- Con đi học đây! – Tôi khoác cặp lên, chạy một mạch tới trường.
Trường tôi học vốn do một nhà tài trợ ở Nhật Bản mở nên tuy năm nay tôi học lớp 10 nhưng không hề mặc áo dài đi dự khai giảng mà mặc váy xanh, áo trắng có thắt nơ xanh. Trong trường có một tủ để giày. Nhưng mấy cái đó tôi không để ý, tôi chỉ muốn biết thư viện trường này to cỡ nào thôi (Mọt sách mà lị).
Trường này xét học lực mà tuyển lớp nên chắc chắn tôi được vào lớp đặc biệt. Hồi hộp quá! Không biết mấy đứa bạn hồi học cấp II có học chung với tôi không, nhưng tôi chắc chắn là không còn gặp Tuấn nữa.
Tôi vừa bước vào lớp thì...
- Mọt sách! - Một đứa từ trong lớp bay ra ôm chầm lấy tôi.
- Ve chai! – Tôi cũng thân mật ôm lại.
- Xích thố! - Một đứa nữa bước ra.
- Atula. – Tôi cười hì hì.
Tên thật của “Ve chai” là Trương Thuý Trân khi xưa là địch thủ của tôi trong học tập, vì ganh đua nên nó học đến nỗi cận cả mắt, còn “Atula” là địch thủ trong thể thao tên là Võ Vân, “Atula” cùng với tôi là trụ cột trong đội Karate nhưng vì khiêm tốn nên tôi nhường nó tên của vị thần còn tôi chấp nhận lấy tên con chiến mã trong Tam Quốc (thật ra vì tôi chạy nhanh hơn nó nhiều). “Ve chai” và “Atula” tuy là địch thủ nhưng là những địch thủ đáng yêu vì khi bước khỏi sân đấu thì hai đứa nó là bạn tôi.
- Vui quá! Hai người học chung lớp. – Tôi cười tươi.
- Tụi này cũng vậy. – Vân mỉm cười. - Năm nay cũng gia nhập CLB Karate nhé!
- Cả CLB tri thức nữa. – Trân níu tay tôi.
- Đương nhiên! Học xong xuống xem sân tập và phòng thí nghiệm nhé!
- Coi kìa, bộ ba quái thú cũng học lớp này à? – Cái giọng phát gai người ở đâu phát ra từ đằng sau tôi.
Tôi quay lại, nhếch mép cười.
- Chào sâu róm!
Ả Hoàng Điệp tôi gai mắt nhất sao cũng ở đây hả trời?
- Sâu róm còn hơn cái nhóm Loveless. – Nó bực mình.
Nữa, mỗi lần thua cái gì ở trường toàn là lôi chuyện có người yêu trước mà khoe rần trời. Nó chọc cũng đúng, từ năm học cấp II đã có hàng chục đứa con trai theo đuổi tôi nhưng có bao nhiêu tôi khước từ bấy nhiêu, hai đứa kia cũng vậy, “Loveless” là biệt danh chung của cả đám.
Nuốt cả cục giận vào bụng (dù sao cũng không đau như bị thằng nhóc xỉa xói nên nuốt được). Tôi trở lại vấn đề đang nói.
- Nhé! Sau buổi học đi xem sân tập với phòng thí nghiệm nhé hai bồ.
- Không được! - Cả hai đứa đồng thanh.
Lạ à nha, bình thường hai người cứ như nước với lửa, cãi nhau như cơm bữa, tôi phải mệt mỏi khi giảng hoà nhưng sao hôm nay lại đồng thanh.
- Sao vậy? – Tôi nghiêng đầu hỏi.
- Vì... - Tụi nó ấp úng.
- Vì cái gì? – Tôi hỏi.
- Có hẹn. – Hai đứa nó lại đồng thanh.
- Với ai?
- Với...
Có hai anh đi ngang qua lớp tôi, mỉm cười nói:
- Trân, anh chờ đó!
Rồi thêm một anh chàng nữa bị cả đống người cặp đến.
- Mây ơi, Núi chờ Mây ngay cổng trường đó à nha! - Bọn con trai cắp cổ anh chàng tội nghiệp đó hét lên.
Quả nhiên, phải hẹn với người ấy mới ấp úng như vậy.
- Hồi nào vậy? – Tôi làm mặt gian.
- Hè vừa rồi.
- To gan, có bạn trai mà không thèm cho bằng hữu biết. – Tôi giậm chân hét lớn.
- Có, nhưng tháng vừa rồi tụi này tính nói “Mọt sách” biết nhưng lúc đó biến đâu mất tiêu.
À, đúng rồi, lúc đó tôi đang ở nhà thằng nhóc mà. Không biết giờ nó làm gì nhỉ?
- Thế nên...
- Vậy ra về giới thiệu hai chàng cho mình đi! Để bù lỗi. – Tôi cười lém lỉnh.
- Để mai đi, lần này tụi mình hẹn đi chơi riêng.
- Cha chả! Được lắm! Giấu bạn là một tội, hẹn chơi riêng là hai tội, hai người sẽ bị trừng phạt phải huỷ cuộc hẹn. – Tôi đập bàn xử án hai đứa bạn. - Cẩu đầu đao đâu?
