Vân ngượng nghịu nói:

- Ảnh coi vậy cũng lãng mạn lắm, trong một lần sinh hoạt ở CLB Karate thành phố, ảnh rủ mình ra chỗ vắng người rồi tặng cho mình bó hoa hồng đỏ thắm và nói: “Anh yêu em! Yêu em nhất! Làm ơn hãy làm bạn gái anh đi!”

- Vậy bồ trả lời bằng cách nào?

- Thì lúc đó mình cũng nhận bó hoa của ảnh rồi nói: “Me too”. Mình cũng kết ảnh lâu rồi.

Tôi hoàn toàn bị hụt hẫng. Không ngờ nhỏ Vân lại bình tĩnh như vậy. Còn tôi lại sốc mạnh như thế chẳng lẽ vì tôi không có tình cảm đặc biệt với Thiên ư?

- Bồ không sốc sao?

- Có chứ nhưng… - Nhỏ đang nói chợt khựng lại. – Sao hỏi kỳ vậy? Bộ… bộ có ai đó thổ lộ với bồ rồi hả?

Tôi cúi gằm mặt, với tâm trạng này thì không nói dối nó được.

- Ừ. - Mặt tôi tự dưng nóng lên.

Tôi len lén nhìn lên. Mắt nhỏ Vân đang trố ra, miệng há hốc hình chữ o. Rồi nhỏ đột nhiên ôm bụng cười sằng sặc. Cười to đến nỗi cả cái quán ai cũng nhìn nhỏ với đôi mắt hình viên đạn hết. Cười đã một hồi, quệt nước mắt nói:

- Trời ơi! Tưởng chuyện gì, chuyện đó xảy ra như cơm bữa, có gì đâu mà thắc mắc.

- Chuyện này khác! – Tôi đập bàn, nói lớn. – Đây là…

Nhỏ im lặng, nhìn tôi với ánh mắt gian tựa đạo chích, miệng cười như Lu-pin.

- Là người trong mộng của bồ phải không? - Nhỏ thì thầm vào tai tôi.

Tim tôi bỗng dưng như muốn ngừng đập. Nói gì đây nhỉ? Nói không phải thì sẽ không hỏi được, nói phải thì… nhỏ này sẽ buôn chuyện với đám nam sinh ở CLB Karate liền và qua Tết chắc chắn tôi sẽ là tâm điểm của mấy tờ báo lá cải trong lớp. Nói sao đây?

- Phải không? - Nhỏ hỏi. - Phải không? Phải không? Phải không?

Con nhỏ này. Trong lúc đó, tôi mất đi tự chủ và đã hét lớn lên:

- Ừ!

- HẢ? CÁI GÌ?

Tôi giật mình, nhìn ở quầy tính tiền. Chúa ơi, cả đám con trai ở trường đang chen chúc núp sau quầy tính tiền, còn Hải, hắn đã làm vỡ nguyên ba ly kem thuỷ tinh đắt tiền ở quán. Tôi nhìn Vân, nhỏ đang đổ mồ hôi hột, mặt tái mét, răng đánh vào nhau lập cập.

- Âm mưu của bồ phải không? – Tôi cho nó một cái liếc.

Nhỏ gãi đầu, cười hì hì:

- Ờ…

- Hay quá ta! – Tôi xách cổ áo nhỏ lên, giơ cao nắm đấm.

Chuẩn bị cho nhỏ Vân một bài học là cả đám con trai chạy tới, quỳ dưới chân tôi, nước mắt nước mũi đầm đìa, giọng ai cũng tha thiết:

- Ice queen! Nỡ lòng nào bỏ chúng tôi sao? (Đứa nào cũng bị tôi từ chối rồi) Ice queen!

Tôi vội vàng xách cổ áo Vân chạy đi chỗ khác, tránh đám con trai dai nhách ấy. Khiếp! Hơn hai phần ba trong đám ấy là quán quân điền kinh cấp thành phố. Quẹo qua ngõ nào cũng không được.

- Làm sao bây giờ? – Tôi thở hồng hộc. – Ai cứu tôi với!

- Bên này! – Có một bàn tay nắm lấy tay tôi kéo qua chỗ khác.

- Nhóc Thiên! – Vân reo lên.

Thằng nhóc kéo tay tôi chạy rẽ qua một ngõ rồi chạy vào cửa sau của một cửa hàng.

- Thoát rồi đó! – Nó thở dốc.

- Cám ơn. – Tôi mỉm cười. – Ơ.

Bấy giờ tôi mới nhận ra tôi đang nắm tay nó, rất chặt. Tôi nóng cả mặt.

- Đây về trước đây! – Tôi đá chân nhỏ Vân một cái. – Cái mặt thấy ghét!

(Lời kể của Vân)

Nhỏ để lại cho tôi nguyên cái chân sưng tấy, bỏ đi về một mình mà chả thèm chịu trách nhiệm chút nào. Lương tâm của nhỏ này chẳng còn cái răng để húp cháo. Trả thù cũng vừa phải thôi chứ. Tôi ôm cái chân của mình mà nhảy cò cò trước con mắt mở to hết cỡ của mọi người đang đứng đó.

- Chị có sao không? – Nhóc Thiên ân cần hỏi thăm. (Mặt nó vẫn nhịn cười)

- Cám ơn vì cú đá dịu dàng của gia sư nhóc. – Tôi nhăn mặt nói.

- Xin lỗi, cô ấy cứ thế đấy! Chị có về được không?

- Không sao! Đi cò cò cũng không sao! Cám ơn nhóc!

Tôi ráng lê bước về nhà với bàn chân sưng tấy. Con nhỏ này, tôi mà siêu hơn nó là chắc chắn trong kỳ thượng đài lần sau là tôi sẽ cho nó một trận te tua cho mà xem. Tiếc là giấc mơ chỉ là giấc mơ. Nhiều khi tôi hận ông trời sao cho nó nhiều mặt lợi thế, nó xinh hơn tôi, chạy đua giỏi hơn tôi, học cao hơn tôi, tôi chỉ hơn nó mỗi cái nữ công gia chánh vì trình bày món ăn giỏi hơn nó. Nhưng có vậy thì được gì chứ? À, nhắc tới nữ công gia chánh, không biết nhỏ hỏi bí quyết trình bày nấu cho ai ăn vậy nhỉ? Không thấy nhỏ nhắc chuyện đó chắc là thành công rồi.

- Rốt cuộc là ai nhỉ?

- Ai nhỉ?

Trời đất! Cả đám con trai trường tôi đang đứng nghịt đường làm kiểu suy luận. Đám này ở đâu chui ra vậy hả trời?

- Vân! Bạn biết là ai không? - Hải làm đại diện cho nhóm, hỏi.

- Ai mà biết chứ. Nhỏ rất bí mật. – Tôi nói.

- Một chuyện động trời như vậy bạn phải biết chứ.

- Làm như đây là thánh ý. – Tôi cãi lại.

Hải đứng ra giải hoà mọi người.

- Thôi có gì thì để họp đàng hoàng rồi tính.

- Nhất trí!