Type: Hà Trâm

Vừa nghĩ thái độ cô không tệ, giây tiếp theo cô liền đổi sắc mặt. Cừu Chính Khanh uống thêm một hớp rượu, nhíu mày lại, nhìn những người đang ăn uống vui chơi trong căn phòng, ngẫm nghĩ, thôi vậy, lúc này đúng là không phải lúc thích hợp để nói cuyện công việc.

Tần Vũ Phi trốn vào nhà vệ sinh một lúc, thấy bên ngoài không ai chặn đường mình, cũng không biết nên thở phào nhẹ nhõm hay tâm trạng lại thấy nặng nề hơn, cô mất hai giây để điều chỉnh lại tâm trạng, sau đó quay lại hội trường. Kiểm tra một lượt tình hình bữa tiệc, không có vấn đề gì, lúc này nghe thấy con dâu Hứa Văn Chính đang gọi cô.

Đi qua xem, thì ra là một đám các bà mẹ đang nói cười, mọi người đều rất thích thú với bộ đồ dùng trẻ em mà Tần Vũ Phi tặng, lại nghe con dâu của Hứa Văn Chính nói từng trao đổi rất nhiều kiến thức nuôi dạy trẻ với Tần Vũ Phi, giờ đúng lúc thấy Tần Vũ Phi, liền gọi cô qua.

Mấy người ở đó Tần Vũ Phi đều biết, trong đó có một người là chị gái của Cố Anh Kiệt, Cố Anh Từ. Cố Anh Từ lớn hơn Cố Anh Kiệt bảy tuổi, con cô năm nay vừa tròn sáu tuổi. Các bà mẹ nói chuyện rất vui vẻ, có người rất ngạc nhiên khi Tần Vũ Phi biết những thứ này. Tần Vũ phi cười cho qua, nói rằng đều nhờ nghiên cứu xem tặng quà gì mà nghiên cứu ra.

“Đó cũng là năng khiếu.” Bà mẹ trẻ kia cười nói: “Tôi thấy sau này Vũ Phi nhất định sẽ là một bà mẹ cực kỳ tốt”.

Nghe được câu này, bụng dưới của Tần Vũ Phi chợt đau thắt, cô biết đây chỉ là tác dụng tâm lý. Trước đây, cô cũng từng có cơ hội được làm mẹ, nhưng người đàn ông kia nói với cô: “Bây giờ thật sự không thể giữ lại được, anh chưa có cái gì, chúng ta bây giờ lại còn đang đi học, nếu bố em biết em sinh một đứa con ở Mỹ, còn không đánh gãy chân anh sao? Bây giờ chưa phải lúc thích hợp, em nghe lời đi, hãy nghĩ cho chúng ta, có con rồi, cuộc sống của chúng ta sẽ bị đảo lộn. Chúng ta vẫn còn trẻ, sau này vẫn có thể có, đến lúc đó sinh thêm vài đứa cũng được. Bây giờ mới hai tháng, uống thuốc là giải quyết được rồi”.

Cô nghe lời, uống thuốc.

Tần Vũ Phi khẽ hít vào một hơi, cố ép cảm giác đau âm ỉ ở vùng vụng dưới xuống. Uống thuốc rất đau, đau hơn cô tưởng tượng rất nhiều, cô đau đến mức nằm trên giường mà cả sức cuộn mình lại cũng không có. Hơn nữa chính người đàn ông đó lại bị cô bắt quả tang đang ở trên giường cùng người bạn thân nhất của cô.

Chuyện qua đã lâu, nhưng cảm giác đau đớn ấy vẫn khắc sâu trong lòng, đau đến tận xương tủy, quên sao được, nỗi đau ấy thi thoảng vẫn nhảy ra nhắc nhở cô. Tần Vũ Phi bất động thanh sắc, cười với đám người kia: “Những lời này tốt nhất đừng nói trước mặt bố tôi, nếu không nhất định ông sẽ nghĩ cách nhanh chóng gả tôi đi đó”. Cô tỏ vẻ sợ hãi, “Tôi còn muốn chơi thêm vài năm nữa”.

