chuyển ngữ: Nại

Trên đường về nhà, bầu không khí vô cùng nặng nề, vừa mới lên xe, Kiều Miên đã nhắm tịt mắt lại, gục đầu bên cửa xe, cách Thẩm Vân Lê rất xa.

“Giận dỗi gì với Tinh Dã sao?” Thẩm Vân Lê nghiêng đầu, chỉ nhìn thấy một bên má của cô, lúc sáng lúc tối vì ánh đèn chiếu từ ngoài cửa xe vào.

Giọng nói của anh thật trầm, truyền tới bên tai Kiều Miên khiến cô cảm thấy hoảng hốt, cô ngồi ngay ngắn lại, cổ họng khàn khàn cất tiếng: “Không ạ, chắc tại con uống hơi nhiều quá nên giờ cảm thấy chóng mặt.”

Kiều Miên không nói dối, thực ra cô uống nhiều quá, nhưng ý thức lại vẫn rất thanh tỉnh, thế nên mới không ngăn được bộ não lặp lại tất cả mọi chuyện phát sinh trong buổi tối hôm nay một lần nữa.

Bờ môi Thẩm Vân Lê mím lại thành một đường thắng tắp, muốn đưa tay kéo cô lại để cô dựa vào đầu vai mình nhưng bỗng nhiên nhớ đến thái độ né tránh của Kiều Miên lúc còn ở bữa tiệc, bàn tay lại lặng lẽ thu về.

Chỉ hơn 10 phút đi đường, hai người về đến nhà.

Thẩm Vân Lê và Kiều Miên đứng trongt hang máy, con số trên bảng hiển thị vẫn không ngừng nhảy, cuối cùng cũng dừng lại, hai người vừa bước ra khỏi thang máy thì điện thoại của Thẩm Vân Lê vang lên.

Kiều Miên đưa mắt nhìn qua, là một dãy số không lưu tên người gọi.

Thẩm Vân Lê nhấn nút trả lời, theo thói quen, quả nhiên người gọi tới mở lời trước.

“Anh về đến nhà chưa?” lúc này, Lâm Úc Thần đang ngồi trên ghế sofa trong nhà, trên bàn trà đặt một bộ chìa khóa, hiển nhiên cô vừa mới về đến nơi.

Thẩm Vân Lê nhíu mày, như thể không ngờ người gọi là Lâm Úc Thần: “Vừa về tới.”

“Giờ anh đang ở đâu?” Lâm Úc Thần hỏi.

Trong hành lang không ấm hơn phơi ngoài trời là bao, trong mắt Thẩm Vân Lê không chút gợn sóng, quan hệ giữa hai người họ không phải bạn bè bình thường gọi điện ôn chuyện nữa, mà anh cũng không biết phải định nghĩa mối quan hệ này như thế nào, có một số lời, anh không biết phải mở miệng ra sao.

“Úc Thần,” Thẩm Vân Lê nói: “Không còn sớm nữa, nghỉ ngơi đi.”

Kiều Miên cầm chìa khóa nhà trong tay, không khí như thể đang ngưng lại.

Đột nhiên thật lạnh lẽo.

ở đầu dây bên kia, Lâm Úc Thần còn chưa kịp tẩy trang, nụ cười khổ tràn trên khóe môi: “Được, mai có bữa tiệc chúc mừng, anh tham dự chứ?”

năm nay doanh thu tại thị trường quốc tế của Zero ước lượng tăng 6% so với quý trước, tiệc mừng công này Thẩm Vân Lê nhất định phải có mặt.

“Ừ, có.” Thẩm Vân Lê nói.

“Cạch.” Cửa nhà mở ra.

“Vậy ngày mai gặp.” Lâm Úc Thần nói.

Kiều Miên vội vã đổi giày, cô muốn lập tức về phòng, muốn ném tất cả lại sau lưng.

“Ngày mai gặp.”

Nhưng không hiểu sao những câu nói tuy vẫn mang chất giọng trầm ấm dễ nghe của anh, nhưng lại vô cùng tàn nhẫn đỗi với cô lại như ma chú truyền tới tai cô không sót chút nào.

Áo khoác lông cũng không kịp cởi, Kiều Miên hoảng hốt chạy nhanh vào phòng mình.

“Không phải nói muốn ăn mì sao?” Thẩm Vân Lê cúp điện thoại, vừa thay giày vừa nhìn theo bóng lưng cô.

