Mộ Giai Namđứng cách khoảng một xích (~0,33m), phát ra mệnh lệnh cách
biệt một trời một vực với sự nho nhã lễ độ của hắn: “Cởi bỏ hai nút áo
trên cùng.”
Thu Anh Đào mắt mở to, thuận tay ném bánh bao về phía Mộ Giai Nam, trong mắt tràn ngập khinh bỉ.
Mộ GiaiNamnghiêng người tránh được ngồi xuống cạnh giường, khoanh tay
trước ngực nghiêm túc nói: “Bản trại chủ không có ý khinh bạc cô nương,
nghe lời, mau cởi đi, liếc mắt nhìn một cái rồi mặc vào. . . . . .”
“. . . . . .” Thu Anh Đào một tay nắm chặt cổ áo một tay đập cửa, đúng là
kêu trời trời không thấu mà, huống chi nàng còn không thể kêu cứu mạng.
Mộ GiaiNamđợi một lúc vẫn thấy nàng ko bắt đầu cởi, chỉ hoảng hốt lo sợ
liên tục đập cửa, mà lúc này ván cửa đã có xu hướng gãy nát . . . . . .
Sao hắn lại quên sức lực nàng lớn hơn trâu chứ? Mộ GiaiNamchậm rãi tiến
về trước, sau đó nâng hai tay: “Cô nương đã không muốn phối hợp, thì bản trại chủ đành phải tự mình ra tay. . . . . .” Hắn vừa nói vừa tiến lên, Thu Anh Đào hai tay che ngực, nhảy loạn khắp phòng. . . . . . Mộ
GiaiNamđứng lặng ở giữa phòng, nhìn nàng chạy như điên cứ một vòng lại
một vòng, đanh phải tốt bụng nhắc nhở: “Chạy như vậy sẽ bị choáng váng.”
Lời nói còn chưa dứt, Thu Anh Đào đã lảo đảo hai mắt mờ mịt, chân mềm nhũn
nghiêng người tới cạnh bàn, một tay ấn huyệt thái dương, một tay chỉ Mộ
Giai Nam, thể hiện sự căm hận của nàng với hắn.
Mộ GiaiNamkhông nhanh không chậm tiến về phía trước, nâng tay lên cởi nút
thắt đầu tiên trên cổ áo nàng: “Bản trại chủ là người nhã nhặn, sẽ không xé rách quần áo của ngươi.”
Lưu manh đột kích,
đột nhiên Thu Anh Đào dùng sức lực lớn nhất đẩy ngực Mộ Giai Nam, chỉ
nghe thấy quần áo “xoạc” một tiếng vạt áo đã bị xé tung thành bốn mảnh. . . . . . Bầu không khí lập tức ngừng trệ, nàng đứng lặng người một giây, nàng với Mộ Giai Nam bốn mắt nhìn nhau một giây, lại một giây nữa trôi
qua, nàng lập tức cầm lấy vạt áo ngồi sụp xuống đất, xuất môn chưa gặp
được tình lang đã gặp sắc lang, nàng đúng là xui xẻo mà.
Tuy nàng ngồi sụp xuống với tốc độ rất nhanh, nhưng Mộ GiaiNamđã kịp nhìn
thấy nốt ruồi dưới xương quai xanh của nàng. Đệ đệ Mộ Giai Kỳ đã nói,
Ngưu Tiểu Nữu dưới xương quai xanh có một nốt ruồi. Mà việc này phải
quay lại mười ngày trước, lúc ấy Mộ Giai Kỳ và Ngưu Tiểu Nữu đánh nhau,
trong lúc vô ý đã nhìn thấy, sau đó . . . . . Nghe nói Ngưu Tiểu Nữu
không chịu nổi sự nhục nhã, đập đầu vào tường tự vẫn.
