Thẩm Vân Lê nhìn cô, cánh tay đang nắm lấy vai cô hơi cứng ngắc.

Đây là lần đầu tiên Kiều Miên thừa nhận đã có người trong lòng.

Cũng không biết dư vị gì đang chạy trong lòng, anh rời mắt, để cô ngồi xuống ghế: “Vậy còn không cố gắng học đi?”

Kiều Miên ngồi trên ghế, không biết vì sao lúc này lại chủ động ngồi thật đàng hoàng, nghiêm túc: “Con và người ấy, cách biệt rất nhiều.”

Thẩm Vân Lê nghiêng đầu, nhìn thẳng cô: “Về phương diện nào?”

Như thể từ trước đến nay Kiều Miên chưa bắt gặp ánh mặt chăm chú đến vậy từ Thẩm Vân Lê, trong đôi đồng tử màu đen huyền ấy là dáng hình của cô, Kiều Miên chỉ nhìn lướt qua rồi cuồng quýt rời mắt: “Mỗi mặt đều khác.”

Thẩm Vân Lê nâng cốc rượu lên, ánh mắt bình tĩnh không dễ dao động, trầm tĩnh lại sâu thăm thẳm: “Là Tinh Dã sao?’

Kiều Miên lắc đầu: “Không phải ạ.”

Giai điệu bản nhạc vẫn du dương khắp căn phòng, chầm chậm, chầm chậm như nhịp trôi của thời gian, Thẩm Vân Lê buông ly thủy tinh: “Còn câu nào không hiểu không?”

Ánh mắt Kiều Miên theo động tác tay của anh mà rơi xuống tờ đề thi, chỉ có điều cô thấy nó thật trống rỗng.

Đề bài từ chú, không thể, mãi mãi không thể học được, cô có dùng bất cứ phương pháp nào, cũng không thể chắc chắn bản thân có giải được nó hay không.

Bài thì cuối cùng của kỳ thi cuối học kỳ là một bài tiếng anh, làm xong là côi như được nghỉ đông, tối nay Tinh Dã có buổi học vẽ nên phải đi trước, Kiều Miên thu dọn đồ đạc vào trong balo rồi một mình chậm bước ra cổng.

Vừa đi ra khỏi cổng trường, chợt có chiếc xe bấm còi với cô, Kiều Miên ngẩng đầu nhìn.

Lâm Úc Thần.

Cô ấy mở cửa xe, nghiêng người dựa vào cửa vẫy tay với cô. Điệu bộ như thể tình cờ gặp mặt quá là giả tạo, Kiều Miên không chút tình nguyện mà bước tới, cười thật ngoan ngoan: “Dì Lâm, sao dì lại ở đây?”

Lâm Úc Thần sửa sang lại cổ áo, ánh mắt tập trung trên gương mặt Kiều Miên, cô cười: “Buổi tối có thể cùng ăn bữa cơm được không?’”

Trái tim Kiều Miên khẽ đập thịch một tiếng, dự cảm không được tốt lắm, cô giải bộ nhìn giờ trên điện thoại, giọng điệu có phần hơi khó xử: “Mai có được không ạ? Hôm nay chú con chắc tan làm về sớm chờ cơm con rồi.”

“Tối nay anh ấy tăng ca” Lâm Úc Thần cong môi cười.

Không hiểu tại sao, Kiều Miên nhìn ra trong điệu cười của cô ta có vẽ đùa cợt cùng khinh thường khá là rõ ràng.

Dường như cùng hưởng ứng lời nói của Lâm Úc Thần, điện thoại Kiều Miên bỗng đổ chuông, là Thẩm Vân Lê gọi tới. nhưng lúc này cô cảm thấy không muốn nhận lắm.

“Chú.” Kiều Miên bấm nút trả lời, mắt nhìn về một nơi trống trải nào đó, không có tiêu cự.

“Tối nay chú tăng ca, tự ăn cơm trước đi nhé.” Thẩm Vân Lê cất giọng khàn khàn từ cổ hòng đang bỏng rát: “Nếu không muốn nấu thì có thể gọi đồ ăn bên ngoài.”

