-Bye mấy bồ! Đi chơi vui vẻ nhé! – Tôi vẫy tay chào tạm biệt đám bạn.- Ê, khoan đã. – Vân tóm lấy cổ áo tôi. – Sao dạo này mỗi lần đến thứ năm là thấy bồ vui khi tụi này tách đi đánh lẻ vậy hả?- Ơ, mấy bồ quyết đi đánh quả lẻ thì phải bắt đây khóc sao? – Tôi giật ra rồi vọt khỏi hai đứa dai nhách đó. – Bye nha!Sau cái ngày hôm đó thì mỗi tuần, đúng thứ năm là tôi tách ra khỏi nhóm đến chỗ cây đại thụ duy nhất trong phố gặp thằng nhóc. Nó dẫn tôi đi chơi rất nhiều chỗ, lâu lâu lại dẫn về thăm phu nhân, vui ơi là vui.Nhưng lâu lắm cũng dẫn đến một hậu quả nghiêm trọng: hai con bạn quái quỷ của tôi đã bắt đầu sinh nghi.Bằng chứng là một ngày nọ...- Xin lỗi đã tới trễ! – Tôi thở dốc.Nó phì cười:- Coi nào, cái mặt như trái cà chua vậy! – Nó đưa cho tôi cái khăn tay. – Này!Tôi đón lấy chiếc khăn.- Cảm ơn! – Tôi lau mồ hôi trên trán.- Đi nào! – Nó nắm tay tôi dắt đi.- Ừ! Hả?Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc xương sống tôi. Có ai đó đang tia mắt về tôi thì phải.- Sao vậy? – Nó hỏi.- Không, không có gì. - Sợ mất vui nên tôi xua tay.- Đi! – Nó nắm tay tôi đến chỗ khu vui chơi.Đi được một quãng xa nhưng cái cảm giác rùng rợn ấy vẫn còn bám theo tôi dai dẳng. Đứa nào mà dai vậy hả trời?Nó đưa tôi đến chỗ đập ếch – trò chơi mà tôi vô địch từ xưa tới giờ.- Chủ quán!Chuẩn bị cho tôi hai mươi cái búa! – Tôi hồ hởi nhìn đám ếch đang thò lên thụp xuống.Người trông trò chơi đó sợ xanh cả mặt. Tởn một lần rồi, tuần trước tôi xách cái búa đập bể hai mươi con ếch khiến cho tiệm phải đóng cửa nguyên buổi để sửa. Mấy người này đề phòng kỹ cỡ nào cũng gặp hậu quả: tăng tốc độ thì cháy máy, đưa búa nhẹ, mỏng thì búa tét, đưa búa nặng càng sai lầm. Vì thế cho nên...- Thưa cậu, hôm nay đóng cửa. – Nói rồi ông ta đóng cửa cái rầm.- Hả? Gì kỳ vậy? – Tôi thắc mắc.Nó chỉ tay về phía đám ếch.- Cô không thấy đám ếch kia đầy vết hàn à?- Chán thật! Qua chỗ khác đi! – Tôi kéo tay nó qua gian khác.Đến chỗ gắp thú. Vừa thấy mặt chúng tôi là ông chủ hét toáng lên:- Hết thú rồi! Mời đi chỗ khác! - Rồi ông ta ôm nguyên thùng thú vào trong.Gian bắn thú, gian đấm thuê treo bảng máy cần tu sửa, rồi gian ném vòng, gian vớt cá cũng đóng cửa nốt.- Thật là! Công viên mà gian nào cũng đóng cửa thì xây lên làm cái gì? – Tôi hét lên.- Con nhỏ này còn dữ hơn cả quỷ thần Atula nữa.Có tiếng rì rầm trong bụi cây. Của một đứa, không, của hai đứa, là bốn đứa. Cái giọng này tuy nghẹt nghẹt nhưng quen lắm.- Khát nước quá! – Tôi vờ than.- La chi cho cố, để tôi đi mua. – Nó chạy đi đến gian bán nước.Chờ cho nó đi khỏi là tôi liền lao thẳng đến bụi cây, cầm cái cặp mang trên tay phang liền bốn cái đầu đang nhấp nhô trên đó bốn cái liên tiếp bốp bốp bốp bốp. Đương nhiên là tôi biết cái đám này là ai rồi.