19.

Tôi sửng sốt: “Chúng ta ở bên nhau khi nào thế?”

Vẻ mặt của Lạc Hành Huyên còn ngạc nhiên hơn tôi: “Chẳng lẽ không phải?”

Chưa kịp trả lời, anh lại hỏi, “Không phải em thích anh sao? Em lén uống nước của anh. Nếu anh không thích em thì anh có hôn em không?"

“Thật ra hôm đó anh hiểu lầm…” Tôi cúi đầu, cuối cùng lấy hết can đảm nói: “Chỉ là em không có nước uống, nên lén uống của anh.”

“Em xin lỗi... lúc đó em đã lừa anh.”

Lạc Hành Huyên nghe xong, vẻ mặt u ám hỏi:

"Vậy ý em là… suốt thời gian qua chỉ có anh tự mình đa tình?”

Tôi muốn phủ nhận ngay.

Nhưng tôi bỗng nhớ đến món nợ nặng nề mình đang mang.

Nhà Chu Đại Thường một trăm vạn, Lạc Hành Huyên hơn năm nghìn, Tề Phi hai nghìn và vài bạn học khác mấy trăm tệ.

Chưa kể bố mẹ tôi còn nợ nhiều tiền hơn.

Tôi thích Lạc Hành Huyên.

Nhưng tôi không muốn mình ở trạng thái tồi tệ này mà thích anh ấy.

Cũng không thể đảm bảo, anh ấy biết mọi thứ về tôi thì có còn thích tôi không.

Thấy tôi im lặng, sắc mặt Lạc Hành Huyên tối sầm lại.

“Nhan Trú, em chơi đùa với anh sao?”

“Không có.” Tôi nhanh chóng đáp lại, “Em chỉ nghĩ bây giờ không thích hợp.”

Tôi lấy hết can đảm túm lấy áo anh, hỏi: "Anh đợi em được không?"

“Đợi em?” Đôi mắt màu hổ phách của anh nhìn tôi chằm chằm, “Bao lâu?”

Tôi do dự nói: “Đợi em đi làm nhé?”

Lạc Hành Huyên cười: “Em biết có bao nhiêu người theo đuổi anh không? Chỉ với một lời nói mà em định “treo” anh mấy năm sao?”

Tôi buông áo của anh ra, thất vọng “ồ” lên một tiếng.

Anh đứng dậy, bước một bước dài, tức giận bỏ đi.

Tôi buồn bã nhìn bóng lưng anh.

“Đi nào.” Anh quay đầu lại, hầm hầm nói lớn tiếng vào mặt tôi, “Còn muốn anh cõng em nữa sao?”

Tôi cố gắng đứng dậy, phát hiện hình như mình đang bị trẹo chân.

Chỉ còn cách bước khập khiễng từng bước về phía trước.

Lạc Hành Huyên nhìn tôi một lúc, rồi đột nhiên giơ chân đá vào cái cây bên cạnh.

“Lên đây.”

Tôi ngơ ngác nhìn anh đang ngồi xổm xuống.

“Nhanh lên.”

Tôi nằm trên lưng anh, vòng tay qua cổ, nói, “Anh bây giờ hung dữ quá.”

“Em bây giờ không phải là bạn gái của anh.” Anh lạnh lùng nói.

Anh ấy nói lời này cũng đúng.

Chỉ là không biết tại sao, tôi đột nhiên thấy muốn khóc.

Lạc Hành Huyên đi được vài bước thì khựng lại.

Đứng yên trong vài giây.

Anh bất lực nói: “Đừng khóc nữa.”

Anh ấy càng nói tôi càng rơi nước mắt nhiều hơn.

Tôi không khóc khi bị chú đuổi ra ngoài, cũng không khóc khi bị Tề Phi chế giễu… nhưng anh ấy bảo tôi đừng khóc, tôi lập tức trở thành cái vòi nước.

“Xin lỗi.” Tôi nghẹn ngào.

“Em không muốn anh phải đợi lâu, nhưng hiện tại em… không còn chút thời gian hay sức lực gì nữa…”

Lạc Hành Huyên nghiến răng: “Em có vấn đề sao? Làm ơn, người bị từ chối là anh mà?”

“Đừng tưởng nếu em khóc thì anh sẽ sẵn lòng làm chỗ dựa cho em.”

“Được rồi được rồi, stop, để anh suy nghĩ một chút, em hài lòng chưa?”

Lạc Hành Huyên nói xong, liền cõng tôi đến cổng trường.

20.

Tôi nghĩ anh ấy chỉ nói vậy thôi.