“Không muốn ăn.” Kiều Miên dừng lại một chút, nhưng vẫn không quay người lại.

“Vậy chú đi nấu canh giải rượu, uống một chút đã.” Thẩm Vân Lê treo cặp công văn cùng áo khoác lên chiếc giá ngoài huyền quan, anh mặc chiếc áo sợi dệt màu tím, chậm rãi bước về phía cô.

Từng bước chân rút ngắn khoảng cách giữa hai người, tiếng bước chân rất nhỏ làm tim cô đập nhanh, còn mang theo chút cảm giác bài xích lẫn lộn.

Cô muốn chạy trốn.

“Con không uống, ngủ một giấc là ổn thôi.” Kiều Miên mở cửa, giấu cơ thể mình sau cánh cửa phòng, cô đưa mắt nhìn anh qua khe cửa, gần trong gang tấc: “Chú ngủ ngon.”

Cửa phòng đóng chặt lại.

Thẩm Vân Lê đứng ngoài cửa, khuôn mặt không rõ biểu cảm.

Bóng người in trên sàn nhà kéo dài thườn thượt, bên trong phòng truyền ra tiếng nức nở nghẹn ngào, nhó nhỏ đến nỗi nếu như anh không cố gắng lắng nghe thì sẽ nghĩ bản thân mình đang gặp ảo giác.

Ngón tay anh còn cách cánh cửa ấy có năm cen ti mét, nhưng cuối cùng anh vẫn không gõ cửa, không biết Thẩm Vân Lê đứng đó bao lâu, cuối cùng mới chậm chạp bước vào nhà tắm.

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Vân Lê đã nghe thấy tiếng chuông cửa, anh mặc đồ ngủ ra ngoài huyền quan, bất ngờ trông thấy Hạ Tinh Dã đứng ngoài cửa, mũi cậu bị gió đông lạnh đến đỏ bừng.

Anh nhìn đồng hồ trên  tường phòng khách, mới có bảy giờ ba phút sáng.

Thẩm Vân Lê mở cửa, sắc mặt không tính là tốt cho lắm.

“Chào buổi sáng, Anh Vân Lê, Tiểu Kiều đâu ạ?” Hạ Tinh Dã vào nhà, xỏ đôi dép đi một lần rồi muốn chạy tới phòng ngủ của Kiều Miên.

Thẩm Vân Lê kéo cậu lại: “Tối qua con bé uống hơi nhiều, anh để nó ngủ thêm một lát.”

“Sao anh không xem thử cô ấy chứ?” Hạ Tinh Dã theo phản xạ hỏi lại, song, lúc nhìn lại biểu cảm hơi bất ngờ của Thẩm Vân Lê, cậu mới phát hiện câu hỏi của mình hơi không đúng.

Thẩm Vân Lê nhìn cậu, những lời này nghe thì thấy như Tinh Dã đang nghi ngờ anh không chăm sóc tốt cho Kiều Miên, nhưng thêm vào đó, Thẩm Vân Lê cảm thấy qua câu hỏi của cậu, Kiều Miên mơ hồ thuộc về một người khác.

Cảm giác này thật không tốt.

“Muốn ăn gì trong tủ lạnh có.” Thẩm Vân Lê nói xong, quay người bước vào toilet.

Hạ Tinh Dã nhích từng bước nhỏ tí, cảm giác được mình vừa thoát một kiếp nạn.

Trước tấm gương trên kệ rửa mặt, Thẩm Vân Lê nhìn thẳng vào khuôn mặt trong gương, bọt kem đánh răng tràn ra khóe môi, đôi mắt cách một lớp kính càng thêm lạnh băng. Trước giờ Thẩm Vân Lê luôn không có hảo cảm với những người có ý định ngấp nghé với Kiều Miên. Cô là do một tay anh nuôi lớn, mọi vui buồn mừng giận của cô đều không liên quan đến người ngoài, càng không muốn có ai xoi mói.

Nhưng Tinh Dã cũng chỉ là đứa trẻ, Thẩm Vân Lê không thể so đo với cậu. đến sớm như vậy chắc vẫn chưa ăn sáng, Thẩm Vân Lê xuống bếp ốp trứng gà, hâm nóng nữa bò, thế là hai người có một bữa sáng đơn giản.

“Hai đứa cãi nhau à?” trên bàn cơm, Thẩm Vân Lê hỏi.

