“Hân à ngủ chưa em?”

Đang nằm đọc sách, Hiểu Hân nghe thấy Ngọc Trúc gõ cửa gọi. Hiểu Hân liền đứng dậy ra mở cửa phòng.

“Ah! Mặt bị sao vậy?”

“Hôm nay em bị bóng đập trúng ấy mà.”

Hiểu Hân vội kéo Ngọc Trúc đang trợn mắt nhìn mình vào phòng rồi đóng cửa lại. Chưa kịp kéo ghế cho Ngọc Trúc, Hiểu Hân đã bị ấn ngồi xuống giường.

“Để chị xem nào, sao lại vô ý đến mức bị bóng trúng vào mặt vậy.” Ngọc Trúc lật khuôn mặt Hiểu Hân qua trái, qua phải ngắm nghía.

Hiểu Hân kéo bàn tay Ngọc Trúc đang nắm mặt mình xuống.

“Thôi đừng ca em nữa, lúc nãy bà cũng mắng em đủ rồi.”

“Này mấy vết thương ở cổ là sao.”

Hiểu Hân nghe Ngọc Trúc nói vội lấy tay che cổ. Lúc chiều về cô cài sơ mi kín cổ nên không ai phát hiện ra. Lúc ăn cơm tối lại thả tóc ra che cổ, bây giờ trên phòng rồi nên mới buộc tóc lên cho mát.

“Em gây lộn hả?”

“Thôi đừng hỏi em nữa, mấy chuyện vớ vẩn ý mà.” Hiểu Hân nhăn nhó mặt.

“Có gì thì em phải nói cho chị biết nhé! Đừng để mình phải chịu thiệt.” Ngọc Trúc ngồi xuống rồi ngả ra giường Hiểu Hân duỗi người một cách thoải mái.

“Vâng! Mà chị đã ăn gì chưa? Em phần cơm tối cho chị đấy.”

“Hôm nay chị ăn ở ngoài rồi.” Ngọc Trúc chợt nhớ ra vấn đề mình cần hỏi liền ngồi bật dậy nheo mắt nhìn Hiểu Hân.

“Con nhóc! Chị nhìn thấy rồi nhé, khai mau!”

Hiểu Hân không hiểu Ngọc Trúc đang nói gì liền mở to mắt ngạc nhiên hỏi.

“Chị muốn em khai cái gì cơ? Em không hiểu.”

Ngọc Trúc chọt nhẹ ngón tay vào trán Hiểu Hân.

“Này không bắt tại trận thì vẫn chối hả! Hôm nay ai đưa em về? Lại còn ngồi môtô sành điệu nha. Chị có việc vội đi nên lúc trên taxi nhìn ra chỉ thấy rõ lúc em trả mũ lại cho người ta thôi.”

“Chị có nhìn lầm không vậy” Hiểu Hân xua tay, chối bay biến.

“Đừng giấu chị nha, bạn trai hả? Tiếc là cậu ta đội mũ nên chị không nhìn thấy mặt để chấm điểm xem có xứng với em chị không.” Ngọc Trúc cười tà nhìn Hiểu Hân.

Hiểu Hân bị Ngọc Trúc bắt gặp như vậy trong lòng bỗng dưng thấy xấu hổ. Rõ ràng Hiểu Hân đã xuống xe từ mãi đầu khu nhưng vô tình lại bị nhìn thấy.Hiểu Hân ngoài miệng vẫn nói cứng.

“Chị à, nhìn thấy em đưa mũ đâu có nghĩa là người đó và em có quan hệ. Chị không nghĩ người ta đi ngang qua làm rơi mũ em chỉ tiện tay nhặt hộ thôi.”

“Nhóc con đối đáp mau miệng đấy, chị lạ gì tính em. Em mà đi ngoài đường, ngoài nhìn thẳng ra thì biết để ý đến ai.”

“Chị à! Chưa đủ bằng chứng cấu thành tội danh thì chị không thể bắt em khai thêm gì nữa đâu đấy.” Hiểu Hân đắc ý nhìn Ngọc Trúc.

“Con ranh! Cẩn thận chị tóm được cái đuôi của em.”

Ngọc Trúc vừa nói vừa làm động tác tay giả vờ tóm lấy. Hiểu Hân thì vội ngồi bật dậy tránh bàn tay đang vươn về phía mình, rồi le lưỡi ra trêu ngươi lại Ngọc Trúc.

“Thôi không đùa nữa, ngày kia là Giáng sinh rồi. Mai cùng chị đi mua sắm một ít quà cho mọi người nhé.”

Ngọc Trúc nói Hiểu Hân mới nhớ ra. Thực tình Giáng sinh không hề có ý nghĩa mấy với Hiểu Hân trong nhiều năm qua. Trong trí nhớ của mình Hiểu Hân chưa bao giờ thấy mình có được miềm háo hức mỗi khi Giáng sinh đến.

“Em không đi đâu, chị rủ người khác đi.”

