Type-er: Thống
Các cuộc vui của đám đàn ông đều không ngoài ba mục đích: đàn bà, rượu ngon và đánh bạc. Họ vừa chuốc rượu nhau vừa bàn luận về dáng vẻ, trang phục và sự sành điệu của các bà các cô có mặt tại hiện trường. Thấy các bà,
các cô đều trang điểm từ đầu đến chân để thỏa mãn tính sĩ diện và tỏ vẻ
ta đây hơn người một bậc thì khóe miệng của họ đều nhếch lên vẻ khinh
miệt. trong khi phụ nữ thể hiện mình qua việc đeo càng nhiều vàng bạc
châu báu thì đàn ông lại thường chọn cách hào phóng móc hầu bao của
mình, vì vàng bạc châu báu lấp lánh là xa xỉ phẩm mà phụ nữ dùng để khoe khoang giá trị của bản thân, còn phụ nữ đẹp lại là chiến lợi phẩm mà
đàn ông muốn mang ra để khoe mẽ khả năng của mình.
Đều là cuộc so gang đầy mùi tiền bạc nhưng cái sau vẫn nhỉnh hơn cái trước. Giống như
ba vị khách ngồi trên chiếu bạc đối diện Tiết Vân Tần lúc này, mức độ
vung tay ném tiền qua cửa sổ của họ cũng ngang ngửa với chiến tích tình
trường. Hộ bàn tán từ các bà Hai, bà Ba đa tình ở nhà này đến các tiểu
thư ở nhà kia, từ chuyện công đến chuyện tư, còn nói cả các hạn mục
chính phủ tài trợ, v..v…Tiết Vân Tần là người duy nhất trong chiếu bạc
không tham gia vào chủ đề này, hắn dồn toàn bộ tâm trí vào từng quân bài và chỉ mỉm cười ngồi nghe những cao kiến chính trị của họ. Đáng tiếc,
chơi tới mười ván mà hắn vẫn thua. Quay lá bài, hắn lại lắc đầu thở dài, “Chẳng biết tại hôm nay không mát tay hay hòa khí ba vị vượng quá mà
tôi thua liền mười mấy ván. Kể cũng hiếm thật!”
“Có thua mới có
thắng mà. Không chừng ván sau Trưởng phòng sẽ đổi vận đấy.” Ông chủ
Hoàng cười cười, điếu xì gà trên môi cháy rất đượm phát ra tiếng nổ lép
bép. Ông ta khoát tay, anh chàng vệ sĩ đứng cạnh đó liền dâng một hộp xì gà Brasil cho Tiết Vân Tần. “Đây là xì gà tính phẩm tôi sai người mang
từ Brasil về, chút quà mọn mong Trưởng Phòng nhận cho. Sau này, Trưởng
phòng đại nhân phải chiếu cố cho dân đen quần vải chúng tôi nhiều đấy.”
“Ông chủ Hoàng nói thế tức là không xem nhau là người nhà rồi. Sau này, nếu
có khó khăn xin cứ mở lời, tôi nhất định sẽ dốc lòng dốc sức. Nếu sau
này mà có chuyện mà không thông báo tiếng nào, ấy mới khiến tôi mất mặt. Đến lúc đó, đừng trách tôi không niệm tình cũ.” Tiết Vân Tần cười, ông
chủ Hoàng liên tục gật đầu hưởng ứng.
Hai ông chủ còn lại cũng
không chịu kém miếng, lần lượt tặng cho Tiết Vân Tần những món quà nhỏ.
Trông bề ngoài, đó chỉ là những món quà không bắt mắt nhưng phía dưới
hộp lại là một bí mật lớn. Đó chỉ là chút “Thành ý” của các phú thương
đối với vị quan chức mới được bổ nhiệm. Tiết Vân Tần hào phóng nhận hét
rồi nhắc mọi người tiếp tục chia bài. Hắn gom những lá bài đã lật lại,
thấy quân của mình có điểm số nhỏ nhất. Ba người còn lại cũng lần lượt
quan sát, trong lòng ai cũng có ý riếng. Chia xong lá bài cuối cùng, hắn đột ngột thu những lá bài đang xòe lại, cười bảo mình lại thua rồi. Ba
vị phú thương lấy làm lạ, rõ ràng họ đã cố tình thua, vậy mà không hiểu
sao trưởng phòng đặc cảnh vẫn không thể thắng. Họ đưa mắt về nhau, ván
này quyết để trưởng phòng thắng mới được. Đang chơi ván mới được nữa
chừng thì hai vị kia không chơi nữa, chỉ còn ông chủ Hoàng đối đầu với
Tiết Vân Tần. Hắn lại mạnh tay đặt cược lớn gấp ba, như thể hạ quyết tâm muốn lấy lại tiền. Nhưng vừa liếc những quân bài trên tay, hẳn đã nhăn
nhó bảo: “Chắc ván này chết hẳn rồi. Thua sạch!”
“Thế thì thêm
chỗ này. Tôi cược anh thắng.” Đứng trên tầng, Nhan Khai Thần đã chứng
kiến toàn bộ cuộc chơi. Nàng bước tới gần, cười trên nỗi khổ của người
khác rồi đặt tiền cho hắn. Tiết Vân Tần quay lại, không đồng ý cũng
không phản đối, chỉ mỉm cười.
