“Trung Văn chiến thắng! Trung Văn vô địch!”

Các cổ động viên trường Trung Văn sung sướng hét lên khi đội tuyển có một chiến thắng đẹp. Mặc dù là trận khởi đầu nhưng việc dẫn điểm trước cũng khiến cho mọi người tin đội tuyển Trung Văn có thể vượt qua vòng loại.

Các thành viên trong đội rất mệt nhưng niềm vui chiến thắng đã xua đi tất cả. Một vài thành viên dự bị giúp Hiểu Hân và Mai Phương dọn đồ cho đội bóng.

Một thành viên trong đội thấy Khôi Nguyên tiến xuống sân thi đấu liền la lên.

“Sư huynh hôm nay bọn em chơi được chứ?”

“Rất tốt! Cứ thế phát huy, nếu đến vòng loại 2 mà không qua được thì các cậu cứ liệu với anh.” Khôi Nguyên giả vờ giơ nắm đấm ra dọa.

“Có phạt thì phải có thưởng chứ, hôm nay bọn em thắng sư huynh phải khao đấy.”

“Ok! Cũng đến trưa rồi tôi mời các em đi ăn. Mà chiều nay Vũ Phong cùng vài bạn xem trận chiều nay nhé, phải biết thực lực đối thủ mới được.”

“Vâng! Sư huynh.” Vũ Phong, cùng vài bạn làm động tác tuân lệnh theo kiểu nhà binh khiến mọi người cười nghiêng ngả.

Vũ Phong sau sự việc của Lệ Chị gây ra cho Hiểu Hân, đã cảm thấy áy náy vô cùng. Vũ Phong đã xin lỗi Hiểu Hân nhưng thái độ của cô thì lạnh nhạt dửng dưng như chưa hề có chuyện, khiến Vũ Phong càng buồn hơn. Giá như Hiểu Hân cũng như người khác mắng chửi mình một trận thì Vũ Phong sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Hiểu Hân lấy thái độ lạnh nhạt ấy làm khoảng cách khiến Vũ Phong không thể tiến lên được đành từ xa lẳng lặng dõi theo.

_o0o_

“Oa! Sư huynh làm bọn em ngưỡng mộ quá. Xe máy cũng đẹp, mà ô tô cũng chất.”

Mai Phương cảm thán khi được ngồi trong xe ô tô thể thao màu đỏ của Khôi Nguyên.

Vì cả đội chỉ có hai thành viên nữ duy nhất nên mọi người ưu tiên hai cô gái lên xe ô tô của Khôi Nguyên cho đỡ nắng, cả đội sẽ đạp xe tới sau. Vũ Thanh hôm nay đi xe máy nên đi dẫn đoàn cùng đội. Do đi ô tô nên Khôi Nguyên cùng hai trợ lý có nhiệm vụ đi đặt nhà hàng và gọi món trước, các thành viên khác đến chỉ việc nhập tiệc luôn.

“Xe này không phải của tôi.”

Khôi Nguyên trả lời. Chiếc xe này vốn là của chị gái Khôi Nguyên, vì có việc phải đi tỉnh từ chiều qua nên Khôi Nguyên vẫn lái nó từ hôm qua cho tới giờ.

Khôi Nguyên liếc nhìn ra gương chiếu hậu, hai cô bé ngồi phía sau, một cô nghiêng ngó ngắm nghía, một cô bé đeo tai nghe mắt nhắm nghiền tựa đầu nhẹ lên cửa xe. Khôi Nguyên ngắm Hiểu Hân trợt nhớ hình ảnh lúc nãy cô bé ngước lên đưa cho anh chai nước, trên môi anh bất giác nở một nụ cười nhẹ. Khôi Nguyên vươn tay bật nhạc, giai điệu bài “Cry on my shoulder” vang lên từ ổ phát nhạc.

Hiểu Hân đang đeo tai nghe nhạc, nhưng thực chất máy mp3 quên không xạc nên đã hết pin từ lâu. Nghe giai điệu bài hát khiến Hiểu Hân thư thái hẳn, cô vốn không thích giao tiếp với người khác, chỉ thích lặng yên trong một thế giới của riêng mình, những lúc đó nhạc luôn là người người bạn đồng hành của cô.

Hiểu Hân đang đắm chìm theo bài hát thì bị Mai Phương tháo tai nghe ra hỏi.

“Này! Tối hôm qua cậu đi đến mấy giờ về thế?”

“Mấy giờ là sao?”

Hiểu Hân mở mắt ngạc nhiên hỏi.

“Thì tớ thấy cậu ngủ nên tớ tưởng tối qua cậu đi chơi về muộn. Hôm qua, tớ cùng mấy đứa lớp tớ tụ tập ở Nhà Thờ Lớn đến hơn 12 giờ mới về, vui ơi là vui!”

“Tớ ở nhà, chẳng đi đâu cả.”

“Cái cậu này, chẳng chịu chơi bời gì cả. Cả năm có mấy ngày lễ lớn được phép đi chơi muộn đâu chứ. Mấy đứa lớp cậu không rủ cậu hả?”

Hiểu Hân im lặng không trả lời định tiếp tục đeo tai nghe lên thì bị Mai Phương giữ tay lại.

