- Mẹ kêu em mang thuốc lên cho chị. – Nó đặt khay thuốc lên giường.

- Không sao đâu mà. – Tôi xoay ra, mỉm cười.

- Uống đi mà. – Nó năn nỉ.

Trời ạ! Mỗi lần nó năn nỉ là chịu không nổi. Khuôn mặt ác quỷ biến mất nhường chỗ cho một thiên thần không cánh, ai có trái tim bằng đá thật sự mới cưỡng lại được. Còn giọng nói không dẻo như kẹo kéo, không ngọt như đường cát, không mát như đường phèn nhưng có nhét tám tấn bông gòn vô lỗ tai cũng khó mà không bị quyến rũ.

Tôi chịu thua.

- Đưa đây! – Tôi đưa tay ra.

Nó mỉm cười, đưa cho tôi hai viên thuốc với ly nước lọc.

Tôi đón lấy, uống một hơi.

- Xong rồi. – Tôi thở.

- Cám ơn. – Nó mỉm cười.

Nó áp trán mình vào trán tôi, khẽ nhăn mặt.

- Còn sốt cao lắm! - Rồi quay lại nói với nhóm kịch. - Chị Mai chưa thể tập kịch với mọi người được. Cáo lỗi vậy.

- Thằng nhóc này. - Hải xách cổ nó lên.

- Ê! Coi chừng! – Tôi nói.

- Lớp trưởng sợ mình đét mông nó hả?

- Không phải...

Bốp!

Đó thấy chưa? Không phải tôi sợ nó bị bầm mông đâu mà sợ tên Hải bị bầm mình. Sống với nó mấy tháng, đọc gia phả, tôi biết nó đã ba lần đánh bại ba ông chú trong giải đấu võ trong dòng, chỉ thua mỗi ông già giỏi võ nhất.

Mới bị xách cổ lên là nó đã trở đòn nện cho Hải một trận.

Bốp! Binh! Á! Ự.

- Thằng nhóc này làm sao? – Nó xách cổ Hải lên. - Hả? – Nó cho tên Hải một cước vào chân.

- Nhóc ghê thật đấy! – Vân vỗ tay khen thưởng. – Có khiếu à.

- Cám ơn chị đã khen thưởng. – Nó buông Hải ra, phủi tay. - Nghỉ ngơi tí đi nhé! – Nó mỉm cười với tôi rồi ra ngoài.

Mọi người đều sững người, mặt ai cũng lộ vẻ kinh hoàng trừ tôi ra. Kinh hoàng là phải, từ nào đến giờ có bao giờ thấy một thằng nhóc 10 tuổi đánh một đứa con trai 16 tuổi tơi tả thế đâu.

- Lớp trưởng có thể ở với một thằng nhóc kinh khủng thế sao? - Tụi con trai lạnh mình.

Tôi thản nhiên nói:

- Riết rồi cũng quen. Dù sao Thiên cũng không có nặng tay với con gái nên không có gì phải ngại cả.

- Trời ạ! May mà là cô giáo chứ là thầy giáo chắc là bầm mình rồi. - Tụi con trai nhìn theo hướng nó đi.

- Cái gì? – Nó đột ngột xuất hiện phía sau.

Nó lườm đám con trai rồi dịu dàng nói với tôi:

- Chút nữa em quên, quyển lời thoại em để trên bàn ấy, có tập thì lấy mà tập. Bác sĩ bảo tập nói không tập diễn thì được. – Nó đá chân Hải một phát - Cấm động chạm, lợi dụng vở kịch. - Rồi nó lững thững ra ngoài.

Vân ngạc nhiên, nói thì thầm vào tai tôi:

- Hình như nhóc này không muốn tên con trai nào động đến bồ thì phải?

Tôi thót tim, vội vàng chối.

- Vậy à?

- Rõ ràng nó chỉ nhắm vào con trai, đặc biệt là Hải. – Vân suy luận. - Lẽ nào...

