Giờ đây, bất kể nàng an ủi thế nào cũng vô dụng. Nhưng lời an
ủi của một người khác lại rất hữu ích. Sự xuất hiện đột ngột của Hà Diễm khiến cả Nhan Khai Thần và Vương Kình Vũ đều bất ngờ. Không những cô ta đến mà còn rất tự nhiên ngồi xuống bên giường của Vương Kình Vũ, nhẹ
nhàng ôm y theo cách cô ta vẫn quen thuộc, giống như khi hai người họ ở
riêng với nhau trong đường hội. Thực ra Vương Kình Vũ rất muốn đẩy cô ta ra, y không muốn người phụ nữ y từng vứt bỏ lại quay đầu chế giễu sự
nhu nhược của y trong lúc y thảm hại nhất. Có điều, y không làm vậy, bởi y thực sự không ngờ hai người họ còn gặp lại nhau.
Hà Diễm nhận
ra thái độ nghi hoặc của hai anh em, nhưng cô ta chỉ muốn giải thích với một người. “Em đã định đi, nhưng rồi em biết về đâu? Ngoài anh ra em
chẳng quen ai. Thực ra anh cũng không cần thấy xấu hổ, vì chí ít em
không hề khinh thường anh.”
“Tôi không cần sự thương hại của cô!” Y rụt tay lại, không muốn chạm vào Hà Diễm. Hà Diễm thở dài, kéo tay y
lại, nói: “Việc gì em phải thương hại anh? Anh có gì đáng để em thương
hại? Cho dù bây giờ anh chết giữa phố em cũng nghĩ đó là báo ứng của
anh. Giống như báo ứng em từng phải chịu vậy! Không còn chân… Có lẽ đó
là ý của ông trời, ông muốn anh làm lại từ đầu. Nếu không, hôm nay làm
sao em vô tình gặp được anh và có thể ngồi đây nói chuyện với anh?”
“Giờ cô đi vẫn chưa muộn! Tôi chỉ là kẻ tàn phế chờ chết, chẳng có gì cho cô cả! Đi theo người đàn ông khác, biết đâu cô sẽ được sống cuộc sống
giống người hơn!” Mắt Vương Kình Vũ đỏ hoe, y cố tình làm Hà Diễm giận.
Hà Diễm đứng bật dậy, cười lạnh, nói: “Anh có còn là đàn ông không hả? Đã
vậy thì đứa con nghiệt chủng trong bụng này… tôi cũng không cần nữa! Đỡ
mệt người!”
“Cô… Em nói gì?!” Vương Kình Vũ ngạc nhiên quay đầu lại.
“Nếu không vì vội chạy theo chuyến xe và bị ngất, được một cô sinh viên đưa
vào đây thì em cũng không biết mình đã có thai hơn một tháng. Nếu anh
nghi em lừa anh thì em sẽ đi khỏi đây ngay tức khắc.”
Hà Diễm
không hề nói dối. Đương nhiên Vương Kình Vũ cũng biết gần đây y đã làm
những gì. Con người thật kì lạ, ban đầu, vì cái chết của người thân mà
hoàn toàn mất hết ý chí, rồi vì không thể chấp nhận được việc cơ thể rơi vào cảnh tật nguyền mà không muốn sống tiếp. Nhưng vừa biết mình có một đứa con, máu mủ thuộc về riêng mình thì không những không muốn chết nữa mà bất luận có phải sống lay sống lắt, sống một cách hèn hạ khiến người đời chê cười, cũng vẫn muốn sống. Bởi y muốn nhìn thấy mặt con, đứa con của riêng y. Y nghẹn ngào nói: “Nhưng anh chỉ là thằng tàn phế, chẳng
có gì cả.” Không những y nghèo kiết xác mà ngay cả chốn nương thân giờ
cũng không còn. Y dựa vào đâu để đem lại cho Hà Diễm và đứa con cuộc
sống mà họ mong muốn?
Hà Diễm cúi đầu, lẩm bẩm như thể tự nói với mình: “Nếm trải bao nhiêu việc như thế, phúc họa gì chẳng từng kinh
qua? Còn chuyện gì không thể không xem nhẹ được đây? Trước đây, anh hỏi
em vì sao phải sống cuộc sống không dành cho con người, vì lúc đó em
không muốn chết. Nhưng nếu không nhờ từng ngày, từng ngày kiên cường
gắng sống thì làm sao em đợi được đến ngày hôm nay? Em và anh đều mỏi
mệt rồi, giờ em chỉ muốn giống như một phụ nữ bình thường, có chồng, có
con, yên ổn sống qua ngày. Khổ một chút, nghèo một chút cũng đâu có sao. Cuộc sống không thuộc về mình thì có vứt bỏ cũng chẳng nuối tiếc. Em
thực lòng không lưu luyến nó chút nào. Trong quá khứ, vì quá tham lam,
muốn giành lấy hạnh phúc không xứng với mình… Kết quả thì sao nào? Thôi
bỏ đi, Kình Vũ!”
Thế giới thật diệu kì! Nếu quá khứ của y và Hà
Diễm là màn báo ứng giữa đời thực thì giờ đây, họ lại được ông trời dung hợp thành một cảnh khác. Y không thể thích ứng kịp bước chuyển ngoặt
đột ngột và đáng ngạc nhiên này, mãi hồi lâu mới chầm chậm ôm Hà Diễm
vào lòng, giống như một người chồng bình thường vỗ về người vợ mệt mỏi
sau quãng hành trình dài. Y bắt đầu không né tránh nữa mà muốn cùng cô
ta chia sẻ những cảm xúc phức tạp trong lòng mình lúc này. Có thể là
kinh ngạc, có thẻ là kích động, có thể là đau buồn, có thể là cảm động…
Tất cả những cảm xúc hỗn độn ấy như đưa y trở lại Miêu Trại, Lương Sơn
mà y từ biệt đã lâu, nơi y từng có những thời khắc hạnh phúc, hồ như y
vẫn còn ngửi thấy mùi thơm của cánh đồng hoa cài trên khăn tay của Mộc
Sa, nó bay bay theo tà váy xòe rộng, cả triền núi bao la cơ hồ đều được
ướp hương hoa.
