Editor: Mặc Thủy Vô Lưu

Ninh Tiêu Tiêu là một người vô cùng độc lập và có chủ kiến. Cả ở phương diện tình cảm cũng như vậy nên là một “cô gái” sắp 30 tuổi, nàng phải chịu áp lực hôn nhân từ gia đình, cũng trong thời điểm bị dày vò này bị một cái tự xưng là hệ thống lừa dối. Hắn để cho nàng làm nhiệm vụ theo chỉ thị, làm tốt thì có thể về nhà và cũng có thể thoát khỏi áp lực hôn nhân từ phía cha mẹ. Sau khi hiệp nghị đạt thành nàng liền nằm trên đường quốc lộ mà trời lúc này lại bàng bạc mưa to.

Ninh Tiêu Tiêu cũng đã xem không ít tiểu thuyết hệ thống nhưng việc hệ thống xuất hiện trong cuộc đời nàng vẫn có chút kỳ dị. Tựa hồ sau khi lừa dối dẫn nàng vào trò chơi này cùng tuyên bố tốt nhiệm vụ, nó sẽ lại không tiếp tục ra tiếng, định để cho nàng tự sinh tự diệt sao? Thôi, việc gì đến thì khắc sẽ đến.

Ninh Tiêu Tiêu trước khi xuyên không là một người phiên dịch khá có danh tiếng mà thân phận sau khi xuyên qua lại lớn, nàng xuyên thành một thiên kim hào môn*, tên mặc dù giống nhau nhưng cuộc sống lại hoàn toàn trái ngược tuy nhiên vẫn phải sửa một chút, bây giờ phải gọi là người ngày trước là thiên kim hào môn. Bởi vì trong thời điểm mà nam nhân vật chính Trịnh Mẫn Cơ cùng nữ nhân vật chính Ninh Hoa Trinh tuyên bố đám cưới, cha đẻ nàng cũng đồng thời đoạn tuyệt quan hệ cùng nàng.

*: Thiên kim hào môn tức là thiên kim nhà giàu, ta để nguyên bản cho nó hay. ^^

Ninh Tiêu Tiêu nguyên bản là một nữ phụ vô cùng ác độc, nàng không chuyện ác nào không làm, lúc nào cũng chen chân vào mối quan hệ giữa nam nữ nhân vật chính, ai kêu nàng cùng nữ nhân vật chính cùng yêu phải một người nam nhân đâu? Mà cũng vì người nam nhân này, nàng chuyện gì xấu đều làm, cuối cùng kết cục hai bàn tay trắng, ngay cả cha đẻ đều từ bỏ nàng. Tại lúc phải chịu nhiều đả kích, nàng chảy ra khỏi nhà, trong lòng luẩn quẩn đi đụng phải xe.

Không hổ là sự đãi ngộ dành cho nữ phụ, lái xe đâm vào liền trốn chạy mà đối phương có xin lỗi nàng đi nữa thì dù sao cũng là nàng chủ động đi tới.

Ninh Tiêu Tiêu lau mặt đã dính đầy nước mưa, cười khổ nhặt lên cái túi. Nàng nghĩ nàng phải đi cảm ơn cái tên hệ thống không thấy đầu đuôi kia đi, có lẽ vì sự giúp đỡ của nó, nàng mới có thể bình yên vô sự sau tai nạn xe cộ.

Dù là Ninh Tiêu Tiêu nguyên bản hay Ninh Tiêu Tiêu hiện tại thì tự tôn của các nàng cũng không cho phép chính nàng trở về ngôi nhà kia, cũng may Ninh Tiêu Tiêu có một ngôi nhà khác, không thì Ninh Tiêu Tiêu** bây giờ cũng không biết nên làm thế nào cho phải, nhất là tại đây nàng cũng không biết ai cả. Thời gian đã gần đến đêm khuya, đường rất ít người mà lúc Tiêu Tiêu đi tới tòa nhà đã là mười lăm phút sau.

