Nhóc, Anh Thua Rồi

Chương 2: Tiểu phương phương

Nó khoác tay Phong tươi cười nhìn lũ cọp cái xung quanh như khiêu khích , như mỉa mai.

-Có phải nhóc muốn chết phải không? Phong thì thầm vào tai nó

-Bạn Vi đang giúp bạn Phong mà. Hay bạn Phong thích về rừng với các nữ Tặc răng??? Nó làm bộ mặt hốt hoảng nhìn Phong

-A… không…không! Bạn Vi thật là tốt quá nha, bạn Phong cảm động quá.

-Cái gì cơ? Bạn Phong cũng có dây thần kinh cảm xúc á? Bạn Vi tưởng bạn Phong không có cái dây đó chứ…

2 đứa cứ thầm thì to nhỏ với nhau rồi cả hành động rất chi là thân mật đứa nắm tay đứa vuốt tóc khiến bàn dân thiên hạ nhức mắt.

-Hai đứa bay thì thầm gì thế cho bổn thiếu gia nghe chung với???? Hiếu hí hửng chụm đầu lại với hai đứa vạn yêu (quái) quý.

– Trẻ trâu ra chỗ khác chơi! 2 bạn trẻ đồng tâm hiệp lực đuổi kẻ thứ ba đi. Bạn Hiếu đập chai uất ức thất thiểu bước về phía bạn Linh làm nũng.

-Huhu. Bà xã ơi tụi nó hùa nhau bắt nạt ông xã kìa…

-Ngoan, bà xã thương! Bạn Linh vỗ nhẹ vào lưng bạn Hiếu hết lòng an ủi

3 bạn trẻ còn lại cùng quần chúng nhân dân nghe xong đều sởn gai ốc. …riêng bạn Tuấn Anh còn mặc ói nữa.

-Thằng kia mày vừa làm gì đó? Linh trợn mắt nhìn Tuấn Anh

-cho tao xin đi mày ơi. Tao là Fa chính cống đấy tụi bay có cần khoét sâu vào vết thương lòng của tao không . Bạn Tuấn Anh bức xúc nói

-Ý chú là sao? Có đứa đang ôm vợ nhăn mặt tỏ ra nguy hiểm

-Có gì tối về đắp chăn bảo nhau đừng ở trước mặt kẻ Fa như tao mà xướt mướt.

-Thế tiểu Phương Phương của mày đâu? Hiếu hếch cằm hỏi

-Tiểu Phương Phương??????

Bạn Linh+ Phong +Vi đồng loạt nhìn về phía bạn Hiếu…

-Không phải của tao nhá! Đừng vu khống. Có đứa dãy nảy

Phong thấy đứa đứng cạnh cau có biết ngay con nhỏ đang khó chịu anh lên tiếng hỏi nhỏ

-Mỏi chân hả?

-Ừ một chút. Chắc đứng lâu quá nên hơi tê

-Định đứng đây đến bao giờ nữa. Lên phòng hội học sinh rồi nói chuyện . Phong nói to át cả tiếng tranh cãi của 3 đứa kia

-Đi .

Ai đó bị yêu nghiệt kéo đi 3 đứa còn lại cũng nhanh chóng bước theo

*****

Phòng HỘI HỌC SINH

Vi ngồi trên ghế chủ tọa lớn giọng hỏi

-Bị cáo. Mày có khai không?

Bị cáo Vương Tuấn Anh đang đứng trước vành móng ngựa oan ức nhìn lên

– Không phải mà

-Bị cáo mày còn không khai thật sao ? Cho gọi thằng nhân chứng

Bạn Phạm Hiếu được gọi vào

– Tao hỏi mày, mày mà nói điêu tao cho con vợ mày đi Pari ngay và luôn

-Dạ em không dám

-Ơ mày ai làm người đó chịu chứ tao không đi âu!

– Cấm cãi.

Thẩm phán Trần Anh Phong gõ tập báo mới chưa đọc xong xuống bàn

-tiểu Phương Phương là ai?

-Bà nhà của thằng này ạ….

Hiếu đập chai chỉ thẳng vào mặt bị cáo mà tuyên bố

– không phải. Nó không phải bà nhà tao…. Tuấn Anh xua tay lắc đầu, trong lòng căm phẫn” ai mà yêu nổi con nhỏ đanh đá đó chứ. Thằng khốn mày dám vu khống ông, mày nhớ đó…Grừm”

-là ai thân thế ra sao? Phong hỏi

-Không phải Phan Hồng Phương. ..đứa mới chuyển về chứ?

Bạn linh e dè hỏi

-Chuẩn rồi đó vk ! Bạn Hiếu cười tươi gật gù

-Á đù …..

– không phải mà….

-Con bé thật xấu số. Bạn Linh+ Phong+ Vi lắc đầu cảm thông.

Mà khoan! Con bé đó là PHAN HỒNG PHƯƠNG? ???? KHÔNG PHẢI TRÙNG HỢP CHỨ?????

– Nè. Vi sao ngẩn người ra vậy?

Nó lắc đầu

– Sao thế? Mệt à? Thằng ngồi cạnh lo lắng nhìn con ngồi bên rồi kéo con ngồi bên vào lòng

– không! Vi đang nghĩ đến bà nhà của thằng Tuấn Anh . Con ngồi bên nhíu mày , nó cũng hơi mệt thật

-Đã bảo không phải rồi mà!

Tuấn Anh giận rỗi nói

– Tiểu Phương đó cùng tên với bạn Vi

Aaaaaaaaaaaaaaaaaa………Viiiiiiiiiiiiiiiiiii…….

Từ ngoài cửa một thân ảnh lao thẳng vào phòng đẩy bay yêu nghiệt ra rồi ôm chầm lấy nó

Yêu nghiệt nghiến răng ken két….” nhỏ chết bầm mi dám đẩy ta…. Ta mới ôm con mèo con có chút mi dám tới phá à dáng ghét”

-Vi nhi tao nhớ mày quá….

-Phương!…….