La Ngọc An trước khi mặt trời xuống núi, rốt cuộc chạy về cổ trạch. Xe tiến vào núi rừng, xa xa thấy cửa lâu cột đỏ và đèn lồng trêи sơn đạo, cô bỗng nhiên có cảm giác về nhà. Từ lúc em gái sống nương tựa với mình rời đi, cô đã không có nhà, nhưng hiện giờ, cô lại có một cái nhà.

Cho dù qua đi trăm ngàn năm, rất nhiều người và việc đều đã xảy ra thay đổi long trời lở đất, thị thần cũng vẫn cứ ở lại chỗ này, so với sinh mệnh người ngắn ngủi mà vô thường, hắn giống như là vĩnh hằng. Chỉ cần nghĩ đến đây, La Ngọc An liền cảm thấy vô cùng an tâm.

Vị khách Lương thị đã rời đi, nói xong một hồi giống thật mà giả, lại có ý vị khác, thấy cô không có phản ứng gì, hừ cười đi rồi, cô ấy giống như thật sự chỉ tùy tiện tới nhìn cô một cái mà thôi. Hơn nữa trừ cô ấy, cũng không có ai từ thị tộc khác đến, trong lòng La Ngọc An suy đoán, giữa các thị tộc ước chừng cũng có rất nhiều quan hệ rắc rối phức tạp, biểu hiện hữu hảo không nhất định là hữu hảo thật sự, biểu hiện không hữu hảo, cũng không nhất định là thật sự không hữu hảo.

Xuống xe ở cánh cửa của công chính, bảo tiêu đi theo cô cũng ra ngoài cẩn thận dỡ cây tường vi từ trêи xe xuống. Để nhổ ra trồng lại vẫn có thể sống tốt, cành lá nụ hoa đều bị cắt đi rất nhiều, trụi lủi cũng không đẹp thế nào.

Cành hoa tường vị cắt xuống rất nhiều, La Ngọc An chọn lựa những cành đầy đặn mỹ lệ, toàn bộ bỏ lại, làm một bó hoa. Ôm vào trong ngực, bó hoa thật lớn cơ hồ che khuất mặt cô, trêи đường đi được giữ gìn rất tốt, bó hoa như mới cắt xuống vẫn tươi thắm ướt át.

Cô ôm hoa đi gặp thị thần, giống một người chồng mới tân hôn ra cửa đi làm, về nhà mang hoa cho vợ để làm cô ấy vui lòng. Bước chân cô nhẹ nhàng, thị nữ bung dù cho cô còn có vẻ theo không kip.

" Mặt trời đã xuống núi, không cần bung dù cho tôi nữa.” La Ngọc An thấy mặt trời chiều ngả về tây, cười cười với lão thái thái bên cạnh, ôm hoa chạy nhanh vài bước, nhấc chân bước vào sân điện thờ.

Sân thuộc về thị thần phân cách thể giới trong và ngoài, hình như là một kết giới vô hình, ở bên trong này, không khí càng thêm yên tĩnh, thời gian trôi đi cũng càng thêm thong thả, mùi hoa sâu kín cùng mùi hương đốt lên qua năm này tháng nọ hỗn hợp ở bên nhau. Đỉnh chóp điện thờ tạo hình phức tạp hoa lệ phản chiếu một chút ráng màu cuối cùng chân trời, mạ vàng lộng lẫy, một lát sau quang mang tiêu tán, lại quay về yên lặng đen nhánh.

La Ngọc An bước chân không tự giác ổn trọng lên. Rất kỳ quái, ở trước mặt thị thần, cô phi thường muốn biểu hiện ra mình ổn trong thành thục, nhưng trong lòng dường như lại đột nhiên thoái hóa thành một cô gái nhỏ, luôn tuỳ tiện lại xúc động, muốn làm nũng với hắn.

"Thị thần... em đã trở về.” Cô ôm hoa đi vào điện thờ, thấy trong điện thờ vốn đen nhánh đã từ từ sáng lên một chút hồng quang, nháy mắt chiểu rọi toàn bộ điện thờ.

Thị thần ngồi ngay ngắn trêи thần đài, vẫn là tư thế kia, nhưng mà - biểu tình và dung mạo đều thay đổi!

Thị thần biến thành bộ dáng thanh niên, tạo hình như băng tuyết, vẫn là tóc đen áo trắng, đen càng đen còn trắng càng trắng, mất đi ôn hòa như gió xuân thổi vào mặt lúc trước, chỉ có rét cắt da cắt thịt lạnh thấu xương cùng với cứng rắn như núi đá lãnh ngọc.

La Ngọc An dừng bước chân lại, ngơ ngẩn nhìn thị thần lạnh nhạt trước mặt, trong đầu lập tức cuồn cuộn ra những đồn đãi đã nghe từ trước. Mỗi một lần tỉnh dậy sau khi ngủ say, tính cách thị thần đều bất đồng, cô đã biết, còn từng chứng thực với thị thần.

