*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Mặc

Beta: To be or not to be

Ngày hôm sau lúc Lôi Gia Hãn gặp Trương Đình Minh cùng bước vào một tháng máy, cậu nhất thời liền kinh ngạc. Phải biết rằng khả năng gặp được Trương Đình Minh ở nhà trọ của Mộc Nhã là rất nhỏ, bình thường anh ta chỉ đưa Minh Sanh lại mà thôi, rất ít khi đi lên. Hơn nữa tình huống hiện tại là thế nào? Trên tay anh ta đang cầm quần áo của Minh Sanh!! Hôm qua chính cậu là người đưa Minh Sanh về nhà cơ mà? Chuyện gì đã xảy ra sau đó? Có nên hỏi thăm một chút không?

“Minh Sanh ngày hôm qua hướng Mộc Nhã cầu hôn, cậu không biết sao?” Theo tính cách thích thể hiện của Minh Sanh, chuyện lớn như vậy không có chuyện hắn lại không thông báo với người đại diện của Mộc Nhã. Trương Đình Minh không chịu nổi ánh mắt như vậy của Mộc Nhã, chỉ phải mở lời.

Nếu không nghe Trương Đình Minh nói, Lôi Gia Hãn quả thật không biết.

“Đây là chuyện vui, vì cái gì anh lại khó chịu? Hay là cảm thấy Mộc Nhã nhà chúng tôi không xứng với Minh Sanh của các anh?” Nghĩ đến khả năng này, Lôi Gia Hãn liền không thích Trương Đình Minh. Theo ngay từ đầu, anh ta liền biểu hiện thái độ không hài lòng với Mộc Nhã, Lôi Gia Hãn sau lại biết là bởi vì chuyện trước kia của Mộc Nhã, nhưng tất cả đều chỉ là trước kia mà thôi. Cứ bấu víu lấy quá khứ như vậy là có ích gì? Sau còn tốt hơn một chút, hiện tại lại ra sao a? Tật xấu tái phát?

Trương Đình Minh không để thái độ của Lôi Gia Hãn vào trong lòng, hỏi:”Chẳng lẽ cậu không thấy quan hệ giữa họ phát triển hơi nhanh quá sao?” Đâu chỉ là hơi nhanh đâu, quả thực là phát huy vượt xa người thường, có thể gọi là cuộc hôn nhanh chớp nhoáng luôn ấy, anh hiện tại đang nằm mơ trong mộng đều có thể bị Minh Sanh gọi dậy, làm sao còn có thể yên tâm được a.

“Có lẽ, nếu làm người đứng xem, nhưng làm người trong cuộc, thì không hẳn.” Lôi Gia Hãn nhún vai, mấy thứ ấy chẳng quan trọng. Cậu cũng không để ý thời gian quen biết dài ngắn thế nào, cậu cảm thấy chỉ cần hai người yêu nhau thì có vấn đề gì có thể làm khó đến bọn họ đâu? Hôn nhân là dựa vào kinh doanh, mà không phải dựa vào việc tích lũy thời gian.

*  Câu này có nghĩa là hôn nhân phải do sự tranh thủ giữa hai người chứ không dựa vào sự dài ngắn của thời gian. ( Giải thích vì thấy câu này tác giả viết hơi tối nghĩa.)

người trong cuộc

Cho đến khi cả hai đều vào nhà, Trương Đình Minh cũng không nói thêm gì.

“Đình Minh, anh đã đến rồi, quần áo đâu?” Minh Sanh cẩn thận mở ra cửa nhà, đồng thời ra hiệu bảo hai người nhỏ giọng, nói

Lôi Gia Hãn tiến lên chúc mừng:”Chúc mừng anh, Minh Sanh, về sau hãy đối tốt với Mộc Nhã, bằng không tôi cũng sẽ không buông tha cho anh.” Đối với Lôi Gia Hãn, chuyện Mộc Nhã kết hôn sinh con là chuyện đáng mừng, cậu không hy vọng tương lai có một ngày Minh Sanh sẽ phản bội Mộc Nhã. Dựa theo tình huống trước mắt, lo lắng như vậy có vẻ quá mức dư thừa, cậu cũng tin tưởng Minh Sanh không phải kẻ thích lấy hôn nhân làm trò đùa.

“Tôi sẽ, cảm ơn cậu.” Minh Sanh tiến lên ôm Lôi Gia Hãn một cái ôm giữa những người đàn ông.

Nhân lúc Minh Sanh đi thay quần áo, Lôi Gia Hãn thật sự chịu không nổi Trương Đình Minh, đi qua vỗ mạnh vào người hắn một cái, nói:”Hắc, người ơi, vui lên đi cái nào? Tôi hiện tại không quá hiểu tâm tình của anh, nhưng ít nhiều vẫn biết. Đối với hai người bọn họ mà nói, hiện tại mới là quan trọng, chuyện về sau cả tôi, lẫn bọn họ cũng không biết chắc được, nhưng tôi tin tưởng hai người họ nhất định sẽ có được hạnh phúc.”