Nỗi ấm ức to lớn trong nháy mắt chiếm lấy cả cơ thể của Kiều Miên, cô vẫn không để lộ biểu cảm mà chỉ nhìn mặt đất, “Vâng, con biết rồi,”

Sau khi thường thức bộ móng tay màu đỏ mới làm của mình xong, Lâm Úc Thần ngước mắt nhìn Kiều Miên, nụ cười bên khóe môi càng đậm hơn.

Thẩm Vân Lê bên kia khẽ nhíu mày, dường như nghe ra chút bất thường từ giọng điệu uể oải của cô, anh vốn định tắt máy, nhưng rồi lại tiếp tục câu chuyện: “Thi cử sao rồi?”

“Tốt ạ.”

Trên bàn làm việc của anh còn bày mấy bản kế hoạch chưa xử lý, Thẩm Vân Lê đứng dậy đi tới cửa sổ sát sàn, sắc trời càng lúc càng tối: “Nếu không chú đem tài liệu về nhà, sẽ về ngay.”

“Vâng.”

Kiều Miên tắt máy, bỏ lại di động vào túi áo.

“Thế nào rồi, giờ đi ăn được chưa?” Lâm Úc Thần đã ngắm đủ bộ móng của mình, đưa tay mở cửa sau của xe,

Đây là muốn ép người sao, sự đùa cợt cùng đắc ý của cô ta thể hiện rõ ràng không chút che giấu, Kiều Miên có thể cảm nhận hoàn toàn,

Nếu như vậy, cô cũng cần gì giả bộ ngoan ngoãn.

“Không được, cảm ơn.” Kiều Miên mỉm cười rồi quay đi, muốn mời bổn cô nương ăn cơm mà cần đến cô quyết định thời gian à.

“À.” Lâm Úc Thần, không nhanh không chậm lên tiếng: “Hay tối nay tôi mời anh Vân Lê muột bữa, nhân tiện nói cho anh ấy biết một bí mật, ví dụ như… cô cháu gái thân yêu của anh ấy mượn danh nghĩa người nhà, không thấy hổ thẹn mà đã đem lòng yêu chú mình?”

Kiều Miên dừng bước, hô hấp trở nên hỗn loạn, bàn tay không tự chú siết thành nắm đấm.

Lâm Úc Thần chậm bước đến sau lưng Kiều Miên, ghé sát tai cô, cất giọng nẹ nhàng: “Kiều Miên nói xem, là đáng thương hay dơ bẩn đáng khinh đây?”

Kiều Miên quay người lại, nhìn người phụ nữ trước mắt, mặt không đổi sắc rồi đột nhiên nở nụ cười, giọng điệu cô nhạt thếch: “Muốn nói cho chú ấy biết sao? Vậy cảm ơn dì nhé, đang lúc tôi không biết nên mở lời thế nào.”

Bởi vì đang trong phẫn nộ và sợ hãi, trong lòng Kiều Miên rất căng thẳng, nhưng càng như vậy, cô càng phải bình tĩnh.

Cô, không phải người dễ bị bắt nạt.

Kiều Miên đánh cược, cô cược rằng Lâm Úc Thần vốn không dám nói với Thẩm Vân Lê, vì nếu dám nói, lúc này cô ta sẽ không đứng trước mặt cô làm mấy cái trò con bò này. Bởi vì dì Lâm thông minh đến đâu cũng không dám chắc tình cảm mà Thẩm Vân Lê dành cho cô là loại tình cảm gì.

Đương nhiên, đến bản thân Kiều Miên cô cũng không biết,

Trông thấy bộ dạng kinh ngạc của Lâm Úc Thần, nụ cười bên môi của Kiều Miên càng sâu hơn, cô không có ý định bắt nạt người cao tuổi, nên xoay người đi ngay, đồng thời ánh mắt trở nên lạnh lùng thấu xương trong chớp nhoáng.

Đáng thương dơ bẩn à?

Mấy cánh anh đào rụng dưới đất không hiểu tại sao lại cho Kiều Miên thêm chút sức mạnh, cô như nhớ tới cái gì, lại phải quay lại lần nữa: “À, đúng rồi, vừa nãy chú tôi bảo sẽ mang tài liệu về nhà làm, rồi nấu bữa tối cho tôi.”