- Bậy nào!

- ----***-----

Ngày tập cuối cùng.

Tôi ráng rướn người lên, nhắm chặt mắt và dùng môi mình chạm môi Hải.

- Xuất sắc! - Lớp phó văn thể vỗ tay.

- Lớp trưởng... - Hải đỏ bừng cả mặt.

- Vậy mai diễn được chưa? – Tôi thở dài.

- Đương nhiên!

Vậy là xong, trang phục xong, tập xong, chỉ chờ ngày mai diễn chính thức thôi. Chán thật.

Tôi thu dọn chuẩn bị về. Vân níu tôi lại, đưa cho tôi hai tấm vé mời.

- Một cho ba bồ, một cho nhóc kia, chắc nó cũng muốn coi còn phu nhân chắc là bận.

- Cám ơn. – Tôi nhận lấy hai tấm vé.

- ----***-----

- Được, cha sẽ tới dự. – Cha tôi vui vẻ nhận lấy tấm vé.

Được, ải một đã xong, giờ tới ải hai. Không biết nó có chịu đi không nữa. Muốn nó đi phải làm bài bản mới được.

- Thiên à, tôi muốn, muốn...

- Muốn gì?

- Oái! – Tôi hét lên.

Khi không nó lù lù xuất hiện sau lưng tôi.

- À, tôi muốn... – Tôi gắng gượng nói.

Nó nhìn tấm vé trên tay tôi.

- Vé mời? Muốn tôi đi xem cô diễn kịch à?

Lúc nào cũng vậy, muốn nói gì nó cũng đoán ra trước hết.

- Vậy... cậu sẽ đi chứ. – Tôi hỏi.

Nó lặng người đi. Một giây, hai giây, ba giây.

- Được rồi. Tôi đi! – Nó gật đầu.

- Tốt quá! – Tôi thở phào.

- Nhưng tôi không nói là sẽ bỏ phiếu cho lớp cô đâu đấy. – Nó giật lấy tấm vé.

- ---***-----

Đến ngày diễn.

Hội trường có bao nhiêu ghế là có bấy nhiêu người tới dự, không ghế nào bị trống cả. Cha tôi cũng đến, nó cũng vậy. Hôm nay nó diện bộ vét đen đến, ngồi ngay hàng đầu với cha tôi.

(Lời kể của Nhất Thiên)

- Tiết mục của Mai là tiết mục cuối, khá lâu đấy. – Chú Hoàng nói với tôi.

- Dạ, con biết rồi. – Tôi lấy lịch trình diễn ra xem.

Ơ, có ai đó đang loay hoay làm cái gì trên trần nhà.

- ----***-----

Cái trường này đầy những tiểu thư công tử hách dịch (tôi dự tiệc mãi nên quen mặt) mà không hiểu sao lớp nào cũng tham gia góp một tiết mục văn nghệ hết mà tiết mục nào cũng được chuẩn bị kỹ hết, khán giả thì chắc chắn không phải thế thì chỉ còn vì... giải thưởng thôi mà đã là vì giải thưởng thì chỉ vì một là danh dự hai là tiền thôi.

Tuy tiết mục nào cũng được chuẩn bị kỹ nhưng từ nãy đến giờ chỉ có tiết mục đơn ca của chị Trân là hay nhất, không biết bao nhiêu phiếu bầu cho chị ấy.

Không biết vở kịch của Mai thế nào rồi, hy vọng là ổn.

- Kính thưa quý vị, sau đây là vở kịch Thuỷ Băng của lớp 10/7.

Màn đã từ từ kéo lên. Sắp ra rồi kìa. Xem nào, cảnh đầu là cảnh công chúa xứ Thuỷ Băng nhận lệnh cải trang sang nước láng giềng làm gián điệp.

- Này các khanh, nước ta giờ đất chật người đông, thời tiết khắc nghiệt phải tìm thêm một mảnh đất mới để sinh sống, sẽ có một cuộc khai hoang sang biên giới nước khác. - Một người đóng vai quốc vương lên tiếng.