Mộ GiaiNamnghĩ ra một chủ ý rất vớ vẩn, ép Mộ Giai Kỳ đến tiêu cục Ngưu
thị cầu hôn. Thứ nhất tránh Ngưu tiêu đầu thẹn quá hóa giận đem binh vấn tội. Thứ hai là tránh được Ngưu Tiểu Nữu cứ thỉnh thoảng tới phá rối
chuyện cướp bóc của sơn tặc. Vốn nghĩ rằng kế hoạch của hắn rất hoàn mỹ, ai ngờ Mộ Giai Kỳ chạy một mạch về sơn trại, thái độ cực kỳ cứng rắn,
nói thà chết cũng không muốn lấy Ngưu Tiểu Nữu.
Sau khi Mộ GiaiNamxác định được chính xác là Ngưu Tiểu Nữu, hắn mới cười
tủm tỉm ngồi xổm xuống cạnh Thu Anh Đào: “Đi thôi, đi ăn cơm.” Mà Thu
Anh Đào vẫn hoang mang ngồi xổm sau cái bàn không dám bước ra. Mộ Giai
Nam thở dài, túm lấy cổ tay nàng kéo ra, nhưng mà nói thật, lực tay hắn
quả thật không khỏe bằng Ngưu Tiểu Nữu, để tránh bị ngộ thương (lỡ tay
làm bị thương), đành giữ chặt hai tay, sau đó ôm cả người nàng, mà quần
áo Thu Anh Đào bị rách hở ra khá nhiều, đúng là để cho tên lưu manh thối được nhìn không rồi.
Mộ GiaiNamthấy nàng yên
lặng khóc nức nở, đứng yên một bên nhìn. Nước mắt Thu Anh Đào rơi lã chả không phải là bị doạ sợ hãi, mà là uất ức nghẹn trong lòng không nói
được ra lời. Nhưng Mộ Giai Nam lại không biết điều đó, tay hắn ngừng lại đặt nàng ngồi lên ghế, đợi một lát thấy nàng vẫn còn khóc, Mộ Giai Nam
lúng túng vuốt vuốt tóc mai, già mồm át lẽ phải nói : “Nếu ngươi không
đẩy ta. . . . . . Mà thôi, là ta thô lỗ quá đáng.”
Thu Anh Đào lườm hắn một cái, đá vào đùi hắn một cưới, khuôn mặt công khai nói hắn. . . . . . đi chết đi.
Mộ GiaiNamlần này cố ý không né, cắn răng chịu một cước này của nàng, hắn
kéo ghế ngồi đối diện Thu Anh Đào, không hề có thành ý nhíu mày: “Nếu
không thì, bản trại chủ chịu trách nhiệm vậy?”
Mặt người dạ thú! Ngưu Tiểu Nữu tức giận quay đầu, hai anh em nhà này đúng
là hai khối bị thịt, “cầu hôn” tuỳ tiện cứ như chuyện hằng ngày, bên
trong chắc chắn chẳng tốt đẹp gì!
Mộ GiaiNamthấy
nàng hoàn toàn không vui, tuỳ tiện khuyên bảo: “Nữu Nữu à, tự sát không
giải quyết được vấn đề, dù ngươi có chết, ta vẫn sẽ sống rất ung dung tự tại, mà ngươi biến thành một con quỷ chết oan.”
Thu Anh Đào giận sôi máu, quay đầu tìm đôi môi mềm mại của Mộ GiaiNam. . . . . . Dù sao cũng bị tên chết tiệt này nhìn hết rồi, phiếu nợ cũng đã
viết, không chiếm được chút tiện nghi thì đúng là có lỗi với sự oan ức
nàng phải chịu!
. . . . . . Mộ GiaiNamlưng cứng
đờ giật mình ngây người tại chỗ, trong đáy mắt là hàng lông mi dài cong
lay động của nàng. . . . . . Đúng lúc này, Thu Anh Đào bỗng nhiên
nghiêng người rời ra, hầm hừ ngồi thẳng người, nâng cổ tay lên ý bảo hắn tháo dây thừng ngay tức khắc.