**: Ninh Tiêu Tiêu đầu tiên là xưng hô Ninh Tiêu Tiêu nguyên bản, Ninh Tiêu Tiêu thứ hai mới là Ninh Tiêu Tiêu hiện tại. Ta viết chú giải để những ai đọc lướt qua thỉnh không cần hiểu nhầm.

Lúc mà Tiêu Tiêu đi vào khu dân cư, bảo an tựa hồ nhìn nàng vài cái, nàng nhớ rõ ánh mắt kia, là ánh mắt khinh thường cùng chán ghét. Nguyên nhân cũng không cần nói nhiều, đều là vì nàng kia làm ra nhiều chuyện xấu khiến cho trời đất đều ghét. Nhưng mà, cái nhìn cua người khác thì có gì quan trọng? Có lẽ quan trọng, cũng có lẽ là không quan trọng, đối với những người để ý, quan tâm ngươi, ngươi tất nhiên sẽ để ý cái nhìn của hắn đối với mình nhưng đối với người không cần đến ngươi, bọn họ nghĩ mình tốt hay xấu cũng đâu có quan hệ gì? Con người khi còn sống cũng không có khả năng đều nhìn cái nhìn của người khác mà sống, không phải sao?

Tiêu Tiêu lúc này còn đang lo lắng nên hoàn thành nhiệm vụ như thế nào. Đều nói nam nữ chủ sinh ra là một đôi, như vậy nam nữ xứng cũng nên sống chết có nhau, không biết có phải vì vậy mà hệ thống yêu cầu nhiệm vụ đánh ngã nam xứng An Tú Hiền không? Đây là chuyện tào lao a! Khó hiểu nha, khó hiểu.

Lúc trước Ninh Tiêu Tiêu đều nhậm chức tại công ty nhà mình, mặc dù không có năng lực nhưng dựa vào tòa núi sau lưng, người khác muốn nói gì cũng không dám. Mà hiện tại mất đi núi dựa, nàng chỉ có thể tự mình kiếm tiền, điều này với Tiêu Tiêu hiện tại cũng không khó khăn, nàng đã nghĩ tốt, nàng muốn đi quán cà phê làm người bán hàng, địa chỉ chính là quán cà phê của An Tú Hiền.

Chuyện huyên náo giữa Ninh Tiêu Tiêu và Ninh Hoa Trinh xã hội thượng lưu đều biết, nhưng thực may mắn không truyền đến tận lĩnh vực này, bằng không Ninh Tiêu Tiêu dắm khẳng định rằng nàng muốn tìm công tác nhất định sẽ nhất được sự “ chiếu cố” của mọi người. Ninh Tiêu Tiêu thực dễ dàng chiếm được cồng việc ở quán cà phê, chẳng qua công việc đã có nhưng nàng vẫn chưa gặp nam số hai trong truyền thuyết a, bất quá luôn có cơ hội, nàng cái gì cũng thiếu nhưng lại không thiếu sự nhẫn nại.

Một tháng sau, cuộc sống của Tiêu Tiêu ngày càng ổn định, mỗi ngày đi làm việc, thời gian rảnh rỗi làm phiên dịch, cùng bạn bè dạo phố, chưa có áp lực thật là chuyện tốt, nàng thực sự không thích cuộc sống bị trói buộc.

“ Thưa ngài, cà phê của ngài.” Đây không biết đã là lần thứ mấy Tiêu Tiêu đưa cho khách cà phê, cũng tại việc buôn bán của quán cà phê khá tốt.

