(Lời kể của Nhất Thiên)

Gì vậy nhỉ? Tôi đưa tay sang xem thử. Chợt, tôi thấy tấm ra ướt mem. Tôi bật dậy. Mai đang quằn quại trên giường, đôi tay nắm chặt cái ra.

- Mai! Em sao vậy? – Tôi hỏi.

- Anh tránh ra! Em không chịu được là áo anh nát bấy đấy! – Mai hét lên.

- Em sao vậy? – Tôi nghe lời cảnh báo của cô nàng, xích ra xa một chút.

- Cái bản sao của anh đang hành em đây! Mau… mau…

Cái dáng quằn quại này, tiếng thét. Làm tôi nhớ đến cái ngày chị Tuyết sắp sinh. Lẽ nào… Mai chuẩn bị sinh con hay sao?

- Mau…mau…

- Em chuẩn bị sinh hả? – Tôi hỏi.

- Anh còn hỏi! Tìm người đỡ hộ em nhanh lên! – Mai hét lên.

- Để anh đưa em tới bệnh viện nhé.

- Không kịp đâu… em thấy… nó đang cục cựa trong hai chân em đây… tìm bà đỡ nhanh lên… em chết mất… - Mai thở dốc.

- Em chờ chút, để anh kêu mẹ lên rồi sẽ tìm bà đỡ cho em.

Tôi bay nhanh đến phòng mẹ, gõ cửa liên tục, tôi thét lên:

- Mẹ ơi! Mai đang chuyển dạ!

- Hả? - Mẹ tôi xô vội cửa ra, chạy về phòng của tôi. - Đến đầu đường kia, có bà hộ sinh uy tín nhất đấy!

- Dạ!

Ủa đầu đường, vậy là phải chạy mười cây số mới tới được hả? Trời ạ! Nhưng không sao, vì vợ con, ta quyết làm tất cả. Chờ anh nhé Mai! Chờ cha nghe con!

Bằng tốc độ nhanh nhất của mình, tôi chạy một mạch mười cây số đến đầu đường. Nhà nữ hộ sinh Phạm Quỳnh Giao. Đây rồi! Tôi đập cửa liên tục. Sao không ai ra vậy nhỉ? Đành dùng biện pháp mạnh vậy!

- Hây a!

Tôi tông cửa vào. Cánh cửa bay ra làm vỡ mấy cái ly trong phòng khách. Mọi người trong nhà nghe tiếng động, chạy vù ra. Người cuốc, người thuổng, người dao, người búa, ai nấy gầm gừ:

- Mày muốn gì?

- Cho hỏi, ai là nữ hộ sinh Quỳnh Giao? – Tôi thở dốc.

- Tôi đây! - Một bà trạc năm mươi tuổi bước ra.

- Xin lỗi!

Tôi băng qua rừng dao, xốc bà ta lên vai, đập vỡ cửa sổ, theo đường mái nhà đi về. Xem ra ngoài Mai thì con gái ai cũng như ai, bà ta giãy lên, đánh tôi, đá tôi, cắn tôi, nói những lời của một cô gái gia giáo ban đêm bị kẻ xấu bắt cóc ra ngoài:

- Thả tôi ra! Anh định ban đêm giở trò xằng bậy hả?

Tôi ráng nhịn một chút nhưng nghe bà ta nói là không chịu được. Nghĩ sao vậy, bà ta trạc năm mươi rồi, nặng cỡ tám mươi ký, vác đi cứ như tấm nệm mút mà bảo tôi có ý nghĩ tầm bậy hả? Chính bà ta là người có suy tưởng tầm phào thì có. Tôi nói:

- Nói cho bà biết, con có vợ rồi! Vợ con đang tuổi xuân sắc, đẹp tuyệt trần. Giờ một cô gái mười tám con còn không thèm để ý huống hồ là gái năm mươi.

- Vậy thì đưa ta đi làm gì?