Mộ GiaiNamliếm
liếm môi, không hiểu sao khoé miệng lại tươi cười, sau đó túm lấy khóa
sắt kéo nàng về phía trước, cười ha ha: “Hoá ra ngươi đúng là một sắc
nữ.”
Thu Anh Đào vểnh mặt lên, hừ, chính là sắc
nữ đấy! Rất thích chiếm tiện nghi của mấy tên tiểu bạch kiểm (tên mặt
trắng) đấy thì sao?
Lúc này, có tiếng đập cửa dồn dập truyền đến: “Trại chủ, rương tơ lụa quá lớn, không kéo lên núi được, làm sao bây giờ? –“
Mộ GiaiNammở cửa, nhíu mày trầm tư một lúc. . . . . . Mà ngay tầm mắt hắn
là Thu Anh Đào đang tức giận phẫn nộ, khóe miệng hắn nhếch lên túm lấy
bả vai nàng, Thu Anh Đào do áo bị rách, nên chỉ có thể nhẹ lắc lắc hai
vai.
Sơn tặc nghiêng người nhìn vào trong thấy
Thu Anh Đào quần áo không chỉnh tề, quay đầu đi làm như không nhìn thấy
gì, lập tức nhảy lùi về phía sau rời đi: “Trại chủ mời tiếp tục, thuộc
hạ cáo lui –“
“. . . . . .” Mộ GiaiNamliếc mắt
nhìn Thu Anh Đào, mím môi cười cười, từ trong túi vải lấy ra một sợi dây nhỏ, tự mình thắt vào hông nàng: “Nữu Nữu à, giúp ta vác rương gỗ lên
núi, ngươi chỉ cần nhấc tay cái là được mà.”
Thu Anh Đào suýt sặc, ta phỉ nhổ, dù có khoẻ cũng không phục vụ sơn tặc, nàng là người rất có nguyên tắc!
. . . . . . Mộ GiaiNamkhom người “mắt quyến rũ”: “Ba trăm lượng không cần trả lại.”
Thu Anh Đào khó chịu quay đầu, vốn chẳng muốn đưa ngươi!
“Vác xong rương hòm bản trại chủ tự mình đưa ngươi xuống núi?”
Thu Anh Đào thổi ngón tay, sửa sang lại quần áo, vuốt vuốt tóc bay rối, vẫn bộ dáng lạnh lùng như trước.
Mộ GiaiNamngừng cười, nghiêm túc nói: “Bị giam ở mật thất hay sơn động
ngươi chọn một đi.” Hắn vừa nói vừa gọi sơn tặc tới nghe lệnh.
Thu Anh Đào khoé miệng giật giật, nàng túm góc áo chỉ chỉ, thể hiện mình là người của tiêu cục, không thể thông đồng làm bậy với Mộ GiaiNamđược.
Mộ GiaiNamhọc bộ dáng của nàng thổi thổi đầu ngón tay: “Vấn đề của ngươi
bây giờ là sống hay chết, danh dự chỉ là vật ngoài thân.”
“. . . . . .” Thu Anh Đào đấu tranh tư tưởng chưa đầy một giây, thở dài, bàn tay vô lực nâng lên ý bảo Mộ GiaiNamdẫn đường.
Mộ Giai Nam cười tủm tỉm đi đằng trước. . . . . . Thật ra hắn cũng có biện pháp đem rương tơ lụa lên núi, nhưng sẽ phải tiêu hao rất nhiều nhân
lực và sức lực, hiếm khi bắt được một nữ lực sĩ, không cần phải tốn công vô ích làm gì.
Đầu ngón tay hắn chạm nhẹ môi, dường như còn lưu lại hơi ấm từ môi của Ngưu Tiểu Nữu, không nén được cười nhẹ một tiếng.