Ông chủ Hoàng liền trêu: “Chà trách trưởng phòng đặc cảnh sơ suất trên chiếu bạc. Nếu tôi có hồng nhan tri
kỷ đứng cạnh thì có thua lết bết cũng đáng.”
“Chỉ sợ lại là kiếp
nạn đào hoa.” Tiết Vân Tần tươi cười nhìn Nhan Khai Thần rồi nói: “Tiểu
thư, tôi và cô không quen biết, sao cô lại ưu ái tôi thế?”
“Tôi
không định bao trai đâu. Nếu anh thắng thì tiền thu được là của tôi.
Huống hồ, tôi sẫn lòng chịu thua mà.” Nói xong, Nhan Khai Thần liền rút
tiền ra.
“Tiểu thư đã nói vậy thì tôi thử mượn tay ngọc xem có
chuyển bại thành thắng được không.” Tiết Vân Tần đứng dậy, kéo nàng ngồi vào chổ của mình, cảm thấy nàng kháng cự, hắn liền nắm chặc tay phải
của nàng, lấy đầu ngón tay xòe bài. Hai quân át, trong khi của đối
phương là ba con mười, quả nhiên Tiết Vân Tần vẫn thua.
Ông chủ
Hoàng tròn mắt, không thể tin nổi. Những người xung quanh cũng tặc lưỡi
tiếc nuối, người nào cũng bảo ván bài này kỳ quái quá. Tiết Vân Tần vẫn
thản nhiên vỗ nhẹ vào người Nhan Khai Thần đang trong trạng thái hồ
nghi, cất giọng tỏ vẻ tiếc nuối: “Phụ lòng kỳ vọng của tiểu thư mất rồi, lại còn liên lụy làm cô thua sạch nữa.”
“Tôi cũng chỉ tích chút
đức thay người khác thôi. Công đức vẫn vô lượng.” Nhan Khai Thần mỉa mai lại, biết rõ không nên động đến hắn mà không hiểu ma xui quỷ khiến thế
nào nàng lại đâm đầu vào. Có lẽ giây phút đó, thứ nàng muốn đánh cược
không phải là ván bài. Vào giây phút quay người lại, không ngờ Nhan Khai Thần lại bắt gặp ánh mắt tức giận của Nhan Khai Thần đang chiếu thẳng
vào mình.
Nàng nhận ra thái độ không tin tưởng anh dành cho mình. Trong giây lát, nàng cũng hơi hoảng, nhưng ngay sau đó nàng bình tĩnh
trở lại. Có người đàn ông ghen tuông vì mình, cảm giác này cũng hay hay. Thế là nàng liền vênh mặt nhoẻn miệng cười, định tới chỗ anh thì tay
phải đột nhiên bị ai đó nắm lấy, quay lại thấy mặt của Tiết Vân Tần đã
ghé sát mặt mình. Một tập tiền dày cộp được trả về cho chủ cũ. Không đợi nàng giật tay lại, bàn tay từng viết đầy tên nàng đã buông ra. “Tiểu
thư, cảm ơn hành động nghĩa hiệp của cô, chỉ có điều, việc này để cho
đàn ông làm vẫn hay hơn.” Tuy lời nói thì dành cho Nhan Khai Thần nhưng
ánh mắt của Tiết Vân Tần lại hướng về phía Khang Thiếu Đình. Ánh mắt ấm
áp của hắn dường như ngầm ngầm ẩn giấu tia thách thức không dễ nhận
thấy. Thấy Khang Thiếu Đình giận tím mặt, hắn lại khiêm tốn hỏi: “Quân
đoàn trưởng! Hình như đây là cô gái ngài mang theo phải không? Không
biết tôi có hân hạnh được uống với cô ấy một ly không?”
“Xin lỗi! Anh chọn nhầm đối tượng rồi!” Khang Thiếu Đình lập tức từ chối.
Ông chủ Hoàng thấy không khí có phần căng thẳng liền vội vàng mời Khang
Thiếu Đình Vd Tiết Vân Tần xuống sân khấu ca nhạc ở tầng ba để tiêu
khiển. Tiết Vân Tần bảo họ cứ đi trước, mọi người biết ý liền rời đi.
Sau đó, hắn bước đến trước mặt Nhan Khai Thần, lịch sự hỏi: “Xin hỏi quý danh tiểu thư là gì? CÓ thể nói cho tôi biết tên không?”
“Không
liên quan gì đến anh!” Khang Thiếu Đình mặt mũi sa sầm, kéo Nhan Khai
Thần ra sau lưng với vẻ mặt mất kiên nhẫn. “Còn nữa, mong anh nhớ cho,
không phải của mình thì chớ động vào.”
Tiết Vân Tần cười, nói:
“Nếu tôi nhớ không lầm thì Quân đoàn trưởng mới kết hôn chưa được bao
lâu nhỉ? Thế mà lại để vợ chăn đơn gối chiếc ở nhà, còn mình thì hớn hở
đi cùng một cô gái không có quan hệ chính đáng. Đã vậy còn dám hùng hồn
lên lớp người khác ư?”
“Chắc là La Tuyết Quyên nói với anh chứ
gì? Đây là chuyện riêng của tôi, không đến lượt anh xen vào!” Khang
Thiếu Đình thẹn quá hóa giận, kéo Nhan Khai Thần đi thẳng.