- Nghe lén nè! Dòm lén nè! Theo dõi lén nè! Rình lén nè! - Mỗi một cú phang là tôi đệm một câu.- Ui da! - Bốn cái bóng từ trong bụi cây lăn ra.Không ai xa lạ đó là “Ve chai”, “Atula” và hai sư huynh tôi quen hồi bữa. Bữa nay tụi nó đi theo mốt “công an phục kích tội phạm” mang theo nào là ống nhòm, nào là máy ghi âm, rồi cả máy quay nữa chứ, trên đầu trang điểm toàn là lá cây với hoa. Giờ được tôi trang điểm thêm một cục u trên đầu.- Đau quá! – Vân ôm đầu than thở.- Mấy người tới đây làm gì? – Tôi chống hông hỏi. – Không nói đây cho mọc thêm cái sừng nữa bây giờ.- Hỏi thừa, theo dõi bồ chứ làm gì! – Trân nói như tụi nó theo dõi tôi là một chuyện bình thường.Cái đứa tính nóng như lửa như tôi không thể nào chịu nổi câu nói đó và cái đầu Trân đã biến thành hoạ tiết đối xứng (thêm một cục u nữa).- Hay quá ta! Theo dõi mà làm như tự hào lắm vậy! - Tôi bực mình.Vân cãi:- Tại “Xích thố” đó chứ! Cứ trách tụi mình đi đánh quả lẻ hoài vậy mà chính bồ đi đánh quả lẻ mỗi thứ năm đó thôi. Tụi này tức mình phải theo dõi, bắt quả tang cho bồ bẽ mặt mới được.- Lý do hay ghê ta! – Tôi biến nó thành bức hoạ tiết đối xứng thứ hai. – Còn hai anh?Hai người gãi đầu.- Ờ thì, tụi này... hơi tò mò.- Tò mò? – Tôi không nể tình CLB trưởng gì hết, xử hai người đó như hai con bạn kia.- Thật ra tụi này chỉ mới thấy bồ vừa lúc nãy thôi, bồ chạy nhanh quá từ gian này qua gian nọ. – Vân phân bua.May quá, tụi này chỉ mới thấy tôi thôi.- Nước này! - Thằng nhóc gọi từ gian hàng bán nước.Tôi vội vàng túm gọn bốn đứa và đá bay đi một cách gọn gàng trước khi tụi nó thấy rõ mặt nghi phạm dẫn tôi đi đánh lẻ hôm nay.- Đây! Trà chanh đây! – Nó đưa ly lipton pha đá cho tôi.- Thank you! – Tôi đón lấy ly nước uống cạn một hơi.Chợt, tôi thấy nó bấm đốt tay, lẩm bẩm cái gì đó.- Tối mai cô nghỉ làm một buổi được không? – Nó hỏi.- Chi?- Tôi có một nơi muốn đưa cô đi nhưng nó chỉ mở cửa vào mỗi ngày mai và mỗi năm chỉ mở một lần thôi. – Nó mỉm cười bí mật. – Nhé!- Cũng được, nhưng đi đâu? (Dạo này chi phí rộng rãi nên xin nghĩ cũng không khó)- Bí mật. – Nó mỉm cười. – Mai tôi đến nhà đón cô.Cái thằng nhóc này, mai là ngày gì mà phải bắt tôi nghỉ làm nhỉ? Hôm nay là ngày 12/10, mai là ngày 13/10, trúng thứ sáu, cái chỗ nào mà “khôn” đến nỗi mở cửa vào đúng cái ngày xui xẻo này chứ. Khoan đã, 13/10, 13/10, cái ngày này quen quen.- À, mai nhớ mặc đồ cho đẹp chút nhé! – Nó nháy mắt.- Ờ.- ----***------ Ê, bồ chuẩn bị tinh thần chưa? – Vân hỏi.- Tinh thần gì? – Tôi thắc mắc.- Hôm nay là 13/10, trúng thứ sáu nữa đó. – Trân mỉm cười kiểu đạo chích.Hai đứa nó đồng thanh đếm số.