“Tôi nhưng là tiền bối của cậu, cậu mà chọc đến tôi, cẩn thận bị phong sát.*” Việc đã đến nước này, Trương Đình Minh nhiều lời cũng vô ích. Người anh dẫn dắt ngay từ đầu cứ vậy mà bị một cô gái như vậy cướp đi, cảm giác thật đau lòng. Mộc Nhã hiện tại đã thăng chức thành vợ của Minh Sanh, anh tự nhiên sẽ đối tốt với cô, nhưng Lôi Gia Hãn này có ý gì, anh không dám làm cho Mộc Nhã xảy ra chuyện gì, nhưng một người đại diện nhỏ nhoi như cậu ta vẫn có thể.
  • Từ này mà dịch ra nghe không hay bằng nên ed không dịch. Có nghĩa là trên con đường làm người đại diện, do Trương Đình Minh có nhiều mối quan hệ hơn nên có thể ngáng chân đường phát triển của Lôi Gia Hãn.
Lôi Gia Hãn không một chút để ý đến lời đe dọa, trang mô tác dạng nói:”Tôi phải sợ anh sao!”

Trương Đình Minh không nói một lời đạp vào mông Lôi Gia Hãn một cái, Lôi Gia Hãn nhất thời không đề phòng, đột ngột bị đá cắm người xuống đất, rất sốc, cậu…… Cậu vậy mà bị một người đàn ông đạp, có thể nhẫn, nhưng cũng chẳng thể nhịn.

“Hai người đang làm cái gì?” Minh Sanh thay quần áo xong đi ra, thấy hai người đang trong tình trạng ôm cổ ba vai (JQ)

Lôi Gia Hãn thuận thế ôm lấy Trương Đình Minh cổ, nói:”Chúng ta đang liên lạc cảm tình. Đúng rồi, Minh Sanh, hai người tính ở nơi nào tổ chức hôn lễ? Muốn em làm cái gì, cứ việc phân phó, em rất vui lòng được cống hiến sức lực.” Nói đến phía sau tay cũng dần buông Trương Đình Minh ra, cậu vẫn tò mò về việc hôn lễ của hai người này hơn.

“Anh chị không tính làm, trước mắt thì thế.” Nói chuyện đúng là người vừa theo phòng ngủ đi ra, Mộc Nhã.

Hiển nhiên, Minh Sanh và Mộc Nhã còn chưa thống nhất quyết định, bởi vì ngày hôm qua không kịp để lo lắng mấy vấn đề này. Hôn đã muốn cầu, cô ấy cũng đã muốn đồng ý rồi, hiện tại chẳng lẽ lại hối hận sao? Nhất thời, sắc mặt của Minh Sanh không tốt lắm:”A Nhã, cái gì kêu không tính làm?”

” Anh cảm thấy bây giờ thích hợp để làm đám cưới sao? A Sanh.” Mộc Nhã hỏi ngược lại.

“Làm sao không thích hợp?” Minh Sanh không rõ ý tưởng của Mộc Nhã, nếu đã đồng ý lời cầu hôn, lẽ ra nên tổ chức đám cưới thật hoành tráng, để chiêu cáo thiên hạ* hạnh phúc của bọn họ. Vì sao cô ấy lại phản đối kịch liệt như vậy? Nếu cô không nói rõ ràng nguyên nhân, anh chắc chắn sẽ không để mọi việc tiếp diễn theo chiều hướng như thế này.
  • Chiêu cáo thiên hạ: thông báo với mọi người về hôn nhân hạnh phúc của hai người. Thích nên để nguyên, tha thứ cho ed không trách nhiệm.
Mộc Nhã tiến lên vài bước, giữ chặt đang có chút giận dữ Minh Sanh, thở dài một tiếng, nói:”A sanh, anh đừng quên thân phận của mình. Cũng đừng vội vã phủ nhận tất cả mọi việc, lần này hẵng nghe em đã? Chỉ là không làm hôn lễ mà thôi. Còn lại thủ tục cái gì vẫn sẽ làm đầy đủ, bằng không đến lúc đó anh chạy thì em khóc với ai đây!”

“A Nhã, anh không chấp nhận lời giải thích này.” Minh Sanh nghiêm túc nhìn Mộc Nhã, nói.