“ Ninh Tiêu Tiêu, tại sao ngươi lại ở đây?” Ninh Tiêu Tiêu nghe ra thanh âm của An Tú Hiền, hắn ngẩng đầu liền thấy, quả nhiên là nàng, mặc một bộ quần áo lao động cứng ngắc, miệng khéo léo cười làm cho người ta đều có hảo cảm

Trong lúc An Tú Hiền đánh giá Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu cũng đánh giá nam số hai này, tướng mạo của hắn giống như trong sách nói, như hòa so với nam chủ. Theo lý thuyết nam nhân như vậy hẳn là càng được hoan nghênh hơn chứ, tuy nhiên ông trời lại vẽ nên một tình huống cẩu huyết như vầy. Có lẽ vì trong hiện thực, nam nhân như vậy chủ yếu đều đội hai cái mặt nạ, loại nam nhân như này, nếu là thân thuộc với hắn còn tốt, nếu xé rách mặt đều đáng ghét hơn bất kỳ kẻ nào.

“ An tiên sinh, hiện tại là thời gian làm việc của ta, không bàn chuyện ngoài chuyện công việc, xin thông cảm cho.” Tiêu Tiêu nói xong câu đó liền rời đi.

Trữ phụ đoạn tuyệt quan hệ cùng Tiêu Tiêu hắn có nghe qua Hoa Trinh nói nhưng là hắn không nghĩ tới nàng sẽ chịu đi làm ở một quán cà phê, việc này rất không phù hợp với tính tình của nàng, có phải nàng đang có cái chủ ý gì với hắn, tại thời điểm Mẫn Cơ cùng Hoa Trinh sắp cử hành hôn lễ thế kỷ, An Tú Hiền không thể không phòng

Khi nhìn Tiêu Tiêu phục vụ khách, An Tú Hiền thật sự rất kinh ngạc. Nàng từng sẽ không làm chuyện như vậy, thậm chí còn thấy công việc này thực sự rất hạ – tiện. Bây giờ nàng không chỉ làm, mà còn làm rất tốt, hắn thực muốn hỏi nàng một chút, điều gì đã khiến nàng thay đổi? “ Thư ký Thu, hủy bỏ tất cả lịch trình chiều nay.” Ninh Tiêu Tiêu, ngươi tốt nhất không cần lại ra cái ý tưởng phá hư gì đó không thì lần này sẽ không lại có người đến bảo hộ ngươi, An Tú Hiền nhìn bóng dáng Tiêu Tiêu nghĩ vậy.

Tiêu Tiêu hôm nay rất bồi hồi, tại lúc sáu giờ, nàng thay quần áo tạm biệt đồng sự, rời về nhà. Vừa ra quán cà phê liền thấy được An Tú Hiền đang đứng bên kia, nàng tự giễu, đi qua, nói: “ An Tú Hiền, ngươi muốn nói cái gì? Chúng ta bây giờ là người của hai thế

giới.”

“ Ninh Tiêu Tiêu, ngươi lại chuẩn bị giở trò gì?” An Tú Hiền nói thẳng

“ Ngươi thấy ta bây giờ còn cần giở trò gì? Nếu có thì ta cũng không vấn đề.”

Tiêu Tiêu thản nhiên khiến cho An Tú Hiền hơi giật mình, tuy nhiên hắn không tin tưởng. Tiêu Tiêu cũng không nghĩ có thể lập tức thay đổi tư tưởng của An Tú Hiền, dù sao thời gian còn nhiều, nàng không ngại làm cho hắn chậm rãi phát hiện điểm tốt của nàng.

“ Xin hỏi ngươi còn có việc sao? Nếu không có việc gì, ta có việc, đi trước.”

“ Ngươi thực gấp?” Thấy Tiêu Tiêu liên tiếp nhìn đồng hồ, An Tú Hiền hỏi.

“ Đúng vậy.” Tiêu Tiêu ngày thứ ba đã mua một con chó Đưc, cho nên tại thời điểm tan tầm nàng đều về nhà chơi với Maya. Tuy nói sẽ có vất vả nhất điịnh nhưng Tiêu Tiêu cũng rất thích thú bởi vì có nó làm bạn.

“ Ta đưa ngươi đi.” An Tú Hiền chủ động đề nghị.

