Type-er: Yen_day2000
Buổi trưa, vừa mới xong bữa, Nhan Khai Thần liền đứng dậy đến điểm hẹn với Khanh Thiếu Đình, vừa hay thấy anh cũng đi tới, trên mình mặc áo Tôn Trung Sơn trông lại càng phong độ và tao nhã. Nhan Khai Thần thoáng thấy Khang Thiếu Đình cầm tờ tạp chí, liếc mắt nhìn kĩ, thì ra là tạp chí Đông Phương, một ấn phẩm của Nhà xuất bản Thương Mại. Đây là tờ tạp chí nổi tiếng theo phải trung lập.
“Chẳng phải hôm nay đi thi sát khu vực quanh đây sao? Anh cầm tạp chí đến cho dân xem à?” Nhan Khai Thần lẩm bẩm, tiện tay lật vài trang.
“Giữa đường vô tình gặp anh bạn cùng khóa, cậu ta đưa cho tờ tạp chí này.” Khanh Thiếu Đình giơ tay chỉ mấy dòng trong một trang nào đó, nói: “Xem đoạn này này: Nói một cách nghiêm khắc, trận lũ lần này là hệ quả của cuộc nội chiến kéo dài suốt hai mươi năm nay, chứ không phải chuyện ngẫu nhiên. Nếu đất nước không nội chiến thì công tác thủy lợi của các địa phương đâu đến nỗi bị bỏ bê đến thế này. Nếu hệ thống thủy lợi không bị hoang phế thì làm sao dẫn đến nạn lũ lụt làm sao đến nỗi bó tay bất lực như hiện nay.” Sau đó, anh quay lại nhìn những bức tường đổ nắt còn sót lại đang chìm trong nước, nói tiếp: “Ai cũng hiểu đạo lý này, duy những kẻ trong cuộc vẫn nhắm mắt làm ngơ chỉ vì cái lợi trước mắt. Họ mà đi thị sát, chẳng qua cũng chỉ ngồi thuyền oai vệ tuần du từ Tô Châu đến Hồ Bắc mấy cây số là xong chuyện. Nhưng đến giờ, số vật tư lương thực phát chẩn còn chẳng đủ cho non nửa số nạn dân sử dụng, mà số lương thực tôi được quyền phát chẩn đã phải giật gấu vá vai từ lâu rồi, sợ chẳng trụ được mấy nỗi nữa.”
“Vậy phải làm sao? Hay ta kêu gọi quyên góp, biết đâu lại chống đỡ thêm được một thời gian nữa.”
“Tôi cũng nghĩ đến cách này rồi nhưng hiện tại vật giá leo thang như vũ bão, bảo nhà giàu bỏ tiền ra thì dễ nhưng lại không dễ mua được thứ ta đang cần. Dạo trước, tôi đã cử người ra các tỉnh khác điều tra rồi, kết quả cũng đều cung không đủ cầu, lương thực làm ra còn chả đủ dùng cho dân trong tỉnh thì làm sao họ đồng ý bán cho tỉnh khác. Cứ thế này cũng không phải cách.” Khang Thiếu Đình rât lo lắng cho tình cảnh trước mắt, nên giọng điệu bất giác trở nên nặng nề.
Đùng lúc này có một thuyền cá chạy tới, anh quay lại dắt Nhan Khai Thần vào ngồi giữa thuyền, còn mình thì ngồi ở đuôi thuyền. Khi thuyền đã cách thành phố một quãng khá xa, Nhan Khai Thần mới đáp lại câu nói ban nãy của anh: “Thực ra, ngay từ đầu tôi đã nghĩ tình trạng này sẽ xảy ra. Chuyện đã đến nước này, có trách chính phủ không phát lương thực cũng vô ích. Chi bằng ta tự nghĩ cách khác thì hơn, kiểu gì cũng phải cố gắng gượng qua thời điểm ngặt nghèo này.”
“Đúng thế.” Khang Thiếu Đình mỉm cười an ủi: “Anh nghĩ thoáng thế là được rồi. Đừng lúc nào cũng thấy bế tắc, kẻo lại càng hạn chế bản thân.”
Nghe nàng nói, Khang Thiếu Đình đột nhiên ngoảnh lại nhìn chằm chằm vào mặt nàng, lộ rõ vẻ ngạc nhiên. “Ngày thường, trông cô chẳng khác gì một cô nhóc con chưa lớn, thế mà thỉnh thoảng lại thốt ra những câu nghe rất chín chắn, như thể nhìn thấu tâm can người khác vậy. Thật không biết đâu mới là con người thật của cô.”