Hiểu Hân leo lên giường rồi nằm sấp xuống, tay vơ quyển sách lên đọc. Ngọc Trúc dành lại quyển sách trong tay Hiểu Hân.

“Đi đi, em cứ định ru rú trong nhà thế này hả. Khu trung tâm thương mại đang sale rất nhiều hàng đấy.”

“Em không đi đâu, mặt mũi bị như thế này em ngại ra đường lắm. Hiểu Hân chỉ vào mặt mình nói.

“Mai em đội mũ và đeo kính lên thì không ai thấy mấy cái vết trên mặt đâu. Thế nhé! Mai phải đi đấy không thì chị rủ ngoại đi là em sẽ bị kêu đi làm cu li đó.”

Ngọc Trúc ra tối hậu thư cuối cùng mới chịu về phòng của mình. Hiểu Hân biết không thể từ chối được cô chị của mình đành thở dài, vùi mặt xuống gối.

_o0o_

Sáng hôm sau Hiểu Hân chưa ngủ đã mắt đã bị Ngọc Trúc dựng dậy. Lâu lắm rồi chủ nhật được thảnh thơi ăn sáng như vậy khiến Hiểu Hân cảm thấy rất thoải mái. Mặc dù hôm nay cha của Hiểu Hân không phải đi làm nhưng Ngọc Trúc vẫn gọi taxi thay cho việc tự lái xe đi.

Hai người đến trung tâm thương mại lớn nhất ở tỉnh này. Không khí Giáng sinh ở đây thật náo nhiệt, các gian hàng đầy màu sắc xanh và đỏ của vòng nguyệt quế, các quả cầu, ngôi sao trang trí lấp lánh nhiều màu. Giữa khu trung tâm thương mại có một cây thông noel cao đến mấy tầng nhà. Bất cứ ai đi thang máy truyền cũng có thể ngắn toàn cảnh cây thông này. Hiểu Hân vốn chẳng mấy để ý tới không gian quanh mình nhưng khi đến đây cô cũng phải trầm trồ ngắm nghía. Hiểu Hân dường như cũng bị không khí náo nhiệt ở đây lây nhiễm. Ngọc Trúc dẫn Hiểu Hân đi thử quần áo, cô chê đồ Hiểu Hân quá đơn điệu nên đã mua cho cô rất nhiều đồ. Hiểu Hân đã nhiều lần từ chối nhưng vô ích.

Sau khi đã càn quét được một mẻ khá lớn thì bụng hai chị em đã bắt đầu kêu đói, cả hai liền tới khu ẩm thực của trung tâm này.

“Con chào mợ! Mợ cũng đi mua sắm ạ”. Tiếng của Ngọc Trúc khiến Hiểu Hân giật mình quay lại. Hiểu Hân không ngờ lại gặp bà Gia Hân ở đây. Hiểu Hân liền quay hướng rẽ sang nơi khác để tránh mặt bà Gia Hân.

“Hân! Thật là hay lại gặp mẹ em ở đây, hay chúng ta cùng đi ăn chung đi.” Ngọc Trúc túm cổ tay Hiểu Hân giữ lại khi thấy cô bé định tránh đi.

“Em không muốn ăn nữa, em về trước đây.” Hiểu Hân từ chối Ngọc Trúc.

Ngọc Trúc nhìn bà Gia Hân áy náy rồi quay ra khuyên bảo Hiểu Hân.

“Đừng như vậy mà Hân, dù sao mợ cũng là mẹ của em, em không nên có thái độ như người ngoài thế được.”

Bà Gia Hân cũng lên tiếng

“Con hãy ăn cùng mẹ một bữa cơm nhé!”

“Xin lỗi tôi không đói!” Hiểu Hân nói nhưng không nhìn bà Gia Hân.

Bà Gia Hân tiến đến, nắm bàn tay Hiểu Hân.

“Nếu chưa đói thì đi uống nước cùng mẹ cũng được.”

Hiểu Hân rút tay ra thì bị Ngọc Trúc khoác tay lôi về phía trước.

“Đi thôi mợ! Cháu khát khô cả cổ rồi.”

Hiểu Hân bất mãn, trừng mắt nhìn Ngọc Trúc nhưng cặp kính mát đen đã khiến ánh mắt của cô mất tác dụng. Ngọc Trúc thừa biết cô em của mình bất mãn thế nào nhưng cô vẫn cố tình lờ đi.

Hiểu Hân nghiến răng hỏi.

“Hôm nay lôi em đi là có kế hoạch trước rồi đúng không?”

“Phải! Chị nhận hết được chưa. Nhưng em đừng như vậy với mẹ em nữa. Chuyện tình cảm của người lớn khó nói lắm, mẹ em đúng là có sai nhưng cha em cũng chẳng đúng. Tuy họ không còn yêu thương nhau nữa nhưng tình yêu của họ với em sẽ không bao giờ đổi. Em hiểu không?”

Hiểu Hân lắng nghe nhưng im lặng không nói. Trong lòng Hiểu Hân cảm thấy cay đắng, ai có thể hiểu được những tổn thương mà cô đã nhận được từ cha mẹ mình.