Tôi hét lớn:

- Bà làm gì? Nữ hộ sinh phải không? – Tôi mở cửa sổ phòng mình, nhảy vào. - Vợ con đang chuyển dạ kìa! – Tôi trỏ Mai.

Tôi thả bà ta xuống. Ôi, cái thân bồ tượng đầy mỡ, thà tôi vác đá còn sướng hơn là vác bà này về.

- Xin bà đỡ giùm cho cháu! - Mẹ tôi chắp tay van xin.

- À, chị Dương đây mà. – Bà Giao mừng rỡ. – Cái chị mà có chồng đang đêm chạy đến chỗ tôi để đưa tôi đến đây đỡ cho chị phải không?

- Vâng!

- Vậy ra đây là con trai của chị? – Bà ta chỉ tôi. – Hèn gì y như cha, toàn làm chuyện hiểu lầm.

Này này. Tôi đưa bà về đây để đỡ cho vợ tôi chứ đâu phải để tám với mẹ tôi chuyện ngày xưa. Cái bà này!

- Đau quá!

- Oái!

Mai nắm lấy áo bà ta, xé một miếng lớn, cô nàng còn dùng móng cấu nữa. Bà Giao phải bỏ cuộc vui mà tập trung vào việc: hét lên một tiếng hãi hùng. Ôm cánh tay của mình rên rỉ chút xíu rồi bà đỡ nghiêm mặt lại, bắt đầu công việc của mình. Bà Giao hỏi:

- Nước sôi có chưa?

- Rồi.

- Khăn?

- Rồi.

- Thau?

- Rồi.

- Bắt đầu!

Bà Giao bắt đầu đỡ cho Mai. Một giờ trôi qua. Đột nhiên bà ta kêu lên:

- Ồ, y như cha nó, thằng bé này sinh ngược.

Hả? Tôi lại gần tí xem. Chân của đứa trẻ đi ra trước. Không biết có sao không. Nhưng bà Giao xoay sở được, tuy tưởng tượng phong phú, tay nghề rất tốt.

- Cô lỳ thật đấy cô gái! Hồi nãy là để cảnh tỉnh tôi phải không? – Bà Giao đánh vào tay vợ tôi.

Mai mỉm cười, gật đầu. Mai không có kêu la thảm thiết như mấy người kia, chỉ cắn răng chịu đựng để rặn đứa bé ra cho nhanh. Tôi nhớ hồi đưa chị Vân đi sinh, chị ấy kêu la đến nỗi ly tách trong nhà đều vỡ toang hết, áo của anh Sơn bị xé rách te tua như xơ mướp, ghê gớm hơn là chị ta cấu chồng đến nỗi máu tuôn ra đầm đìa. Chị Tuyết thì khá hơn một chút nhưng hình như không có ai như Mai cả. Người vợ tuyệt vời của tôi.

Ủa, cái gì ồn ào bên dưới vậy nhỉ? Ồ, chị Vân, anh Sơn, chị Trân, Tuấn, chị Tuyết và Giang Phách đều bế con đến đây cả.

- Mẹ trông Mai nha! Con xuống tiếp khách. – Tôi đi xuống.

Chị Vân vừa gặp tôi là hỏi ngay:

- Nhóc! Xích Thố sinh rồi phải không?

- Vâng! – Tôi gật đầu.

- Đi lên xem! - Chị Vân kéo cả đám lên lầu.

Cửa đóng kín mít, không cho ai vào nữa, chúng tôi đành chờ. Đứng bên ngoài mà không nghe tiếng Mai hét lên hay tiếng bà đỡ la gì hết. Anh Sơn nhìn qua tôi:

- Áo nhóc không rách sao?

- Không ạ.

- Nhỏ đó “trâu” lắm. - Chị Vân nhéo anh Sơn một cái.

- ----***-----

- Sinh rồi! - Tiếng mọi người trong phòng vang ra ngoài.

- Sinh rồi! - Mọi người bên ngoài kêu lên.