- Bao đại thư tha cho tụi em! - Tụi nó chắp tay van xin.
Hình như trời phạt tụi nó thiệt, cuối buổi giáng một cơn mưa thiệt lớn xuống hạ giới. Tụi nó không hề mang theo một cái áo mưa hay cây dù gì hết, hẹn kiểu nào được. Đó là điều tất nhiên, mới đây hai anh kia mới nói huỷ hẹn.
- Tại “Xích thố” hết! – Vân túm lấy cổ áo tôi đấm thùm thụp.
- Đau đau! Ai biết nó linh dữ vậy. – Tôi cố gắng gỡ tay Vân ra.
- Thôi đừng đánh nữa, giờ về ta cũng không biết về đừng nói là hẹn. – Trân ngán ngẩm nhìn cơn mưa. - Tới mùa mưa rồi mà.
- Phạt mi phải tìm cái gì cho bọn ta che mưa đi về! – Vân kéo tôi đi.
Vân bắt tôi đứng im để Trân lục cái cặp tôi. Tội nghiệp, dưới bàn tay con nhỏ “Ve chai” này không có gì không biến thành vật dụng được. Nhưng dưới bàn tay đó thì bao nhiêu bí mật xì ra tuổt luốt.
- Hà hà, Atula coi nè. – Trân lấy trong cặp tôi cái thứ gì đó coi bộ thú vị lắm. – Tăng tăng tăng tằng.
- Oái, đó là... – Tôi giật mình.
Vân xô tôi ra chạy đến bên Trân xem thử, mặt nó nở một nụ cười của... găng-xtơ.
- Hạc giấy à? Không ngờ Xích thố cũng biết gấp hạc khéo thế này.
Hai đứa này thừa biết tôi tuy giỏi về mấy môn trên trường nhưng có một môn tôi dở tệ đó là thủ công, cả tháng không vá nổi cái lỗ thủng 3 cm, một năm không gấp nổi một con thuyền giấy cho nên hồn, giờ biết gấp hạc là chuyện không thể. Nhà tôi không có ai bị bệnh nên đâu cần nhờ gấp hạc nên cái này chắc chắn là quà tặng.
- Của ai vậy hả? - Tụi nó hỏi.
- Của... học trò. – Tôi lắp bắp.
- Xạo, bồ đừng có xạo,mỗi lần đi dạy là bồ hắc ám thấy sợ, tụi học trò làm gì có tâm trạng tặng quà chứ.
- Thì... xin
- Làm như tụi này không biết bồ đi dạy chỉ có lo nhồi nhét, la hét người ta, thời gian đâu mà để ý chung quanh.
Tụi nó nói đúng. Mỗi lần đi dạy là tôi không để ý gì hết, bữa nọ đi kèm cho một học sinh nữ, nguyên một cái cài tóc tôi thích sờ sờ trước mặt tôi cũng chẳng thèm để ý. Con hạc dính than này nhằm nhò gì.
- Của ai vậy hả? - Tụi nó cười.
- Ai cũng được! – Tôi hét lên. – Tò mò vừa phải thôi nhé! – Tôi giật lấy con hạc giấy.
Tôi bực mình gạt tụi nó ra, sắp lại mọi thứ vô cặp, chạy như bay xuống chỗ để giày.
- Ê, đi đâu vậy? - Tụi nó đuổi theo.
- Đi về! Thà cảm còn hơn phải nạp mạng cho hai người. – Tôi mở tủ giày ra.
Trong tủ ngoài đôi giày còn có thêm một bảo bối rất có giá trị trong lúc này: Một cây dù.
- Ủa, cái này... – Tôi cầm cây dù lên.
- Thấy chưa? Quan tâm thấy sợ luôn đó. – Hai đứa nó hùa vô.
- Nhiều chuyện! Nói nữa là đây không cho quá giang đâu nhé!
- Ê, bậy bậy.
Tôi bung dù ra, đưa cho tụi nó che chung, cây dù cũng che được cỡ ba người. Đi dưới làn mưa lạnh buốt cây dù này toát ra một hơi ấm kỳ lạ mà chỉ có tôi mới cảm nhận được (tôi biết vì hai đứa kia cứ luôn miệng than lạnh). Lẽ nào là của...
- Chắc không phải đâu. – Tôi lắc đầu. – Không có gì!
- ----***-----
Sáng hôm sau đám bạn tôi kéo tôi đến quán kem để giới thiệu ấy ấy của mình.
- Đây là anh Thế Dũng, học lớp 11/8, bạn trai mình. – Trân đỏ mặt.
- Còn đây là Nguyễn Thanh Sơn, trưởng CLB Karate. – Vân lắp bắp.
- Chào hai anh! – Tôi cúi đầu. – Em là Tiểu Mai, bạn của hai đứa này.
- Hân hạnh được biết em.
- Chị ơi! Cho tụi em hai ly kem dừa, hai ly kem lăn và một ly... dâu – Trân kêu món.