Hạ Tinh Dã không hiểu mô tê gì hết, cậu ngẩng đầu: “Em với Tiểu Kiều sao?”

Ánh mắt Thẩm Vân Lê như có như không liếc nhìn qua cánh cửa phòng Kiều Miên: “Tối qua con bé trốn trong phòng khóc.”

Hạ Tinh Dã hít sâu một hơi, nắm chặt hai tay, cậu thực sự chỉ muốn tướt ngay cốc sữa này lên đầu Thẩm Vân Lê thôi, cô ấy vì sao mà khóc, anh không biết hả.

Được rồi, anh thực sự không biết.

“Không sao đâu, không phải hôm nay em đến để bồi tội hay sao.” Tự dưng bị Thẩm Vân Lê mù mờ chọc trúng, Hạ Tinh Dã đành gánh lấy tội danh này, sau đó vội vàng đổi chủ đề.: “Chị Úc Thần về nước rồi, anh và chị ấy có muốn quay lại không?”

Thẩm Vân Lê tự động bỏ qua vấn đề phía sau mà Tinh Dã nói, anh lạnh lùng nhìn cậu, ngoài trừ lúc cô còn bé, vì chuyện bố cô qua đời mà khóc ra, từ đó đến nay anh chưa từng thấy cô khóc thương tâm như thế lần nào, vậy mà giờ đây, cô lại đau lòng vì một đứa con trai khác.

Thẩm Vân Lê bưng ly sữa lên, uống để đè cái cảm giác không rõ vị trong lồng ngực lúc này xuống.

“Tuyệt đối không có lần sau.” Thẩm Vân Lê nhìn Hạ Tinh Dã.

“Tuyệt đối sẽ không, nếu sau này có nữa em sẽ dẫn xác tới cho anh đánh.” Trong lòng Hạ Tinh Dã gào thét: sau này có thế nữa không thì phải xem anh thế nào chứ sao lại bảo em.

Vì người chị em đang say rượu của mình, Hạ Tinh Dã lặp lại câu hỏi mà Thẩm Vân Lê vô tình hữu ý xem nhẹ vừa này: “Anh và chị Úc Thần có định quay lại với nhau không?”

“Sáng sớm như vậy, là anh trai em bảo em qua đây dò hỏi anh sao?” Thẩm Vân Lê nhìn khuôn mặt đầy vẻ tò mò của cậu.

“Đúng vậy đó, anh em quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của anh cũng đâu chỉ mới ngày một ngày hai.” Hạ Tinh Dã hùng hồn ụp cái nồi to bự đen sì này lên đầu ông anh trai yêu dấu của mình.

Đồ ăn trên bàn đã được ăn hết, Hạ Tinh Dã nhìn đồng hồ, hơn tám giờ mà Kiều Miên vẫn chưa dậy.

“Anh Vân Lê anh có thể trả lời không?” suýt chút nữa bị Thẩm Vân Lê vặt lại, Tinh Dã cảm thấy mình không phải đối thủ của lão hồ ly này, chưa đợi anh mở miệng, cậu đã cướp lời: “Ngày trước anh chỉ có một mình, nhưng hiện giờ anh còn Kiều Miên nữa, điều quan trọng là bây giờ Tiểu Kiều mới học cấp ba, nếu anh và chị Úc Thần hay cùng với người nào đó khác muốn hẹn hò yêu đương vào lúc này đều không tốt cho Tiểu Kiều.”

Lời nói của Hạ Tinh Dã truyền đến tai Thẩm Vân Lê, anh nghe ngữ điệu vẫn như muốn ăn đòn, nhưng đột nhiên lại nghe lọt vài phần, ánh mắt anh hơi khựng lại, chẳng lẽ, việc tối qua là bởi vì…

Thẩm Vân Lê rũ mắt: “Anh biết.”

Nói cũng chỉ được đến đây thôi, Hạ Tinh Dã không tiện dài dòng, cuối cùng chỉ biết ngồi ngoài phòng khách chờ mãu. Có điều đã hơn mười giờ mà Kiều Miên vẫn chưa dậy. cậu tắt tv, đi đi lại lại trước cửa phòng Kiều Miên, nắm tay cứ giơ lên rồi lại hạ xuống.

Không có sự cho phép của Thẩm Vân Lê, cậu thực sự không dám gõ cửa, chứ đừng nói là bước vào.