- Ba... hai... một! - Rồi đồng loạt đẩy tôi vào cổng, mạnh đứa nào đứa nấy chạy.Eo ôi, trước mặt tôi nguyên một đống nam sinh ập tới kẻ hoa, người hộp cứ như ong vỡ tổ. Ai nấy hét lên kinh hồn:- Sweet Ice Queen! Hãy đón nhận tấm lòng thành của tôi. (Sweet Ice là biệt danh đám con trai gọi tôi)Tôi giật mình co chân chạy lẹ.Khó khăn lắm mới thoát khỏi đám dai nhách đó, tôi nấp vào một góc ở gần tủ để giày. Chờ cho mấy tên kia chạy qua thì tôi vội vàng mở tủ lấy giày. Cái tủ này, sao hôm nay khó mở thế nhỉ? Hai ba!Cánh cửa vừa mới hé mở thì cả tá hộp ào ra rơi hết ra sàn. Xem lại thì đúng là tủ của tôi, giày của tôi mà. Vậy quà... nhưng cái tính tôi hễ cái gì ở chỗ mình mà không rõ nguyên do là gom lại đem bán hết. Tôi cho tất cả mấy cái hộp vào cặp rồi xách lên lầu.Vừa ngồi xuống bàn là thấy trong hộc đầy hộp là hộp, đã vậy còn trân trọng buộc ruy – băng nữa chứ. Ngó qua cửa ra vào là có mấy chục công tử lấp ló ngoài đó, người này kéo người kia, người kia gạt người nọ.Đúng rồi! Đây là cái ngày tôi mong nhất và sợ nhất trong năm. Đúng ngày này tháng này là có hàng tá hộp đựng hàng ngàn trang sức rồi hoa tươi đáng giá khiến cho tôi đủ sức bán đi trả nợ cho cha, tháng đó không bận tâm nhiều đến chuyện tiền bạc. Nhưng cũng đúng ngày này tháng này tôi bị cả đám con trai rượt đuổi từ trong sân đến trên lầu, CLB cũng không tha, tôi mà không là “Xích thố” chắc cũng phải theo chân Lữ Bố rồi (dù bọn này không xả nước). Sướng nhất là cuối buổi (bán đồ trả nợ) nhưng tệ nhất là giờ ra chơi và mới vào lớp. Ngu ngốc, sao hôm nay không đi trễ chút xíu nhỉ.Tôi thở dài, quay qua hai nhỏ bạn định tán gẫu nhưng bắt chuyện gì tụi nó cũng cho ra rìa, cứ nhỏ to cái chuyện gì đó. Thứ sáu ngày 13, một ngày xui xẻo.Trống đánh cái đùng là tôi thu dọn lẹ rồi vọt về liền, may cho tôi ngồi bàn đầu, lớp tôi học lầu một lại gần cầu thang mà cầu thang chạy thẳng ra cổng nên thoát dễ hơn. Nói gì thì nói chứ phải gắng lắm mới trốn được vì trong đám đó còn có các thành viên trong CLB điền kinh liều mạng phi nước đại.Đến nhà! Ôi mừng quá! Tổ ấm thân yêu của tôi! Tôi chạy lẹ vào và đóng cửa cái rầm, để cho đám con trai hôn cái cửa nặc mùi men. Hú vía!- Này! - Một bàn tay khẽ níu áo tôi.- Oái! – Tôi hét lên.- Gì vậy?Ủa, thằng nhóc, sao hôm nay nó lại đích thân ở nhà tôi chờ thế này? Mọi hôm nó toàn chờ trên đầu đường hay chỗ hẹn thôi.- Sao hôm nay tới nhà tôi? – Tôi để cặp trên bàn.- Giám sát cô. – Nó đáp gọn lỏn. – Cũng tránh bị giẫm chết.Ơ, nó cũng biết hôm nay là ngày đại kỵ của tôi à?- Thay quần áo nhanh lên, tôi chờ. – Nó giục.Không hiểu chuyện gì đã xảy ra, tôi cũng nghe theo, thay bộ váy đẹp nhất mà nó mua cho.- Được chưa? – Tôi ngúng nguẩy bộ váy cho nó xem.Nó nhìn tôi không chớp mắt, có một vệt đo đỏ lướt trên hai gò má. Tôi làm động tác đánh gió trước mặt nó.- Được không?- Ờ. Đi! – Nó nắm tay tôi. |