Bởi vì sau khi trở lại trường, Lạc Hành Huyên đã phớt lờ tôi.

Đây rõ ràng là kết quả tốt nhất, nhưng tôi vẫn vô cùng thất vọng.

Vì vậy dù có kết quả thi toán đạt hạng nhất thì tôi cũng không vui lắm.

Tề Phi nắm tấm giấy chứng nhận hạng hai của cô ấy đến mức đầu ngón tay trắng bệch: “Tôi thừa nhận thất bại, tôi sẽ giữ lời hứa.”

“Không cần thiết.” Tôi lắc đầu.

“Cậu và Lạc Hành Huyên chia tay rồi?”

Tôi nặng nề gật đầu: “Gần như vậy.”

Tề Phi rơi vào trầm tư, không biết vì sao, tôi lại cảm thấy vẻ mặt của cô ấy không vui lắm.

Từ đó trở đi, cô ấy cũng không còn vây quanh Lạc Hành Huyên như trước nữa.

“Trước đây tôi không hiểu thích có ý nghĩa gì, tôi chỉ nhìn thấy lợi ích thôi.” Cô ấy bình tĩnh nói: “Tôi không thích cậu ấy.”

“Hơn nữa, hiện tại tôi đã có người mình thích rồi.”

Tôi hơi ghen tị với cô ấy, có thể nhanh chóng buông tay như vậy.

Giải thưởng được tặng không lâu sau đó, tôi nhận được cả tiền trợ cấp và học bổng, cộng với tiền thưởng cho vị trí hạng nhất trong kỳ thi này, tôi không chỉ đủ tiền trả lại cho các bạn cùng lớp, còn đủ để trả cho Tề Phi và Lạc Hành Huyên.

Khi đưa cho Tề Phi, cô ấy nhất quyết không nhận.

“Cậu đã trả rồi.” Cô ấy chỉ nói, “Cậu đã cứu tôi, tôi còn đáng giá hơn hai nghìn. Hơn nữa cậu quả thật quá lợi hại, dù bị bệnh vẫn có thể đánh bại tôi.”

Không ngờ cô ấy còn khen tôi, tôi vội vàng xua tay: “Thật ra là may mắn thôi.”

“Làm sao có thể nhiều may mắn như vậy?” Cô ấy mỉm cười, “Nếu cậu thấy ngại, thì chỉ cần đi mua sắm với tôi là được.”

Tôi mừng rỡ, nhanh chóng gật đầu.

Tối thứ sáu chúng tôi cùng nhau ra ngoài mua sắm, tôi mua cho cô ấy một chiếc váy có giá hơn một nghìn tệ, cô ấy mua lại cho tôi một chiếc váy kiểu dáng tương tự.

Tôi từ chối đến mức miệng khô khốc, nhưng cô ấy chỉ nói: “Chúng ta mặc đồ giống nhau không được sao?

Trên đường về, cô ấy đột nhiên hỏi: “Cậu còn thích Lạc Hành Huyên không?”

Tôi gật đầu.

Thứ bảy, Tề Phi rủ tôi đến thư viện, nhưng khi đến nơi, người tôi nhìn thấy ở ngoài thư viện lại là Lạc Hành Huyên.

Nhìn thấy tôi, anh ấy có chút sững sờ.

“Tề Phi đâu?” Tôi hỏi.

“Làm sao anh biết được?” Anh hỏi lại.

Tôi ngẩn người, “Vậy em đi đây.”

“Đứng lại”, Anh lạnh lùng nói, “Nhìn thấy anh thì bỏ chạy? Em có lương tâm không thế?”

“Em sợ anh không muốn gặp em.” Nói xong tôi nhớ ra một việc, lập tức vội vàng lấy tiền từ trong cặp ra đưa cho anh.

“Đây là gì?”

“Tiền em nợ anh.” Tôi đưa sổ sách tính toán cho anh, “Em còn nợ anh hơn năm nghìn.”

Lạc Hành Huyên liếc nhìn cuốn sổ, vẻ mặt không nói nên lời: “Em nhớ rõ như vậy sao?”

“Nên trả.”

“Muốn chia tay với anh sớm thế à?”

Tôi bất lực, không hiểu sao anh ấy bây giờ lại giống quả bom như thế.

Lạc Hành Huyên mở sổ ra, đọc thoáng một lượt, đột nhiên dừng lại, “Một trăm nghìn này ở đâu ra?”

Tôi không nghĩ anh ấy sẽ để ý đến cái này, có chút xấu hổ, nhưng dù sao tôi vẫn nói cho anh ấy biết lý do.