Trong cuộc đối đầu với Tiết Vân Tần, Khang Thiếu Đình nhận ra sự tự tin của
mình đang mất dần. Nói cho cùng thì anh vẫn có lỗi với Hoài Bích, bởi
vậy, mỗi khi nghe đến tên cô, anh đều có cảm giác nghe thấy một lời
nguyền. Cái tên đó giống như sợi dây thép, thít chặt lấy anh, ép anh
phải chết. Anh bắt đầu chán ghét và cảm thấy cô chính là áp lực khiến
anh không thể nào thở nổi.
“Tôi cũng không có hứng thú với chuyện riêng của nhà cậu, nhưng người vợ chỉ biết nấp sau lưng và khóc thầm
của cậu chính là cháu gái của tôi. Có lẽ bây giờ cậu đang vui với người
mới, nghĩ rằng mình bỏ ra càng nhiều thì càng chứng tỏ được khí phách
nam nhi. Nhưng cậu có biết thứ mà cậy bỏ ra cho người mới được lấy từ sự hi sinh của vợ cậu không? Không phải chỉ người đứng trước mặt mới đáng
trân trọng, mà người đứng sau lưng bị cậu lạnh lùng bỏ quên ấy cũng rất
cần cậu yêu thương. Vì thứ mà cô ấy cả ngày trông giữ chỉ có bóng lưng
của cậu mà thôi.” Tiết Vân Tần luôn thích nói thẳng. Bất luận Khang
Thiếu Đình có thích nghe hay không thì nó vẫn khắc sâu vào tâm khảm của
anh. Không những vậy, hắn còn đứng trên lập trường của phụ nữ để nói ra
những đạo lý sâu sắc ấy. Nhan Khai Thần vô cùng kinh ngạc. Trong ấn
tượng của nàng, hắn chưa bao giờ thể hiện sự cảm thông với người khác
như vậy. Dù rằng giờ chỉ đang diễn kịch nhưng từng lời từng chữ của hắn
vẫn khiến nàng ngạt thở. Sau bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên nàng
nhìn theo bóng hắn, rồi cứ thẫn thờ hướng về khoảng không mà hắn đã đi
mất.
Mười giờ đêm, dạ tiệc kết thúc, nhưng đối với các quý ông thì giờ mới là thời điểm hưng phấn nhất.
Các phú thương và đồng nghiệp đợi Tiết Vân Tần ở tầng ba đã lâu, họ còn mời cô ca sĩ nổi tiếng nhất vũ trường để hầu rượu và giúp hắn tẩy trần.
Tiết Vân Tần uống ba vòng rượu, thấy hơi ngà ngà liền thoái thác bảo ra
ngoài một chút cho thoáng. Đang lúc say sưa với các em nên mọi người
cũng mặc hắn đi, chỉ bảo nhanh quay lại. Hắn ra ban công, thấp thoáng
thấy một đốm lửa lập lòe. Vén tấm rèm dài sát đất lên, quả nhiên thấy
một người đã chiếm ban công trước, giờ đang phì phèo nhả khói thuốc,
trông rất ung dung tự tại. Hắn tựa vào lan can, đưa tay về phía đối
phương, người đó bèn đưa hắn một điếu thuốc. Châm lửa xong, hắn rít mạnh một hơi rồi ho sặc sụa. người đó thấy vậy thì cười rũ rượi, quay sang
trêu chọc: “Khi nãy cậu oai phong thật đấy! Không phải đỏ mắt với tình
địch đấy chứ? Định gây chuyện với con săn sắt đấy à?”
Tiết Vân
Tần thấy câu này thật nực cười, liền nói: “Cậu từ Tứ Xuyên về sao đầu óc lại đâm chậm chạp thế? Suốt ngày chỉ ra ra vào vào doanh trại không
được đâu, phải ăn nhiều óc lợn vào.”
“Mẹ kiếp! Lâu rồi không gặp
mà miệng lưỡi vẫn sắc sảo chết người!” Tiêu Vân Thành biết là không
thắng nổi nhưng vẫn không cam tâm, nói tiếp: “Chẳng phải từ trước đến
giờ cậu không bao giờ nhúng tay vào chuyện riêng của nhà người ta sao?
Cậu đâm bị thóc chọc bị gạo như thế, người ta lại tưởng cậu có ý với cô
ta. Thể chẳng phải hỏng việc sao?”
“Tôi đảm bảo con săn sắt kia
không những không giận cô ta mà ngược lại, mối quan hệ với vợ cũ sẽ ngày càng xấu đi.” Hắn quả quyết nói.
“Dựa vào đâu mà cậu dám nói chắc vậy?”
Tiết Vân Tần giải thích: “Đàn ông thích đem chuyện tán tỉnh phụ nữ ra nói
với nhau, nhưng không có nghĩa họ thích bị phụ nữ đem ra thành phủ đề
cho người ta đàm tiếu. Nếu người vợ đem từng chuyện giữa hai vợ chồng
hoặc chuyện phòng the ra kể cho bạn bè nghe tỏ tường đến nỗi một người
mới gặp lần đầu đã biết rõ chân tơ kẻ tóc thì người đàn ông nào không
khó chịu? Bây giờ, bề ngoài thì cậu ta tỏ rag hen tị vì Nguyệt Ẩn thế
thôi, thực ra trong bụng đang thầm trách móc vợ mình đấy.”