Tiêu Tiêu sửng sốt một lúc, không khách khí nói: “ Tốt!” Nàng vừa lúc muốn đi mua thức ăn cho chó, đang cần một người khuân vác a!

Đây không phải lần đầu tiên An Tú Hiền vào siêu thị nhưng là lần đầu tiên thấy Tiêu Tiêu vào. Nữ nhân này trước kia đều thích mấy loại cửa hàng cao cấp, loại siêu thị bình dân này, nàng trước kia ngay cả nhìn cũng không có nhìn một cái. Nình nàng thuần thục đem thức ăn cho chó để vào xe đẩy, An Tú Hiền nghi hoặc hỏi. “ Trước kia ngươi không phải rất ghét chó sao?”

“ Như ngươi nói, đó là trước đây.”

Thật sự buông xuống sao? An Tú Hiền một mặt ta không thể tin, Ninh Tiêu Tiêu trước kia hắn kiến thức đến, làm sao lại có thể nói ra những lời này? Dọc đường An Tú Hiền đều im lặng nhìn Tiêu Tiêu mua đồ, Tiêu Tiêu ngẫu nhiên liếc mắt nhìn hắn một cái, cũng không nói thêm gì.

“ Maya, đừng sủa.” Vừa vào cửa, Maya liền hung mãnh sủa An Tú Hiền, Tiêu Tiêu lập tức ngăn lại.

Không thể không nói, hành vi của Maya dọa đến An Tú Hiền, hắn vẫn nghĩ Tiêu Tiêu nuôi chó sẽ dưỡng lại chó trong nhà, như thế nào lại là loại chó to lớn này, nhưng nghĩ nghĩ chút lại thấy cũng không sai, đây mới giống Ninh Tiêu Tiêu. “ Ngươi chuẩn bị chuyển nhà sao?” Nhìn đến trong nhà đóng gói đồ vật, An Tú Hiền hỏi.

“ Ngươi không phải đã thấy sao?” Maya chạy quanh bên người xoay vòng, cái dạng kia thật sự rất đáng yêu a~.

“ Vì sao?” Chuyển công việc, lại chuyển nhà, nàng rốt cục muốn làm gì.

“An Tú Hiền, ngươi đừng trang nữa, ta vì sao chuyển nhà ngươi không biết sao? Ngươi không phải cũng rất thông minh sao? Việc này hết thảy đều do người ngươi yêu, lần sau gặp nàng ân cần hỏi nàng hộ ta, ta rất cảm tạ nàng, không có Ninh Hoa Trinh cũng không có Ninh Tiêu Tiêu ngày nay.” ( Nghe câu này làm ta nghĩ tới một câu chuyện ướt át: “ Không có anh sẽ không có em hôm nay.” Tuy rằng ý nghĩa khác nhau nhưng vẫn cảm thấy thật kỳ diệu a~~~)

“ Ninh Tiêu Tiêu, đừng đổ mọi sai lầm cho Hoa Trinh, người luôn thương tổn Hoa Trinh đều là ngươi, Hoa Trinh từ đầu đến cuối cũng không làm cái gì, dù ngươi làm bao chuyện quá đáng nàng vẫn tha thứ ngươi, đơn giản vì ngươi là chị ruột của nàng. Trên đời này có nhiều nam nhân như vậy, cũng đâu phải chỉ có mỗi Trịnh Mẫn Cơ, ngươi vì sao không thấy những người khác tốt đâu?” An Tú Hiền phẫn nộ nghĩ lại. ( Aizz, vị tác giả này thật kỳ diệu a~

Ta liên tưởng: “ Trên đời này cũng đâu chỉ có mỗi Trịnh Mẫn Cơ/hắn, ngươi vì sao không thấy người khác/ ta tốt đâu?” Cũng không thể trách ta liên tưởng như vậy a~ Thật sự tác giả quá……. (>.