“A Từ, con gái cậu đó à?” Có người chỉ về phía sau Tần Vũ Phi nói, Cố Anh Từ vừa thấy, trên mặt liền nở một nụ cười vừa hạnh phúc vừa ấm áp. Tần Vũ Phi quay đầu xem, lại là Cố Anh Kiệt. Có ba đứa bé đang vây quanh anh, hai bé gái khoảng năm sáu tuổi, một bé trai khoảng bảy tám tuổi. Cố Anh Kiệt đang chăm chú thắt chiếc nơ bướm lên chiếc đầm công chúa của bé gái, sợi dây đó vừa nhìn là biết rút xuống từ đồ trang trí bên cạnh.

“Chắc chắn con bé lại làm nũng rồi.” Lời trách cứ của Cố Anh Từ nghe qua rất hạnh phúc. Một trong hai bé gái kia là con gái cô, bé còn lại là con gái của người bạn thân, đứa bé trai là con của anh trai cô.

Bên kia, Cố Anh Kiệt nói với hai đứa bé gái: “Xong rồi, mỗi người một cái, có đẹp không?”. Hai đứa bé gật đầu, đứa bé trai đang định phát biểu ý kiến, bị Cố Anh Kiệt nhìn một cái, lời ra đến cửa miệng đành sửa lại, nói: “Chú nói đẹp thì đẹp”.

Cố Anh Kiệt gật đầu hài lòng: “Vậy nên không được khóc nữa, trẻ con nên đoàn kết yêu thương nhau, anh trai phải biết chăm sóc cho em gái”. Ba đứa bé đều gật đầu.

Hội các bà mẹ thấy cảnh tượng đó đều bật cười. Cố Anh Từ vô cùng tự hào nói: “Em mình thích trẻ con lắm, hai đứa nhà mình và anh trai đều bị nó chiều đến hư rồi. Cũng không biết sau này nó kết hôn rồi sinh con thì sẽ chiều con đến mức nào”.

Một bà mẹ trẻ lên tiếng: “Bây giờ A Kiệt vẫn chưa có bạn gái đúng không, em họ mình ở nước ngoài mới về, con bé được lắm, A Từ này, cậu giúp em họ mình giới thiệu đi”.

“Được thôi, cô ấy có đến không?”

“Có, để mình gọi nó.”

Hai bà mai này nói là làm, một người đi gọi em họ mình, một người vẫy tay gọi Cố Anh Kiệt đến. Tần Vũ Phi chợt thấy bụng ngày càng đau hơn, cô vội lấy cớ phải vào nhà vệ sinh, Cố Anh Kiệt vừa nhấc chân bước tới thì cô liền chạy mất dạng.

Tần Vũ Phi tìm một góc khuất trốn một lúc, cơn đau ở bụng dưới giảm đi không ít, nhưng cô vẫn không thấy thoải mái, cô cần tương cà chua. Cô đến bên quầy thức ăn xem. Chợt nhớ bữa tiệc hôm nay là món Trung Quốc kết hợp với vũ hội, vũ hội bên này chỉ đặt rượu, nước trái cây và bánh ngọt, không có món nào dùng chung với tương cà chua, vậy tức là không có tương cà chua rồi.

Bên quầy thức ăn có rất nhiều đứa trẻ đang ăn uống, tiếng cười đùa vang vẳng bên tai Tần Vũ Phi. Vô nhìn chằm chằm quầy thức ăn được được bày trí đẹp đẽ, chợt thấy hơi buồn.

“Nếu em đang băn khoăn không biết nên uống gì, tôi kiến nghị em nên uống nước trái cây.” Một giọng nam vang lên bên tai, cô ngẩn người, sau đó quay ngoắt lại: “Cố Anh Kiệt”.

“Lúc nãy em đã uống không ít rượu, giờ muốn uống, tốt nhất là uống nước trái cây.” Anh nói.

Tần Vũ Phi ngẩn người nhìn anh, không phải anh đi gặp em họ của người ta rồi sao? Sao kết thúc nhanh vậy?

“Không chạy nữa à? Em có thể nói là có bạn tìm em, có thể nói là muốn đi vệ sinh.” Cố Anh Kiệt thấy cô ngơ ngẩn, giọng điệu chẳng mấy vui vẻ mà vẽ đường giúp cô.

“Cố Anh Kiệt tôi muốn ăn tương cà chua.” Tần Vũ Phi nói một mạch, không có lấy một dấu chấm phẩy nào.