“Ồ!
Nghĩa là cậu giúp họ vun đắp tình cảm à? Không hối hận đấy chứ?” Tiêu
Vân Thành chu môi một cách ác ý và nhìn chằm chằm Tiết Vân Tần.
Tiết Vân Tần thở hắt ra một hơi, vờ như không nghe thấy câu hỏi vừa rồi, chỉ liên tục rít mấy hơi thuốc.
Một lúc lâu sau, Tiêu VÂn Thành đành lên tiếng trước “Nói chuyện nghiêm túc vậy. Với tư cách hiện giờ, cậu hoàn toàn có thể được giữ lại ở tổng bộ
nam kinh, sao về nước lại vẫn bị phân về đây?”
Tiết Vân Tần hiểu ý bạn, đáp: “Đất nam kinh chỗ nào cũng toàn anh tài, nhiều người tài tập
trung một chỗ khó tránh khỏi việc không phục lẫn nhau. Chuyện kéo bè
phái, đấu đá lẫn nhau trong nội bộ diễn ra phức tạp hơn ở đây rất nhiều
lần. Thà rằng là thằng chột làm vua xứ mù còn hơn phải khép nép làm dân
đen ở đó. Huống hồ, ba tháng trước, sau sự kiện mười tám tháng chính,
bọn Uông Tinh Vệ và Quế hệ đã nhân cơ hội gây khó dễ cho Ủy viên trưởng, ép ngài phải xuống đài rồi lập Tôn Khoa lên nắm chính quyền ở nam kinh. Nghe nói Khang Triệu Khanh ngầm ủng hộ chính phủ mới, lão ta làm vậy
chắc chắn vì thấy hội Tôn khoa giờ đây đang cần quân đội trợ giúp, lão
muốn danh chính ngôn thuận phát triển lực lượng, từ đó nâng cao danh
tiếng của quân hồ bắc. Nếu giành được sự tin cậy của chính phủ mới thì
lão vừa vặn có thể nhân cơ hội trở thành người đứng đằng sau giật dây.
Tuy chuyện xảy ra trong đám cưới con trai khiến mối quan hệ giữa Khang
Triệu Khanh và quân hồ nam xấu đi, nhưng nếu lần này lão ta có thể kết
hợp với Uông Tinh Vệ thì chỉ sợ sau này càng khó đánh đổi thế lực của
lão. Vậy là bao công sức của chúng ta từ trước đến giờ đều đổ sông đổ
bể.”
“Chuyện này là lỗi của tôi!” Tiêu Vân Thành có vẻ áy náy
nói: “Tại tôi suy nghĩ chưa chu đáo, khiến lão có cơ hội ra chiêu bài
‘xung quân trừ nợ’, nhờ thế thu hút được không ít binh sĩ. Sớm biết thế
này, tôi đã khữ lão từ trước cho xong, giờ đỡ phải đau đầu. Tôi sẽ giục
Nguyệt Ẩn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, bằng mọi giá phải để ủy viên
trưởng lên nắm đại cục.”
Nhắc đến đây, Tiết Vân Tần đột nhiên
nhíu mày: “Nghe nói kẻ cung cấp quân lương cho Khang Thiếu Đình chính là Vương Kình Vũ. Lần này hắn ngáng đường chúng ta cũng khá đấy! Xem ra
làm đại ca lâu quá, hắn đâm ra nghênh ngang qua rồi!”
“Chả trách
dọa này tôi cứ hỏi đến tiền là hắn lại ấp a ấp úng, số tiềng nôn ra cũng ít hơn trước nhiều, thì ra hắn muốn nương nhờ bóng quan lớn hơn. Tôi
quyết không tha cho thằng nhãi đó.”
Đang nói chuyện, chợt Tiêu
Vân Thành nghe thấy tiếng bước chân từ xa vọng lại, bèn vội vàng nói
sang chuyện khác. Nhìn xuống dười tầng,nhìn thấy bóng hai người bước ra, anh ta liền cười bảo: “Ái chà, nữ thần đi rồi kìa!”
Tiết Vân Tần thấy lạ, liền tò mò quay sang nhìn.
Nhan Khai Thần đi sát sau lưng Khang Thiếu Đình, dưới sự phản chiếu của ánh
đèn xanh đỏ rực rỡ, khuôn mặt nàng trở nên mờ ảo vào vô cùng xinh đẹp.
Chỉ có điều, hai đầu lông mày nàng khẽ nhíu lại, rõ ràng tâm trạng hiện
giờ không được thoải mái lắm. Khang Thiếu Đình cứ cắm cúi đi về phía
trước rồi chui vào xe với tốc độ rất nhanh, bỏ lại Nhan Khai Thần ở phía sau, nàng tần ngần đứng ngoài xe một hồi, cuối cùng cũng lên xe. Hai
người không nói năng gì, tài xế hỏi han mấy câu cho không khí bớt căn
thẳng nhưng họ không thèm đếm xỉa, người quay sang trái, người quay sang phải, người nào cũng lửa giận bừng bừng, không ai chịu nhường ai.