“Chuyện gì cũng có hai mặt của nó, huống chi con người. Mà bất kể tôi là con người như thế nào thì chúng ta vẫn là bạn của nhau, vậy chẳng phải là được rồi sao?” Nhan Khai Thần mỉm cười trả lời, chủ đề đó cũng tạm dừng ở đây.
Chẳng bao lâu sau, thuyền đã gần tới đích. Chưa kịp lên bờ, hai người nghe tiếng gào thét, cãi vã từ phía xa vọng lại. Chèo lại gần nhìn kĩ, thì ra là tuần bổ và các binh sĩ đang xảy ra tranh chấp với nạn dân địa phương, hàng rào dựng tạm cũng sắp bị người dân xô đổ. Lúc này có mấy chiếc tàu lớn chạy đến gần, một tốp lính chạy xuống hỗ trợ. Khanh Thiếu Đình nhận ra viên sĩ quan dẫn đầu tốp lính chính là Trung đoàn trưởng Lương, người mà thường ngày anh không ưa nhưng lại được cha rất trọng dụng. Trung đoàn trưởng Lương là người có tâm địa độc ác, ra tay lại tàn độc, giờ anh ta đích thân dẫn quân xuất trận hắn phảo xảy ra chuyện lớn. Nhưng anh đang chốn cha chạy ra ngoài, lại đang mặc thường phục nên đành ở lại thuyền quan sát tình hình. Nhan Khai Thần thấy thần sắc của anh đột nhiên trở nên căng thẳng, cũng không tiện hỏi kĩ.
Đúng như Khang Thiếu Đình dự đoán, Trung đoàn trưởng Lương vừa đến đã ra lệnh cho thuộc hạ nổ súng. Mấy ngườu dân nổi loạn không phục tùng mệnh lệnh bị bắn chết tại trận khiến đám đống sự mất mật, lập tức lùi về phía sau. Anh ta lại ra lệnh cho mấy binh sĩ vẩy xăng vào vật gì đó trong khi người đân vây xung quanh gào khóc như xé gan xé phổi. Khang Thiếu Đình không nhịn được nữa, bất chấp Nhan Khai Thần khuyên can, anh nhất quyết xuống thuyền. Nào ngờ, vừa đến nơi, một cảnh tượng kinh hoàng liền đạp vào mắt, lửa liếm hơi xăng mà các binh sĩ vừa tưới lên xác người chết nằm chất đồng trên mặt đất và bốc cháy ngùn ngụt. Xác chết bén lửa nổ lách tách, dường như giữa đám lửa hung tàn văng vẳng vọng ra tiếng rên rỉ đầy đau đớn. Cạnh đó, một cụ già đột nhiên khóc ngất đi. Một ý nghĩ đáng sợ chợt hiện ra trong đầu, Khang Thiếu Đình vụt tóm lấy Trung đoàn trưởng Lương đang lạnh lùng nhìn ánh lửa với con mắt bàng quan, run rẩy chỉ vào đống tro cốt, nói: “Trong này có cả người chưa tắt thở, phải không?”
Trung đoàn trưởng Lương không đáp, mấy cảnh vệ đứng cạnh đó vội vàng chạy lại lôi Khang Thiếu Đình ra, kết quả bị anh đấm cho một quả chảy cả máu mũi, “Ngữ gì mà dám kéo ta?!” Khang Thiếu Đình quát lớn, sự phẫn nộ của anh khiến đối phương rút ngay súng ra đáp trả, nhưng Trung đoàn trưởng Lương đã kịp thời ngăn lại “Lũ chó mắt mù! Còn không may cút sang một bên cho ta! Đây là Thiếu tướng đấy!” Trung đoàn trưởng Lương đánh mắt ra hiệu, các binh sĩ lập tức đẩy những người dân còn lại ra ngoài phạm vi mười mét. Anh ta bước đến gần Khang Thiếu Đình, nhẹ nhàng nịnh nọt: “Thiếu tướng, cậu cũng biết những người này đều chết vì bệnh dịch, không đốt cũng không được. Không khéo tám mươi phần trăm những người đang sống kia cũng mắc bệnh rồi, mơi này không tiện ở lại lâu. Hay tôi bảo bọn lính hộ tống Thiếu tướng về phủ nhé? Ngộ nhỡ Tư lệnh trách tội thì tôi không gánh nổi đâu.”