“Mấy đứa lớp cậu không chịu rủ cậu đi, thì cậu đi cùng với lớp tớ nhé. Sắp đến tết dương lịch rồi, mấy đứa lớp tớ chúng nó dễ gần lắm, bảo đảm sẽ rất vui.”

“Cậu đừng mất công, tớ không muốn đi.”

Hiểu Hân từ chối, sau đó ngả ra ghế nhắm mắt lại.

Mai Phương bất mãn với cô bạn quay ra cằn nhằn với Khôi Nguyên.

“Sư huynh xem, lôi được con ốc lười này ra không dễ mà. Cứ như bà già ấy chẳng biết hưởng thụ vui vẻ gì cả”

Khôi Nguyên liếc nhìn Hiểu Hân qua gương chiếu hậu, những lời nói của hai cô bé vừa nãy khiến anh phần nào hình dung được thời thơ bé Hiểu Hân phải chịu những tổn thương như thế nào. Cha mẹ ly hôn chắc chắn bất cứ đứa trẻ nào rơi vào hoàn cảnh đó cũng dễ mất niềm tin và phương hướng. Điều đả kích hơn đó là bị bạn bè phản bội cười cợt trên nỗi đau.

_o0o_

Khôi Nguyên đỗ xe trước một nhà hàng có phong cách hết trẻ trung trang nhã. Anh mở chốt xe tự động rồi quay lại nói với hai cô gái.

“Các em vào nhà hàng trước, tôi đã gọi đặt chỗ rồi, cứ đọc tên tôi là họ biết. Tôi kiếm chỗ gửi xe đã.”

“Nhà hàng này mình biết, mới mở nhưng rất nổi tiếng nha. Sư huynh chịu chơi thật!”

Mai Phương ngước nhìn biển hiệu, Hiểu Hân cũng nhìn theo. Hiểu Hân vốn chẳng bao giờ ra ngoài ăn uống tụ tập ở các quán KFC hay Lotteria như các bạn bè khác, nên trong lòng có chút cảm xúc khó tả, nửa muốn lấy lý do về trước, nửa muốn thử một lần cho biết. Hiểu Hân chưa kịp suy nghĩ đã bị Mai Phương kéo tuột vào trong. Nhìn dãy bàn đầy ắp những tốp người ngồi, vừa ăn uống vui vẻ, vừa nói cười rạng rỡ khiến Hiểu Hân đè bẹp suy nghĩ muốn quay về. Cô cắn răng tự nhủ, cố thử một lần cũng chẳng chết được.

Hiểu Hân và Mai Phương theo chỉ dẫn lên phòng được đặt riêng trên tầng hai. Vừa ngồi xuống Mai Phương đã ấn quyển thực đơn vào tay Hiểu Hân.

“Chúng ta đi chợ nào! Cậu phụ trách gọi món chính, tớ gọi món phụ và đồ uống nhé.”

Hiểu Hân mở thực đơn ra, hình ảnh món ăn được chụp lại đẹp mắt cùng với ghi chú cụ thể. Lật qua lật lại, thấy món nào nhìn cũng hấp dẫn nhưng Hiểu Hân lại chưa từng thử qua nên đắn đo mãi.

“Em chọn gà quay tiêu mật đi, ở đây chế biến món này ngon lắm.”

Khôi Nguyên đã đến ngồi bên cạnh Hiểu Hân từ lúc nào mà Hiểu Hân không hề hay biết, có lẽ do mải mê xem thực đơn nên không chú ý tới. Đến khi nghe tiếng nói phát ra ngay bên cạnh Hiểu Hân mới giật mình quay sang. Khôi Nguyên ngồi bên cạnh lại nghiêng đầu ngó thực đơn nên khi Hiểu Hân quay sang khiến cho hai khuôn mặt gần nhau đến nỗi chỉ một phân nữa thôi là hai chóp mũi có thể chạm vào nhau.

Hiểu Hân ngây người trong giây lát sau đó vội quay mặt đi, mắt chăm chú ngó thực đơn nhưng trong đầu mọi hình ảnh cứ loạn xạ hết lên.

Khôi Nguyên bên cạnh lại tỏ ra như chẳng có gì, anh cũng chẳng giành lại thực đơn để gọi mà cứ nghiêng đầu tiếp tục đọc từng món một cho người phục vụ ghi.

Mai Phương ngồi bên tay phải Hiểu Hân, lại đang mải chọn đồ uống nên không hề thấy tình huống mờ ám vừa rồi của Khôi Nguyên.

Khi các món ăn vừa được dọn lên thì các thành viên đội bóng và Vũ Thanh tới kịp lúc. Ai cũng đói meo, nhìn bàn ăn ngào ngạt thơm lừng mà cảm thán.

“Trời ơi, ngon quá xá luôn! Hôm nay phải ăn cho sư huynh cháy túi mới được.”

“Để xem các cậu làm cháy túi tôi được mấy lần.”

Cả đội ngồi xuống ăn uống thật vui vẻ, các câu chuyện được xoay hết từ chủ đề này sang chủ đề khác. Hiểu Hân chỉ lặng yên lắng nghe. Nhìn mọi người vui vẻ ăn uống như vậy trong lòng Hiểu Hân phát giác mình cũng không hề ghét không khí náo nhiệt này chút nào.