Thế nên, Tinh Dã quay người, gõ cửa phòng Thẩm Vân Lê.

Ăn xong bữa sáng Thẩm Vân Lê về phòng mình đọc sách, nghe tiếng gõ cửa, anh đặt lại cuốn sách lên chiếc bàn tròn, nhấp một ngụm café nhỏ: “Vào đi.”

“Anh Vân Lê.” Hạ Tinh Dã ngó đầu vào: “Tiểu Kiều ngủ lâu như vậy có sao không?”

Vừa rồi đọc sách đến quên thời gian, Thẩm Vân Lê đưa mắt nhìn ra ngoài trời, nhíu mày, sau đó mặc chiếc áo khoác vải rồi ra ngoài.

“cộc cộc.”

Gõ cửa một hồi mà không thấy Kiều Miên trả lời, Thẩm Vân Lê nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Còn  Tinh Dã rất biết thân biết phận mà đứng ngoài cửa nhìn.

Ánh mặt trời mùa đông bị tấm rèm cửa dày che khuất, căn phòng mờ mờ, chỉ có mấy chữ ‘tian tian’ trên tường phát ra ánh sáng yếu ớt.

Trên thảm trải sàn màu xám nhẹ, quần áo bị Kiều Miên vứt tán loạn, có bộ lễ phục màu trắng hôm qua cô yêu thích không buông, còn có cả nội y nữa…

Thẩm Vân Lê rời mắt, anh đi đến bên giường, khẽ gọi: “Ngọt ngào.”

Không thấy cô trả lời, Thẩm Vân Lê đặt tay lên trán cô, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng ló ra dưới tay áo màu xám thẫm mặc ở nhà càng lộ vẻ trắng nõn, sạch sẽ.

Thấy nhiệt độ bình thường, Thẩm Vân Lê mới rời tay đi.

Tinh Dã ở ngoài nhìn quả thực là lo lắng không đâu, vậy nên cậu đánh liều bước vào phòng Kiều Miên, có điều cậu mới bước được hai bước đã bị ánh mắt của Thẩm Vân Lê quét ra ngoài. Hạ Tinh Dã ngậm ngùi lui ra phòng khách, ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa.

Cậu bất đắc dĩ thờ dài.

Cánh tay mảnh khảnh của Kiều Miên lồ lộ bên ngoài chăn, kế đó là đầu vai thon thon, cộng với quần áo đầy đất, Thẩm Vân Lê đoán ngay cô đang không mặc quần áo.

Thẩm Vân Lê kéo chăn đắp kín lại cho cô: “Ngọt ngào.”

Một lúc sau, trong cơn mê man, Kiều Miên nghe tiếng anh gọi mình, chậm chạp mở mắt.

Đêm qua cô khổ sở gần chết, men rượu tác quái làm đầu cô đau như muốn nứt ra, nhưng ý thức lại trước sau vẫn thanh tỉnh như một, không còn cách nào khác, cô đành lôi thuốc ngủ ra uống, kết quả một giấc đến tận bây giờ.

“Đầu còn đau không?” giọng Thẩm Vân Lê rất nhẹ.

Kiều Miên lắc đầu, trong mắt anh lúc này đều là hình bóng cô, đêm qua co không còn sức mà tháo trang sức, không còn sức tắm rửa, sau khi thô bạo lột bỏ bộ váy dạ hội, cô cũng không buồn mặc thêm áo ngủ.

Vậy nên giờ phút này cô hoàn toàn không còn mảnh vải nào dính thân.

Trái tim cô điên cuồng đập loạn, ánh sáng lờ mờ cùng đôi mắt thâm sâu của anh.

Lại là cảm giác cấm kỵ chết tiệt này.

“Rời giường rồi ra ngoài ăn chút gì thôi.” Thẩm Vân Lê ngồi bên giường, nửa bên xương quai xanh lộ ra sau chiếc cổ áo tròn mặc ở nhà.

“Vâng.”

Kiều Miên khàn giọng đáp, sau đó chống giường định ngồi dậy.

Đồng tử của Thẩm Vân Lê khẽ co lại, anh đưa tay bắt lấy hai đầu vai của cô, một lần nữa kéo cô trở lại giường.

“Mặc quần áo tử tế đã.”

Kiều Miên thất vọng.

Em muốn chú nhìn thấy.

Nhìn thấy rồi phải chịu trách nhiệm với em.