Nhan Khai Thần đứng lặng nhìn họ, tuy nước mắt
hoen mi nhưng lòng nàng lại vô cùng ấm áp. Bất giác, nàng nhớ tới nữ
phạm nhân mất con trong ngực, có lẽ một sinh mệnh kết thúc chính là để
chào đón một tia hi vọng mới. Nếu mẹ nàng dưới suối vàng có hay, bà sẽ
phản ứng thế nào? Chắc chắn bà sẽ mỉm cười và gật đầu với nàng và anh
họ.
Phải không? Mẹ?
Con nghĩ điều mẹ muốn nhìn thấy nhất chính là khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của chúng con, đúng thế không ạ?
Nhưng… Con xin lỗi!
Con kém cỏi quá… Vì con khóc mất rồi!
Tang lễ của bà Đoàn được tổ chức rất vội vàng, nhưng thỏa mãn được di nguyện lúc sinh thời của bà, đó là được chôn bên chồng. Vương Kình Vũ muốn đến tế bái nhưng Nhan Khai Thần nhất định không cho y thỏa nguyện. Nàng tìm cho y một cỗ xe ngựa, bảo y mau chóng rời khỏi Vũ Hán. Vương Kình Vũ
thấy Nhan Khai Thần không hề có ý định bỏ đi thì cố chấp đợi nàng đến
cùng lên đường. Nhan Khai Thần cuống lên bảo: “Giờ là lúc nào rồi mà anh còn ngang ngạnh thế? Anh mau cùng Hà Diễm đi trước đi. Nếu lúc này em
đi với anh thì cả ba chúng ta đều không thể sống sót ra khỏi thành được! Anh! Cất kĩ túi hành lý! Còn cái này để anh phòng thân.” Nàng dúi túi
hành lý màu xanh da trời vào lòng anh họ rồi lặng lẽ đưa cho y khẩu
súng, nói tiếp: “Trong túi có tiền và đạn. Trên đường anh phải cẩn thận
để ý đấy! Nếu có cơ hội, em sẽ lập tức đến nương nhờ anh.”
“Thế
sao được? Anh đi để em ở đây chịu khổ à? Bọn chúng sẽ không buông tha em đâu! Trước đây, vì tư lợi nên dù biết rõ Tiết Vân Tần là Thiên Thiềm,
anh vẫn cố tình để hắn tiếp cận em, cuối cùng khiến em bị hắn bức hại.
Nghĩ lại anh không xứng là kẻ làm anh!” Vương Kình Vũ cúi đầu hối hận,
đập tay vào thành xe, kích động đến nỗi xuýt bị ngã.
Nhan Khai
Thần sững người trong giây lát, sau đố giả vờ thản nhiên như không, vội
vàng đỡ y ngồi lên xe, kéo chăn đắp lên chân y, dịu dàng bảo: “Anh coi
thường em quá đấy! Những chuyện trong quá khứ đều qua hết rồi, có gì
đáng nhắc lại nữa đâu. Anh yên tâm. Chỉ cần anh chị bình yên ra khỏi
thành thì em chẳng còn gì phải lo nghĩ nữa. Sau đó, em sẽ tìm cơ hội rút chạy. Mà anh… trên đường đi đừng miễn cưỡng quá, phải chú ý đến vết
thương, nghe chưa? Nếu có gì bất thường, cũng đừng gắng gượng chịu đựng. Mọi chuyện đều phải rất mực thận trọng mới được.”
“Nhưng bọn anh đi chuyến này nào biết sẽ dừng ở đâu. Làm sao em tìm thấy được? Hay là…”
Vương Kình Vũ chưa dứt lời, nàng đã chen ngang: “Thế mới tốt chứ! Đến em còn không tìm ra tung tích của anh thì mới an toàn.”
“Nhưng đến em cũng không tìm ra thì gọi gì là cách hay nữa? À, có rồi!” Vương
Kình Vũ chợt nảy ra một ý. “Có một nơi nhất định em sẽ tìm thấy. Nơi
dừng chân sau này nhất định sẽ liên quan đến thứ mà hồi nhỏ chúng ta
thích hái trộm. Anh sẽ đợi em ở đó.”
Nhan Khai Thần mỉm cười gật
đầu, đáp: “Nhất định em sẽ đến!” Đương nhiên nàng biết hồi nhỏ anh họ
thích ăn trộm thứ gì nhất. Đó chính là đài sen. Nếu phải tìm một nơi
thích hợp để ăn đài sen thì ắt đó phải là một bờ hồ rộng lớn. Chỉ có
điều, thằng quỷ nhỏ chân tay nhanh thoăn thoắt hồi ấy không còn lanh lẹ
nữa. Nàng nén đau thương, nhoẻn miệng cười rồi khẽ than: “Xem ra sau này em không cần bóc hạt sen cho anh ăn đâu nhỉ!” Quay sang nhìn Hà Diễm,
nàng thầm mong Hà Diễm thực lòng thực dạ yêu thương y.
Vương Kình Vũ nắm lấy tay nàng, đặt vào lòng bàn tay mình. Cố kìm nén hơi thở, y
trầm giọng bảo: “Tay em nhỏ thật đấy! Chỉ bằng nửa tay anh. Hồi bé, anh
thường dắt cô nhóc này hết đi trộm đài senlại đi trộm khoai lang, chỉ
có điều giờ đây không thể làm việc đó được nữa. Nhưng anh vẫn hi vọng,
đến mùa sen sang năm, bàn tay của cô nhóc này vẫn bóc một đống hạt sen
cho anh ăn. Em có đồng ý không?”
Dứt lời, y ngửa mặt lên trời, làn sương khói mịt mờ giăng mắc quanh bờ mi.
Nhan Khai Thần lặng lẽ gật đầu, hốc mắt cũng ứ lệ. Thực ra nàng cũng không
biết sau ngày hôm nay, họ còn có thể đoàn tụ không. Tương lai quá mịt
mờ! Chỉ vì họ là đám người thấp cổ bé họng không có ước mơ, mà cũng
không được phép có ước mơ.