- Kêu sôcôla đi! – Tôi bảo. – Hai ly kem dừa, hai ly kem lăn và một ly kem sôcôla.
Một lúc sau, người phục vụ đem đến cho tôi những ly kem hơi lạnh còn phả vào mặt.
Tôi hớn hở xúc một muỗng kem sôcôla cho vào miệng. Mùi vị kem ở quán này thua xa cái quán mà thằng nhóc hay dẫn tôi tới (Tôi so sánh hơi thừa nhỉ) nhưng cũng khá ngon đấy chứ.
- Nè, bồ thích ăn cái thứ đắng nghét này hồi nào vậy? – Trân hỏi.
Ừ nhỉ, hồi học cấp II tôi là đứa ghét cay ghét đắng đồ đắng, sôcôla cũng không ngoại lệ. Có điều dạo này thằng nhóc hay đưa cho tôi sôcôla – món nó thích - mỗi lần đi ăn kem nên giờ ghiền luôn rồi.
- Ừ, đôi lúc cũng phải đổi khẩu vị chứ! – Tôi lấp liếm cho qua chuyện.
Sôcôla cũng không phải là đắng, bản chất của nó là vừa ngọt vừa đắng nhưng vị đắng át mất vị ngọt nên ít ai nhận ra. Thằng nhóc ấy cũng giống vậy, bề ngoài có vẻ lạnh lùng nhưng thật ra rất dịu dàng mà tình cảm. Tự nhiên tôi thấy nó hiện ra trước mặt đang mỉm cười, đưa muỗng kem sôcôla ra, mùi vị nó giống hệt của cái quán ngày nào. Tiếng đá bào tan vang lên càng lúc càng rõ.
- Ê, bồ sao vậy? – Vân huơ tay trước mắt tôi. – Sao tự nhiên khóc ngon ơ hà?
- Ủa, chắc tại bụi. – Tôi quệt nước mắt đi. – Kem ngon lắm.
Hai đứa kia nhìn tôi rồi bất chợt thở dài.
- Xem ra nhóm mình hết lấy biệt danh là Loveless rồi nhỉ. – Tôi đánh trống lảng. – Ai cũng có nơi có chỗ, chỉ còn mình đây. – Tôi thở dài.
Cái đầu tôi giờ không biết nên nghĩ cái gì nữa.
- Rõ rồi! – Vân đập bàn làm rung mấy ly kem.
- Gì? – Tôi giật mình.
- Bồ đang yêu! - Tụi nó đồng thanh.
- Hả?
- Chắc chắn luôn đó. Chỉ có yêu mới có cử chỉ như vậy. – Trân khẳng định.
- Nói đi, dạo này gặp ai mà có cử chỉ như vậy. Anh Tuấn? Bồ chấp nhận tình cảm của hắn rồi phải không? – Vân hùng hổ nói.
- Tào lao! – Tôi đập bàn.
- Hay là trưởng các CLB, nghe nói mấy anh đó cũng bảnh trai lắm. – Hai boyfriend của nó cũng hùa theo.
Tức điên đi được!
- Hay là cái người tặng con hạc? – Trân mỉm cười ranh ma.
- Con khỉ mắc phong đó á? Còn lâu à! - Bất chợt biết mình lỡ lời, tôi vội che miệng lại.
Tụi nó vỗ tay như tìm được kho báu.
- Khai ra rồi! Khai ra rồi! Con khỉ đó là ai?
- Một con khỉ lạnh lùng, ngang ngạnh, thấy mà phát ghét.
Vừa dứt câu là ở đâu nguyên một cục đá bay thẳng vào đầu tôi. Đau quá! Dây thần kinh truyền cho tôi một phản xạ khiến cho miệng tôi phải hét lên.
- Thằng nhóc quỷ quái! Ném đau vậy hả?
Tụi kia trố mắt nhìn tôi, hỏi:
- Thằng nhóc? Bồ to gan vậy à?
- Ơ, không. – Tôi chối. – Ăn kem tiếp đi.
Hết giờ, tụi bạn quỷ quái nói.
- Tại bồ bắt tụi này giới thiệu nên bồ phải khao đó nha!
- Gì? – Tôi ngạc nhiên. – Đây khao hả? – Tôi thở dài, rút bóp ra lấy tiền (nhờ tiền chu cấp của nhà thằng nhóc nên tiền tôi làm được tôi xài) – Tính tiền!
Người phục vụ lịch sự nói:
- Thưa cô, bàn này có người trả rồi!
- Hả? Trả rồi?
- Ai vậy? – Tôi ngạc nhiên, tôi đâu có bạn chơi sộp vậy.
- Có một người tới mua kem và bảo với tôi là trả tiền cho bàn này luôn. Mới đi về hướng này. – Người đó chỉ tay về phía chiếc xe đạp màu xám đầu đường.
Tôi vội vàng chạy ra chỗ chiếc xe, nó liền phóng mất, tôi chỉ thấy thân hình và phớt khuôn mặt, người này cỡ 9,10 tuổi. Nhưng rõ ràng là cái cảm giác đó. Vậy...có nghĩa là...nó luôn theo sát tôi à?