Lâm Úc Thần đã sớm khôi phục lại dáng vẽ tự tin vốn có, sự kinh ngạc vừa rồi không còn thấy đâu nữa, thay vào đó là vẻ ưu nhã đầy tài trí, cô ta vuốt tóc: “Nếu như cô đã nói vậy thì ngày mai tôi chỉ đành hẹn anh ấy một buổi thôi.”

Chiến tranh giữa một phụ nữ và một thiếu nữ, đã bắt đầu như thế.

Về đến nhà, đèn phòng khách và phòng bếp đều đã sáng trưng, Kiều Miên ngửi thế hương thơm đồ ăn mê người bay ra, đặt trong nhiệt độ rét lạnh của mùa đông thì quả là khiến lòng người càng thêm ấm áp.

Cửa phòng bếp bị đẩy ra, Thẩm Vân Lê mang tạp dề bước ra, bày đồ ăn lên mặt bàn: “Sao bây giờ mới về.”

Kiều Miên vứt cặp sách trên ghế, giọng nói uể oải: “Thi xong bị sốc chú ạ.”

Thẩm Vân Lê cười, bước chân chuẩn bị quay lại phòng bếp bỗng nhiên đổi hướng, anh đi về phía sô pha: “Nhìn bộ dạng của con trông giống thất tình hơn đấy.”

Trái tim Kiều Miên nóng lên, cô ngước mắt nhìn anh, chậm rãi nói: “Gặp phải tình địch, chán chết.”

Anh chỉ đùa vậy thôi, không ngờ là đoán trúng, dáng cười của Thẩm Vân Lê chợt biến mất, anh búng trán cô: “Lần này thi xong tốt nhất con hãy cầu nguyện là kết quả của mình tiến bộ nhiều chút đi.”

Ý răn đe khá là rõ ràng, Kiều Miên nhìn bóng lưng anh đi vào trong bếp, trong lòng thầm tính toán, không biết xếp tầm top50 có tính là nhiều không.

Sau một lúc lâu, đồ ăn đã xong hết, tay nghề nấu nướng của anh luôn tiits như thế, nhưng Kiều Miên hình như đã lâu không được ăn cơm anh nấu.

Cô gắp một miếng sườn: “Công ty tăng lương cho chú à? Cả ngày tăng ca thế?”

Thẩm Vân Lê múc một bát canh nhỏ, dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi: “Cuối năm nào chẳng vậy, làm nhanh còn nghỉ.”

Đợt nghỉ hè vừa rồi hai người đã đi du lịch rồi, nghỉ đông năm nay cũng đã lên lịch xong, Kiều Miên cảm thấy hơi hối hận, chẳng phải mùa đông hai người ở nhà cũng rất tốt hay sao, có thể quấn lấy anh giả vờ đòi học bù.

“Chú.” Kiều Miên gắp miếng cơm, lúc nói chuyện miếng cơm lại trở lại bát.

“Hửm.” Thẩm Vân Lê khẽ nghiêng cổ, một tay đè lên xương bả vai của bên kia, từ từ giãn cơ giảm đau nhức.

Dạo này anh phải tăng ca nhiều, Kiều Miên bỏ bát đũa xuống, đi tới sau lưng anh, ngón tay mảnh khảnh đấm bóp cơ vai mệt nhọc nhức mỏi.

Thẩm Vân Lê nhìn thẳng, không nhịn được mà mỉm cười, lực đấm bóp trên vai rất nhẹ, nhưng lại vô cùng thoải mái, anh nhắm mắt.

Đúng là bõ công yêu thương.

“Muốn nói gì?” Thẩm Vân Lê hỏi, vừa nãy anh nghe thấy cô gọi.

Động tác trên tay Kiều Miên chậm lại, cô cậy lúc này anh không nhìn thấy mình, nên ánh mắt không chút dè dặt nhìn mái tóc đen của anh: “Đàn ông có phải lúc nào cùng thích người phụ nữ trưởng thành không?”

Thẩm Vân Lê mở mắt, bắt chéo chân: “So sánh với ai?”