Nước không thể một ngày thiếu vua, con thuyền Tiểu Kim Đường cũng không thể một ngày không người lái. Sau khi
Tiết Vân Tần biết Vương Kình vũ đã ra khỏi thành, hắn lập tức cất nhắc
lão tam ở đường khẩu Hán Dương tiếp quản tổng đàn. Hành động đó đã kích
động sự mâu thuẫn giữa huynh đệ hai phái mới và cũ, đồng thời cũng khiến mối ân oán giữa Dương Nhị và lão tam càng thêm sâu sắc.
Vì thời
gian này, Tiêu Vân Thành bận rộn chuẩn bị tiếp quản quân vụ Vũ Hán nên
không có cơ hội gặp Tiết Vân Tần. Hôm nay, biết tin Tiểu Kim Đường đổi
chủ, anh ta mới phát hiện dường như đã xảy ra chuyện gì đó bất thường.
Nhưng Tiết Vân Tần dường như cố ý tránh mặt, nên anh ta chẳng thể liên
lạc được. Tiêu Vân Thành ngỡ Tiết Vân Tần vẫn chưa nguôi ngoai sau nỗi
đau mất cha nên cũng không bận tâm đến biểu hiện bất thường ấy.
Không thấy bóng dáng Tiết Vân Tần đâu, nhưng Nhan Khai Thần lại gõ cửa tìm
đến. Đương nhiên Nhan Khai Thần không có chuyện sẽ không lên tam bảo.
NÀng có một chuyện cần hỏi rõ.
“Tôi đến vì muốn hỏi anh về một người.”
“Ai?” Tiêu Vân Thành hỏi.
“Kim lão nhị!”
Đương nhiên Tiêu Vân Thành có ấn tượng với cái tên này. Hôm ấy, Nhan Khai
Thần vô tình chứng kiến cảnh tượng mưu sát, kẻ bị giết là người có quyền lực thứ hai của Tiểu Kim Đường khi ấy. Tiêu Vân Thành trầm ngâm đáp:
“Sao cô vô duyên vô cớ lại hỏi kẻ đã chết giờ chỉ còn trơ mỗi khúc xương đó làm gì?”
“Trừ Tiết Vân Tần ra, chắc chắn anh là người biết rõ nội tình nhất. Cái chết của hắn chắc không liên quan đến chuyện đấu đá
nhau trong bang phái phải không?”
“Cô không cần biết những việc
này! Có điều cô đã có nhã hứng thì tôi cũng chẳng ngại tiết lộ với cô.
Khi ấy, hắn cũng là một trong những đặc công trong tổ chức chúng ta, có
điều vì phản bội tổ chức nên mới bị giết. Bởi vậy cô chớ mang mình ra
thử!” Tiêu Vân Thành cảnh cáo.
“Tuy hắn bị Thiên Thiềm giết nhưng người anh bắt lại là Yến Thất, không phải Thiền Thiềm. Màn kịch này đã
được anh và Tiết Vân Tần thông đồng với nhau từ trước, tôi chỉ vô tình
giúp các anh hoàn thành kế hoạch mà thôi. Đương nhiên Tiết Vân Tần cũng
nghe được thông tin về thư liên minh từ miệng tôi, sau đó phái người đi
lấy cắp. Có điều, tôi rất tò mò muốn biết liệu hiệu trưởng phải chăng
chỉ có một người?”
“Đương nhiên chỉ có một hiệu trưởng. Người có
thể gọi hiệu trưởng đương nhiên phải là môn sinh của ông ấy.” Tiêu Vân
Thành thấy nàng biết hết nội tình, nên cũng không có ý giấu giếm.
Nhận được lời khẳng định của Tiêu Vân Thành, Nhan Khai Thần đột nhiên rất
thông cảm với những người này. “Năm đó, khi lấy lời khai, tôi quên không nói với anh một câu, bởi vì khi ấy tôi cho rằng câu ấy không mấy giá
trị. Nhưng bây giờ xâu chuỗi tất cả sự việc và ngẫm lại, tôi mới phát
hiện rất nhiều câu đố không có lời giải đều trở nên thông suốt.”
“Rốt cuộc cô muốn nói gì?” Tiêu Vân Thành nhìn nụ cười khó hiểu của nàng, thấy toàn thân nhộn nhạn như bị côn trùng bò vào.
Đương nhiên Nhan Khai Thần không nói cho anh ta biết bí mật đó, nhưng nàng có lòng tốt nhắc nhở: “Tuy tôi chẳng có thâm tình gì với anh, nhưng dẫu
sao tôi vẫn thấy anh là người đàn ông đường hoàng, nên mới nhắc anh phải cẩn thận. Bởi người kế tiếp sẽ là anh!”
Tiêu Vân Thành không
hiểu nàng nói vậy có hàm ý gì, càng không thể đoán nổi động cơ của hành
động ấy. Nếu chỉ đơn thuần vì muốn khiêu khích ly gián thì nàng đã hoài
công vô ích. Trên đời này không có nhiều chuyện khiến anh ta tự tin,
nhưng đối với Tiết Vân Tần, anh ta chưa bao giờ hoài nghi. Vì đó là lòng tin tối thiểu giữa người anh em.
Huynh đệ vốn là những người có họa cùng gánh, có phúc cùng hưởng, đặc biệt là trong những ngày Tiêu
Vân Thành đang oai phong, vẻ vang như thế này, vậy mà người anh em mà
anh ta mong cùng uống cạn ba ly một cách sảng khoái nhất lại không có
mặt. Tuy hơi tiếc nhưng cũng không mấy ảnh hưởng đến tâm trạng đang vui
phơi phới của anh ta. Bất luận là ai, có thể tạo ra bầu trời của riêng
mình ở nơi đất khách quê người thì đều có lý do để dốc ngược đáy chai,
sung sướng uốn cạn. Thế là anh ta cho bày tiệc ở Hoàn Cung. Các anh em ở lữ đoàn 17 cũng vội hành quân từ Tứ Xuyên đến uống chén rượi mừng.