Đang đi thì Nhan Khai Thần đột nhiên kêu dừng xe rồi một mình chạy ra ngoài. Khang Thiếu Đình vốn định giữ nàng lại, nhưng cơn giận khi nãy còn chưa nguôi nên anh cố ý không đoái hoài đến. MÃi lâu sau anh không nhịn được đầu thò ra ngoài xem, thấy nàng đang cầm thứ gì đó, nóng đến nỗi không
ngừng thổi tay. Lúc nàng chìa tay ra, anh mới biết đó là bánh bột mì
rán, trên còn rắc đầy hành hoa.
“Khi nãy ở bữa tiệc chẳng ăn được bao nhiêu, ra đây lại thấy người ta bán cái này nên em mua về cho anh
ăn. Đại thiếu gia, anh khô chê chứ?” Nhan Khai Thần dịu dàng hỏi.
Khang Thiếu Đình dù bất mãn đến đâu cũng phải cắn một miếng bánh nóng hổi,
nuốt xuống bụng đồng thời nuốt luôn cả bực bội, trách giận: “Nhiều hành
quá! Anh không thích vị này!” Từ nhỏ anh đã sợ mùi hành nên nhà bếp
thường xuyên thay thế bằng rau mùi. Vậy mà không hiểu sao trực giác lại
mách bảo Nhan Khai Thần rằng anh thích vị này, sau đó nàng mới sực nhớ
ra, người thích ăn vị này không phải là anh. Nàng bất giác cúi đầu, cắn
từng miếng bánh nướng rắc đầy hành hoa trong tay, mặc cho vụ rơi lả tả
theo từng dòng suy nghĩ.
Về đến nhà đã quá nửa đêm, cơn giận vô
cớ của Khang Thiếu Đình vẫn chưa tan hẳn. Nhan Khai Thần không nói gì,
khéo thẳng anh vào phòng mình. Nàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vừa
căng thẳng vừa hơi ngượng ngùng của Khang Thiếu Đình, gay gắt hỏi: “Sao
tối nay mặt anh cứ lạnh như băng thế? Có chuyện gì mà phải để trong bụng không chịu nói ra? Ngồi đó giận dỗi thì giải quyết được gì?”
Một người đàn ông thành thật thừa nhận mình ghen tuông vì một người con gái là việc khó khăn và đáng xấu hổ hơn cả việc anh ta để người khác nhìn
thấy mình khóc. HUống hồ, Khang Thiếu Đình cũng cảm thấy cơn ghen của
mình nhạy cảm đến độ ấu trĩ, bởi vậy anh không muốn nhắc đến nó nữa.
“Không có gì! Anh nhất thời thấy không thoải mái thôi. Em ngủ sớm đi,
anh về phòng đây!”
Anh định bỏ đi nhưng lại bị Nhan Khai Thần nắm tay áo giữ lại. Nàng hỏi tiếp: “Anh còn định che mắt em sao? Em biết,
anh không vui vì em đánh bạc cùng với anh trưởng phòng kia phải không?”
“Biết rồi còn hỏi!” Khang Thiếu Đình hất tay nàng ra, nghĩ lại cảnh tượng lúc ấy, lửa giận từ đâu lại bốc lên. “VÔ duyên vô cớ khoác vai bá cổ mà em
lại không phản kháng gì, đó là điều khiến anh bực mình nhất! Nhìn vẻ mặt của em và anh ta, anh có cảm giác hai người quen nhau từ trước. Biết rõ không có chuyện đó nhưng ánh mắt em nhìn anh ta làm anh muốn điên lên!”
“Anh đa nghi quá đấy. Nhiều người có mặt ở đó, anh ta lại còn là thân thích
với anh nên em mới chịu cho anh ta mượn tiền để lấy lại vốn. Anh ngờ anh ta lại tự nhiên động tay động chân, làm sao em biết trước được chứ? Đến lúc phản ứng lại thì anh ta đã bỏ tay ra rồi còn đâu. Hơn nữa anh ta là quan chức mới được bổ nhiệm, em mà tát anh ta trước mặt mọi người thì
ai biết sau này anh ta có trút món nợ này lên đầu anh không? Chẳng lẽ
anh không tin em? Nếu đúng vậy thật thì em ở đây còn ý nghĩa gì?” Dứt
lời, Nhan Khai Thần tức giận đùng đùng đi thu xếp quần áo.
Chẳng
qua vì một phút tức giận nên Khang Thiếu Đình mới buông lời trách móc
như vậy, giờ nghe nàng thanh minh, anh bất giác mềm lòng, vội vàng nắm
lấy cánh tay đang thu dọn quần áo, kéo nàng vào lòng mình. “Tại anh nhỏ
mọn quá! Chẳng có gì mà chuyện bé xé ra to. Chỉ cần em nói, anh đều tin
hết!”
“Tin hết sao?” Nhan Khai Thần bán tín bán nghi. Nhưng hình
như vừa dứt lời, nàng đã tìm thấy đáp án trong mắt Khang Thiếu Đình. Đôi mắt anh chứa đầy vẻ kiên định, anh mỉm cười nhìn nàng. Một người sống
cùng dối trá như nàng bỗng dưng nhận được sự tin tưởng từ trên trời rơi
xuống, cảm giác mâu thuẫn khiến nàng rất hổ thẹn, nhưng đồng thời cũng
thấy vô cùng ấm áp. Tuy thực sự không quen, hơn nữa, cơ thể nàng cũng
chưa thể ngay lập tức hòa hợp với một cơ thể khác, nhưng lần này, Nhan
Khai Thần tình nguyện toàn tâm toàn ý với anh, không chỉ vì nhiệm vụ bắt buộc, mà từ tận đáy lòng nàng muốn cho anh mọi quyền hành xử, để anh
thay thế vị trí người nào đó một cách triệt để nhất. Cũng có thể làm vậy sẽ khiến nàng chỉ nhớ riêng mình anh.