“Chỉ vì ngăn chặn bệnh dịch mà không từ mọi thủ đoạn tàn bạo sao?” Tròng mắt Khang Thiếu Đình bất giác nong nóng, không ngờ trong đám lửa đang bốc cháy ngùn ngụt kia lại có người còn sống. Một thủ đoạn tàn nhẫn khiến người ta phải phẫn nộ đến vậy lại do bàn tay của những quân nhân luôn tự nhận là giữ yên nước yên nhà thực hiện sao?
“Đây cũng là mệnh lệnh của chính phủ. Vì nếu bệnh dịch bùng phát khắp thành phố thì hậu quả thực khôn lường. Huống hồ, đây là khu vực cách ly, nhưng người dân lại cứ muốn chạy đi gây họa cho bao người khác, thế chẳng phải ác tâm lắm sao? Hơn nữa, lúc phát lệnh hỏa thiêu, trong đống tử thi không còn người bệnh nào còn sống, làm gì có chuyện để lẫn người sống trong đám người chết được. Mà dẫu có người chẳng may hôn mê sâu bị nhầm là đã chết, đến lúc bị lửa thiêu mới tỉnh dậy, chẳng lẽ Thiếu tướng định cứu người đó ra sao? Chi bằng bồi thêm vài phát súng cho họ ra đi đỡ đau đớn.” Trung đoàn trưởng Lương thanh minh với vẻ đầy oan ức, như thế anh ta mới là kẻ bị hại. Nhận được ám hiệu của anh ta, đám binh sĩ lập tức nổ súng liên thanh vào đống lửa.
Nghĩ đến những lời Trung đoàn trưởng Lương vừa nói, Khang Thiếu Đình không thể thốt nên lời, chỉ lặng lẽ nhìn những người dân vô tội, hiểu được vì sao họ lại nổi loạn. Ghìm giọng nhật nhỏ, anh chỉ hỏi một câu: “Lương thực dành để phát chẩn cho dân đã phát chưa?”
“Chuyện này…” Trung đoàn trưởng Lương nói đến đây thì chợt lóe ra một ý, quay lại mắng phó quan đứng cạnh: “Điếc à? Thiếu tướng hỏi lương thực cứu tế đã phát chưa?”
Mới đầu, viện phó quan còn ngây người chưa hiểu, nhưng sau đó thì gật đầu liên tiếp, nói: “Phát rồi! Phát rồi ạ! Tôi cho phát lương thực theo chi thị từ lâu rồi ạ.”
“Phát rồi?” Khang Thiếu Đình cười lạnh, nhìn chằm chằm vào cái hũ sành vỡ tan nằm lăn lóc trên mặt đất. “Chắc cái nồi nàu vừa bị vỡ đúng không? Sao các anh không cúi xuống, mở to mắt ra mà nhìn xem thứ gì rơi vãi trên đất?” Thứ vương vãi trên mặt đất đương nhiên không phải cơm trắng mà là vỏ cây ninh nhừ với thân rau dại. Anh từng ăn bát chào ấy một lần và cả đời không thể nào quên.
Trung đoàn trưởng Lương thấy sự việc bại lộ, đành phải nói thật: “Xin Thiếu tướng thứ tội! Chúng tôi chỉ phối hợp với chính phủ. Những chuyện này Tư lệnh đều biết cả, chúng tôi chỉ làm theo lệnh mà thôi, thế nên…”
“Nên tôi không có quyền hỏi? Bởi đó đều là quyết định của Tư lệnh?” Khang Thiếu Đình phẫn nộ chất vấn.
“Thiếu tướng mau về phủ thì hơn, khu vực này không tiện lưu lại lâu. Chúng mày đứng đờ ra đó làm gì, còn không tiễn Thiếu tướng lên thuyền!” Trung đoàn trưởng Lương vội vàng điều mấy binh sĩ tiễn chân Khang Thiếu Đình.
“Khỏi cần! Ta chưa què!” Khanh Thiếu Đình lặng lẽ quay người bước đi. Cám giác bí bức và bất lực khiến anh cảm thấy chua chát không sao kể xiết.
Ngửi mùi hôi thối, khét lẹt bố ra từ đồng tử thi, anh không dám ngẩng đầu, cảm giác như có ai đó đang đè lên cổ mình, trĩu nặng tựa đeo ngàn cân. Anh không biết mình đã về tới con thuyền nhỏ như thế nào, càng không nhớ mình đã nói những gì, chỉ có điều khi Nhan Khai Thần đưa tay vuốt nhẹ và ôm lấu khuôn mặt anh, nàng mới biết những giọt buốt lạnh kia hóa ra là nước mắt.