“Chu Đại Thường lớp 5?” Anh cười lạnh, nói, “Cậu ta nghĩ hay đấy.”

“Em cũng không thích cậu ta.” Tôi cúi đầu.

Giọng anh dịu lại, đột nhiên khen tôi, “Hôm nay trông rất đẹp.”

“Thật không?” Tôi nhảy cẫng lên, “Tề Phi cũng nói đẹp, phong cách cô ấy chọn đấy.”

Mặt Lạc Hành Huyên lại xịu xuống.

21.

Anh ấy tịch thu tiền của tôi.

Trái lại còn trầm tư nói, "Anh cảm thấy kiến thức của anh không vững lắm, lần trước không có em dạy kèm, thành tích của anh lại tụt rồi.”

Viện cớ chuyện đó, Lạc Hành Huyên tối nào cũng gọi video để tôi dạy kèm.

Những ngày tháng của học rồi thi, cứ lặp lại như vậy.

Trước kỳ nghỉ đông một ngày, Lạc Hành Huyên đột nhiên hỏi địa chỉ nhà của tôi.

"Ở một thôn trong thị trấn… chắc anh chưa bao giờ đến nơi đó đâu…”

Nhưng anh ấy vẫn kiên định hỏi, nên tôi đã cho anh ấy địa chỉ.

Mùng ba Tết, tôi đang trong giấc mộng thì nhận được cuộc gọi của Lạc Hành Huyên.

[Anh lạc đường rồi, đến đón anh đi.]

Tôi cầm điện thoại, hoài nghi bật dậy khỏi chăn.

Lạc Hành Huyên chia sẻ địa điểm cách nhà tôi không xa.

Gặp anh ở cổng thôn, tôi còn nghĩ mình hoa mắt.

"Sao anh lại tới đây? Còn ăn mặc kiểu này?”

"Không thể đến sao?” Anh nhướng mày hỏi lại.

"Cũng không phải…” Tôi ngẩng đầu nhìn anh một cái, không khỏi ngây người.

Trước nghỉ lễ, rõ ràng anh vẫn là một thiếu niên ngày ngày mặc đồng phục và lười biếng, không biết hôm nay có việc gì, anh không những mặc một bộ u phục nghiêm chỉnh, ngay cả cổ tay áo cũng là cúc khảm ngọc, tóc vuốt lên, để lộ đường nét tinh xảo với ngũ quan thanh tú.

Thật sự rất đẹp, nhưng anh đứng ở đây lại không khớp cho lắm.

Tôi do dự một lúc rồi hỏi: “Anh là định đến nhà em đúng không?”

“Nếu không thì đi đâu?”

Vừa bước vào, tôi đã cảm thấy ngôi nhà nhỏ tồi tàn của mình tràn ngập ánh sáng rực rỡ.

Bố mẹ tôi cũng sửng sốt, quay lại nhìn tôi.

“Bạn cùng lớp của con.” Tôi dũng cảm giới thiệu anh.

Tôi vốn tưởng rằng với tính cách của anh, anh ấy sẽ không thể ở đây quá mấy tiếng đồng hồ, nhưng không ngờ Lạc Hành Huyên và bố tôi lại rất hợp nhau.

Bố tôi đi đâu đánh bài anh ấy cũng đi theo, bố tôi phát ra bài nào anh ấy cũng đánh được.

Phát hiện ra dẫn anh ấy đi thắng rất nhiều, bố tôi vui vẻ nói chuyện phiếm với anh cả chiều.

Buổi chiều, mẹ tôi dọn lại phòng của chị gái đã lấy chồng cho anh ấy ở tạm.

"Điều kiện không tốt lắm.” Tôi rót cho anh một cốc nước suối từ trên núi. "Chỉ có nước suối, không có Evian.”

Anh cười một tiếng, “Anh sớm bỏ Evian rồi, muốn tiết kiệm tiền.”

Từ miệng anh mà nghe mấy lời này, tôi thật sự choáng váng.

Anh ấy có thể tiết kiệm tiền sao?

"Anh định làm gì sao?”

“Không nói cho em đâu.”

Đêm đầu tiên, Lạc Hành Huyên vẫn chưa thích ứng được.

“Bây giờ vẫn còn nhà vệ sinh kiểu này sao?” Anh đứng tại trước nhà vệ sinh, nét mặt vô cùng phức tạp.

Tôi gãi gãi đầu, “Thuận tiện để tưới vườn…”

Lạc Hành Huyên vào một lần, sau khi ra ngoài bị ngã nên phải tắm lần nữa.