Lúc Nhan Khai Thần tỉnh
dậy, Khang Thiếu Đình vẫn đang ngủ say. Nàng nhẹ nhàng xuống giường chải đầu, rửa mặt rồi rời khỏi phòng.
Mỗi ngày, sau khi dùng bữa
sáng, tư lệnh Khang đều phải uống một bát thuốc sắc từ nửa đêm hôm
trước, vú Thúy là người chuyên trách chuyện này. Tối hôm trước, bà ta
dậy sắc thuốc rồi thổi cho nguội, đến sáng nay bỗng dưng lại thấy đầu óc choáng váng. Bà sợ lỡ việc nên vội sai mojo a hoàn khác đưa đến cho tư
lệnh Khang. Nào ngờ, con a hoàn hậu đậu, lúc lên lầu đột nhiên thấy đầu
gối đau nhức, không cẩn thận làm đổ hết thuốc ra sàn. Vú Thúy cuống lên, vừa mắng nó vừa sai người lau sạch sàn nhà vì sợ Khang phu nhân đi dạo
nhìn thấy, sau đó hốt hoảng quay lại đổ nốt chổ thuốc đã sắc ra bát.
Nhan Khai Thần thấy họ cuống lên thì mỉm cười, bước tới gần nói: “Vú Thúy,
vú cẩn thận! Vội vàng thế kia lại hỏng chuyện. Chút nữa vú còn phải
chuẩn bị bữa sáng cho phu nhân và thiếu gia đấy, vừa hay tôi đang rỗi
rãi, để tôi giúp vú mang thuốc lên cho tư lệnh nhé!”
Vú Thúy thấy nàng mở lời xin giúp thì như mở cờ trong bụng, nhưng sợ sau này vú Ngô
lại kể tội với bà chủ nên đành từ chối: “Không dám làm phiền cô, tôi
bưng lên cho tư lệnh cũng thế mà.”
“Nhìn sắc mặt vú thì chắc tối
qua bị nhiễm lạnh rồi. Ngộ nhỡ phu nhân biết vú bị cảm mà vẫn mang thuốc lên cho tư lệnh thì e lại trách vú làm việc sơ suất. Giờ người hầu
trong nhà đều bận quét dọn, tôi chỉ tiện tay mang bát thuốc lên thôi.
Chút nữa, đằng nào tôi cũng phải lên lầu giúp mọi người cơ mà.”
“Thế… thế phiền cô vậy.”
Nhan Khai Thần nhìn vú Thúy thở phào rồi đưa bát thuốc cho mình, sau đó nàng sai hoàn bày màn thầu và điểm tâm rồi cùng mang lên cho tư lệnh. Cạnh
cửa phòng tư lệnh có cảnh vệ đứng gác, họ đưa khay cho cảnh vệ rồi chuẩn bị xuống lầu họi Khang Thiếu Đình dậy. Lát sau, cậu cảnh vệ đưa bát
thuốc không ra và gọi Nhan Khai Thần lại, bảo tư lệnh muốn nói chuyện
riêng với nàng, Nhan Khai Thần chột dạ, đoán có chuyện chẳng lành, nên
lại càng thận trọng hơn,
Khang Triệu Khanh vừ uống thuốc xong thì Nhan Khai Thần bước vào, ông ta sai nàng mang nước trà đặt trên bàn để
súc miệng. Nhan Khai Thần lấy chiếc gối tròn bọc vải đoạn đệm sau lưng,
để ông ta tựa cho thoải mái hơn. Khang Triệu Khanh thấy nàng nhanh nhẹn
lại sáng dạ thì khẽ gật đầu, khen: “Biết việc đấy. Không cần chỉ bảo
cũng biết làm gì.”
“Tư lệnh quá khen ạ. Đó là việc tôi nên làm.” Nhan Khai Thần cúi đầu khiêm tốn đáp, trong lòng vẫn không dám khinh suất.
Khang Triệu Khanh không nhận xét gì nữa, chỉ tiện miệng bảo: “Cô đưa cho tôi
tờ báo đánh dấu màu đỏ để trên bàn. Hôm nay, tôi vẫn chưa đọc.”
Nhan Khai Thần y lời đi lấy báo, không ngờ vô tình thấy phía dưới tờ báo có
bức điện văn, tất cả đều là những ký hiệu thuần túy chưa được giải mã.
Trong đó có một ký hiệu nghĩa là ‘đỏ’. Nàng thần người, biết chắc chắn
trong này có trò lừa bịp gì đây. Nàng vốn định tìm tờ báo có đánh dấu
màu đỏ, nhưng lại có mấy tờ chẹn dưới bức mật điện, vì sợ Khang Triệu
Khanh nghi ngờ mình hiểu nội dung bức điện nên nàng chỉ lấy tờ báo nằm
trên. Nàng quay lại, đưa tờ báo cho ông và hỏi: “Tư lênh, tờ này có đúng không ạ?”