Người nào người nấy ngẩng cao đầu cười ngạo nghễ. Giờ chẳng ai dám coi
thường họ, cũng chẳng ai dám gọi họ là đội quân rắn mất đầu nữa. Từ ngày mai trở đi, họ sẽ chính thức đóng quân ở Bộ Tư lệnh Vũ Hán và trở thành lực lượng dự bị chủ đạo của liên mình Hồ Bắc – Tứ Xuyên. Trong đó, đội
quân Hồ Bắc được coi là cánh quân chủ lực. Khi Tưởng Giới Thạch trở về
Nam Kinh thì nhiệm vụ đầu tiên mà cánh quân chủ lực nhận được chỉ là bao vây, tiêu diệt toàn bộ phỉ cộng ẩn nấp ở biên giới giữa Hồ Bắc và Hà
Nam. Tuy Khang Thiếu Đình vẫn được chỉ định là tổng chỉ huy, nhưng để
người ngoài tạm thời thay thế vị trí của mình cũng chẳng khác nào chia
sẻ quyền lực, cắt giảm binh lực. Dẫu vậy, anh cũng không thể để thua ván này. Bất luận bên trên gây áp lực đến đâu, anh buộc phải lợi dụng cơ
hội này để giương cao hào khí trên chiến trường, hòng rửa sạch nỗi nhục
bị tiếm ngôi. Chính vì vậy, anh để mấy vị tướng già như Tiểu đoàn Trần ở lại trấn giữ đại bản doanh, chỉ dẫn Sư đoàn trưởng Lương và Phó quan
Vương theo mình làm hai cách tay đắc lực.
Tiêu Vân Thành đích
thân đến tận cửa mời anh dự tiệc, trên danh nghĩa là tiệc mừng nhậm chức nhưng thực ra anh ta muốn khoe khoang và ra oai trước mặt anh. Mấy lão
tướng tính tình nóng nảy giống Tiểu đội trưởng Trần vừa được mời đi dự
tiệc liền mắng sa sả người đưa thư. Phải nhờ Sư đoàn trưởng Lương phân
tích lợi hại, họ mới chịu theo Khang Thiếu Đình cùng đi dự tiệc. Tình
thế càng bất lợi, Khang Thiếu Đình cùng đi dự tiệc. Tình thế càng bất
lợi, Khang Thiếu Đình càng phải bình tĩnh. Cái đó gọi là trại đứng im,
lính chuyển động, thất bại thời nay chẳng qua chỉ là hạt cát giữa sa
mạc, phong thủy luôn thay nhau luân chuyển. Sau ba tuần rượu, anh và
Tiêu Vân Thành nói chuyện rất hứng khởi, chẳng khác nào đôi bạn trời
sinh. Sau khi được Tiêu Vân Thành nhận làm chú, Tham mưu Vương đương
nhiên cũng oai phong hơn hẳn người khác. Ông ta luôn thay Tiêu Vân Thành nhận rượu mời rồi lôi mấy chục lão tướng của lữ đoàn 17 đứng dậy, vừa
cạn ly vừa hô vang chúc mừng, âm thanh vang dội muốn thủng màng nhĩ, ai
không biết lại tưởng Hoàn Cung thay đổi phong cách thành quán rượu.
Tiểu đoàn trưởng Trần trông thấy cảnh tượng đó thì càng sa sầm sắc mặt, nhìn ai cũng không vừa mắt. Đúng lúc ấy có nhân viên phục vụ đến rót trà,
chẳng may làm sủi bọt trong chén, Tiểu đoàn trưởng Trần lập tức nổi giận lôi đình, mắng cậu ta một trận, suýt chút nữa túm cổ cậu ta ném ra
ngoài. Sư đoàn trưởng Lương ngồi gần bàn tiệc của ông ta, nhìn thấy cảnh ấy, liền trừng mắt ra hiệu. Tiểu đoàn trưởn Trần vốn không muốn ngồi
thêm phút giây nào nữa, lại thấy Tiêu Vân Thành cười tươi như hoa bước
lên sân khấu chuẩn bị phát biểu mớ lý luận vớ vẩn dài ra đến cổng thì
Tiểu đoàn trưởng đâm sầm vào một người đàn ông đang chạy như bay từ
ngoài vào. Ông ta đang định giơ tay nắm đấm giáng vào mặt kẻ có mắt như
mù thì lời cầu xin nghe rất quen tai của đối phương khiến ông ta hốt
hoảng buông tay xuống. Ông ta không thể ngờ Phó quan Tôn của lữ đoàn 17, kẻ tưởng đã bị bắn chết vào năm đó giờ vẫn còn sống! Không những còn
sống mà còn mang theo một bí mật động trời!
Tham mưu Vương đang
hưng phấn giơ ly rượu, nhìn thấy Phó quan Tôn, lập tức đứng như trời
trồng, mặt tái nhợt chẳng khác nào vừa nhìn thấy ma. Những người từng
tiếp xúc với Phó quan Tôn ít nhiều đều chấn động nhìn anh ta từng bước
tiến về phía sân khấu. Đương nhiên Tiêu Vân Thành đứng trên bục cũng
không phát biểu nữa, chỉ trừng nhìn Phó quan Tôn đang hướng về phía
mình. Dù bị đánh chết anh ta vẫn không thể tin Phó quan Tôn lại sống sót trước họng súng của Tiết Vân Tần!
“Hung thủ giết người, có phải
mi không ngờ ta vẫn còn sống không?” Phó quan Tôn từng có khuôn mặt khá
dễ coi, nhưng giờ đây, hận thù đã bóp méo các đường nét khiến anh ta trở nên vô cùng xấu xí. Anh ta giơ mười đầu ngón tay đã bị chặt đứt lên,
cất giọng khàn khàn: “Vì muốn chiếm đoạt ngôi vị của Lữ đoàn trưởng Lý
nên mi đã phản lại lương tâm, vu oan giá họa cho ta! Nếu ta không phúc
lớn mạng lớn thì chắc đã bị mi diệt khẩu từ lâu rồi! Chính vì mi, ta mới sa chân đến bước đường này!”