※※ ※
Một canh giờ sau đó, Thu Anh Đào làm một người lao động cường tráng miễn
phí, mà bọn sơn tặc đã sớm nghe danh tiếng Ngưu Tiểu Nữu sức lực lớn vô
cùng, nhưng hôm nay mới được mở rộng tầm mắt. Đám sơn tặc dưới chân núi
hợp lực đem rương gỗ đặt trên lưng Thu Anh Đào, chèn ép tấm lưng của
nhân dân lao động, nhưng mà dù sao, một rương gỗ bốn trăm cân đối với
lực tay của Ngưu Tiểu Nữu mà nói thì chỉ như một hộp giấy, nhưng đầu
nàng quá nhỏ, từ trên núi nhìn xuống, cứ như rương gỗ tự mình leo núi
vậy.
Mộ GiaiNamngồi trên ghế mây nhìn toàn cảnh. . . . . . Cô nàng này đúng là không phải người bình thường.
Đợi mười rương gỗ một chút cũng không tổn hao gì vào trong sơn trại, đám
sơn tặc dưới chân mới núi lục tục lên sơn trại, toàn sơn trại đứng khắp
lan can nhìn xuống, nhìn thấy một bóng người mệt mỏi ngã xuống đất.
Mộ Giai Kỳ là người đầu tiên xông lên cầm chén trà ngồi xổm xuống cạnh Thu Anh Đào, lấy tay áo lau mồ hôi cho nàng, vô cùng ân cần nói: “Nữu Nữu
vất vả rồi, chi bằng để ta lấy thân báo đáp nàng đi? Ha ha. . . . . .”
Thu Anh Đào nằm trên mặt đất nghiêng người liếc nhìn hắn một cái, sau đó
nhìn bóng đen đứng phía sau, Thu Anh Đào nhìn vào mắt Mộ Giai Nam, duỗi
hai ngón tay làm hình dạng người đi, vừa chỉ chỉ đường xuống núi, bảo
hắn tuân thủ lời hứa lập tức thả người.
Mộ
GiaiNamthực sự không muốn thả. . . . . . “Nữ lực sĩ” dùng tốt thế này,
hắn khẽ cong người ôm Thu Anh Đào vào ngực, Thu Anh Đào kinh sợ túm lấy
quần áo hắn, mắt nghi hoặc, Mộ Giai Nam cười ha ha, cố tình nói: “Lúc
đầu ta thương lượng với ngươi, ngươi không đồng ý còn gì? . . . . . .
Sau đó ta phải cưỡng ép ngươi mới thực hiện, cho nên giao dịch lúc đầu
không tính.” Không chờ Thu Anh Đào nổi bão, Mộ GiaiNamđã cúi đầu cười
nhẹ: “Xem đi cả người ngươi toàn mồ hôi ta cũng chẳng để ý ôm lấy, trước tiên ngươi đi tắm rửa, tắm xong ta bảo đầu bếp làm thật nhiều món ngon
cho ngươi.”
Thu Anh Đào thở hổn hển tay túm lấy cổ áo hắn run run, Mộ GiaiNamtên thối vô lại!
Mộ GiaiNamvẫn giữ nguyên sắc mặt vô lại, mặc cho nàng đá trái đá phải, còn phối hợp gật gù rất ăn ý.
. . . . . . Mộ Giai Kỳ thấy hai người “Hoà thuận vui vẻ”, chạy đuổi theo: “Ca! Ca muốn tranh nữ nhân với ta?”
Mộ GiaiNammột cước đạp Mộ Giai Kỳ: “Bảo ngươi lấy thì thà chết không lấy, giờ hối hận hả? . . . . . . Muộn rồi.”
“. . . . . .” Thu Anh Đào im lặng nhìn trời, hừ, cứ làm như ai muốn lấy,
thì nàng đều chấp nhận chắc, hừ hừ, thấy chưa? Giờ giá trị lão nương
tăng rồi, sơntặcPASS! Sau khi về thành sau phải chọn một lang quân như ý mới được, ha ha.