Khang Triệu Khanh giở tờ báo ra, dường như đọc phải
mấy tin tức không vừa ý, liên tục phàn nàn : “Quốc gia đang lâm nguy như vậy mà những kẻ thương nhân xấu bụng còn nhân cơ hội mua cô nhi viện
Sacre-Coeur với giá rẻ để mở song bạc. Cô là thư kí của Quân đoàn
trưởng, phải có trách nhiệm nhắc nhở quân đoàn trưởng thương xót lấy con dân.”
“Vâng ạ! Tôi sẽ nhắc nhở quân đoàn trưởng.” Nhan Khai Thần vẫn cúi đầu, đứng cạnh đợi sai khiến.
“Cô biết cô nhi viện Sacre-Coeu không?” Khang Triệu Khanh gấp tờ báo lại, ngẩng đầu hỏi.
Nhan Khai Thần nhỏ nhẹ đáp: “E tư lệnh nhớ nhầm ạ! Cô nhi đó tên là Saint-Josse, trước đây tôi từng ở đó!”
“Ồ, hình như Thiếu Đình cũng kể với tôi, năm mười một tuổi, cô được một chủ tiệm gạo đưa ra khỏi cô nhi viện và nhận làm con nuôi phải không? Mang
bàn cờ lại đây!” Khang Triệu Khanh đột nhiên nổi hứng, bảo nàng lấy bàn
cờ đặt xuống đầu giường, sau đó lấy ngón trỏ và ngón giữa gắp một quân
cờ trắng nói: “Cô và Thiếu Đình quen nhau khi nạn lũ xảy ra.” Đặt quân
cờ xuống, ông ta lại gắp quân cờ đen lên và nói: “Sau đó thì hôn lễ của
nó biến thành tan lễ.” Ông đặt quân đen xuống, rồi ngay sau đó lại đặt
lên một quân trắng. “Kế đó, cô xả thân cứu Thiếu ĐÌnh”. Ngừng một lát,
vẻ suy nghẫm điều gì đó, ông ta lại gắp một quân cờ đen, tiếp: “Chẳng
bao lâu sau, Thiếu Đình giúp cô chuộc thân, quay sang hợp tác với Vương
Kình Vũ.” Ông ta gắp quân đen rồi đột nhiên ngẩng đầu nhìn khuôn mặt vô
cùng điềm tĩnh của Nhan Khai Thần hỏi: “CÔ bảo nước cờ này nên đặt ở đâu là thích hợp nhất?”
“Tư lệnh gắp nhầm phải không ạ? Lẽ ra đây là lượt của quân trắng.”
“Ồ. Cô biết rõ tờ báo tôi cần đọc ở chỗ nào, sao lại không lấy? CÔ sống ở
cô nhi viện những mười năm mà không nhớ năm cô tám tuổi thì Sacre-Coeu
đổi tên thành Saint-Josse sao? Mà nơi kỉ niệm tuổi thơ của cô biến thành sòng bạc, cô không thấy tức giận hay luyến tiếc gì ư?” Khang Triệu
Khanh nhẩn nha hỏi, nhưng thấy nàng chết lặng tại chỗ, giọng ông ta trở
nên sắc nhọn hơn. “Chỉ vì cô quá cẩn trọng nên đã mắc sai lầm lớn nhất
lẽ ra không nên mắc phải. Bức điện đó đúng là có ghi chữ đỏ, chỉ có
những người không hiểu cách giải mã mới không bị chi phối khi nhìn thấy
chữ đó và tiếp tục tìm những tờ báo bên dưới. Nhưng vì cô nhận ra chữ đó nên trực giác mách bảo cô rằng tôi đang thử cô, bởi thế cô không động
đến nó. Giờ đặt nước cờ này xuống để xem có nhận ra điều gì khác biệt
không nhé?” Khi ông ta đặt quân đen xuống, thế cờ tạo thành cục diện bao vây tứ phía, quân trắng không còn đường thoát thân. Nhan Khai Thần hiểu ý ván cờ này, quân trắng đương nhiên là Khang Thiếu Đình, còn nàng là
quân đen đầy dã tâm.
Giờ nàng không biết làm gì hơn ngoài thở dài thầm than thông minh quá sẽ bị thông minh hại chết, mặt khác nàng vô
cùng khâm phục Khang Triệu Khanh, chả trách tổ chức tìm trăm phương ngàn kế để trừ khử ông ta. Khang Triệu Khanh bị trừ khử là một điều dĩ
nhiên. RÕ ràng khống chế Khang Thiếu Đình dễ hơn nhiều so với việc đối
phó với hồ ly tinh già này.
“Nói đi, rốt cuộc ai cử cô đến đây?!” Khang Triệu Khanh ngồi dậy, ông ta đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Nhưng Nhan Khai Thần cũng đã tính trước, đồng thời nàng bắt đầu đếm ngược,
thời gian dành cho Khang Triệu Khanh không còn mấy khắc nữa. “Chỉ sợ tư
lệnh Khang không còn cơ hội biết nữa đâu.” Nàng nhếch miệng cười giễu
cợt rồi giơ tay cung kính chào vị tư lệnh sắp chầu trời lần sau cuối “
Tư lệnh Khang! Mong ngài xuống chầu hoàng tuyền mạnh giỏi. Tôi sẽ chăm
sóc Thiếu tướng cẩn thận, ngài cứ yên tâm nhắm mắt.” Nói xong, nàng quay người đi thẳng. Từ giờ, nàng không cần lo lắng Khang Triệu Khanh sẽ nói ra bí mật này nữa, vì khoảnh khắc nàng ngoảnh đầu thì bát thuốc đặc
biệt trong dạ dày ông đã bắt đầu phát huy tác dụng, chính vì vậy, ông ta hoàn toàn không có cách nào để kể với ai khác bí mật của nàng, dù là
nửa chữ.