Công thần quỳ xuống, kính cẩn tâu:

- Thưa Bệ hạ, Mai Hoàng là một vương quốc đầy nắng ấm, cho dân di cư qua đó là một điều cực kỳ tuyệt vời.

- Tốt! Vậy ta sẽ mở một cuộc viễn chinh qua đó.

- Nhưng thưa Bệ hạ. Muốn sang đó viễn chinh, trước tiên người cần một bản đồ thật chuẩn xác.

- Hừ, quốc vương Mai Hoàng là một người cực kỳ thông minh, phải lựa chọn một người tinh anh mới được. Các khanh, ai là người tự nguyện sang Mai Hoàng vẽ bản đồ giúp ta.

- Con!

Ra rồi. Ái chà! Hôm nay Mai đẹp thật đấy. Được trang điểm kỹ, cứ như một minh tinh màn bạc.

Thôi, bấy nhiêu đó cũng đủ để tha. Tôi rút phiếu bầu ra, đánh chéo vào lớp 10/7.

- ----***-----

(Lời kể của Tiểu Mai)

Gần nửa đoạn trôi qua, tốt quá! Tới cái đoạn quái quỷ đó rồi.

- Nàng đến đây làm gì? - Hải lên tiếng. (Thú thật so với thằng nhóc đúng là một trời một vực)

- Em đến để từ biệt, ngày mai chúng ta lại xa nhau. – Tôi mỉm cười.

- Chính Lan… - Hải quay lại.

Tôi lén nhìn xuống phía dưới, thằng nhóc đang nhìn lên một lúc rồi khẽ gật đầu. May phước, nó chấp nhận.

- Đêm nay chúng ta là bạn, chỉ đêm nay thôi…

Tôi quay xuống hàng ghế khán giả lần nữa. Cái ghế trống trơn. Chắc nó đi toa lét để khỏi coi cảnh này rồi.

(Lời kể của Nhất Thiên)

Trốn khỏi hàng ghế khán giả cho rồi, khỏi coi cái cảnh đáng ghét ấy. Chắc ăn hơn, tôi lấy hai cục bông gòn bịt kín hai tai cho mấy cái lời lẽ sến đó khỏi lọt vào tai.

Tôi đi dạo một vòng quanh hậu trường. Chuẩn bị khá công phu đấy chứ. Cứ tưởng đang ở sân khấu kịch thế giới.

Tự dưng có một tên sau hậu đài ra vẻ bí mật, đáng ngờ. Tôi tháo bông gòn ra nghe thử bọn chúng đang âm mưu gì.

- Mày chuẩn bị xong chưa? Cái đèn chùm đó.

- Xong rồi! Sau ba phút nữa cái đèn pha trên sân khấu sẽ rơi xuống. Kế hoạch sẽ thành công mà.

- Cái gì? – Tôi hét lên.

Hai tên đó giật mình. Tôi xông đến cho chúng một cú đánh khiến chúng chết ngất đi.

Tôi lén vén màn ra xem thử. Chết thật, cái đèn pha đang chúi xuống sân khấu, ngay chỗ Mai diễn. Đừng, đừng! Nhưng vẫn vô hiệu và nguyên một cái đèn pha rớt xuống sân khấu.

- Nguy hiểm! – Tôi lao ra.

(Lời kể của Tiểu Mai)

- Tạm biệt!

Rồi Hải khẽ nâng khuôn mặt tôi lên, từ từ cúi xuống. Tôi nhắm mắt lại, chờ chuyện gì đến cứ để nó đến. Từ từ từ từ, tôi đợi tiếng hét của khán giả.

- Nguy hiểm! - Giọng nó vang ra từ trong hậu đài.

Tôi giật mình. Sao nó lại xông ra lúc này? Lại còn kêu nguy hiểm. Chẳng lẽ.