Mộc Nhã cũng không định nhường nhịn, nói:”Một năm, một năm sau hôm nay, tùy anh làm, như thế nào?” Riêng tin tức bọn họ thích nhau đã làm cho mọi người rộn rã cùng không thích rồi, hiện tại lại lộ ra việc bọn họ muốn kết hôn, fan của Minh Sanh dù có kiên cố thế nào cũng sẽ giảm xuống đáng kể. Càng đừng nói, cô chuẩn bị cùng Trương Đình Minh liên thủ đưa anh ấy đến phim trường quốc tế. Minh Sanh thực lực cùng cố gắng cô luôn luôn đều để ở trong mắt, cô không nghĩ anh phải đi quá nhiều đường vòng.

“Nghe Mộc Nhã đi! Cô ấy đều là vì tốt cho em.” Trương Đình Minh hợp thời chêm vào một câu. Mộc Nhã lo lắng rất toàn diện, điểm ấy khiến Trương Đình Minh rất hài lòng, kỳ thật anh còn đang lo lắng không biết chuyện này nên giải quyết thế nào đây? Trường hợp mà hai người đều muốn tổ chức hôn lễ, hiện tại tốt lắm, vấn đề đã giải quyết.

Lôi Gia Hãn hiển nhiên cũng nghĩ đến điều này, nói:”Một năm sau, Minh Sanh, anh có thể làm cho Mộc Nhã một hôn lễ thật long trọng, đồng thời còn có thể thu được lời chúc phúc của mọi người, đây chẳng phải là điều mà anh vẫn muốn sao? Mà nếu làm luôn hiện tại, Minh Sanh, Mộc Nhã sẽ là đầu mâu cho mọi người chỉ trích.”

” Em quyết định rồi sao? A Nhã.” Lời của Lôi Gia Hãn chạm đến trái tim Minh Sanh,  việc anh và Mộc Nhã đến với nhau là chuyện vô cùng vui vẻ, điều anh không muốn nhìn đến nhất là Mộc Nhã thương tâm, cũng không muốn nhìn đến bởi vì bọn họ cùng một chỗ mà A Nhã nhận hết sự chối bỏ của mọi người xung quanh. Nếu một năm có thể để cho mọi người chấp nhận tình yêu giữa anh và cô, anh nguyện ý chờ.

Mộc Nhã gật gật đầu,”Đương nhiên.”

Dù không làm hôn lễ, nhưng thủ tục vẫn cần xử lý, chiều hôm sau, Minh Sanh liền cùng Mộc Nhã đi làm đăng ký kết hôn.

Lúc đi ra, Mộc Nhã cảm thấy có chút choáng ngợp, cô vậy mà đã kết hôn, thật sự là một giấc mộng đẹp a.

Theo sau, Minh Sanh mang theo Mộc Nhã đi hưởng tuần trăng mật, vì vậy mà đẩy hết thông cáo*, điều này khiến Trương Đình Minh tức giận không thôi, nhưng công việc quảng cáo tốt vậy, anh tự nhiên không muốn bỏ, đành phải xin lùi lại quay chụp. Điều này có nghĩa là sau khi tuần trăng mật kết thúc Minh Sanh liền phải gấp rút chuẩn bị quay chụo, Mộc Nhã thật lo lắng cho thân thể của anh liệu có chịu được không. Mỗi khi cô làu bàu về vấn đề này, Minh Sanh sẽ dùng thực lực đến chứng minh chính mình sức khỏe của bản thân, mà tất nhiên, Mộc Nhã ngày hôm sau không đến buổi chiều tuyệt đối không dậy khỏi giường. (>.<)
  • tức là bỏ bê công việc, nói gọn là thế!!! Anh Sanh nhà mình quá có chí khí, vì vợ bỏ việc!!!!
Lúc Minh Sanh và Mộc Nhã cùng xuất hiện ở sân bay, giới truyền thông đã lâu ngày ngóng trông tin tức của bọn họ, đều tiến lên, không đến một lát liền vây chặt lấy bọn họ. Cứ việc trước đó, Trương Đình Minh cùng Lôi Gia Hãn đã có sự chuẩn bị đáng kể, nhưng mọi việc vẫn có chút trở tay không kịp. Trương Đình Minh thật ra có thể lý giải, bởi vì đạo diễn Smith đã chính thức mở họp báo, tuyên bố [xxx] chính thức khởi động máy, mà một trong những nhân vật chính là Minh Sanh.