Mẹ tôi mở cửa ra, mỉm cười:

- Một đứa bé trai khôi ngô.

Chúng tôi liền chạy vào trong. Mai đang nằm trên giường, mỉm cười mãn nguyện còn bà đỡ, bà đang bế trên tay một hình hài nhỏ bé, còn đỏ hỏn, tiếng khóc chào đời vang lên rất trong trẻo, y như tiếng pha lê vỡ. Mẹ, cha nhìn nó với ánh mắt âu yếm, các cô chú kia tụ tập chung quanh, mấy đứa trẻ đua nhau nựng nịu. Tiếng cười tràn ngập trong phòng. Tôi tự hỏi, khi tôi được sinh ra, có phải mình cũng được chào đón trong tình yêu thương như thế này không? Hay là… Cảm giác ganh tị trỗi dậy trong lòng tôi.

- Thiên…

Tôi đến bên Mai, nắm lấy tay cô ấy. Mai tựa người vào tôi:

- Khi em sinh con, mẹ bảo rằng khi sinh anh ra, tuy không có ai đến để chúc mừng nhưng mẹ và cha (cha tôi) rất hạnh phúc.

- Mai…

Đúng là bà vợ “dạ xoa”, tôi nghĩ gì cô ấy cũng biết hết.

- Niềm hạnh phúc của em hôm nay không phải được làm mẹ đâu mà là sinh ra đứa con trai của anh, kết tinh của chúng ta. Đứa trẻ này sau này sẽ cùng em mang lại hạnh phúc cho anh.

- Đúng vậy! - Mẹ tôi bồng đứa bé đến bên giường. – Con xem! Đến gần cha mẹ, nó mới cười đây này.

- Anh tắm cho con nhé! – Mai mỉm cười.

Tôi đón lấy đứa bé mà tay run run. Tắm cho con? Đây là đầu tiên đấy. Tôi bế con đến thau nước ấm mẹ chuẩn bị sẵn. Làm gì đây?

- Đỡ lấy đầu đứa bé, che tai sao cho nước không tràn vào. – Bà Giao nói.

Tôi làm theo lời chỉ dẫn. Lấy khăn lau qua đầu thằng bé rồi nó vào trong thau. Đôi tay cứ run run, không biết làm thế có đúng không. Một cảm giác lâng lâng, giống như được lên thiên đường. Ôi tôi làm cha rồi. Tôi chợt nhớ lại bàn tay ấm áp nào đó cũng đã tắm cho tôi lúc chào đời. Cha tôi rất vui khi tôi được sinh ra phải không?

Thắng bé mở mắt ra, đôi mắt của nó rất giống mẹ, to, màu nâu và cứ long lanh như hai viên ngọc. Nó nhìn tôi chằm chằm, rồi nở nụ cười. Thật đáng yêu! Nó tiếp sinh lực cho tôi, đôi tay của tôi không còn run rẩy nữa.

- Thiên… nhìn kìa! – Mai chỉ ra cửa sổ.

Ồ. Mặt trời mọc rồi. Ánh sáng của mặt trời xuyên qua tán cây vào phòng của chúng tôi. Lạ thật! Tất cả ánh sáng của mặt trời chỉ tập trung vào mỗi thằng bé. Một lời chúc mừng của thượng đế chăng?

- Anh nghĩ ra rồi!

- Dạ?

Tôi nâng đứa bé lên, tuyên bố với mọi người:

- Con trai của Dương Nhất Thiên này sẽ tên là Dương Nhật Minh.

- Nhật Minh? Ánh sáng của mặt trời ư? – Giang Phách gật gù. – Tên cũng được.

Tôi bồng con trai đến bên mẹ nó.

- Sao? Em thấy hay không?

- Em biết là tên do anh đặt sẽ hay lắm mà. – Mai hôn lên má tôi.

- Dương Nhật Minh, đó là tên của con đấy.

Đứa trẻ thích đấy chứ. Nó đang cười toe toét kia kìa. Dương Nhật Minh, con trai ta.