Tôi vừa đun nước nóng nước nóng cho anh, vừa hỏi, “Sao không tới khách sạn trong thị trấn?”

“Không.” Anh hít sâu một hơi.

Anh ấy mặc vào bộ u phục, rời khỏi nhà tôi.

Nhưng lại đến nhà Chu Đại Thường.

Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao anh ấy lại tới đây.

Anh đặt túi xách lên bàn và mở ra, bên trong là một xấp tiền.

"Số tiền này trả lại mọi người.” Anh nói thẳng. "Còn tôi sẽ đưa Nhan Trú đi.”

Mãi cho đến khi trên đường về nhà, tôi vẫn chưa kịp định thần.

Lạc Hành Huyên cũng không giải thích thêm lời nào.

Chúng tôi đi qua đống cỏ khô giữa cánh đồng lúa, mây ung dung trôi nhẹ.

"Anh lấy tiền ở đâu thế?”

“Tiền mừng tuổi, đầu tư kiếm được,... còn có mấy cái khác nữa.”

"Em sẽ trả anh.” Tôi khẽ nói.

"Được.” Lạc Hành Huyên không chút do dự đáp lại, đưa tay ra nắm lấy tay tôi.

Đi tới con gốc cao nửa mét, anh nhảy xuống trưa, sau đó đưa tay ra.

Tôi chần chừ một lát, rồi nhảy xuống.

Lạc Hành Huyên vững vàng đỡ lấy tôi.

Tôi chợt cảm an toàn hơn bao giờ hết.

Bố mẹ mặc dù ở nhà, nhưng tôi đoán họ đã nghe qua điện thoại, hỏi vòng vo để nghe ngóng mối quan hệ giữa tôi và Lạc Hành Huyên.

Anh tình cờ nhắc đến công ty nhà anh sở hữu, sắc mặt họ cũng thay đổi.

“Con gái à, là bố mẹ trước đây quá thiển cận,” Mẹ tôi thì thầm, “Cậu ta tốt hơn, trông cũng đẹp trai hơn nhiều.

"Bọn con không phải quan hệ kiểu đó…” Tôi giải thích.

“Không phải người ta đã đến nhà mình rồi sao, việc gì phải hao tâm tổn trí làm gì nữa?” Bà ấy thở dài, “Mẹ con đã chọn bố con mà không quan tâm đ ến tiền bạc, nên mới phải chịu khổ nhiều năm như vậy.”

Lúc ăn trưa, mẹ tôi hỏi Lạc Hành Huyên bao nhiêu tuổi.

Anh mở miệng trả lời. "Mười tám ạ.”

Tôi nhìn anh.

“Kém hai tháng nữa.” Anh lại nói thêm một câu

“Ăn đi ăn đi”. Mẹ tôi nhìn anh, càng nhìn càng thấy thích.

Lúc tiễn anh về, tôi lấy hết dũng khí, gõ cửa sổ xe, kiễng chân lên nói với anh, “Lạc Hành Huyên, em vẫn chưa nói với anh, thực ra em cũng…”

Lạc Hành Huyên đưa tay che miệng tôi lại.

Anh rũ mắt, lộ ra ý cười, nhìn tôi, "Anh biết.”

22.

Kỳ thi đại học kết thúc, chúng tôi đều chọn một ngôi trường khá gần trong tỉnh.

Mùa hè trước khi vào đại học, tôi mỗi ngày đều tới nhiều nhà khác nhau, dạy kèm cho các học sinh ở đó.

Tôi không ngờ mình sẽ gặp mẹ của Lạc Hành Huyên ở biệt thự mà tôi dạy kèm.

“Ngồi.”

Dì ấy mặc bộ u phục màu trắng, tóc xoăn dài chải sang một bên.

“Chào dì ạ.” Tôi ngồi xuống đối diện dì ấy.

“Cô là cô bạn gái nhỏ của Lạc Hành Huyên sao?” Dì ấy hất cằm.

Mẹ Lạc vào thẳng vấn đề, “Cô không xứng với con trai của tôi.”

Tôi mỉm cười bất lực.

“Nhưng nó rất thích cô.” Giọng mẹ Lạc nhàn nhạt, “Thích đến mức còn bày tỏ trước truyền thông.”

Dì ấy đang nói đến ngày thi cuối cùng của kỳ thi đại học, Lạc Hành Huyên vì ra khỏi phòng thi sớm, nên được các phóng viên giữ lại để phỏng vấn, hỏi đề thi năm nay có khó không.

Lạc Hành Xuyên trả lời: “Những câu hỏi trong đề được bạn gái hỏi mỗi ngày.”