Tiêu Vân Thành cười lạnh, không còn gì để nói. Điều anh ta muốn biết không phải Phó quan Tôn thoát khỏi bàn tay Thần Chết bằng cách nào mà là vì sao Tiết Vân Tần lại nói dối mình. Lúc này không ai lao ra bắt Phó quan Tôn, vì mọi người đều muốn biết sự thật xảy ra vào năm đó. Khi Phó quan Tôn chỉ vào mặt Tiêu Vân Thành mà
mắng chửi, đột nhiên anh ta cảm thấy như đang bị gái đĩ già mồm bắt bẻ
và đòi tiền chơi gái ngay giữa phố, không những không dám phản bác mà
còn phải ngoan ngoãn móc tiền túi ra trả cho đỡ xấu hổ. Có thể sự thật
cũng giống như căn bệnh khó nói của cánh đàn ông, thà chết còn hơn bị
người khác vạch trần giữa ban ngày ban mặt.
“Các người đều bị hắn lừa rồi! Hắn không phải cháu của Lữ đoàn trưởng Lý! Hắn chỉ giả vờ diễn kịch cho mọi người xem thôi. Mục đích là muốn chiếm lấy vị trí của Lữ
đoàn trưởng! Kẻ giết Lữ đoàn trưởng chính là đồng bọn của hắn! Có điều
chắc mi không lường được ta lại không bị giết chết để bịt miệng chứ gì?” Phó quan Tôn kích động chỉ thẳng vào mặt Tiêu Vân Thành để mọi người
nhìn rõ bộ mặt thật của anh ta.
Tiêu Vân Thành liếc xéo, lạnh
lùng nói: “Nếu tôi làm việc đó thật thì phải vạch ra một kế hoạch tương
đối chu toàn. Dựa vào sức anh mà có thể sống só đến tận bây giờ sao?
Huống hồ năm đó, anh chẳng qua chỉ là tên lính quèn mà cậu tôi mượn từ
chỗ cố Tư lệnh Khang, làm sao anh biết rõ tôi có phải cháu ruột của Lữ
đoàn trưởng hay không?”
“Ta đã dám liều mạng vạch mặt mi thì
đương nhiên phải chuẩn bị sẵn sàng chứng cứ! Vì cháu ruột của Lữ đoàn
trưởng Lý đang ở ngay trong căn phòng này!” Phó quan Tôn mang đầu ra
đánh cược, đương nhiên lời anh ta không thể là giả.
Tiêu Vân
Thành giả vờ thản nhiên bảo: “Vậy thì phiền anh mời cậu ta ra đấy!” Vừa
dứt lời thì anh ta đã lập tức thấy hối hận. Vì anh ta nhìn thấy cậu cảnh vệ vốn không hề nổi bật trong hàng ngũ bỗng dưng đứng dậy, đôi mắt cậu
ta giống hệt đôi mắt của Lữ đoàn trưởng Lý, nhìn anh ta chằm chằm. Một
người mà trước đây Tiêu Vân Thành chưa bao giờ để mắt tới, giờ đột nhiên lại khiến anh ta thấy ớn lạnh. Một áp lực lớn đến đáng sợ khiến anh ta
không thể nhúc nhích nổi.
“Ta mới thực sự là cháu ruột của Lữ
đoàn trưởng Lý! Năm đó, vì muốn thuận lợi hoàn toàn thành kế hoạch nhận
người thân, Lữ đoàn trưởng Tiêu đây đã mua chuộc tất cả người dân trong
thôn làng quanh đó để họ làm chứng cho người. Đáng tiếc, người mà ngươi
cử đi giết ta để diệt khẩu lại chỉ mải quan tâm đến tiền, không bồi thêm cho ta mấy nhát dao trí mạng, nếu không ta đã chẳng còn cơ hội sống sót để đứng đây vạch trần ngươi!” Viên cảnh vệ nói với vẻ đầy bi phẫn,
nhưng Tiêu Vân Thành chỉ phá lên cười sằng sặc.
“Nực cười! Hai kẻ đáng ra đều bị diệt khẩu giờ lại đều sống nhăn nhở, trên đời làm gì có
chuyện trùng hợp ngẫu nhiên đến thế? Bây giờ, tôi cũng có thể tìm một
đống người ra mặt vạch trần anh, nói anh chỉ là đồ giả mạo!” Tuy ngoài
miệng không thừa nhận nhưng trong lòng anh ta cũng hơi run.
Dương như viên cảnh vệ cũng sớm biết Tiêu Vân Thành sẽ không ngoan ngoãn nhận tội nên lấy ra mấy phong thư, cao giọng nói: “Trong suốt quãng thời
gian từ khi bắt đầu hôn lễ của tư lệnh Khang cho đến khi cố Tư lệnh
Khang qua đời bị bạo bệnh, ngươi và Tiểu Kim Đường đã viết mấy bức mật
hàm trao đổi với nhau, những kế hoạch được viết trong đó không những đủ
sức chứng thực ngươi chính là giết hại cậu ta, mà còn bày kế hãm hại rất nhiều người khác nữa!” Dứt lời, cậu ta ném phong thư về phía Tham mưu
Vương và hội Khang Thiếu Đình. Thấy thái độ của mọi người chuyển từ kinh ngạc sang phẫn nộ, sắc mặt trắng bệch của cậu ta cũng chuyển thành ửng
hồng vì quá phấn khích. Lúc này, trong phòng chợt vang lên tiếng quát
lớn, Tiểu đoàn trưởng Trần và mấy lão tướng không kiềm chế nổi giận, ào
ào lao lên sân khấu. Họ bắn liền mấy phát, không cho Tiêu Vân Thành được phép thanh minh và thể rằng sẽ lấy máu anh ta để tế anh linh của cố Tư
lệnh. May mà Tiêu Vân Thành đã sớm đề phòng, anh ta phi thânné đường
đạn rồi chuồn ra cửa sau trốn thoát. Sở dĩ anh ta chạy không phải vì
chột dạ lo sợ phải đối mặt với sự thật mà vì anh ta không muốn tốn thời
gian ngồi đây đối đôi co với bọn họ. Giờ đây, trong đầu anh ta chỉ tồn
tại duy nhất một ý nghĩa: “Phải tìm cho được Tiết Vân Tần.”
Đám
Tiểu đoàn trưởng Trần đang định dẫn thuộc hạ truy kích thì đột nhiên bị
người của lữ đoàn 17 ngăn lại. Tham mưu Vương xé tan bức thư trong tay
rồi vứt mạnh xuống đất, cũng rút súng quát lớn: “Người của lữ đoàn 17
chúng ta chỉ tin một mình Tiêu Vân Thành! Ai dám manh động, dù phải liều mạng, lữ đoàn 17 cũng phải bảo vệ Lữ đoàn trưởng! Các anh em! Các anh
em thấy tôi nói có đúng không?”