Tính thời gian, đoạn thời gian khi cô chết, thị thần hẳn đã ngủ say rồi thức tỉnh, nhưng buổi sáng hôm qua rõ ràng vẫn nhìn thấy thị thần ôn hòa kia, sao hôm nay trở về đã thay đổi? Thị nữ ở phía sau cô thần tình vẫn bình thản như thường, tư thái cũng cung kính như thường, đối với thị thần biến hóa, các bà sớm đã thành quen.

Buông cây hoa La Ngọc An cho người mang về, hai người tự nhiên lui ra.

La Ngọc An ôm hoa đứng ở trong điện thờ, bỗng nhiên cảm thấy gió đêm có chút lạnh, lúc này gió đêm vốn không nên lạnh như vậy. Cô hơi hơi run một chút, vẫn ôm hoa chậm rãi đi về phía thị thần, nâng hoa lên đưa đến trước mặt hắn, giống như từ trước vẫn đưa cho hắn sơn trà gấp bằng giấy.

"Đây là..... hoa em muốn đưa cho ngài."

Thanh âm nói ra hơi chần chờ, dáng vẻ gấp không chờ nổi cùng với không có cách nào che dấu vui sướиɠ lúc trước giống như bụi hoa gặp mưa lạnh, bị đánh rơi rớt tan tác, trong lòng có cảm giác không ổn rất nhỏ nói không rõ.

Đây là thị thần, là thị thần ta quen thuộc kia, tuy rằng biểu tình bất đồng, nhưng vẫn là hắn, hắn nhớ rõ. La Ngọc An ở trong lòng luôn cường điệu mãi, không hy vọng mình lộ ra cảm xúc bài xích với thị thần hơi có vẻ xa lạ này.

Thị thần lạnh nhạt mà nhìn cô một hồi lâu, rốt cuộc duỗi tay từ trong tay áo ra, tiếp nhận bỏ hoa của cô.

La Ngọc An không dấu vết mà thả lỏng đôi vai căng chặt, chậm rãi thở ra một hơi, lại lộ ra chút vô thổ không biết làm sao bây giờ.

Đúng lúc này, một cái tay khác của thị thần vươn ra từ tay áo, nắm thành quyền đặt ở trước mặt cô, dưới ánh mắt nghi hoặc của cô quay cuồng mở ra, lộ ra một đóa sơn trà đỏ trong lòng bàn tay.

Vài cánh hoa đơn bạc đỏ tươi, xếp lại bảo hộ nhụy hoa màu vàng kim ở giữa.

Nhìn đóa Sơn trà đỏ trong lòng bàn tay thị thần, La Ngọc An sửng sốt một hồi lâu, đột nhiên có cảm giác vui sướиɠ sống sót sau tai nạn. Đáy lòng thấp thỏm và không ổn nháy mắt được đóa hoa này mang đi, cô vươn tay lấy đóa sơn trà, ngẩng đầu lộ ra tươi cười thân cận, nói ra lời đã sớm muốn nói lúc ở trêи đường:

"Ở bên kia em nhìn thấy một cây tường vi rất đẹp, muốn di dời nó đến đây, nhưng người làm vườn nói muốn cây sống thì phải cắt tỉa hết cành lá, cảm thấy quá đáng tiếc, lại rất muốn để ngài cũng nhìn xem nó nở hoa thế nào, liền cắt hoa xuống mang về.”

"Ngài thích hoa này sao?” Khi cô nói chuyện, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm thị thần đang có biểu tình lạnh nhạt. Tuy rằng thần tình hắn lạnh lùng, nhưng vẫn trả lời câu hỏi của cô.

"Hoa này, nở thật nhiệt liệt.”

Ý tứ đó là thích. La Ngọc An cẩn thận phân biệt tâm tình của thị thần, cầm lấy sơn trà đỏ nắm thật chặt, lại thử thăm dò đưa bàn tay qua, bám vào mu bàn tay hắn trắng lạnh.

Thị thần không có ý tứ đẩy ra hoặc bài xích, vẫn để cô đụng vào.

Tim La Ngọc An giống như một đóa hoa, lúc trước có thành một cái nụ, giờ đây thử từ từ chậm rãi thả lỏng, chậm rãi nở ra.

Cô dựa đầu vào đầu gối thị thần lạnh băng, không còn nhìn xuống mình mất mát, "..... Ngài biến thành một bộ dáng khác.”

“ Ừ.”

Cô mang về tường vi rất thơm, so với sơn trà u hương nhàn nhạt càng nùng liệt hơn rất nhiều, bên cạnh thị thần đặt một bó tường vi to như vậy, trêи người cũng lây dính mùi hương này. Dính mùi hương xa lạ, giống như cũng thêm vài phần xa lạ. Trong lòng La Ngọc An sinh ra vài phần lo sợ nghi hoặc, không tự giác càng thêm nắm chặt tay hắn.