Cửa được mở ra, Lãnh Ngọc cùng Lãnh Dạ bước vào. Cô bé vừa vào tới cửa liền buông tay Lãnh Dạ ra bước đến chỗ Lãnh Nguyệt ôm lấy anh làm nũng.

" Anh...có thể nào suy nghĩ chuyện bán cây đàn đó đi không? "

Lãnh Ngọc chu môi nũng nịu bám lấy Lãnh Nguyệt không buông nhưng trong lòng đã thầm hứ lạnh. Nếu không phải vì chiếc piano kia cô bé cũng không thèm hạ mình cầu xin Lãnh Nguyệt.

Lớn lên trong gia đình quyền quý, cô bé lúc nào cũng được cha mẹ và các anh nuông chiều. Nhưng chỉ có người anh thứ 4 của cô - Lãnh Nguyệt này là tính khí bất thường. Sở hữu vẻ đẹp thuần khiết, yêu nghiệt từ cả bà và mẹ có thể nói anh tư của cô là người đẹp nhất trong gia đình nhưng cũng là người kì quái nhất.

Anh tư của cô bé từ nhỏ đã rời xa gia đình theo ông ngoại của cô sống trong giới hắc đạo. Trái ngược với vẻ ngoài vô tội, bên trong Lãnh Nguyệt chính là một con quỷ hút máu người. Anh tư nhiều lúc rất đáng yêu nhưng mà cũng rất đáng sợ thế nên cô bé thật không dám đắc tội với người anh này của mình.

" Không cần cầu xin đây. Anh sẽ hứa tặng nó cho người khác rồi. "

Lãnh Nguyệt cười cười bày ra khuôn mặt "vô tội" nói.

" Là ai cơ chứ. "

Lãnh Ngọc vừa nghe đến đó liền ngạc nhiên buông Lãnh Nguyệt ra mở to nói

" Em không cần hỏi nhiều, đàn cũng đã hứa tặng rồi. "

Lãnh Nguyệt phất tay xoay người cầm lấy áo khoác vắt lên vai sau đó lạnh nhạt bước ra khỏi tiệm.

" Anh tư...anh đứng lại đó. "

Lãnh Ngọc tức giận hét lên, cô bé thật không hiểu nổi người anh này của mình. Từ nhỏ Lãnh Ngọc đã được coi là "thần đồng" piano thế nên cô bé luôn muốn có một cây đàn thật tốt để thể hiện tài năng của mình. Nhưng rất ít cây đàn làm cô có thể hài lòng. Cho tới một hôm anh tư của cô bé mang về một cây piano trắng rất sức xinh đẹp lại cực kì tốt nên cô bé mới hạ mình cầu xin Lãnh Nguyệt tặng cô bé cây đàn kia. Ai mà ngờ được Lãnh Nguyệt thậm chí không tặng cô bé mà còn đi tặng cây đàn quý giá kia cho người khác. Đúng thật là tức chết cô bé mà.

" Được rồi không cần tức giận như thế em cũng biết tính khí anh tư em mà. "

Lãnh Dạ thở dài lắc đầu nhìn bộ dạng tức giận của Lãnh Ngọc, con bé tức giận với ai thì người đó nhất định sẽ có kết cục không tốt nhưng tức giận với Lãnh Nguyệt...chậc...cũng chả làm gì được cả.

" Hư...em nhất định sẽ về mách mẹ. "

Lãnh Ngọc chu môi không chịu khuất phục, hậm hực vài tiếng liền bỏ đi. Cô bé nhất định phải về mách với mẹ bởi vì anh tư tuy lạnh lùng nhưng rất nghe lời mẹ.

Lãnh Dạ tiếp tục lắc đầu đuổi theo Lãnh Ngọc, đứa em gái này của anh thật quá nóng tính....

