(Lời kể của Nhất Thiên)

Tôi thay bộ trang phục hằng ngày bằng bộ vét đen, cầm đoá huệ trắng cắt ngoài vườn tuần trước đi ra ngoài. Khi tôi đi ngang qua phòng khách, gặp mẹ, mẹ tôi hỏi:

- Con đi gặp con bé à?

- Vâng. – Tôi mỉm cười. – Con phải thăm em ấy một chút.

- Cẩn thận, đừng để con bé phải khóc.

Tôi khẽ gật đầu. Mẹ tôi phẩy tay, cho phép tôi ra ngoài.

- Tim con vẫn thế nhỉ?

- Vâng, dù sự việc đã xảy ra hai năm nay rồi.

Đến cổng, tôi dặn ông quản gia:

- Thiếu phu nhân có hỏi, ông cứ bảo tôi có việc.

- Vâng!

Bỗng, điện thoại di động trong túi tôi lại rung lên. Tôi rút ra, nghe thử.

- Đến đây ngay! - Một giọng nói vang lên đầu dây bên kia.

Tôi không trả lời, tắt máy ngay. Vậy là hắn về rồi. Tôi lê bước đến điểm hẹn cũng là nơi tôi mang hoa huệ trắng đến hàng tháng: nghĩa trang Hoàng Hôn. Đếm từng tấm bia một, đúng tấm bia thứ chín: Đặng Tiểu Huệ tôi dừng lại. Đặt đoá hoa huệ trắng lên, tôi thì thầm:

- Chào em.

- Đặng Tiểu Huệ, hưởng dương tám tuổi, nguyên nhân là do tai nạn giao thông.

- Giang Phách. – Tôi thở dài.

Đã hai năm không gặp, Giang Phách vẫn như xưa. Với cái điệu bộ đầy kênh kiệu và dễ ghét. Tôi hỏi:

- Bạn về từ hồi nào?

- Mới hôm qua, vừa được đón từ côi nhi viện ra.

Giang Phách đến bên mộ Tiểu Huệ, vuốt ve tấm bia đã bị mưa gió bào mòn. Khi cậu ta nhìn qua đoá huệ tôi vừa để trên mộ em, liền hất nó sang một bên. Giang Phách đứng phắt dậy:

- Thứ này không xứng đáng được đặt trên mộ em ta. - Rồi đưa chân giẫm nát.

Tôi đến chỗ đoá huệ, nhặt nó lên, cho vào túi. Giang Phách chỉ cười khẩy. Tôi vào thẳng vào vấn đề:

- Hôm nay bạn hẹn mình tới đây làm gì?

- Nghe đồn Dương Nhất Thiên mới lấy vợ, ta sang hỏi thăm.

- Ý bạn là sao?

Giang Phách chạy đến tóm lấy cổ áo tôi, trở đòn, ném tôi thật mạnh về phía mộ Tiểu Huệ. Đòn này khá nặng, đầu tôi va thẳng vào tấm bia đá. Máu từ trán chảy ra nhỏ giọt vào mắt tôi, xót vô cùng. Giang Phách siết chặt đấm tay, rít lên:

- Đồ thất tín, tên phản bội.

- Không, đó là một tai nạn, mình không cố ý. Đến bao giờ bạn mới chịu hiểu? Mình không cố ý.

Giang Phách đấm thẳng vào bụng tôi, hét lớn:

- Phải, mày không cố ý nhưng mày cố ý nói thế.

Tôi im lặng. Cứ thế, có lẽ cậu ta sẽ trút hết cơn giận. Tai nạn năm xưa, tôi không cố ý nhưng chính tôi là nguyên nhân.

- Đồ độc ác! Quân giết người!

Đau quá! Tiểu Huệ… Khuôn mặt của Giang Phách đột nhiên lại trở thành Tiểu Huệ.

- Tiểu Huệ?

- Câm! – Giang Phách đập mạnh đầu tôi vào tấm bia. – Không được nhắc tên em gái ta ở đây!

Tôi nhăn mặt vì đau đớn. Chẳng lẽ tôi phải chết ở đây? Không, tôi không thể bỏ cô ấy ở lại một mình. Cánh tay tôi bất giác cử động, nó muốn đẩy Giang Phách ra. Giang Phách bỗng nhiên buông tôi ra, vỗ tay:

- Không, bấy nhiêu đó chưa đủ, chưa đủ cho ta thoả dạ. Ta muốn ngươi phải chết dần chết mòn. Ta phải để trái tim ngươi bị dày vò trong đau khổ. Ta phải… làm cho cái đứa con gái phá đám ấy biến mất.

- Không, bạn không thể… cô ấy là người quan trọng nhất của mình.

- Vô ích thôi, bây giờ chắc nó…

- Đã tan xác rồi?

Tôi cố nhìn ra cổng nghĩa trang bằng đôi mắt mờ đục của mình. Cô nàng đứng chống nạnh ngoài đó, nhìn Giang Phách trừng trừng.

(Lời kể của Tiểu Mai)

- Nhận lại hàng đi! – Tôi đá cái thứ mình lôi sềnh sệch nãy giờ cho cái tên kia.

Thằng nhỏ quái đản kia trố mắt ngạc nhiên, nó nhìn cái bịch rác lê lết dưới chân mà miệng há hốc.

- Làm sao mà ra nông nỗi này?

- Cậu chủ, con nhỏ nó rẽ qua ngõ hẻm rồi men theo mái nhà mà bắt em, ép em khai ra chỗ này.

Tôi nhặt hòn đá dưới chân mình ném cho thằng nhóc kia một cú nên hồn.

- Hỗn láo! Ta là vai trên mà dám ăn nói thế hả?

- Hừ.

Tôi đến bên ngôi mộ thứ chín, mỉm cười:

- Ám sát ta hả? Ta nói cho biết, mi mà còn động đến chồng ta là không toàn thây đâu!

Thằng nhóc kia chạy đến chỗ tôi, tung cú đấm. Nhẹ hều, khỏi đỡ tôi cũng chẳng hề gì. Tôi bắt lấy tay nó, ném ra xa.

- Đúng là dâu nhà họ Dương, mi tuyển kỹ lắm đấy. – Nó lầm bầm.

Tôi bỏ ngoài tai những lời nói đó. Tôi đến bên cạnh Thiên, trán chảy máu nhiều quá. Tôi xốc Thiên lên, chạy một mạch đến bệnh viện.

- ----***-----

- Sao rồi con? – Phu nhân ngồi cạnh giường bệnh.

- Con ổn. – Thiên mỉm cười.

Thiên khẽ nắm áo mẹ mình:

- Mẹ có thể ra ngoài được không? Con…

- Ừ.

Phu nhân đứng dậy đi ra ngoài, bà gật đầu với tôi. Tôi hiểu ý.

- Có chuyện gì? – Tôi đóng cửa lại.

- Lại đây!

Tôi bèn ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường bệnh. Thiên hỏi:

- Tôi giấu cô nhiều chuyện, cô có giận không?

- Có.

- Tôi …

- Nhưng thương nhiều hơn.

Chết thật! Tôi nói gì thế này?

- Ý tôi… - Tôi vội chỉnh lại. – Ý tôi là…

- Xem ra tôi không thể giấu cô mọi chuyện được nữa.

Tôi nói:

- Cậu cứ giấu nếu đó là thế giới riêng của cậu.

- Tôi phải kể. Tôi có cảm giác, thế giới riêng của chúng ta không còn tồn tại nữa.

Thế là Thiên chậm rãi kể lại câu chuyện của hai năm trước.