Kết quả là anh ấy trở nên nổi tiếng trên mạng.

Tôi nghĩ 80% là do khuôn mặt của anh ấy.

“Xin lỗi.” Tôi chỉ có thể nói vậy.

“Tôi mời cô đến đây, không phải để dùng tiền bắt chia tay hay đe dọa cô,” Dì ấy nâng tách trà, nhấp một ngụm, “Xét cho cùng nó vẫn nhất quyết thích cô, nếu tôi làm tổn thương cô, cuối cùng vẫn là làm tổn thương chính con trai mình.”

“Tôi không muốn nó buồn, nhưng nếu cô làm gì có lỗi với nó, tôi sẽ không để yên đâu.”

“Đây là những gì dì muốn nói với cháu sao?”

“Không thì sao?” Dì ấy đặt tách trà xuống, “Hơn nữa mấy đứa tâm hồn vẫn còn trẻ con, không biết tiếp tục được bao lâu, tôi việc gì phải lãng phí thời gian?”

Uống xong, cô ấy lịch sự mời tôi ra về.

Tôi chưa bao giờ nói với Lạc Hành Huyên về chuyện này, nhưng cô ấy đã làm theo những gì cô ấy nói và không làm gì ảnh hưởng đến mối quan hệ của chúng tôi.

Trong suốt 4 năm đại học, hàng ngày ngoài việc học, tôi còn làm việc để kiếm tiền.

Sau khi tốt nghiệp, tôi vào làm ở một công ty Luật nhỏ.

Đồng thời, cuối cùng tôi cũng tiết kiệm đủ tiền để trả lại cho Lạc Hành Huyên.

Buổi tối, anh mời tôi đi ăn, mang theo một cuốn sách giấy mỏng.

Tập sách rất tinh tế về thiết kế bìa, bố cục, thậm chí có thể bán trực tiếp tại các hiệu sách luôn.

Tôi đọc nó hồi lâu, nội dung bên trong thực ra là những ghi chú tôi đã ghi lại cho anh ấy về các kiến thức hồi còn học trung học, thậm chí còn có cả hình ảnh minh họa.”

“Anh đã làm cái này sao?”

“Anh đã tìm người thiết kế nó.”

Lúc đó tôi tưởng anh ấy chỉ in một ít để bán cho các bạn học, nhưng không ngờ anh ấy thực sự có thể làm ra thành phẩm như vậy.

Nhưng anh lắc đầu: “Sao có thể? In sách tư nhân là phạm pháp, anh không làm đâu.”

Tôi nhìn anh đầy nghi ngờ.

“Lúc đầu anh chỉ định chia sẻ kiến thức có tính phí, chứ không bán sách.”

Tôi còn muốn hỏi tiếp, nhưng anh lại đổi chủ đề: “Cuốn sách anh đưa cho em là bản thiết kế độc quyền, lúc đầu anh muốn tặng cho em nhưng chưa đưa.”

“Vậy bán tài liệu anh kiếm được bao nhiêu tiền?”

Lạc Hành Huyên mở ví ra, giọng điệu buồn bã, “Anh đã bán khả năng quảng cáo và ngoại hình của mình, có hơn trăm người thêm QQ của anh, nhưng hầu hết mọi người đều thèm muốn anh, chỉ có ba người thật sự muốn có tài liệu, tổng cộng chỉ có ba người, lợi nhuận là mười tệ, nên anh chưa chia phần trăm cho em được.”

Tôi không nhịn được, cười lớn.

Lạc Hành Huyên lấy trong ví ra tờ mười tệ đã cũ, đặt lên bàn nhìn một lúc, rồi ngẩng đầu nhìn tôi, cười, “Nhan Trú, làm giấy đăng ký kết hôn chỉ hết chín tệ thôi.”

“Cho nên?” Tôi ổn định hơi thở, lặng lẽ nhìn anh.

Anh lấy ra một chiếc hộp từ trong túi, mở nó ra, đeo chiếc nhẫn kim cương vào ngón tay tôi.

Chiếc nhẫn vô cùng vừa vặn, viên kim cương trên đó khá lớn.

Lạc Hành Huyên nhìn một lúc, mỉm cười, “Bảo bối, có thể dùng số tiền chúng ta kiếm được từ lần hợp tác đầu tiên, đổi lấy giấy đăng ký kết hôn được không?”

Tôi mỉm cười nói với anh ấy, “Lạc Hành Huyên.”

“Ừm?”

“Ba người đầu tiên mua tài liệu của anh, thật ra đều là em.”

(hết toàn văn)