“Xin hỏi, Minh Sanh, anh cùng Mộc Nhã như thế ra song nhập đối*, thân mật khăng khít, như hình với bóng, có phải là chuyện tốt sắp tới?”……
  • ra song nhập đối: cùng tiến cùng ra
“Xin hỏi, Minh Sanh, anh có biết [xxx] biên kịch là Mộc Nhã sao? Có người cho rằng anh mượn cơ hội thượng vị*, anh thấy thế nào?”……
  • mượn cơ hội thượng vị: (giải thích cho mem tiểu bạch) kiểu làm bộ quan hệ tốt với Mộc Nhã, làm mấy chuyện không mấy j là tốt đẹp kiểu bán thân vv để dành được nhân vật. Aizz, ns chung là tấm màn đen, sao đọc thấy dễ hiểu mà giải thích nó kho khó sao ấy!!!
……

Mộc Nhã là có chút sợ hãi truyền thông, bởi vì có chút truyền thông sẽ viết ra những câu chuyện không có thật. Nhưng nếu như có chút vấn đề ảnh hưởng tới danh dự của Minh Sanh, Mộc Nhã không thể cứ đứng nhìn. Cô dừng bước, nhìn phía phóng viên nói lời mượn cơ hội thượng vị kia, cười nói:”Tôi thật vui vì giới truyền thông có thể đem tôi đưa đến địa vị cao như vậy, cũng thực vinh hạnh. Nhưng tôi nghĩ tỏ rõ là, bộ điện ảnh [xxx] danh sách diễn viên cũng không phải tôi nói mà xong. Smith tiên sinh là người rất có chủ kiến, điểm ấy có thể nhìn ra từ những bộ phim trước của ông ấy.” Mộc Nhã có động tay động chân chút, nhưng không phải cố ý ép buộc đạo diễn phải nhận Minh Sanh.

Ngay từ trước khi đi gặp Smith đạo diễn, Mộc Nhã liền biết ông ấy là người có chủ kiến, ông có cái nhìn và kiến giải riêng biệt, lời người khác nói chỉ có thể làm tham khảo. Chính là bởi vì điều này, Mộc Nhã mới làm một đoạn clip về sở hữu phim nhựa của Minh Sanh, từ lúc ngây ngô cho đến khi thành thục, từ lúc xuất đạo đến trở nên nổi tiếng khắp Á Châu, không một lỗ hổng. Vốn là, cô cũng không có tin tưởng rằng Smith có thể nhận lời đề nghị này, nhưng cuối cùng, cô lại thành công.

Tiềm lực của Minh Sanh mới là điều khiến đạo diễn Smith hài lòng nhất, cũng chính bởi vì vậy, Smith đạo diễn mới tiếp nhận đề nghị của cô. Mộc Nhã không cho rằng cô có công trong việc này, cô chỉ có tác dụng là trợ giúp mà thôi, tất cả đều phải đặt trên tiền đề là Minh Sanh có thực lực.

Thông qua một loạt trở ngại, Minh Sanh cùng Mộc Nhã cuối cùng có thể an toàn lên xe.

“A Nhã, em không thoải mái sao?” Nhìn đến Mộc Nhã đem cửa sổ mở ra, Minh Sanh có chút lo lắng hỏi.

Mộc Nhã quả thật cảm thấy có chút không thoải mái, nói:”Không có việc gì, về nhà nghỉ ngơi cả đêm thì tốt rồi.” Minh Sanh không nói gì thêm, chính là nhẹ đưa Mộc Nhã về phía mình, sau đó ý bảo lái xe chạy nhanh. Lúc về nhà, Mộc Nhã đã muốn ngủ, Minh Sanh không đánh thức cô, nhẹ nhàng ẵm Mộc Nhã tới giường.

Lúc tỉnh lại sức khỏe Mộc Nhã đã hồi phục, cô làm động tác duỗi lưng, ra phòng ngủ, nhìn đến ghi chú trên bàn cơm, rất là vui vẻ nở nụ cười. Đang lúc Mộc Nhã chuẩn bị đem đồ ăn để vào ba lô, Lôi Gia Hãn tới, tới thực đúng giờ.”Mộc Nhã, Minh Sanh nhà chị thật đúng là liệu sự như thần, nói khoảng giờ này là chị đã tỉnh, thật đúng là, không phải sao, giờ lại bảo ta làm người đưa hàng đây.”

“Nhà chúng ta a sanh tự nhiên là vô cùng tốt.” Mộc Nhã không khiêm tốn đáp.

“Da mặt thật dày, không biết xấu hổ.” Lôi Gia Hãn trêu chọc nói.

Mộc Nhã hừ một tiếng, nói:”Để làm chi phải xấu hổ a, a Sanh vốn là rất tốt, anh ấy đối với cậu không tốt sao? Thực lực người ta bày ở đấy, mặc kệ khiêm tốn không thì đều như vậy. Nếu cậu chừng nào lợi hại được như A Sanh nhà chị, chị cũng nói vậy thôi, thế nào?” Lôi Gia Hãn không muốn nói gì thêm, dù so gì cậu cũng chẳng thể so được với Minh Sanh, cùng anh ta so, kết quả quả thật khiến người khó sống.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chương sau kết thúc, chương sau sau nữa là sư sinh luyến nữ phụ a~~~~~~~