~O~O~O~O~O~O~O~O~O~O~

Bối Ngọc Huyền mệt mỏi thả người xuống chiếc ghế sofa giữa phòng khách nhìn bầu trời đã tối mịch ngoài trời. Ngày hôm nay cô thật sự quá mệt mỏi rồi. Sau khi đi dạo xong cô liền lập tức về nhà dọn dẹp một chút sau đó lại thuê người sắp xếp đồ đạc trong nhà giúp cô, tiếp đến cô lại phải dọn dẹp lại mọi thứ tuy là cô có thể thuê người giúp việc làm mọi thứ nhưng cô vẫn muốn tự sắp xếp đồ đạc của mình bởi vì cô không có thói quen cho người lạ động vào đồ của mình. Lúc này cô thật sự đang rất hội hạn vì căn nhà mình chọn quá lớn, cô dọn dẹp từ trưa đến tối mới xong dù là trước đó cô cũng lau dọn một lần rồi.

Ọc...ọc...ọc...Bao tử cô réo lên báo hiệu, quả thật là ngoài tô mì lúc sáng ra cô chưa hề ăn gì hết nha. Thật là quá đói bụng...

Nhìn sang Bối Cẩm Huy mệt mỏi nằm ngủ ở bên cạnh, cô liền mỉm cười dịu dàng một cái sau đó lấy một cái chăn nhỏ đắp lên cho cậu còn mình thì đi xuống bếp làm chút gì đó ăn tối rồi mới gọi Bối Cẩm Huy dậy ăn.

Ngồi trong phòng bếp thái thịt, cô không tự chủ được suy nghĩ về quá khứ và tương lai. Trước đây cô là một ngôi sao lớn nhưng bây giờ cô chỉ là một nữ phụ trong tiểu thuyết ngôn tình. Cô thật sự cũng không muốn bước đi trên con đường showbiz đầy chông gai và sự giả dối đó nữa, giờ đây cô chỉ muốn có một cuộc sống bình thản, làm một người bình thường sau đó lấy một người chồng tốt rồi sau đó sống hạnh phúc với nhau cho đến cuối đời. À...còn nữa cô cũng sẽ chăm sóc Tiểu Huy thật tốt.

Nghĩ đến đây cô thật sự rất hạnh phúc liền cười nhẹ một cái sau đó liền tiếp tục thái thịt.

Nhưng số phận đã an bài cho dù cô có muốn có một cuộc sống yên bình cũng không được...

Lúc này ở một nơi khác trong một căn phòng lớn, một người đàn ông đang ngồi dựa lưng vào ghế trên tay cầm một tập hồ sơ với hàng chữ lớn "Bối Ngọc Huyền "

Lãnh Nguyệt đưa tay vắt ngang trán suy nghĩ về những gì anh vừa đọc được.Nhưng thật sự những gì anh đọc được thật khác xa với những gì anh nhìn thấy. Theo như thông tin cấp dưới anh báo lại thì cô gái kia chính là đại tiểu thư của Bối gia. Lịch sử trước đây của cô không tốt cho lắm hơn nữa nhan sắc thật sự không có gì đặc biệt thần thái thì cứng ngắc. Còn cô gái anh vừa gặp lúc sáng lại hết sức xinh đẹp thần thái của cô toát lên sự cao quý của bậc đế vương đứng giữa đám đông liền trở nên thật khác biệt. Nhưng anh cũng tin tưởng vào khả năng làm việc của người trong bang không có thể nhầm người được.

Nhìn vẻ mặt cứng ngắc cùng cách ăn diêm dúa của cô gái trong ảnh thật khác xa với sự thuần khiết của cô gái sáng nay thật sự anh không thể hình dung đó là một người cho dù đường nét khuôn mặt quả thực rất giống. Hơn nữa theo tư liệu điều tra được thì Bối gia đại tiểu thư không hề biết đánh đàn nhưng cô gái kia lại có thể đàn ra một khúc nhạc động lòng người...chuyện này đúng là làm anh thật đau đầu.

" Bối Ngọc Huyền rốt cuộc em là người như thế nào đây... "