“Đúng ạ!” Toàn bộ binh sĩ của lữ
đoàn 17 đồng thanh hô vang, hình như họ không hề bị ảnh hưởng bởi những
lời nói xấu về Lữ đoàn trưởng của mình. Trong lòng họ, Tiêu Vân Thành
đáng để họ bảo vệ bằng cả tính mạng.
Phó quan Tôn tức điên người, chạy lên phía trước, thô lỗ thét lên: “Các người mù à? Sao lại coi cướp là chủ? Đúng là ngu ngốc không thể tưởng tượng nổi!”
“Hừ! Ta
cũng cảm thấy đúng là rất ngu ngốc!” Tham mưu Vương cười nham hiểm rồi
giơ tay bắn liền hai phát súng. Trong tích tắc, Phó quan Tôn và cả viên
cảnh vệ đều đổ gục xuống đất. Ông ta liếc nhìn “đối thủ” đang tròn mắt
kinh ngạc rồi lia mắt khắp lượt khách trong phòng, cất giọng đanh thép:
“Mọi người đều nhìn thấy rồi đấy! Chính tôi đã giết hai tên này, vì bọn
chúng đã cố ý vu khống để hãm hại Lữ đoàn trưởng của chúng tôi! Các vị ở đây ai biết hai tên này thì mong cung cấp thêm thông tin cho chúng tôi, lữ đoàn 17 chúng tôi nhất định sẽ không quên ơn các vị.”
Mọi
người có mặt tại hiện trường đều nghe rất rõ lời của Tham mưu Vương. Nếu có thể khiến họ gi nhớ công ơn của mình thì đương nhiên là một điều vô
cùng may mắn. Nhưng nếu để họ trở mặt thành thù thì chắc chắn không hề
dễ chịu.
“Tôi cũng rất muốn điều tra rõ chân tướng sự việc, bởi
vậy nhất định phải tìm cho ra tung tích của Lữ đoàn trưởng Tiêu! Nếu
chúng ta hiểu lầm anh ta, tôi sẽ bày tiệc rượu chuộc tội. Nhưng nếu đúng là Lữ đoàn trưởng của các vị đã làm những việc này thì ai bảo vệ anh ta sẽ trở thành địch thủ của Khang Thiếu Đình tôi! Tôi bảo đảm kẻ đó một
đi không trở lại!” Khang Thiếu Đình luôn giữ thái độ im lặng từ nãy đến
giờ, lúc này mới lên tiếng. Theo chỉ thị của anh, Sư đoàn trưởng Lương
lập tức dẫn quân truy kích Tiêu Vân Thành. Bất luận còn sống hay đã
chết, Tiêu Vân Thành vẫn phải cho anh đáp án rõ ràng cho chuyện này.
Bên bờ sông vắng vẻ, rặng liễu mới đâm chồi liên tục bị gió đêm càn quét,
tựa như mái tóc dài của cô gái tung bay trong gió. Trong phút chốc, gió
như cũng mang theo hơi nước. Nếu là đêm mùa hạ thì sẽ thấy người dân tản bộ qua lại hóng mát, từng nhóm không quen biết nhau nhưng vẫn có thể
trò chuyện với nhau rất rôm rả. Một vài cặp tình nhân lén trốn vào góc
tối sau rặng liễu để tâm tình, thề non hẹn biển. Nhưng hôm nay, Tiêu Vân Thành đến sớm quá. Anh ta không thể đợi đến mùa hạ nóng bức, bên cạnh
cũng chẳng có cô gái mình cảm mến. Anh ta phải chạy muốn đứt hơi để tới
được đây, trán đẫm mồ hơi khiến đầu óc chợt thấy khô nóng, không những
không hề lãng mạn mà mà ngược lại còn thảm hại đến tột cùng. Đây là nơi
cuối cùng anh ta biết, nếu còn không tìm thấy người mà anh ta đang muốn
tìm thì cũng không biết còn sức chạy tiếp không. Dễ dàng nhận ra, trừ
anh ta thì ở đây chẳng có ma nào nữa! Dù cố gắng tĩnh tâm lắng tai nghe
thì anh ta vẫn chỉ thấy tiếng lào xào của rặng liễu và tiếng thở gấp gáp của chính mình. Đột nhiên, Tiêu Vân Thành nghe thấy một âm thanh lạ. Đó là tiếng bước chân đạp trên lá khô.
“Cậu đang tìm tôi?” Một
giọng nói rất thâm trầm chợt vang lên. Giữa đêm đen không một bóng
người, bất kể là ai khi nghe thấy sau lưng có một người hỏi mình như
vậy, chắc chắn đều giật thót tim. Nhưng Tiêu Vân Thành thì khác, anh ta
mừng rỡ quay phắt lại. Trong ánh trăng mờ ảo, người mới đến trông lại
càng mơ hồ. Tiêu Vân Thành không nhìn rõ khóe miệng Tiết Vân Tần đang
cười mỉm hay cười lạnh lùng.
“Cuối cùng cậu cũng chịu xuất hiện!” Tiêu Vân Thành nắm chặt tay hắn, nói.
Tiết Vân Tần khẽ gật đầu, lơ đễnh nói: “Tôi biết cậu đang tìm tôi.”
“Nói vậy nghĩa là toàn bộ sự việc này đều do cậu sắp xếp?! Tại sao cậu lại
làm như vậy?” Đến giờ phút này, Tiêu Vân Thành vẫn hi vọng nghe được câu trả lời khác thốt ra từ miệng người bạn thân. Nhưng tiếng cười lạnh
lùng của Tiết Vân Tần khiến toàn bộ máu huyết trong người anh ta đông
đặc trong phút chốc.
“Cậu hỏi tôi vì sao ư? Chẳng phải vì cậu đã
nuốt lời hứa và tiết lộ bí mật hay sao? Nếu không tiết lộ bí mật thì làm sao Vương Kình Vũ biết mà phóng hỏa thiêu rụi viện dưỡng lão? Ngoại trừ cậu, làm gì còn có người thứ hai biết tôi vẫn còn cha? Một người không
thể giữ lời hứa thì cũng nên nếm chút đau khổ.” Tiết Vân Tần tin rằng
chút khổ ải này không hề dẽ nuốt.