Lần này đến lượt Cố Anh Kiệt ngẩn người, sau đó bắt đầu tức giận. “Tần Vũ Phi, em cũng giỏi thật nhỉ? Nhắn tin không trả lời, gọi điện không thèm nghe, thấy tôi liền bỏ chạy, bây giờ em lại vì tương cà chua mà chịu xuống nước rồi?”

“Không, không, nhưng bây giờ đi nói với quản lý nhà hàng bảo họ dọn lên mấy món có thể ăn với tương cà chua như khoai tây chiên, mực chiên này nọ hình như không thích hợp cho lắm.” Nhìn thời gian kìa, cũng sắp tan tiệc rồi.

Cố Anh Kiệt mỉa mai: “Đại tiểu thư như em mà cũng có chuyện ngại căn dặn người khác làm sao?”.

“Đông người mà, tôi rất sĩ diện.”

Cố Anh Kiệt thật sự không còn lời nào để nói, sau đó anh mới hiểu ra. “Đông người, nên em định lén bảo tôi đi làm?”

Tần Vũ Phi suy nghĩ, thì ra cô có ý này, cô cũng mới phát hiện ra thôi. “Nhà hàng này là của anh mà.” Cô lập tức quay sang nhờ anh, cũng xem là cơ trí rồi.

Cố Anh Kiệt sầm mặt, cô gái thực dụng này, không có chuyện nhờ vả anh thì chắc chắn quay đầu bỏ đi rồi.

“Bỏ đi.” Tần Vũ Phi nghĩ mình vẫn là nên mạnh mẽ một chút, muốn ăn thôi mà, đâu phải nghiện đâu. Cô muốn rời khỏi chỗ này.

“Đợi chút.” Cố Anh Kiệt vội ngăn cô lại. “Em với Triệu Hồng Huy đang yêu nhau à?”

“Đúng vậy.” Tần Vũ Phi gật đầu, thật ra chỉ là đang hẹn hò thôi, với cô mà nói thì vẫn chưa phải yêu nhau.

Cố Anh Kiệt nói: “Tôi vào bếp làm khoai tây chiên và tương cà chua cho em, rồi tìm một chỗ để em lén ăn, không ai biết đâu. Nhưng tôi có điều kiện, em không được lấy đồ ăn xong là bỏ chạy mất, phải nghe tôi kể chút chuyện của Triệu Hồng Huy”.

Muốn ăn tương cà chua thì phải nghe người khác nói xấu người chuẩn bị thành bạn trai của mình, điều kiện trao đổi này thật chẳng ra làm sao, nhưng Tần Vũ Phi không chút do dự mà gật đầu: “Được. Phải nhiều tương cà chua một chút, anh biết mà. Có thêm cá hay gà rán cũng được”.

Cố Anh Kiệt tức đến nói không nên lời, bỏ lại một câu: “Đợi điện thoại của tôi”, dứt lời bỏ đi mất.

Bụng Tần Vũ Phi không còn đau nữa, tâm trạng cũng tốt hơn. Tuyến nước bọt bắt đầu hoạt động mạnh, ái chà, thèm ăn quá. Cô tranh thủ khoảng thời gian này đi chào hỏi mọi người, phải làm sao cho xong công tác chuẩn bị kết thúc cho bữa tiệc. Mười phút sau, cô nhận được điện thoại của Cố Anh Kiệt, anh hẹn gặp cô ở lối thoát hiểm.

Tần Vũ phi lén rời khỏi phòng tiệc, chạy đến chỗ lối thoát hiểm. Trên tay Cố Anh Kiệt đang xách một hộp thức ăn lớn, Tần vũ phi liền cười híp mắt. Cố Anh Kiệt nhìn cô bằng ánh mắt xem thường, nhưng không nói gì, dẫn cô lên tầng trên, ngồi bên ban công để cô ăn tương cà chua của mình.

“Được rồi, tôi giữ chứ tín lắm, anh bắt đầu mấy lời bóng gió về khuyết điểm hay thói xấu của Triệu Hồng Huy đi, tôi tuyệt đối không phản bác, không ngắt lời.” Tần Vũ Phi vừa liếm tương cà chua trên ngón tay vừa nói.

Cố Anh Kiệt nhìn động tác của cô, tim bỗng lạc nhịp, nhưng sau đó lại chuyển qua tức giận, thái độ như vậy, làm sao anh có thể nói được?