“Ca. . . . . .” Mộ Giai Kỳ từ
phía sau hét lên một tiếng với “giọng nói rung động”, mà Mộ Giai Nam vẫn phớt lờ đi về phía trước, đi chưa được hai bước, một ngón tay nhỏ chọc
chọc vai Mộ Giai Nam, Mộ Giai Nam không quay đầu, bực mình thở dài:
“Đừng nháo loạn nữa Mộ Giai Kỳ, trước tiên để ta dùng hai ngày, mấy ngày nữa sẽ trả Nữu Nữu lại cho ngươi.”
“Dùng hai ngày?” Sau lưng một giọng nữ đầy nghi vấn truyền tới
“. . . . . .” Mộ Giai Nam lưng cứng đờ, để Thu Anh Đào xuống đất, Thu Anh
Đào thò đầu ra ngó phía sau, thấy một nữ nhân tuổi xấp xỉ mình, trong
mắt đầy nước. . . . . . Thu Anh Đào che miệng cười trên nỗi đau của
người khác, đúng đó! . . . . . . Cô nương đừng do dự, tin vào những gì
cô thấy, hắn chính là lưu manh, mau cho tên khốn này hai cái bạt tai đi!
Vị cô nương nước mắt vòng quanh này tên là Nguyễn Linh Nhi, là cô nương
cùng lớn lên với Mộ Giai Nam, Mộ Giai Nam và Mộ Giai Kỳ đều là cô nhi,
cha của Nguyễn Linh Nhi có công ơn nuôi dưỡng với Mộ Giai Nam. Năm năm
trước, lúc ông lão rời khỏi trân thế đã đem sơn trại và khuê nữ gửi gắm
cho Mộ Giai Nam, Mộ Giai Nam đương nhiên là không thể chối từ nhận lấy
trách nhiệm chăm sóc Nguyễn Linh Nhi.
Mộ Giai Nam quay đầu lại nhìn Thu Anh Đào, ban ngày ban mặt ôm cô nương nhà người
ta đi khắp sơn trại tất nhiên là hết đường chối cãi, hắn ra vẻ thản
nhiên đi tới chỗ Nguyễn Linh Nhi: “Việc này à. . . . . . Vị cô nương này là Ngưu Tiểu Nữu của tiêu cục Ngưu thị, cho nên ừm. . . . . . Muội biết đó?”
Nguyễn Linh Nhi vừa nghe đến tên của Ngưu
Tiểu Nữu thì giật mình, nàng lau nước mắt, nghiêng đầu nhìn Thu Anh Đào, nước mắt lại từng giọt từng giọt lăn ra: “Nàng chắc chắn không phải
Ngưu Tiểu Nữu, ta đã thấy Ngưu Tiểu Nữu, ô ô, Ngưu Tiểu Nữu là người cực kỳ xấu xí, Nam ca người. . . . . .”
“. . . . .
.” Mộ Giai Nammất tự nhiên vuốt vuốt tóc mai, khoanh tay lại đẩy về phía
Thu Anh Đào: “Ta với Ngưu Tiểu Nữu rất trong sạch, không tin tự muội hỏi nàng đi.”
Thu Anh Đào lườm Mộ GiaiNammột cái,
ngoái đầu nhìn lại Nguyễn Linh Nhi đôi mắt tròn xoe đang trông chờ đáp
án, Thu Anh Đào đôi mắt lay động, lóe lên một tia xấu xa . . . . . .
Nàng tức khắc mếu máo ra vẻ cực kỳ oan ức, chỉ chỉ cổ áo bị rách, lại
chỉa chỉa Mộ Giai Nam hung ác, sau đó vung ống tay áo làm động tác xé,
chỉ mồm không thể mở miệng, …