Tôi mở mắt ra. Từ trên trần nhà, một cái đèn pha lớn đang rơi xuống ngay chỗ tôi đứng và với một tốc độ khủng khiếp.

Làm sao đây? Với đôi giày bị bó mũi này không thể nhảy để trốn được.

Một vòng tay ôm ngang hông tôi, nhấc tôi ra chỗ nguy hiểm (tự hiểu).

- ----***-----

- Cái này là do ai làm? – Tôi hét lên.

Cả nhóm trang trí sân khấu run lên cầm cập.

- Không hề có tai nạn nào mà chỉ nhắm vào một mình tôi cả. Ai làm?

Tôi túm cổ một tên trong nhóm trang trí, hét lên:

- Cậu phải không?

- Không… không… - Tên đó lắp bắp.

- Cậu phải không? – Tôi quay qua một đứa con gái.

- Không. - Nhỏ lắc đầu nguây nguậy.

- Ai?

Tức thật. Rõ ràng là cố ý mà. Vị trí cái đèn rớt xuống hoàn toàn sát với tôi, không hề sây sát tới Hải - người đứng gần tôi nhất – dù chỉ một ly. Nhưng chuyện đó không quan trọng, chuyện nghiêm trọng là nó, vì đỡ cho tôi đã phải bó cái chân. Đó là điều tôi không thể tha thứ được.

- Không khai, tôi hỏi lại Thiên, người đó sẽ như vầy. – Tôi xé toạc quyển kịch bản dày cộm.

Ai nấy mặt mày xanh lè xanh lét, không một chút động đậy. Rồi cũng có bốn cái chân nặng nề bước lên.

- Hai người làm phải không? – Tôi hỏi.

Hai cái miệng mấp máy, nói với tốc độ băng kéo dài quá thể, nhỏ như tiếng gió thoảng.

- Thưa, phải…

- Tại sao lại giở trò? – Tôi hét lên.

Lại một lần nữa bọn chúng nói với âm lượng nhỏ nhất, tôi phải căng tai mới nghe được.

- Tại tụi tôi hâm mộ Mai quá nên đã bày ra trò này, tính ra cứu Mai để lấy điểm.

Lấy điểm? Lấy điểm? Tụi nó nói dễ nghe quá nhỉ? Thiếu gì cách gây thiện cảm với tôi: học thật giỏi, hoà đồng với bạn bè, làm việc tốt… Tại sao phải lựa cái cách dại dột, nguy hiểm cỡ đó. Lại còn ảnh hưởng đến…

Tôi giận run người. Tôi cho hai tên đó mỗi tên một đấm (tôi không biết tôi mạnh tay kiểu nào mà nghe nói sau trận này tụi nó phải đi trồng mỗi đứa 9 cái răng).

- Câm đi! Hãy chờ nói chuyện với thầy hiệu trưởng.

Tôi quay ra ngoài. Vân chạy tới chỗ tôi hớn hở.

- “Xích thố” ơi! Lớp mình nhất! Ra nhận giải đi!

- Cử người đi nhận giải đi, đây mệt rồi. – Tôi phẩy tay.

- ----***-----

Tôi đi đến chỗ phòng y tế, chỗ thằng nhóc đang bó chân ở đó.

- Đỡ chưa? – Tôi đến hỏi.

Nó thở dài, nhìn cái chân đang bị bó của mình, than thở:

- Chán thật, không biết đây là lần thứ mấy tôi bị bó chân.

- Xin lỗi. – Tôi cúi đầu.

- Cô xử hai tên đó chưa? – Nó cười hỏi.

- Rồi! Phen này chắc tụi nó phải trồng nguyên hàm quá. – Tôi còn chưa nguôi giận.

Nó nói:

- Vuốt giận đi! Dù sao cũng phải cảm ơn chúng.

- Hả?

Nó mỉm cười, nghiêng đầu.

- Cảm ơn chúng đã phá, không để cho tên Hải lợi dụng vở kịch.