Khang Thiếu Đình nhổm dậy ngay sau khi Nhan Khai Thần ra khỏi cửa, nhân lúc mọi người còn đang bận rộn làm các công việc buổi
sáng, anh khẽ khàng trở về phòng mình, thay bộ quần áo sạch sẽ. Thoáng
thấy Nhan Khai Thần bước vào phòng tìm mình, Khang Thiếu Đình bất giác
nhớ đến cảnh tượng hai người quấn quýt bên nhau tối qua rồi cười một
cách ngây ngốc. Nhan Khai Thần nhìn anh cười, lại tưởng trên mặt mình
dính thứ gì, cứ lấy tay lau đi lau lại mãi. Lát sau, đoán ra nguyên cớ,
nàng giả vờ giận dỗi đi thẳng xuống lầu. Khang Thiếu Đình bám theo, len
lén giật áo nàng, cố ý chọc ghẹo. Khang phu nhân đi tản bộ về, nhìn thấy nét mặt hai người là lạ, liền sa sầm mặt. Ngặt nỗi, người hầu trong nhà đều có mặt ở đó, bà ta đành vờ như không nhìn thấy gì, cầm bát cháo
loãng lên húp. Nhan Khai Thần đặc biệt bưng bát xốt tôm đến cho Khang
phu nhân, đó là món gần đây bà ta luôn dặn nhà bếp làm. Khang phu nhân
quay sang gắp mấy cọng rau xào, không động đũa đến bát xốt tôm, cuối
cùng Khang Thiếu Đình trộn bát xốt tôm vào và ăn hết nữa bát cháo lớn.
Đúng lúc này, cảnh vệ của tư lệnh Khang hốt hoảng chạy xuống bếp, lắp bắp:
“Thiếu tướng… thiếu tướng… hình như ông ấy không thở nữa! Nhanh… nhanh
lên đây!”
Khang Thiếu Đình kinh hoàng, buông vội bát cháo, lao
lên phòng cha như tên bắn. Khang phu nhân sững sờ giây lát rồi cũng
cuống cuồng chạy lên, không quên sai vú Ngô mau đi mời bác sĩ. Xảy ra
chuyện lớn, cả nhà đều hoảng loạn, mãi mới mời được bác sĩ đến. Bác sĩ
nói tư lệnh uống thuốc phiện quá nhiều nên mới bất tỉnh nhân sự, sau đó
hòa phèn chua với nước để kích thích dạ dày gây nôn. Nào ngờ vừa uống
một ngụm, tư lện liền ngừng thở, mấy giây sau tim cũng ngừng đập. BÁc
sĩ sớm biết tư lệnh lành ít dữ nhiều, chẳng qua chỉ làm mấy động tác cấp cứu để an ủi Khang phu nhân. Khang Thiếu Đình thấy bác sĩ lắc đầu thu
dọn đồ nghề thì biết cha đã hết đường cứu chữa, nhưng anh không thể tin
nỗi cha lại ra đi đột ngột như thế. Lúc này đây, bên tai anh còn nghe
thấy tiếng mẹ gào thét tên cha.
Cùng lúc đó, cả vùng trời mà anh
kính ngưỡng suốt nửa đời người đã sụp đổ, mà nguyên nhân cái chết lại là dùng thuốc phiện quá nhiều. Nhưng anh biết rõ chưa bao giờ cha anh có
sở thích nghiện ngập ấy, cũng vì bài xích thuốc phiện nên ông ta mãi
không chịu tha thứ cho Khang Thiếu Kỳ, làm gì có chuyện giờ lại dính vào món thuốc độc đó. Nhưng vậy chỉ còn lại một trường hợp: ông ta đã bị ai đó cố tình mưu hại. Anh nhìn xung quanh thấy ai cũng lộ vẻ đau đớn đến
đứt ruột gan, những khuôn mặt đầm đìa nước mắt kia trông mới giả tạo làm sao, cứ như thể khi anh quay đi thì một vài người trong số họ sẽ ngoạc
miệng ra cười đắc ý vì kế hoạch đã đại thành công. CÓ lẽ điều khiến kẻ
đó tự hào nhất là có thể điềm nhiên chơi xỏ anh hết lần này đến lần
khác. Ngay trước mũi anh, lễ cưới tắm máu tanh nồng rồi vội vã kết thúc, cũng ngay trước mũi anh, cha vô duyên vô cớ chết bất đắc kỳ tử, vậy mà
anh lại không hề hay biết ai là hung thủ.
Anh đau đớn quỳ trước
giường cha, không thể kìm nén nỗi nghẹn ngào cuộng dâng trong lòng, nước mắt tuôn trào như suối chảy. Nhan Khai Thần cũng quỳ xuống bên cạnh
anh, nàng không dám nhìn vào khuôn mặt đẫm lệ của anh, bởi nếu nhìn vào
khuôn mặt đầy bi ai ấy, nàng sẽ thực sự không thể chịu nổi.