“Vân Tần! Chúng ta quen nhau từ thuở niên thiếu, lẽ nào cậu còn không hiểu rõ con người tôi?! Dẫu Tiết
Vân Thành tôi có ngu dốt đến đâu thì cũng không thể lấy sự an nguy của
bác trai ra làm trò đùa! Ban đầu đúng là tôi không hề hay biết chuyện
này, sau khi việc xảy ra, tôi đã đi tìm cậu, nhưng cậu cố tình trốn
tôi!” Lời thanh minh của Tiêu Vân Thành nghe thật buồn thảm.
“Không cần ngụy biện!” Tiết Vân Tần hừ lạnh, hắn không tin một chữ nào được
thốt ra từ miệng anh ta nữa. “Tôi đã điều tra rất nhiều lần rồi! Ngươi
đầu tiên nhắc đến viện dưỡng lão chính là cậu! Trong lúc say rượu, cậu
đã lỡ lời, khiến tai mắt mai phục khắp nơi của Vương Kình Vũ nghe được,
rồi bọn chúng tiết lộ tin tức cho Vương Kình Vũ. Vương Kình Vũ đã muôn
làm phản từ lâu, giờ có được cơ hội tuyệt vời này, hắn chẳng báo thù sự
trừng trị của tôi dành cho hắn một cách dã man mới lạ! Tuy cậu không
phải hung thủ nhưng lại gián tiếp tiếp tay cho hung thủ! Hôm đó, Nhan
Khai Thần đột nhiên đến tìm tôi, nói với tôi rằng biết tin viện dưỡng
lão cháy từ chỗ cậu. Ngay cả cô ta mà cũng biết cha tôi đang ở viện
dưỡng lão, chẳng lẽ chuyện này còn không liên quan đến cậu ư? Tôi từng
vô cùng tin tưởng cậu, nhưng bây giờ tôi không bao giờ để mình phạm phải lỗi lầm cũ!”
“Được lắm! Cậu thà tin lời một ả đàn bà còn hơn tin lời của tôi! Tôi còn gì để nói nữa đây?” Tròng mắt Tiêu Vân Thành nong
nóng, nỗi uất hận trào lên tận đỉnh đầu. Anh ta hận bao nhiêu năm làm
anh em cũng không thể sánh bằng mấy câu chọc gậy bánh xe của kẻ khác.
Tiêu Vân Thành nhìn Tiết Vân Tần, nửa cười nửa không, nói: “Nếu cậu bảo
cậu làm vậy vì muốn báo thù cho cha thì tôi không thể trách móc cậu nửa
lời. Nhưng điều làm tôi đau lòng là mãi đến giờ tôi mới hiểu, trong lòng cậu, Tiêu Vân Thành tôi, mẹ kiếp, chẳng là cái thá gì! Anh em ư? Mẹ
kiếp! Toàn tự mình ảo tưởng! Trừ phi Tiết Vân Tần cậu bỗng dưng đại phát từ tâm, bằng không tay họ Tôn kia chắc chắn đã xuống địa ngục từ lâu
rồi!”
“Đúng vậy! Tôi không giết bọn họ. Chuyện hôm nay cũng do
tôi cố ý xúi giục. Thế thì sao nào?” Tiết Vân Tần nhìn anh ta một cách
lạnh lùng.
“Nhưng khi ấy tại sao cậu lại lừa tôi rằng họ đã chết?” Tiêu Vân Thành càng nói càng siết chặt nắm đấm.
Tiết Vân Tần né tránh ánh mắt áp đảo của Tiêu Vân Thành, dõi mắt xuống dòng
sông tối đen như mực đằng xa. Gió sông mang theo cả cát bay vào mắt
khiến hắn cảm thấy vừa cộm vừa rát. Thực ra không cần giải thích cũng
chẳng sao, nhưng hắn vẫn nói: “Từ lâu, tôi đã nói với cậu rằng cậu không thích hợp làm đặc công. Trong quan hệ cá nhân, tôi với cậu là anh em,
nhưng có một số chuyện phải gác tình cảm sang một bên để phán đoán bằng
lý trí. Từ thời niên thiếu, thứ xuất hiện nhiều nhất trong cuộc sống của tôi chính là “nhiệm vụ”, muốn hoàn thành nhiệm vụ, tôi phải bảo vệ tính mạng của mình trước đã. Bởi vậy, bất kể chuyện gì tôi cũng phải chừa
lại đường lui. Giờ cậu đã hiểu chưa? Dù hôm nay không phải tôi thì sớm
muộn gì cậu cũng thua trước sự ám toán của đối thủ.”
“Vì cậu sợ
khi hoàn thành đại nghiệp, tôi sẽ gây bất lợi cho cậu, nên cậu lừa tôi
rằng đã giải quyết bọn chúng gọn ghẽ, rồi để lại cho tôi một bất ngờ lớn đến suýt mất mạng như ngày hôm nay?” Mãi đến tận hôm nay, Tiêu Vân
Thành mới tỉnh ngộ, thì ra tin vào người anh em tốt nhất là hoàng toàn
sai lầm. Lẽ nào con người sinh ra vốn đã có tính ác? Không thấy Tiết Vân Tần nói gì, Tiêu Vân Thành lại khó nhọc hỏi tiếp: “ Lẽ nào cậu không sợ chúng cũng sẽ bán đứng cậu?”
“Từ trước đến giờ, tôi chưa bao giờ tin bọn chúng thì làm gì có chuyện chúng có thể bán đứng tôi! Ngay từ
đầu, tôi đã cố ý thả chúng đi, thỉnh thoảng sắp xếp cho chúng “tình cờ”
gặp nhau trong cái bẫy tôi đã đặt sẵn. Dù sao thì chúng cũng không hề
biết đến sự tồn tại của tôi, nên nếu sau này chúng có hối hận với nước
cờ này thì cũng chẳng làm gì được tôi. Đương nhiên tôi cũng không để
chúng có cơ hội hối hận.”
