Về đến nhà, chạy lên phòng, nó ngâm mình vào dòng nước mát lạnh. 30 phút sau, Tiểu Hương làm bữa tối. Hôm nay chỉ có mình cô bé cô đơn trong ngôi nhà này. Tuy buồn nhưng Tiểu Hương không thể hiện ra ngoài. Đã được một ngày, mẹ cô bé vẫn chưa về khiến Tiểu Hương có chút thất vọng...

Bữa tối đã hoàn tất. Nó ngồi phịch xuống ghế. Dù đã mất công nấu nhưng nó lại chẳng có tâm trạng ăn gì cả. Thở dài thườn thượt, Tiểu Hương nhìn căn phòng của mẹ mình, liền đứng dậy định dọn đồ ăn vào. Nhìn vào thành quả của mình, cô bé buồn ghê gớm khi chỉ ăn tối có một mình. Nó ngồi thử xuống ghế, gắp thử một miếng thịt rang. Ăn cũng ngon nhưng lại trống trải quá. Tiểu Hương ăn thêm vào miếng nữa nhưng càng ăn lại càng thấy đắng ngắt ở cổ. Rồi cô bé khóc, khóc nức nở. Vì nhớ ba, nhớ mẹ. Ngày xưa, mọi người hay quây quần bên nhau vào bữa tối. Nhưng... sự thật không thể thay đổi... ba cô bé đã ra đi mãi mãi... ngôi nhà giờ chỉ còn mẹ cô bé và cô bé...trống vắng hình bóng của người cha... thiếu tình thương của người mẹ đã từng làm cho cô bé bị trầm cảm một thời gian ngắn. Và cô bé đã gặp Tiểu Ngọc - người bạn đã cho cô thêm nghị lực sống, chia sẻ buồn vui cùng cô bé.

Ngày hôm qua là ngày đầu tiên cô bé vui đến thế từ khi ba mất. Cuối cùng, ước mơ của Tiểu Hương cũng đã thành hiện thực. Giờ cô bé sẽ không cô đơn nữa. Tự hứa với bản thân, nó sẽ không khóc thêm lần nào nữa...chỉ một lần duy nhất nữa thôi...

Một tiếng.

Hai tiếng.

Ba tiếng.

Tiểu Hương ngừng khóc, đứng dậy dọn đồ ăn vào. Ngoài phóng khách, cô bé ngồi ghế sô pha, bật TV lên xem. Được một lúc, Tiểu Hương tắt TV rồi đi luôn lên phòng. Ngồi vào bàn học, cô bé chăm chú làm bài.

Một tiếng sau, Tiểu Hương cất hết sách vở vào trong cặp, nằm phịch lên giường một cách mệt mỏi, suy nghĩ về mẹ, về cuộc sống hiện tại. Và từ từ chìm vào giấc ngủ.

Khoảng 3h đêm. Chuông điện thoại reo. Mắt đóng, mắt mở, nó cầm điện thoại lên nghe:

- Ai vậy?

Giọng một người con trai đầu dây vang lên.

- Thằng nay...Alô

"Nửa đêm rồi mà dám còn làm phiền, đồ điên

" Nó **** thầm. Bên ngoài thì gắt gỏng:

- Tên điên kia biết mấy giờ không mà gọi?

- Có gì mà khó chịu thê? Tôi đang uống rượu....

- Bộ xin rồi hả?

- Ừ.

- Bị điên à... Anh không có bạn bè hay sao mà gọi cho tôi?

- Cô mắc cười quá... Ha ha ha...

"Bộ tên này bị khùng à?

"

- Sao biết số điện thoại của tôi hả?

- Tôi thấy điện thoại của cô ở quán rượu Bình Minh...

Nó moi móc trong đầu dữ liệu liên quan đến quán rượu Bình Minh. À... Nhớ ra rồi...

- Vậy sao chọn số của tôi hả?

Tên kia giọng đều đều

- Tôi nhắm mắt rồi chọn đại

- Chọn đại? Đồ khốn

- Cô là chuyên gia **** tục nhỉ? - Tên đó nhàn nhạt - Sau này cô sẽ quen thôi. Nói chuyện với cô cũng thú vị đấy chứ.

- Bộ tôi là trò chơi hả? - Nó nhẹ giọng

- Bởi vậy nên tôi mới xả được street...

Nó mất hết kiên nhẫn, hét:

- TÔI BẢO ĐỪNG CÓ GỌI NỮA, ĐỒ KHỐN.

Nó mạnh tay dập máy, lẩm bầm:

"Toàn gặp chuyện bực mình. Đúng là tên khùng mà.

" Và chùm chăn ngủ tiếp. Ngày hôm sau - một buổi sáng đẹp.

Tiểu Hương vẫn chùm chăm ngủ. Đồng hồ reo... Bụp... bị nó vất vào tường vỡ nát. Điện thoại reo, màn hình có chữ

"Tiểu Ngọc

", nó hậm hực cầm lên nghe:

- Gọi gì?

- DẬY NGAY. 7h rồi. MÀY KHÔNG...Rụp...tút...tút...tút

Nhân vật chính đấy ạ, cúp máy khi đầu dây bên kia tức hộc máu, bay vào phòng tắm, gấp rút làm vệ sinh cá nhân. Bước ra khỏi nhà, Tiểu Hương bắt xe buýt đến trường. Hôm nay xe buýt đông nghịt, người chèn ép người. Tìm được chỗ ngồi ình. Nó ngồi ngân nga hát. Điện thoại reo...là số của tên dở hơi hôm qua.

- NÀY, ĐỒ KHỐN. TÔI BẢO ĐỪNG GỌI NỮA CƠ MÀ.

Nó hét lớn... tất nhiên mọi người quay người lại nhìn chằm chằm vào nó. Tiểu Hương gượng cười, hối lỗi. Rồi ngồi lại vào chỗ, tiếp tục nghe điện thoại.

- Tên kia! Sao cứ gọi cho tôi hả?

- Buồn nên gọi chơi

Giọng tên con trai đó nhơn nhơn như trêu tức nó vậy. Nhưng vì đang ở trên xe buýt nên nó nhỏ giọng

- Buồn kiểu đó hả?

- Ừ, thực sự thấy chán chán...

Nó nhẹ nhàng:

- Nếu chán thi...

Rồi quát khiến chim đậu trên cành cũng sợ hãi mà bay đi:

- CHẠY VÔ BẾP LẤY MUỐI MÀ ĂN ĐI, ĐỒ ĐIÊN

Nó hậm hực dập máy, chẳng còn để ý đến mọi người xung quanh. Trên mặt như ghi rõ:

"ĐỘNG VÀO THÌ CHẾT

"

Tên con kia không ai khác đó chính là nhân vật chính. Hắn - Trương Vĩ Thiên Ân nhếch mép:

- Nói chuyện với cô vui thật. Tôi thích lắm, cô đó.