“Co…” chữ con suýt nữa bật thốt ra, lại may mắn được Kiều Miên nuốt xuống kịp, cô dùng sức bóp bờ vai dài rộng của anh: “So với một cô thiếu nữ thanh thuần đi ạ.”

Có thanh thuần hay không cô không dám chắc, nhưng cô có thể cao quý xinh đẹp, cũng có thể gợi cảm quyến rũ. Chỉ là cô không có dáng vẽ phong trần được năm tháng nhuộm ra của một người phụ nữ trưởng thành.

Cô như một cái cây vậy, vẫn còn non xanh lắm, chỉ chờ một trận gió mang tên Thẩm Vân Lê thổi qua, để cây thay lá đỏ.

Kiều Miên nhếch môi cười, mới nghĩ một chút là đầu óc đã mất không chế rồi.

Lực tác động trên vai ngày càng yếu, Thẩm Vân Lê biết cô đã mỏi tay rồi, nhưng anh không bảo cô dừng lại, bầu không khí chợt rơi vào trầm mặc, chỉ có bàn tay đang chạy trên vai anh là còn hoạt động.

Kiều Miên cứ nghĩ anh sẽ không trả lời.

“Bản chất của đàn ông là tham lam, đã có được người phụ nữ trưởng thành, gợi cảm, nhưng trong đầu vẫn mơ tưởng đến một cô thiếu nữ thanh thuần nào khác.” Giọng Thẩm Vân Lê trầm thấp như cô họng vừa được ngâm qua men say: “Con còn nhỏ, đợi đến khi trưởng thành rồi sẽ thấy, một một người đều là một thợ săn luôn không ngừng truy tìm cảm giác thỏa mãn thị giác và sự dụ hoặc trong lòng, không chỉ đàn ông, cả phụ nữ cũng vậy.”

Bàn tay cô dừng lại, Thẩm Vân Lê nghiêng người nhìn Kiều Miên: “Thế giới của người trưởng thành, dơ bẩn lắm.”

Cổ tay Kiều Miên rất mỏi, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của anh, cô lại không thấy mỏi nữa, mắt anh đen huyền, cô dường như bị mê hoặc: “Cả đời này, con chỉ muốn yêu một người.”

Trong khoảnh khắc, ánh mắt Thẩm Vân Lê như ngừng lại, giờ đây anh thật sự muốn đến trường cô tìm hiểu một chút xem, đó rốt cuộc là ai.

Không phải anh không thừa nhận, anh thực sự đang rất ghen, cô công chúa anh vất vả nuôi lớn, tương lai sẽ bị người khác cướp đi mất.

Cô rất trẻ, lại đơn thuần tốt đẹp, sống cùng cô nhiều năm, Thẩm Vân Lê cảm thấy tâm hồn mình cũng được thanh tẩy.

Kiều Miên chậm chạp bước về chỗ ngồi của mình, nhiều khi cô thấy đôi chân dài của mình như để trang trí vậy, nhiều lúc cô rất muốn đuổi theo anh…

Chạm vào anh

Sờ vào anh.

Cấu anh

“Người kia, trông có đẹp không? Qua một hồi lâu Thẩm Vân Lê mới hỏi, hỏi xong anh lại thầm mong không có kết quả.

“Ai ạ?” nhất thời Kiều Miên không kịp phản ứng, nhưng một lát cô đã hiểu ra, khóe miệng không nhịn được mà cong lên: “Đẹp lắm chú.”

Thẩm Vân Lê liếc cô: “Có đẹp trai hơn chú không?”

“Khụ, khụ…” Kiều Miên sặc canh, đôi mắt cong cong như mảnh trăng non: “Chú, chú nói gì thế?”

Sao lại ăn dấm của mình thế!

Ăn con nè.

“Nếu không đẹp trai hơn chú, chú sẽ không đồng ý đâu.”

Thẩm Vân Lê gắp đồ ăn cho cô, nói đùa.

Nhưng những câu nói bông đùa ấy, có vài phần chân thật, điều này anh biết.

Ông chú ‘già’ đến nhan sắc của mình cũng mang ra làm cớ được thì còn gì không làm được nữa.