“Tuyệt vời! Đúng là không thể chê vào
đâu được!” Sau khi biết chân tướng câu chuyện, Tiêu Vân Thành đột nhiên
phá lên cười. Anh vỗ tay mạnh đến nỗi hai bàn tay đau rát, nhưng không
thể ngừng vỗ tiếp. Tiêu Vân Thành cười đến méo mó mặt mày, liên tục lắc
đầu, không nói được thêm câu nào, dường như có thứ gì đó mắc nghẹn ở cổ, không nhổ ra được mà cũng chẳng thể nuốt xuống, đành chờ đến lúc nó đâm thủng da thịt anh ta, khiến máu chảy đầm đìa.
Trong chớp mắt,
phía bên kia sông bập bùng nổi lên cả rừng đuốc, truy binh sắp hàng
chỉnh tề chuẩn bị bơi sang chỗ Tiêu Vân Thành. Rừng đuốc sắp tới gần,
tiếng bước chân và tiếng hò hét dần trở nên mơ hồ như thể chỉ là tiếng
gió thổi bên tai. Xem ra người đến bắt anh ta sắp đến rồi. Có lẽ Tiết
Vân Tần nói đúng, dù không phải hắn thì sớm muộn Tiêu Vân Thành cũng
chết trong tay người khác. Gió lạnh thổi ù ù không biết có phải đã biết
trước kết cục dành cho anh ta hay không, trong thoáng chốc, gió trở nên
nanh ác, mấy lần quất ngọn liễu vào mặt anh ta, khiến anh ta đau đến mức bất giác nheo mắt lại. Vậy mà trong khoảnh khắc mở mắt ra, anh ta lại
cảm thấy má mình buốt lạnh thấu xương. Một chất dịch nong nóng chợt chảy ra, có lẽ đó là chút ấm áp cuối cùng trong cuộc đời Tiêu Vân Thành.
Cũng trong khoảnh khắc đó, đột nhiên anh ta cảm thấy vô cùng bình tĩnh,
ngay cả động tác rút súng cũng đầu phấn khích, giống như khi rút được
điếu thuốc lá thơm lâu ngày không dám hút, đặc biệt hơn khi chính Hoài
Bích chủ động bảo anh ta hút. Cảm giác khi ấy cũng sảng khoái y như cảm
giác đấu súng với Tiết Vân Tần lúc này. Anh ta chĩa thẳng vũ khi vào
người bạn thân nhất của mình, người bạn mà năm xưa vì không muốn anh ta
phải chịu đòn đâu đã lẻn vào phòng thầy giấu chiếc roi đi. Khi ấy cả hắn và anh ta đều thật ấu trĩ, cứ ngỡ giấu vũ khí của người lớn là sẽ tránh được khổ hình mà không hiểu càng phản kháng, người lớn càng trừng phạt
the thảm hơn.
“Tiết Vân Tần! Muốn bắt ta đâu đơn giản thế! Ta
sẽđưa ngươi cùng xuống mồ!” Đột nhiên anh ta hét lớn, bóp cò không
chút do dự, nhưng rất nhanh sau đó, anh ta đã cảm thấy lồng ngực mình
như bị ai đó phanh ra. Một hạt lạc đã cư ngụ yên ổn trong tim Tiêu Vân
Thành. Hồi nhỏ, Tiêu Vân Thành thường nghĩ không biết hạt lạc sắt khi
gieo vào bụng có nảy mầm không. Giờ anh ta có thể tự hào mà nói cho Tiêu Vân Thành thuở thơ ấu biết rằng: “Đồ ngốc! Đạn chứ có phải lạc đâu mà
nảy mầm! Nó sẽ giết chết người đấy! À không, nó sẽ giết chết mày đấy,
Vân Thành ạ!”
Nhưng sao một người trúng đạn lại có thể cười thế
kia? Có điều đúng là Tiêu Vân Thành đang cười thật! Đến khi Tiết Vân Tần bừng tỉnh, hắn mới phát hiện mấy viên đạn nằm dưới chân Tiêu Vân Thành. Thì ra trước khi nổ súng, Tiêu Vân Thành đã lén tháo đạn ra khỏi ổ, mục đích là để Tiết Vân Tần giết chết mình, có như vậy truy binh mới tin
rằng Tiết Vân Tần chẳng qua chỉ giết chết tên “tội phạm giết người” vì
tự vệ.
“Hãy tin tôi! Thực sự không phải tôi làm!” Tiêu Vân Thành
gượng chút sức tàn thanh minh với bạn, nhưng dường như đã quá muộn, cơ
thể anh ta chao đảo như muốn ngã xuống bất cứ lúc nào. Tiết Vân Tần
không nhìn anh ta, hồ như không nghe thấy gì, nhưng Tiêu Vân Thành lại
khẽ cười, cánh tay giơ lên chấp chới. Anh ta nói: “Tiết Vân Tần! Chúng
ta vẫn là huynh đệ nhé…”
Lần này, Tiết Vân Tần không kịp trả lời
Tiêu Vân Thanfnh nữa, bởi tay của anh ta chưa kịp giơ lên thì cả người
đã ngã ngửa ra sau, rơi xuống sông. Lúc này, quân của Tiểu đoàn trưởng
Trần cũng đuổi tới, binh sĩ vội vã súng xuống lòng sông, ngay cả nửa cơ
hội thoát thân cũng không chừa lại cho Tiêu Vân Thành.
Tiết Vân
Tần khong tham gia vào màn vây bắt, chỉ lạnh lùng quay bước, giống như
vừa hoàn thành một nhiệm vụ vô cùng bình thường. Bởi quá bình thường nên chẳng đáng để hắn sung sướng, càng không đáng để hắn hụt hẫng. Chỉ có
điều sau khi đã đi rất xa, đột nhiên hắn thấy cảnh vật trước mắt trở nên nhạt nhòa, một luồng sương khí không ngừng bốc lên từ đáy lòng, làm rát bỏng cả tròng mắt. Hắn tự cười giễu mình, lau mắt một cách thảm hại,
nhưng lạ thay, luồng sương khi ấy cứ cuồn cuộn dâng lên và tuôn trào,
lau mãi vẫn không hết…